Vũ Nam

Chương 9.1

Thiên Vũ bị đẩy vào kho hàng ngầm, hắn ngã xuống đất. Hắn muốn đứng lên nhưng bị kẻ đi sát bên người đá một phát. Đám đàn ông vây quanh hắn tản ta, một bàn tay duỗi ra kéo áo hắn, xoay mặt hắn về phía này.

Gương mặt phóng to của Tiêu Nam ngay trước mặt Thiên Vũ. “Bốp” một cái, một cú bạt tai độp vào mặt hắn.

“Kêu cảnh sát đến bắt tao à?”

Tiêu Nam nheo mắt lại.

“Muốn hại tao à? Hả?”

Thiên Vũ bị đánh đến mức mặt nghiêng sang một bên, ngay sau đó một loạt cú tát liên tiếp giáng xuống mặt hắn, không dừng lại chút nào, mỗi cú đều dùng hết sức, Thiên Vũ nghe thấy tiếng ù ù trong tai, đầu váng mắt hoa.

“Ông đây nuôi chó, nuôi vài năm là lớn được.”

Ánh mắt Tiêu Nam lạnh lùng ác độc lại ngập tràn sự phẫn nộ điên cuồng: “Đồ chẳng bằng con chó.”

Hai cái tát nữa lại đáp xuống mặt Thiên Vũ. Hắn nghe thấy y liên tục mắng chửi, đồng thời đá đánh kịch liệt lên toàn thân hắn. Tiêu Nam nhấc chân lên, đầu giày da hung hăng đá vào bụng hắn hết cú này đến cú khác, tay chân Thiên Vũ giãy dụa khi đang bị kẻ khác ấn xuống đất, hắn cố gắng nhìn không gian tối đen đằng trước, mở mắt ra, nhổ một phát xuống đất.

“Mày chơi tao à?”

Tiêu Nam túm tóc Thiên Vũ, đột ngột giật về phía sau thì nhận được ánh mắt khinh miệt của hắn.

“Nếu không phải tao đoán được mày muốn phá tao thì suýt nữa bị mày hại chết rồi.”

Ánh mắt nguy hiểm của y nheo lại.

“Phản bội tao à?”

Tiêu Nam bật cười. “Phản bội tao, ha ha …”

Y vừa cười vừa đứng lên, xoay người sang chỗ khác rồi đột nhiên xoay lại đạp một phát lên ngực Thiên Vũ.

“Tao cho mày chơi này!”

Lồng ngực như mất khả năng hô hấp, nội tạng điên cuồng quặn lại, suýt chút nữa Thiên Vũ bất tỉnh trong cơn đau khủng khiếp. Trong khoảnh khắc sắp hôn mê hắn đột nhiên tỉnh lại, gương mặt Tiêu Nam vặn vẹo trước mặt hắn. Thiên Vũ chưa từng nhìn thấy mặt Tiêu Nam vặn vẹo như thế, không hề che giấu, không hề chải chuốt, là bệnh tâm thần trần trụi.

Thiên Vũ đột nhiên cao hứng. Cơn cuồng nộ đấm đá của Tiêu Nam hắn cũng không cảm nhận được. Rút cục Tiêu Nam không phải chỉ biết cười giả dối, hắn biết y đã giận dữ đến cực điểm, Tiêu Nam mãi mãi ngồi tít trên cao, nở nụ cười tao nhã dẫm nát kẻ khác dưới lòng bàn chân rút cục không giữ được nữa, y đang phẫn nộ đến phát cuồng như một con dã thú đang gầm rú.

“Ha ha.” Thiên Vũ bật cười thành tiếng, mở miệng nhổ ra một ngụm máu.

“Tiêu Nam, mày bị tao làm phát điên rồi. Ha ha!”

Thiên Vũ vừa cười vừa nói.

Tiêu Nam quan sát hắn, dừng tay, ra hiệu cho một nhóm người nâng Thiên Vũ lên, buộc vào giường, tay chân dang rộng cột vào bốn chân giường, sau đó lột sạch quần áo hắn.

