Vũ Long

Chương 65 -

Một vị giám sát tiến tới nói với Trí Đặng: “Trí Đặng có một hành lang bên cánh dẫn ra sân thi đấu của đấu trường không thấy có người của đám sát thủ.”

Trí Đặng suy nghĩ phân tích tình huống nói: “Người của đám sát thủ ở phía sau đang truy tới, đường phía trước lại bị chặn. Hành lang bên cánh có thể dẫn ra đấu trường lại không có bóng dáng của sát thủ. Có thể thấy đây là đám sát thủ cố ý để cho chúng ta một con đường đi.”

Một vị giám sát nói: “Nói vậy sân thi đấu hiện đã bị đám sát thủ chiếm lĩnh chúng ta đi ra đó khác gì đi vào chỗ chết. Cố thủ trong hành lang may ra còn có thể cầm cự lâu một chút.”

“Không sân thi đấu mới là đường sống của chúng ta.” Trí Đặng như nhớ ra điều gì đó nói.

“Trí Đặng cậu không phải nghĩ quẩn đấy chứ?”

“Sân thi đấu sao lại có thể là đường sống của chúng ta được?”

Trí Đặng bình tĩnh nói: “Sân thi đấu vốn dùng cho các trận chiến và để đảm bảo an toàn cho khán giả xem trận đấu, thì khu khán đài và sân thi đấu được ngăn cách bằng trận pháp. Các trận chiến ở cấp Võ Hoàng diễn ra thường xuyên vì vậy trận pháp ngăn cách sân thi đấu có khả năng chống lại các đòn công kích của các Võ Hoàng. Thi thoảng cũng có những trận chiến ở cấp Võ Đế diễn ra nhưng không nhiều và trận pháp ít khi được tăng mạnh đến cấp độ chịu đựng được các đòn công kích của Võ Đế. Mà khi chúng ta sử dụng sân thi đấu của đấu trường thì đã thay đổi sân thi đấu thành các võ đài nhỏ. Theo quy định thì các võ đài đều phải có trận pháp bảo vệ để đảm bảo tính công bằng trong thi đấu nhưng hầu như nó không bao giờ được kích hoạt vì các Võ Đồ dưới sự giám sát của chúng ta sẽ không gây được chuyện gì ảnh hưởng đến các trận đấu.”

“Các trận pháp đó lại còn có khả năng kích hoạt đến mức cao nhất chống lại được cả các công kích của Võ Đế làm ta thấy thật thừa thãi.” Trọng Vũ Tân lên tiếng nói.

Trí Đặng nói: “Các trận pháp võ đài đó chính là một bộ phận của trận pháp ngăn cách sân thi đấu với khán đài. Chúng có khả năng như trận pháp bảo vệ toàn bộ sân thi đấu trong đấu trường. Vì vậy nó có khả năng được kích hoạt tới mức chống lại các công kích của Võ Đế là tất nhiên.”

“Chúng đã tính toán rất kỹ lưỡng, phong tỏa mọi đường lui của ta bằng cách. đánh sập đường chúng ta tiến tới khu giam giữ yêu thú. Chúng muốn rồn chúng ta ở đây để dễ bề tiêu diệt, tuy còn một con đường có thể dẫn ra sân thi đấu nhưng chắc chắn chúng đã bố chí người chờ sẵn ta ở bên ngoài. Chỉ cần chúng ta xông ra thì sẽ bị chúng hốt gọn. Nhưng đây cũng là cơ hội để chúng ta chạy tới các võ đài. Trọng Vũ Tân cậu còn nắm giữ bàn trận điều khiển trận pháp chứ?”

Trọng Vũ Tân nói: “Trí Đặng, ta vẫn nắm giữ nó, vốn dĩ hôm nay sau khi kết thúc cuộc thi phải giao lại nó cho chủ quản của đấu trường rồi, nhưng người đó có việc bận không ở đây, ta vốn định sáng mai sẽ đem nó giao lại không nghĩ tới nó lại là cọng rơm cứu chúng ta lúc này.”

