Trí Đặng còn đang thất thần không biết phải làm sao thì Ngọc Uyên lúc này đã chạy tới bên cạnh Ngọc Duy. Cô thấy Ngọc Duy như vậy thì không kìm được nước mắt khóc lớn.
“Anh đừng bỏ em ở lại một mình.”
Khi đã an toàn Trọng Vũ Tân liền giải trừ trận pháp bảo vệ. Ngọc Uyên liền nôn nóng đi tìm anh trai mình. Nhìn thấy anh trai trọng thương nằm dưới đất Ngọc Uyên không còn giữ được bình tĩnh. Cô chỉ còn biết ôm lấy anh trai khóc lóc.
Ngọc Duy khó nhọc nâng lên bàn tay trạm vào khuôn mặt đáng yêu của em gái nói: “Sau này nhớ nghe lời các vị trưởng lão và các giám sát…”
“Không, em không muốn anh chết.” Nói rồi cô bé quay sang hướng ba vị trưởng lão cầu xin. “Các vị trưởng lão xin các vị cứu anh con à. Con hứa từ giờ sẽ nghe lời không bướng bỉnh nữa. Cầu xin ba vị trưởng lão cứu anh con.”
Ngọc Uyên mang ánh mắt đau khổ nhưng lại đầy mong đợi nhìn ba vị trưởng lão.
Nhìn Ngọc Uyên đau khổ cầu xin ba vị trưởng lão cũng rất khổ tâm. Lưu trưởng lão tiến tới kiểm tra cho Ngọc Duy nhưng rồi ông cũng chỉ biết lắc đầu nói: “Ngọc Uyên ta xin lỗi con, ta không thể cứu được Ngọc Duy.”
Nghe vậy Ngọc Uyên biết anh mình đã không thể cứu cô ôm chặt lấy Ngọc Duy càng khóc lớn.
“Anh người không được chết, cha mẹ đã bỏ hai anh em ta mà đi. Em không cho phép anh bỏ em lại một mình như vậy.” Ngọc Uyên vừa khóc vừa thút thít nói.
“Anh cô sẽ không chết được không cần phải khóc lớn như vậy.”
Ngọc Uyên đang trong cơn tuyệt vọng nghe được những lời này thì ngừng khóc nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra.
Ngọc Uyên nhận ra người vừa nói là vị cao thủ đã cứu sống toàn bộ người của học viện. Trong lòng cơ một tia hi vọng lóe lên.
“Tiền bối người có thể cứu anh con sao?” Ngọc Uyên sốt ruột nói. Lúc này đối với cô không có gì quan trọng bằng mạng sống của anh mình.
“Cho anh cô uống viên thuốc này, sẽ giữ được mạng sống của cậu ý.” Vũ Thạch tiến lại gần đưa cho Ngọc Uyên một viên thuốc màu cam.
Ngọc Uyên dùng hai tay tiếp nhận lấy viên thuốc. Cô nhìn Vũ Thạch đầy cảm kích nói: “Cám ơn tiền bối.”
Ngọc Uyên sau khi nói cám ơn với Vũ Thạch lập tức cho Ngọc Duy nuốt viên thuốc.
Nhìn thấy Ngọc Duy nuốt xuống viên thuốc Vũ Thạch dối với Lưu trưởng lão nói.
“Viên thuốc tuy có thể giữ được mạng cậu ta, nhưng dược lực của thuốc qúa mạnh vì vậy cần một người có tu vi cao giúp cậu ta điều hòa và khống chế dược lực trong cơ thể.”
“Lê trưởng lão ông giúp Ngọc Duy đi.”
Lê trưởng lão nghe vậy gật đầu một cái rồi nhận nhiệm vụ.
Lưu trưởng lão nói: “Tiền bối cám ơn ngài cứu giúp Ngọc Duy. Ngài chịu bỏ ra một viên phục hồi đan quý giá như vậy khiến ta cảm thấy thật áy náy.”
Người của học viện nghe vậy ngạc nhiên không thôi.
Phục hồi đan là một viên đan dược có thể nói là rất trân quý và cực kỳ giá trị. Chỉ cần tu sĩ còn có hơi thở thì có thể kéo về người này một mạng.
Lưu trưởng lão cũng không thể tưởng tượng nổi Vũ Thạch sẽ đem nó ra để chữa trị cho Ngọc Duy. Dù là Ngọc Duy có công bảo vệ Vũ Long. Thì cái giá của nó vẫn còn chưa đủ để hi sinh mất một viên đan dược bảo vệ tính mệnh như vậy. Dù là đối với Võ Đế thì phục hồi đan cũng có thể coi như là một mệnh.
“Đan dược chỉ là vật chết. Có gì quý giá hơn sinh mệnh?” Vũ Thạch vẻ mặt không biểu tình nói.
Vũ Thạch đem phục hồi đan cho Ngọc Duy vì hai lý do. Thứ nhất học viện đã hi sinh rất nhiều người để bảo vệ Vũ Long. Thứ hai là vì Ngọc Uyên, Vũ Thạch không muốn có thêm người của học viện chết trước mặt ông, ông không muốn một cô gái mất đi người anh trai của mình ngay trước mắt mình.
Mọi người nghe Vũ Thạch nói vậy thì càng sửng sốt. trong tâm chí họ cứ vang vọng mãi câu nói đó.
“Có thứ gì quý giá hơn sinh mệnh?”
Lưu trưởng lão nghe vậy thì cúi người bái chào Vũ Thạch tỏ vẻ kính trọng ông.
Những người khác thấy vậy cũng làm theo.
Ngọc Uyên sau khi cúi chào Vũ Thạch tỏ lòng kính trọng ông thì có chút ngượng ngùng nói: “Ta không biết làm gì để cảm tạ ngài. Sau này ở học viện ta sẽ giúp ngài chiếu cố Chấn Long.”
Ngọc Uyên ánh mắt có chút ấm áp nhìn về phía Vũ Long.
Vũ Thạch nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn ông mỉm cười như đáp lại.
“Hi vọng một ngày nào đó khi ta quay về gặp lại đồ đệ yêu quý của mình các vị có vài thứ quý giá cho ta. Ta không nghĩ mình đã xong việc với chúng. Cơn thịnh nộ vẫn chưa được giải tỏa sao có thể nguôi giận. Trưởng lão nếu có ngày đó ngài sẽ thấy cơn thịnh nộ đó sẽ lớn như thế nào. Nó không chỉ đơn giản là một cơn thịnh nộ mà nó là bão táp.”
Vũ Thạch nói rồi liền định rời đi nhưng chợt nhớ ra gì đó ông tiến lại gần Lưu Trưởng lão thì thầm gì đó vào tai rồi mới bỏ đi.
Vũ Thạch không nói gì với Vũ Long. Vũ Long cũng không có nói gì, cậu chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng của Vũ Thạch dần biến mất.
“Vũ Thạch sự phụ cậu thật lợi hại.”