“Mày biết kết cục của việc phản bội tao chứ.”

Tiêu Nam ngồi bên cạnh giường, tay ấn lên làn da đầy bầm dập và máu me của Thiên Vũ, lướt trên mặt.

“Có sợ không? Hởm?”

Giọng nói của Tiêu Nam rất dịu dàng như thể kẻ nổi điên ban nãy là người khác, dịu dàng như y trước giờ.

Thiên Vũ bắt đầu cười khẩy. Hắn nhìn trần nhà, bất chấp những ánh mắt đang dừng lại trên thân thể trần truồng của hắn. Hắn xoay mắt về phía Tiêu Nam, cười lạnh lùng: “Ông đây dám cược dám chịu.”

Tiêu Nam vẫy tay, tất cả mọi người lui ra ngoài. Tiêu Nam từ từ vuốt ve lồng ngực đang phập phồng của hắn, đầu ngón tay lướt qua ngực hắn.

“Biết tôi hận gì nhất không?”

Tiêu Nam hỏi.

“Tôi hận nhất người khác phản bội tôi. Nhất là cậu.”

“Tiêu Nam.” Thiên Vũ bình tĩnh nhìn trần nhà. “Giữa chúng ta chả phải khách sao. Chỗ sảng khoái nhất là, đều là đàn ông cả. Đừng lắm lời vô nghĩa thế.”

“Cậu thật sự nghĩ tôi không nỡ ra tay tàn độc với cậu à?” Y nhìn hắn. “Lý Thiên Vũ, mấy năm nay tôi đối xử với cậu không tệ, chắc cậu cũng rõ, nếu là người khác nhiều lần thách thức lòng kiên nhẫn của tôi như thế thì kết cục sẽ thế nào.”

“Còn cậu,” Tiêu Nam đến gần Thiên Vũ, “Không chỉ sống tốt mà còn sức phản bội tôi. Cậu biết vì sao không?”

Tiêu Nam giật mạnh tóc Thiên Vũ, “Vì tôi mềm lòng với cậu, trước giờ vẫn che đậy cho cậu, nhân nhượng cậu. Giờ xem ra tôi yếu lòng thật, nuôi một con bạch nhãn lang. Lòng tốt của tôi đều bị cậu cho là lòng lang dạ sói, cậu không biết ơn còn muốn cắn ngược lại tôi à?!”

“Biết ơn, đương nhiên tôi biết ơn.” Tiêu Nam bảo, “Không có Tiêu Nam sẽ không có Lý Thiên Vũ ngày nay. Vì thế …”

Thiên Vũ quay ngoắt sang:

“Vì thế với mày tao chỉ là một con chó của mày thôi! Là kỹ nam làm ấm giường, là thằng đ* thích thì gọi đến không cần thì khỏi trả tiền thôi! Chẳng qua nở mày nở mặt hơn mấy thằng đ* khác, bọn tao người trước nở mày nở mặt lên giời, kẻ sau quỳ liếm chân mày! Mày thấy tao còn chưa đủ thấp hèn à? Sếp Tiêu, mày muốn tao biết ơn mày thế nào? Lúc đi chết thay mày còn phải dập đầu tạ chủ long ân?!”

“Nên cậu muốn hại chết tôi à?”

Tiêu Nam thong thả.

“Tiếc quá, cơ hội tốt thật, suýt nữa cậu thành công rồi. Chắc cậu chờ ngày này lâu lắm rồi hả? Muốn thoát khỏi tôi nên không tiếc cả mình lẫn Biển sao? Thiên Vũ, cậu nhẫn tâm thật đấy.”

Tiêu Nam di ngón tay, lướt đến cổ Thiên Vũ.

“Cậu hận tôi thế à?”

Tay bóp vào yết hầu Thiên Vũ.

“Hận đến mức muốn cùng chết với tôi à?”

Thiên Vũ bật cười, khí quản bỏng rát khiến điệu cười của hắn biến thành trận ho khan.

“Tao trừ hại cho dân.”

Thiên Vũ vừa ho vừa cười.

Tiếc quá, suýt nữa thì thành công. Thiên Vũ tiếc nuối nghĩ. Hắn vẫn đánh giá thấp Tiêu Nam, đánh giá thấp mưu kế của y. Hắn quên mất Tiêu Nam chưa bao giờ tin tưởng ai, cho dù là người y muốn lợi dụng. Không, hắn không quên, nhưng hắn chỉ muốn được ăn cả ngã về không, vì có hội thế chỉ có một lần. Nếu hắn còn thời gian …

Nếu còn thời gian hắn còn muốn làm rất nhiều việc. Nhưng không còn cơ hội nữa. Giờ phút này Thiên Vũ cảm thấy bản thân nên nhớ đến rất nhiều thứ, hoài niệm nhiều điều, thế nhưng trong đầu chỉ toàn hỗn loạn, mơ hồ không rõ. Trước mắt hắn có chỉ một bóng người, hắn nghĩ giờ người đó đang ở đâu? Có còn đau lòng vì lời hắn nói ngày đó không?

Đồ ngốc à, độc mồm độc miệng là sở trường của hắn, khỏi cần gõ nháp luôn ấy.

Tiêu Nam quan sát sắc mặt Thiên Vũ, đột nhiên thít chặt ngón tay, Thiên Vũ nghẹt thở, nhíu mày.

“Lúc này mà cậu còn thất thần được.” Tiêu Nam quan sát hắn, “Đang nhớ ai thế?”

Hơi thở hắn dồn dập, ánh mắt rơi xuống mặt Tiêu Nam, mãi đến khi y buông tay ra hắn mới ho khan một lúc, thở hổn hển, trào phúng trêu đùa:

“Không phải mày hy vọng tao nghĩ về mày chứ?”

Tiêu Nam vẫn đứng im nhìn Thiên Vũ. Hai má hắn sưng phù, cả người bầm dập, làn da trần trụi không ngừng co lại trong bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Tiêu Nam đứng lên, lấy một thứ từ đầu giường ra, rút hai điện cực kẹp vào đầu v* hắn.

Kẹp lạnh như băng đau như chích chọc vào thân thể Thiên Vũ, khi thấy Tiêu Nam điềm nhiên cắm phích cắm Thiên Vũ hiểu y định làm gì. Tiêu Nam từ từ tăng lượng điện, thân thể Thiên Vũ đột nhiên run lên.

“Xin tôi đi.”

Tiêu Nam thổi qua tai Thiên Vũ.

“Xin tôi bỏ qua cho cậu đi.”

Lúc Tiêu Nam tắt điện, Thiên Vũ mấp máy môi. Tiêu Nam ghé sát vào tai hắn để nghe thì thấy Thiên Vũ phun ra mấy chữ: Đ*t mẹ mày.

Trong lúc Thiên Vũ hôn mê thì bị người khác đập cho tỉnh lại. Tay chân đã được cởi trói. Toàn thân không còn chút sức lực nào, hắn muốn nhích người nhưng tay chân tê dại như không tồn tại vậy. Hơi cử động một chút là trên dưới cả người đều đau đớn dữ dội. Có người vuốt tóc hắn, sửa sang lại tóc cho hắn.

Thiên Vũ mở mắt thì thấy rõ Tiêu Nam, hắn nở nụ cười.

“… Tốt nhất là giết ông mày đi … Nếu ông mày không chết … thì còn muốn giết thằng nuôi chó …”

Tiêu Nam vuốt ve thân thể yếu ớt của Thiên Vũ.

“Đừng mạnh miệng. Mới khai vị thôi, còn chưa đến tiệc chính đâu. Cậu cũng từng xem tôi trừng trị kẻ khác rồi, chúng ta thử một lần đi? Đừng hấp tập, chúng ta còn thời gian mà.”

Thiên Vũ không để ý, nhắm mắt lại.

Hắn biết vào phòng này thì không để nguyên vẹn ra ngoài nữa. Nguyện cược nguyện chịu, thời điểm hắn nghe thứ Tiêu Nam bỏ vào thùng là bột mì thì đã đoán trước được kết cục của bản thân. Hắn từng nhiều lần nghĩ đến ngày đó Tiêu Nam sẽ xử hắn thế nào, giờ xảy ra thật rồi, hắn chẳng phải nghĩ nữa.

