Vũ Long

Chương 73 -

“Thành chủ thuộc hạ…”

Thành chủ bóng người lóe lên xuất hiện trước mặt Lạc thiên một cú đấm như trời giáng đánh vào mặt người này.

Lạc Thiên thân hình va đập trên nền sân đấu trường giống như hòn đá ném xuống nước, lẩy lên rồi rơi xuống, rồi lại lẩy lên cứ như thế cho đến khi đâm mạnh vào khán đài nổ ầm một tiếng. Khán đài nơi Lạc Thiên đâm vào đổ nát tan hoang.

Thành chủ nhìn nơi khán đài đổ nát lạnh băng nói: “Bắt giam Lạc Thiên và toàn bộ thuộc hạ của hắn giam vào ngục chờ thẩm tra.”

“Tuân lệnh!” Hai vị Võ Hoàng đứng ra nhận lệnh rồi dẫn theo một đám thuộc hạ tới lôi lạc Thiên ra khỏi đống đổ nát đưa đi.

“Truyền lệnh của ta. Phong tỏa các cổng thành, chỉ cho tiến vào không cho phép đi ra. Huy động toàn bộ vệ binh tới đóng giữ các trọng điểm trong thành.”

“Phong tỏa các con phố xung quanh đấu trường, người không có phận sự không được phép tiến tới gần.”

“Lệnh cho hai trung đoàn kỵ binh xuất động. Một trung đoàn ra ngoại thành tuần tra, một trung đoàn tuần tra trong nội thành. Hai trung đoàn còn lại đến phủ thành chủ đợi lệnh.”

“Thống báo cho các thống lĩnh ngoài ngoại thành tập hợp vệ binh tăng cường tuần tra. Không được nơi lỏng cảnh giác, phải đặt trạng thái chuẩn bị chiến đấu tốt nhất.”

“Tiến hành lục soát kiểm tra các điểm khả nghi trong thành.”

Thành chủ ban phát một loạt các mệnh lệnh.

Đợi thành chủ ban phát xong các mệnh lệnh và các vị Võ Hoàng thuộc hạ của thành chủ lĩnh mệnh đi bớt. Lưu trưởng lão lại tiến tới nói nhỏ gì đó với thành chủ.

Thành chủ nghe xong thì có chút ngoài ý muốn, ánh mắt khó mà tin được nhìn Lưu trưởng lão nói: “Còn có chuyện này?”

“Vâng thưa thành chủ. Chuyện này là vị Võ Đế đó trước khi đi nói với ta.” Lưu trưởng lão lại ghé vào tai thành chủ nói nhỏ.

“Lưu trưởng lão chuyện này e là phải nhờ ngài vất vả một phen. Ta e bên mình…” Thành chủ ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lưu trưởng lão nói nhỏ với ông.

“Thành chủ chỉ cần người sắp xếp thỏa đáng là được. Hai vị Trần trưởng lão và Lê trưởng lão đi theo ta là người tin được.” Lưu trưởng lão hiểu ý nói.

Thành chủ nói: “Được, ta sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Việc còn lại giao cho ngài.”

Kế hoạch rời đi của học viện bị hủy bỏ đấu trường cũng được tăng cường thêm rất nhiều vệ binh để bảo vệ. Một đội Kỵ binh cũng được gửi tới để bảo vệ người của học viện và các học viên.

Chuyện đấu trường bị tấn công rất nhanh lan chuyền khắp cả thành mặc dù thành chủ đã ra lệnh phong tỏa. Nhưng một chuyện lớn như vậy thật khó mà giấu được.

Nhiều nơi trong thành có chút không bình tĩnh.

Một tòa phủ đệ của Ngô gia ở thành Gia Định.

“Hắn có chết trong cuộc tập sát hôm qua không?” Ngô Kiếm Thanh hỏi.

“Thiếu gia hắn không sao. Nghe nói mém thì đã chết nhưng được sư phụ hắn chạy tới cứu.”

Ngô Kiếm Thanh nghi hoặc nói: “Sư phụ?”

“Vâng, nghe đồn là một vị Võ Đế.”

Ngô Kiếm Thanh không chút sợ hãi khi biết Vũ Long có một vị sư phụ là Võ Đế nói: “Võ Đế sao? Vậy mà dám nói mình không có bối cảnh, muốn chơi ta đây mà. Nhưng Võ Đế thì ghê ghớm sao, không phải mỗi mình ngươi có, lần sau gặp lại hi vọng ngươi không làm ta thất vọng nếu không người sẽ chết đó Chấn Long.”

Hà gia đại viện.

Hà Trung Đức nổi giận nói: “Thư Kiên con quỳ xuống đó cho ta. Quỳ ở đó đến bao giờ ta cho con đứng dậy mới thôi.”

“Con biết lần này mình gây ra chuyện gì rồi chứ?” Hà Trung Đức nhìn Thư Kiên nói tiếp.

“Con… con…” Thư Kiên đã nghe chuyện đồn thổi về Vũ Long và điều này làm cậu ta sợ hãi. Cậu không biết phải nói gì, ấp a ấp úng nói không lên lời.

Nếu ngày đó Thư Kiên làm điều gì đó không phải với Vũ Long e là gia tộc cậu ta sẽ rước đến họa lớn.

“Hừ, con nhớ lấy, bắt nạt người rồi sẽ có ngày đá vào ván sắt. Gia tộc chúng ta đã không có lão tổ Khảm La bảo hộ, chúng ta không thể đấu lại được cơn thịnh nộ của một vị Võ Đế. Dù lão tổ còn sống cũng chưa chắc đã bảo hộ được chúng ta, nếu con không nhớ những gì hôm nay ta nói thì lên chết sớm đi để gia tộc không gặp họa.”

“Dù con có thiên phú như lão tổ thì gia tộc ta cũng sẽ không có phúc, nếu con cứ hồ đồ bát nháo như vậy.”

“Người đâu lôi Trương Quan ra đánh cho ta, đánh đến khi gần chết mới thôi rồi giam vào ngục cho đến chết.”

“Gia chủ tha cho ta. Gia chủ xin người ta cho ta.” Trương Quan lớn tiếng cầu xin.

“Tha cho ngươi thì ai tha cho ta Hà gia mấy trăm mạng người.” Hà Trung Đức nói.

Trong một cửa hàng trên phố hàng Ngang.

“Hạo Thiên ông nói thật không sai. Lôi Chấn học viện lần này thoát một kiếp đúng là nhờ cậu nhóc đó.”

“Ta là ai nào? Chuyện nhỏ như vậy có thể qua được mắt ta sao?”

“Vừa khen được một câu là mắt ông mọc ngược ở trên đầu đúng không? Không còn biết trời đất là gì? Méo mù vớ phải cá rán, chó đớp phải ruồi. Ông tưởng mình là ai?”

“Làm gì mà bà nóng tính thế? Tôi mới phổng mũi được một tý bà có cần thiết phải vùi dập tôi vậy không? Mà tôi nói đúng chứ có gì sai đâu? Không phải mọi chuyện đúng như dự đoán của tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment