Lúc Thiên Vũ tỉnh lại lần nữa thì không biết đã qua bao lâu rồi. Hắn giật ngón tay mình, người nắm chặt tay hắn đột nhiên tỉnh dậy, vươn người ra trước giường.
Gương mặt tiều tụy mà dịu dàng của A Hạo. Gã nhẹ giọng hỏi anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?
Trên người Thiên Vũ quấn băng vải dày cộm, hắn khẽ nhúc nhích, định ngồi dậy thì bị A Hạo nhẹ nhàng giữ lại.
“Đừng cử động. Sẽ đụng vào vết thương.”
Thiên Vũ thấy khuôn mặt A Hạo thì cười.
“Vẻ mặt gì đây?” Thiên Vũ bảo. “Tôi có chết đâu.”
Biểu cảm phức tạp xuất hiện trên mặt A Hạo nhưng nhanh chóng bị giấu đi.
“Muốn chết cũng chẳng dễ thế, nợ anh thiếu tôi vẫn chưa trả đâu.”
“Tôi nợ gì cậu?”
Thiên Vũ bối rối.
A Hạo áp sát má hắn, cúi đầu phun ra hai chữ: “Nợ tình.”
Trước giờ Thiên Vũ chưa từng nghe A Hạo trắng trợn thế, hắn hơi không chịu nổi, bảo giờ sao cậu buồn nôn thế?
A Hạo cười, cầm tay hắn.
“Còn đau không?”
“Không đau.”
“Anh đúng là thích thể hiện.” A Hạo ngồi trên giường hắn, lồng ngón tay vào ngón tay hắn. “Đau thì cứ nói, tôi sẽ không kể với người khác anh kêu đau đâu.”
Thiên Vũ không nhịn được mà mỉm cười.
“Đau quá.”
Thiên Vũ bảo.
A Hạo cầm tay hắn, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên.
“Thế này thì sao?”
Thiên Vũ nhìn gã.
“Vẫn đau.”
A Hạo nhìn hắn chăm chú, từ từ vươn người đến, đôi môi ấm áp chạm lên môi Thiên Vũ.
“…Thế này thì sao?”
A Hạo cúi đầu hỏi hắn.
“Vẫn còn hơi đau.”
Thiên Vũ hơi xấu tính.
A Hạo không thèm hỏi lại nữa, nhìn hắn rồi cúi đầu hôn lên.
Nụ hôn mang theo sự an ủi, sự chữa trị, liếm láp lẫn nhau, quấn quýt một chỗ rất lâu không rời xa. A Hạo hình như chưa từng hôn hắn như thế, như thể đang hôn một bảo vật quý giá mà vô cùng cẩn trọng. Rất lâu sau A Hạo mới buông hắn ra, sau đó ôm hắn vào lòng. Gã cẩn thận tránh các vết thương trên người hắn, ôm sát vào, Thiên Vũ ở trong ngực hắn, cảm nhận đôi tay đầy sức mạnh.
“Giờ không đau nữa.”
A Hạo nói.
“Đúng là linh nghiệm thật.” Thiên Vũ giỡn với gã. “Không đau chút nào nữa.”
“Anh cũng chịu làm nũng.” A Hạo nhỏ giọng. “Hiếm thật.”
“Muốn gì? Chúng ta ai lớn hơn? Ai làm nũng với ai hả?”
“Đừng ngang ngạnh.”
A Hạo nói, gã vuốt ve Thiên Vũ, tay từ từ vuốt ve từ bả vai đến cánh tay hắn.
“Anh ngang lắm, vì sao tối đó anh cố tình chọc tức tôi?”
Thiên Vũ biết trong lòng A Hạo cái gì cũng biết cả. Đôi khi hắn cảm thấy trước mặt A Hạo hắn như một đứa bé, không che giấu được gì, tâm tư gì cũng bị nhìn ra hết, trong mắt A Hạo chỉ sợ hắn còn chưa trưởng thành ấy, rõ ràng hắn lớn hơn gã mấy tuổi nhưng trước giờ hắn vẫn được A Hạo nuông chiều, nhân nhượng. Hắn hơi không cam lòng nên nửa thật nửa giả quay về bộ dạng lưu manh, bảo tôi đều nói thật hết, tôi sẽ chán cậu, sớm muộn cũng sẽ thế thôi.
“Chán tôi?” Tay A Hạo lần theo cánh tay Thiên Vũ mà vuốt ve, nhẹ nhàng xoa cổ tay, sờ được một thứ đồ nọ.
Thiên Vũ nhớ ra đó là gì thì rụt ngay tay lại nhưng bị gã đè cổ tay lại.
Đó là một sợi dây buộc tóc sặc sỡ đã bạc màu, quấn chặt trên tay Thiên Vũ, sợi dây rẻ tiền phản chiếu ánh sáng đèn.
“Chán tôi mà anh còn đeo cái này à?”
A Hạo cúi đầu hỏi.
“Lúc tôi ôm anh về anh đang đeo rồi đấy.”
Môi gã dán sát vào tai Thiên Vũ.
“Vì sao?”
Thiên Vũ có cảm giác bị lột trần dưới đèn, như thể tất cả tâm tư đều thực sự rơi hết ra làm người kia có thể nhìn thấy, hắn không quen thế này, trước giờ hắn không bị sờ đến không bị tóm được, càng không thể để người ta liếc một cái để nhìn thấu hết cả thế, điều này khiến hắn thấy vô cùng ngượng ngùng. Hắn vốn định đập nồi dìm thuyền nên muốn giữ lại cho bản thân một sự nhớ nhung, chẳng ngờ nhanh như thế đã quay về bên cạnh A Hạo, còn giống như bây giờ, tâm tư của bản thân đều bị nhìn thấy hết cả, tất cả luôn.
Hắn chẳng biết nói gì để chống chế, mồm miệng lưu loát trước giờ cũng không chọn được ngôn từ, mặt lại nóng lên, giọng nói thô lỗ che dấu sự ngượng ngịu.
“Chả vì sao cả, đeo đại thôi.”
A Hạo không lên tiếng nhưng lại nhìn Thiên Vũ khiến hắn chẳng biết núp vào đâu nữa. Gã cúi đầu nhìn sợi dây buộc tóc kia, ngón tay quấn vào dây buộc.
“Trước giờ anh vẫn giữ à?”
A Hạo nhẹ nhàng hỏi.
Thiên Vũ cũng chẳng biết tại sao lúc trước lại lục tìm lại từ thùng rác cả. Rõ ràng đã ném đi không thèm quan tâm gã nữa, rút cục ma xui quỷ khiến thế nào lại nhặt ra, lau xong thì nhét lại ngăn kéo.
Thiên Vũ nghĩ chắc hắn trúng tà rồi. Tà trong dây buộc tóc này, ngay từ lần đầu hắn nhìn thấy.
A Hạo không hỏi lại nữa.
Hắn cúi đầu sờ lần dây buộc tóc kia, tầm mắt chuyển từ nó sang ánh mắt Thiên Vũ.
Lúc được A Hạo ôm trong lòng, Thiên Vũ nghe thấy giọng gã trầm giọng ghé vào lỗ tai hắn: giờ anh còn muốn nói … là vì nợ tôi không?
Dưới tác dụng của thuốc, Thiên Vũ nhanh chóng ngủ mê mệt. Khi hắn tỉnh lại, A Hạo bảo, tôi giới thiệu cho anh biết một người.
A Hạo đi qua mở cửa, Chu Tiểu Châu đi vào.
Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Châu đi đến trước mặt hắn. Hắn nhìn cậu ta, không phải thiếu niên ngại ngùng nhút nhát trong Hoàng Long, cũng không phải thứ xã hội đen xăm trổ mắt sắc.
Chu Tiểu Châu ngồi lên ghế ở đầu giương, đưa một tờ giấy chứng minh vào tay Thiên Vũ.
Hắn mở tờ giấy kia ra. Trên ảnh chụp là thanh niên mặc đồng phục cảnh sát, ánh mắt nghiêm túc, đôi mắt to sáng ngời đầy thần thái.
Nghe Chu Tiểu Châu nói ra tên đơn vị, Thiên Vũ quan sát cậu ta một lúc, cũng không giật mình. Hắn chỉ quay đầu về phía A Hạo.
“Cậu cũng thế à?”
Thiên Vũ hỏi.
A Hạo bình tĩnh đón nhận ánh mắt hắn.
“Tôi bảo sẽ không lừa anh thì nhất định không lừa anh.”
“Anh ấy không phải đâu.”
Chu Tiểu Châu nói.
“Long Hạo là người phối hợp quan trọng trong hành động lần này. Anh cũng có thể hiểu sự hợp tác giữa chúng tôi.”
Trong đầu Thiên Vũ như thể chiếu một bộ phim điện ảnh. A Hạo đột nhiên biến thành xã hội đen, hết lần này đến lần khác tiết lộ hành tung của Tiêu Nam cho hắn, A Hạo thông báo thông tin mệnh lệnh kì lạ này nọ cho hắn mà không cho hắn biết nguyên nhân, A Hạo nói “Giờ tôi còn việc chưa thể nói với anh, sau này anh sẽ biết”, A Hạo bảo hắn đừng lo, chỉ cần tin gã …
Chẳng trách A Hạo bảo gã gia nhập xã hội còn có nguyên nhân khác, gã không hối hận, cũng chẳng trách lúc tìm A Hạo mất tích Chu Tiểu Châu bảo nguyên nhân thật sự gã gia nhập xã hội đen, sau này hắn mới thật sự được biết.
“Xin lỗi anh, giờ mới nói với anh được.”
A Hạo nhìn Thiên Vũ, áy náy, lại lo lắng.
“Lần hành động này là tuyệt mật, để phòng ngừa Tiêu Nam sắp xếp người của anh ta vào đội ngũ công an địa phương, lần hành động này chỉ có một ít người bên trên biết, vì thế chúng tôi yêu cầu A Hạo tuyệt đối không thể để lộ sự thật cho ai, nhất là anh.”
Chu Tiểu Châu nói.
“Vì anh cũng là một nhân vật mấu chốt trong lần hành động này, anh bị Tiêu Nam theo dõi chặt quá, A Hạo đành phải giấu anh, vì lo lắng cho an toàn của anh nên cũng không thể cho anh biết nhiều. Chuyện này không trách anh ấy được, anh muốn trách thì cứ trách chúng tôi.”
Thiên Vũ không lên tiếng. Tuy chuyện này không quá giống như hắn tưởng tượng nhưng cũng na ná vậy, nghi ngờ của hắn từ trước đến giờ đều được tháo gỡ, một đống vấn đề không nghĩ ra nổi cũng có lời giải thích rõ ràng. Quả thật hắn từng nghi ngờ A Hạo là cảnh sát, là nằm vùng, thế nhưng sau khi hắn và A Hạo cởi mở tấm lòng với nhau thì nghi ngờ này cũng không còn nữa, A Hạo muốn hắn tin gã, hắn tin. Hắn từng nghĩ A Hạo có bí mật chưa tiết lộ, hắn muốn chờ ngày nào đó đáp án được tiết lộ thì chắc chắn là đáp án ngoài dự kiến của hắn. Thế nhưng hắn thật sự không nghĩ mấu chốt bí mật không nằm ở A Hạo mà ở người hắn hoàn toàn không dự đoán được. Nhưng lúc Chu Tiểu Châu đi vào dường như hắn không giật mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn như tỉnh táo ra, đột nhiên hiểu được hết. Làn sương lờ mờ trước mặt Thiên Vũ dần tản ra, càng lúc càng rõ ràng, hắn suy xét, bắt đầu xâu chuỗi từng sự việc sự việc từ trước đến nay.
Tối hôm đó, A Hạo và Chu Tiểu Châu kể hết cho Thiên Vũ.
A Hạo với Chu Tiểu Châu đúng là đồng hương thật, ngày trước biết nhau trong trường dạy võ thuật. Sau đó tuy A Hạo vào trường dạy nhảy nhưng vẫn thường xuyên quay lại tham giá thi đấu giao lưu võ thuật, vẫn như anh em với Chu Tiểu Châu. Sau khi lớn lên đều rời quê thì dần mất liên lạc với nhau, cũng không biết tình hình của nhau. Lúc Chu Tiểu Châu gặp lại A Hạo ở Hán Thành thì cậu ta đang làm nằm vùng ở Tân Đông, cảnh sát nhận được tin báo ở Hán Thành có nhóm buôn thuốc phiện lậu, không chỉ liên quan đến xã hội đen mà còn có quan chức cao cấp tại địa phương, vì thế cực kỳ cẩn thận, muốn nắm giữ chứng cứ chuẩn xác nhất. Khi đó điều tra của cảnh sát đã hướng về phía Tiêu Nam, vì thế khi Chu Tiểu Châu biết A Hạo đang làm ở Hoàng Long, nhân chuyện Tân Đông phái cậu ta đi dò Tiêu Nam thì gia nhập Hoàng Long thông qua A Hạo.