Hắn nghĩ đây là chuyện sung sướng nhất hắn làm được trong nhiều năm qua, cho dù không được đẹp đẽ gì nhưng rút cục hắn cũng được làm việc theo ý mình, tự hắn làm.

Tiêu Nam vuốt ve hai má hắn, cúi đầu nhẹ nhàng thở lên mặt hắn. Thiên Vũ cảm thấy ghê tởm, hắn mở mắt giận dữ chửi:

“Muốn dày vò thế nào cứ làm đi, đừng làm ông mày thấy tởm!”

“Nhưng cậu đã nhắc tôi.” Tiêu Nam nở nụ cười, “Tôi nhớ ra rồi, tiểu Vũ của chúng ta trước giờ thích mềm không thích cứng. Tôi biết làm sao để cậu thấy ghê tởm hơn rồi!”

Ngón tay y không nhẹ không nặng mơn trớn thân hình trần truồng của Thiên Vũ. Y lật hắn lại, hắn giãy dụa thì càng đau hơn, bị Tiêu Nam ép buộc xoay lưng lại. Y giữ lưng hắn, bắt hắn nằm sấp trên giường, ngón tay trượt xuống dọc theo sống lưng, thẳng một đường xuống đùi hắn.

“Thân thể cậu đẹp thật.”

Tiêu Nam tấm tắc khen ngợi.

“Chỗ đẹp nhất chính là chỗ này.”

Không hề báo trước, ngón tay Tiêu Nam chọc vào đằng sau hắn, điên cuồng đi vào.

Cả lưng Thiên Vũ đều thấy ghê tởm lạnh lẽo, ráng hết sức giãy dụa.

“Tôi chưa từng chạm qua chỗ này …” Giọng nói Tiêu Nam thể hiện sự hưng phấn. “Cậu biết vì sao không?”

Ngón tay hắn ra sức dò xét vào bên trong.

“Vì người duy nhất có thể khai bao cậu là tôi.” Tiêu Nam bật cười, cúi đầu ghé sát vào tai Thiên Vũ: “Người kiêu ngạo như cậu, đến giờ vẫn chưa cho ai chịch đúng không?”

Tiêu Nam vươn tay bật đèn.

“Tôi muốn chịch vì cậu vẫn “còn”. Chỉ nghĩ đến chuyện cậu vẫn “còn” là tôi hưng phấn không dứt.”

Tiêu Nam cười lớn, tiếng cười càng lúc càng hưng phấn. Hắn rút ngón tay ra, kéo đèn đến gần phía dưới Thiên Vũ.

“Cậu biết không? Đằng sau cậu là tác phẩm nghệ thuật, tôi giữ ký tác phẩm nghệ thuật đến hôm nay. Cậu càng không để cho thằng khác chịch thì nó lại càng thành lạc thú lớn nhất của tôi …”

Giọng nói Tiêu Nam đột nhiên ngừng lại. Hắn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào phía đằng sau bị đèn chiếu vào.

“Ha … ha ha … ha ha ha …!!”

Thiên Vũ cười rung cả vai, cười lớn!

Hắn thật sự cười đến suýt tắc thở luôn. Nếu không phải toàn thân không còn sức thì hắn muốn quay đầu lại xem biểu cảm bây giờ của Tiêu Nam.

Đây là món quà lớn hắn tặng Tiêu Nam! Thằng điên biến thái!

Trong lúc Thiên Vũ lào khào cười thì giọng Tiêu Nam lạnh đến cực điểm.

“Mày từng bị làm rồi à?”

Tiếng cười lào khào của hắn vẫn không ngừng được.

“Là ai?”

Giọng Tiêu Nam vặn vẹo.

“Long Hạo à?”

“Mày như thế mà cho nó đè thật à?” Tiêu Nam không thể tin nổi, trong giọng nói lạnh lẽo như băng còn thể hiện sự kinh hãi sâu sắc.