“Kẻ địch có lẽ đã bố trí sẵn người bên trong sân của đấu trường, chỉ đợi chúng ta xông ra. Muốn tiến tới được võ đài dùng lúc trước cho tuyển chọn là không dễ dàng.” Trí Đặng nghe Vũ Tân nói vậy thì cảm thấy may mắn, nhưng cậu biết để tiến được tới các võ đài đó không phải là một chuyện đơn giản.

“Trí Đặng ta có vài món vũ khí vẫn luôn cất dấu không giám dùng. Lúc này đem ra sử dụng có lẽ là thích hợp nhất.” Một vị giám sát tên là Đặng Quân nghe Trí Đặng nói đưa ra ý kiến.

Trí Đặng chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã có người vội vã nói: “Đặng Quân đấy là thứ gì vậy?”

Đặng Quân nói: “Bạo phá đạn.”

“Hỏa đạn? Hỏa đạn thì có tác dụng gì?” Có người nghe không rõ nói.

Đặng Quân nói: “Không phải hỏa đạn mà tu sĩ hay dùng, mà là bạo phá đạn của quân đội. Uy lực thì mọi người biết rồi đấy.”

Hỏa đạn là một loại vũ khí phụ trợ có kích thước bằng nắm tay khi bị kích hoạt sau vài giây sẽ phát nổ tạo ra một quả cầu lửa bao trùm phạm vi vài mét. Còn bạo phá đạn thì uy lực lớn hơn hỏa đạn gấp nhiều lần, nó có phạm vi bao trùm tới vài chục mét dù kích thước tương đương với hỏa đạn.

“Ta phát hiện chúng trong một đống đổ nát, nơi đó trước kia là chiến trường. Ta vẫn luôn cất dấu không giám dùng. Nếu để bị bắt dù ta có là giám sát của học viện Lôi Chấn thì cũng bị xử phạt không nhẹ à. Dù sao thì nó cũng là vũ khí chỉ được phép cấp cho quân đội.” Đặng Quân nói.

“Được nắm có mấy quả bạo phá đạn này chúng ta có hi vọng lao tới các võ đài dùng cho thi tuyển rồi.” Một vị giám sát có chút hưng phấn nói.

Đặng Quân lo lắng nói: “Nhưng mà làm thể nào để có thể sử dụng hiệu quả nhất đây? Ta chỉ có ba quả, với lại nếu chỉ ném chúng về phía kẻ thù e rằng hiệu quả sẽ không cao dù sao thì bạo phá đạn cần thời gian kích hoạt. Chúng có thể nhận ra hành động này của chúng ta.”

“Chỉ còn có một cách.” Trí Đặng ánh mắt mang đầy hàm ý nhìn mọi người nói.

Nhìn ánh mắt của Trí Đặng các giám sát ai cũng hiểu cách mà Trí Đặng nói là gì. Đó là dấu bạo phá đạn trong túi trữ vật sau khi tiếp cận kẻ thù thì lấy ra kích hoạt khiến kẻ thù trở tay không kịp. Nhưng làm cách này thì người kích hoạt bạo phá đạn sẽ tiêu tan theo kẻ thù. Đây là một hành động cảm tử.

“Xông ra người chết là không thể tránh khỏi, thay vào đó chọn lựa hi sinh ít nhất có thể. Điều này không tốt hơn sao? Dù sao chúng là của ta vì vậy ta đảm nhiệm một quả. Còn lại hai quả giao cho các huynh đệ rồi.” Đặng Quân không chút do dự nói.

Sau khi Đặng Quân xung phong có hai vị giám sát không để những người khác có thời gian xung phong nhận việc đã lớn tiếng nói.

“Một quả giao cho ta, ta đã nuốt vào cấm dược để chống cự lại vết thương trí mạng, ta sẽ không sống được bao lâu nữa.”

“Quả cuối giao cho ta, ta đã mất đi một cánh tay khả năng sống xót là không lớn, để ta dùng chút sức lực cuối cùng trợ giúp mọi người đi.”

Đám học viên mới nghe vậy, nhiều người trong lòng thắt lại. Phần lớn trong đám học viên không thể nghĩ được những người giám sát xa lạ này lại sẵn sàng hi sinh tính mạng mình một cách không chần chừ gì như vậy để đánh đổi lấy cơ hội sống cho họ.

Bình Luận (0)
Comment