Để đảm bảo nên lúc ấy Chu Tiểu Châu chưa công khai thân phận với A Hạo, mà sau đó A Hạo bị Tân Đông ép buộc, Tân Đông biết tâm tư của Thiên Vũ với A Hạo nên bảo gã mượn quan hệ với Thiên Vũ để vào Kim Mậu, A Hạo không muốn Tân Đông lợi dụng Thiên Vũ, lúc ấy Đình Đình cùng đường đến nhờ vả gã, vì thế A Hạo rời xa Thiên Vũ, cũng không nói nguyên nhân thật sự cho hắn. A Hạo không đồng ý tái hợp với Đình Đình nên không lâu sau khi vào làm ở cửa hàng bánh mì cô đã rời đi. Mà vì chứng cứ phạm tội của Thiên Vũ nên A Hạo chấp nhận yêu cầu của Tân Đông, lần bị Thiên Vũ gặp trong khách sạn chính là cùng Chu Tiểu Châu gặp mặt thương thảo với đám bên trên trong Tân Đồng. Khi ấy Chu Tiểu Châu xin chỉ thị của cấp trên nên đã công khai thân phận với A Hạo nên khi Thiên Vũ làm khó A Hạo ở Hoàng Long, Chu Tiểu Châu đột nhiên mất tích nên A Hạo mới cuống quýt thế, Chu Tiểu Châu là cảnh sát, gã sợ cậu ta sẽ thật sự làm gì với Thiên Vũ, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào!
Chu Tiểu Châu nói ra thân phận vì muốn A Hạo thành gián điệp, không ngờ sau đó xảy ra chuyện Thiên Vũ đuổi A Hạo khỏi Hoàng Long, kế hoạch ban đầu của cảnh sát đều bị xáo trộn cả. Sau khi gã bị đuổi khỏi Hoàng Long thì Tiêu Nam bắt được gã, Chu Tiểu Châu vô cùng sốt ruột, đang tìm cách cứu A Hạo ra thì gã bất ngờ được lão đại Trương Cường của Tân Đông đưa đi, sau đó ông ta ép gã vào Tân Đông, lúc đó Chu Tiểu Châu đã điều tra được chuyện Tiêu Nam lợi dụng Thiên Vũ để buôn thuốc phiện, sau khi biết hết thì A Hạo đồng ý với Trương Cường, gia nhập Tân Đông, lấy thân phận xã hội đen để che giấu, phối hợp với Chu Tiểu Châu tìm chứng cứ Tiêu Nam và Báo đầu buôn thuốc phiện, còn Thiên Vũ vô tội.
Vì muốn nhanh chóng dựng lên một lá chắn mới nên Trương Cường rất trọng dụng A Hạo, gã vốn có bản lĩnh ngầm lại được ông ta tăng cường huấn luyện vũ khí cũng như thủ đoạn quy tắc thương trường, giúp A Hạo nhanh chóng trèo lên vị trí cao trong Tân Đông, cảnh sát cũng phối hợp diễn cùng mấy lần nên A Hạo nhanh chóng có được sự tin tưởng của ông ta. A Hạo một mặt lợi dụng băng nhóm để cản trở Tiêu Nam buôn thuốc phiện, một mặt âm thầm thu thập chứng cứ, Tân Đông cũng không phải mục tiêu lần này của cảnh sát nên mượn cơ hội chuyển dời sự chú ý của Tiêu Nam thành đấu tranh giữa các bang phái, làm y không nghi ngờ cảnh sát đứng sau.
Thiên Vũ nghe xong, hắn không thể ngờ A Hạo lại giữ nhiều bí mật đến thế, từ trước đến giờ là người đầy bí mật, mà những bí mật này đều vì hắn, do hắn.
Thiên Vũ nhớ đến Trần Sơn ở Song quy. Hắn hỏi A Hạo người cung cấp tin tức mấu chốt có phải gã không, A Hạo chỉ cười không nói.