“Mày chịu nằm dưới để nó làm à?”

“Tao bằng lòng để cậu ấy làm.”

Thiên Vũ cười, ráng hết sức quay đầu nhìn Tiêu Nam.

“Ngày nào bọn tao cũng làm. Cậu ấy muốn sao tao cũng chiều, tao tự nguyện.”

“Tiện nhân!”

Tiêu Nam đột nhiên biến sắc, bắt đầu điên lên như ba nãy, cởi thắt lưng quất vào lưng Thiên Vũ, cơn đau dữ dội khiến Thiên Vũ cuộn người lại.

Tiêu Nam chọc mấy cái, cởi thắt lưng, đột nhiên lật người Thiên Vũ lại, ra sức bóp cằm Thiên Vũ bắt hắn mở miệng.

“Ông mày còn chưa chịch mà mày để người khác chịch rồi à! Thằng đ*! Được, mày thích thì tao cho mày nếm mùi bị đàn ông lần lượt chịch!”

Tiêu Nam mắng chửi thô tục, tụt khóa quần lấy của quý ra, thô lỗ nhét vào miệng Thiên Vũ. Hắn giữ chặt đầu Thiên Vũ đang giãy dụa, giật tóc để hắn phải ngẩng đầu lên, đem thứ khó coi kia điên cuồng kéo ra chọc vào miệng hắn. Tiêu Nam thở hổn hển, cúi đầu nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của Thiên Vũ mà hưng phấn kỳ lạ, động tác dữ dội đến mức khung giường cũng rung lên. Y vừa chọc vào kéo ra vừa chửi lớn, vừa kéo Thiên Vũ đến tường vừa nhổm hông ra sức chọc sâu vào họng hắn, phát ra tiếng gầm gừ của dã thú …

Đột nhiên Tiêu Nam hét lên đau đớn, ngã thẳng xuống giường, Thiên Vũ quay đầu phun “phì” một cái, thấy bộ dạng Tiêu Nam đau khổ giữ lấy của quý thì sảng khoái khủng khiếp, cười lớn.

“Đ*t cái thái giám!”

Thiên Vũ sung sướng mắng chửi. Hắn hận không thể cắn đứt thứ kia khiến Tiêu Nam thay đổi hoàn toàn luôn!

Tiêu Nam đứng thẳng lên nhìn hắn, cầm một con dao trong đống công cụ trên bàn, túm lấy Thiên Vũ, đầu dao nhọn áp sát tính khí của hắn.

“Đừng nghĩ tao chiều mày mà không nỡ làm mày tàn phế.”

Tiêu Nam phát ra tiếng cười biến thái.

“Không phải mày thích Long Hạo à, thích đến mức giơ mông lên cho nó chọc hả? Muốn tao hoàn thành cho mày không, cho mày sau này không làm được nó nữa?”

Dao từ từ hạ xuống tính khí của Thiên Vũ, khóe miệng Tiêu Nam cong lên thành nụ cười kỳ dị, Thiên Vũ mặt không đổi sắc đối diện với hắn, trong lúc Tiêu Nam đang bớt cảnh giác thì dùng sức lực tích tụ mãi để đoạt dao, cắt xoẹt một cái. Dao nhanh chóng xẹt qua ngực Tiêu Nam, y tránh được nhưng trán vẫn có vết đứt sâu, máu nhanh chóng chảy ra, rơi xuống ngực.

Thiên Vũ thở hổn hển, nếu hắn khỏe như bình thường thì hắn đã đâm bảy tám phát vào người ý rồi, không dùng dao mà dùng khoan điện để y cảm nhận cảm giác bản thân gây nên cho người khác, cảm giác bị khoét sống máu me!

Tiêu Nam lau máu như thể không cảm thấy đau đớn gì, thế nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự hưng phấn. “Năng nổ ghê, hóa ra cậu thích gu nặng thế.” Y kéo áo sơ mi buộc bừa lên vết thương, đè ngược Thiên Vũ lại, cầm dao, vẽ trên tấm lưng đầy vết thương của hắn. Dao đâm lên da, Tiêu Nam đè chặt lưng Thiên Vũ, dùng đầu nhọn của dao vẽ từng chữ một, chọc ra một chữ “Nam.”

“Cậu mãi mãi là của tôi, không thoát được tôi đâu.” Tiêu Nam đắc nhìn thưởng thức chữ “Nam” máu me be bét kia, nét mặt say mê.

“Cậu biết không? Trên người nô lệ cổ đại đều có dấu ẩn của chủ nhân, chỉ cần trên người có dấu thì cả đời đều là nô lệ. Tôi chỉ chọc cho cậu chữ, không ủi lên, tiểu Vũ, cậu bảo tôi có đau lòng vì cậu không?”

Mồ hôi lạnh đau đớn chảy xuống từ trán Thiên Vũ, ánh mắt mê hoặc y. Thiên Vũ cắn răng không bật ra một tiếng rên rỉ nào, Tiêu Nam dừng lại trên ánh mắt hắn, nở nụ cười say mê.

“Chính là ánh mắt này, lần đầu nhìn thấy cậu tôi đã thích rồi. Cậu thú vị hơn mấy con chó nhà một chút, lại thông minh, cương quyết. Như con bướm nhỏ bị mưa quật vào nhưng vẫn liều mạng muốn vảy nước trên cánh để bay cao bay xa, trời mưa càng lớn thì còn bướm càng vùng vẫy điên cuồng, đáng tiếc vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay tôi.”

Tiêu Nam từ từ lau từng lớp mồ hôi lăn trên trán Thiên Vũ, liên hồi cảm thán: “Đáng thương thật, cậu đang chịu khổ ở đây, còn tình nhân anh hùng kia của cậu đang ở đâu, sao không đến cứu cậu?”

Thiên Vũ ép ý thức bản thân tiếp tục tỉnh táo, ráng hết sức mở mí mắt đang díu xuống. Hắn cười lớn.

“… Lắm lời vô nghĩa … Mẹ kiếp như thái giám …”

Tiêu Nam không tức chút nào, tiếp tục đùa hắn. “Cậu vẫn học mà chưa thông, dạy dỗ Tề Chính Phong còn chưa đủ, cậu đang buộc tôi không cho Long Hạo sống trên thế giới này nữa đúng không.”

Tiêu Nam gằn từng chữ, giọng lạnh như băng.

“Tôi vốn không định đuổi cùng giết tận. Giờ nó làm cậu, nó nhất định phải chết.”

Tiêu Nam gập người, ghé sát vào tai Thiên Vũ.

“Đàn ông từng làm cậu, tôi đều cho chúng biến mất hết.”

“Mày nghĩ tao rơi vào tay mày … mà không giữ lại cái gì trước sao?”

Tiêu Nam nghe thấy giọng Thiên Vũ, từ sâu trong cổ họng.

“.. Nếu mày động đến Long Hạo … thằng chết tiếp sẽ là mày.”

Tiêu Nam chống mắt lên.

“Hở?”

“Không tin mày cứ thử đi.”

Thiên Vũ cười khẩy.

“Có dám cược không?”

Tiêu Nam không lên tiếng, y nhìn Thiên Vũ, trong mắt không sợ cũng không giận, chỉ nhìn như vậy. Nhìn rất lâu rồi y mới nở nụ cười, tỏa ra cảm xúc phức tạp khó hiểu.

“Tôi không định cược.” Tiêu Nam kề sát tai Thiên Vũ. “Tôi chỉ muốn chịch cậu.”

Tiêu Nam đè hắn, lấy thứ đang cứng lên cọ xát vào hạ thân hắn. Thiên Vũ dùng hết sức lực lật người đá một phát, lăn xuống giường. Tiêu Nam giữ thân thể đầy vết máu me của hắn, nhấn chuông đầu giương, một đám đàn ông canh giữ ở cửa lao vào, kéo Thiên Vũ lên giường, đè chặt lại.

“Không lẽ cậu thủ tiết vì Long Hạo à?’

Tiêu Nam kinh ngạc.

“Làm đĩ mà còn muốn lập đền thờ à? Ha ha ha ha!”

Cứ như cả ngày toàn truyện cười, Tiêu Nam giữ cằm Thiên Vũ.

“Yên tâm, giờ tôi chưa làm cậu đâu, cậu bẩn lắm. Tiểu Vũ của tôi phải là gái trinh, rất chặt, rất nóng, bị tôi cắm vào đến chảy máu. Giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, tôi sẽ biến cậu thành sạch sẽ.”

Tiêu Nam lạnh lùng dặn dò: “Súc ruột cho cậu ta.”

Đám thuộc hạ định kéo Thiên Vũ thì Tiêu Nam đột nhiên lại hô: “Từ từ.”

Trên mặt y là nụ cười không nhìn ra ý tứ, dặn dò: “Tôi còn thứ tốt chiêu đãi bảo bối tâm can. Đưa thứ kia đến đây.”

Tiêu Nam giữ chặt thân thể đang giãy dụa của Thiên Vũ, nhận ống tiêm từ tay gã đàn ông.

Khoảng khắc nhìn thấy ống tiêm, Thiên Vũ sợ hãi.

Tiêu Nam hài lòng nhìn nét mặt cứng đờ của hắn. “Tôi biết cậu sợ nhất cái gì. Đáng thương thật, chuyện ông bố năm đó tạo nên bóng ma đến giờ cơ à? Chậc chậc, thật ra không đáng sợ thế đâu, chỉ một tẹo, như muỗi châm ấy mà.”

Tiêu Nam giơ ống tiêm, lại gần Thiên Vũ, trên mặt là nụ cười thâm thúy.

“Cậu sợ hãi … đáng yêu thật đấy.”

Trước mắt Thiên Vũ hiện lên văn phòng tối om, thi thể cứng ngắc của cha hắn, ánh mắt trừng trừng không đóng được. Hắn không kiểm soát được nỗi tuyệt vọng trong tim.

“Họ Tiêu, là đàn ông thì giết tao đi!”

Thiên Vũ quát lớn.

Tay Tiêu Nam lần sờ trên thân thể cứng ngắc của Thiên Vũ.

“Tôi sẽ không để cậu chết đâu.”

Y nhẹ nhàng ngồi bên giường Thiên Vũ.

“Có một loại thuốc, có thể làm bỏng niêm mạc đường ruột, thiêu đốt hết tất cả những thứ ban đầu, lại sinh ra cái mới.”

Giọng Tiêu Nam là hưng phấn không thể kiềm chế. “Đến lúc đó cậu lại sạch sẽ như gái trinh, tôi sẽ hưởng thụ ngon lành, giờ sao để cậu chết được chứ?”

Thiên Vũ không nghe y nói. Tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, nhắm chặt mắt lại.

“Cậu đang đợi ai thế?” Tiêu Nam vuốt ve tóc bên tai hắn, dịu dàng vén lên, như thể ngập tràn tình yêu. “Hử? Bảo bối của tôi.”

Y cúi đầu kề sát tai Thiên Vũ.

“Sẽ không ai đến cứu cậu đâu, đừng mong nữa. Dù ai cũng sẽ không đến đâu, Long Hạo cũng sẽ không đến. Tôi cho nó gặp phiền phức ở chỗ khác rồi, nó đang sứt đầu mẻ trán ở chỗ rất xa, nào biết cậu đang chịu khổ ở đây? Sếp Lý đàm phán làm ăn trên biển, đám người công ty cậu đều nghĩ thế, ai biết cậu mất tích? Chả có ai cả. Dù Long Hạo tìm được chỗ này thì bọn họ cũng chả vào được. Đám Trần Phi, tôi chẳng phải nuôi không. Chờ nó có bản lĩnh vào được thì cậu đã sớm không muốn rời xa tôi, sau này cậu sẽ quỳ xuống cầu xin tôi không bỏ rơi cậu, tiểu Vũ, cậu sẽ khóc lóc xin tôi, tôi rất thích nhìn cậu khóc, cực kỳ thích …”
Bình Luận (0)
Comment