Nụ cười như thế của A Hạo rất quen, Thiên Vũ nhớ lúc trước những ngày tâm trạng tốt hắn còn chẳng biết tại sao A Hạo lại vui vẻ; lúc hắn hỏi A Hạo sẽ thoát thân khỏi con đường xã hội đen này thế nào, A Hạo luôn an ủi hắn, bảo hắn đừng lo … Những lời ngày trước A Hạo nói, giờ hắn đã hiểu được, hẳn cảm thấy như thể trái tim trở nên kiên định, quay về chốn an toàn. A Hạo không cần phải theo con đường xã hội đen nữa, cho dù nguy hiểm còn rất lớn nhưng trong lòng đã có hi vọng.
Thiên Vũ im lặng làm A Hạo bất an, gã hỏi hắn: anh giận tôi à?
Thiên Vũ nhìn hắn, người này vì hắn mà làm nhiều việc như thế còn hắn hình như chưa bao giờ chăm chú nhìn kỹ gã. Thiên Vũ tức giận, hắn giận bản thân, hắn tự nhận đời này chưa từng làm được việc gì tốt, hắn không biết tại sao ông trời lại để hắn gặp một người tốt như thế, người đã trả giá vì hắn nhiều đến thế, thậm chí đạp lên cả con đường nhân sinh của bân thân, thế nhưng bản thân đã làm gì cho gã?
“Thế sao giờ lại cho tôi biết?”
Thiên Vũ hỏi Chu Tiểu Châu.
“Lúc trước chúng tôi đồng ý với A Hạo, một tiền đề quan trọng anh ấy tham gia hành động lần này là đảm bảo an toàn cho anh, nhưng bọn tôi lại không làm được, để anh gặp phải nguy hiểm lớn. Lần này anh lật mặt với Tiêu Nam thì nên biết sự thật. Hơn nữa …”
Chu Tiểu Châu nhìn hắn.
“Hành động sau này cần sự phối hợp của anh.”
A Hạo quay ngoắt về phía cậu ta.
“Tiểu Châu!”
Chu Tiểu Châu không để ý A Hạo, tiếp tục nói.
“Lần này để cứu anh, A Hạo đã vi phạm nguyên tắc, giờ Tiêu Nam đã vô cùng cảnh giác, công việc của chúng tôi càng khó tiến hành. Giờ chúng tôi cần một người có thể bẫy Tiêu Nam bí quá hóa liều, phải là người cực kỳ quen biết anh ta, còn phải có khả năng làm anh ta dao động lớn …”
“Đừng nói nữa!”
A Hạo đột nhiên cắt ngang lời cậu ta, sợ hãi dồn dập.
“Không phải cậu đồng ý không nhắc lại nữa à?”
“Anh ấy là người phù hợp nhất!”
“Không được!”
A Hạo vùng dậy, sắc mặt tái mét.
“Lúc trước mấy người đã đồng ý với tôi thế nào, mấy người đồng ý sẽ không kéo anh ấy vào cuộc, nếu mấy người đổi ý thì bất kì lúc nào tôi cũng có thể ngừng hợp tác với mấy người.”
“Long Hạo! Anh tỉnh táo lại đi!”
Chu Tiểu Châu cũng giận dữ, chỉ vào Thiên Vũ, lại chỉ A Hạo:
“Anh sống vì người này đúng không? Vì anh ấy mà anh không cần gì hết sao?! Tiêu Nam hại chết bao nhiêu người rồi anh biết không? Lượng thuốc phiện chúng buôn lậu có thể hại chết bao nhiêu người không?!”
“Suýt nữa anh ấy chết trong tay Tiêu Nam!” A Hạo quát to. “Nếu không vì nguyên tắc thì cậu nghĩ chúng ta cứ thế bỏ qua cho Tiêu Nam à? Giờ anh lại bảo anh ấy đi chịu chết?”
“Chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh ấy, không phải để anh ấy đi chịu chết! Anh Hạo, tinh thần trượng nghĩa, lương tâm của anh đâu? Đừng suốt ngày chỉ nghĩ cảm tình cá nhân!”
“Cậu …”
“Tôi đồng ý.”
Thiên Vũ lên tiếng.
Giọng nói không lớn nhưng lại khiến A Hạo ngây người.
“Thiên Vũ!”
Thiên Vũ quay về hướng Chu Tiểu Châu.
“Mấy người muốn tôi làm gì?”
“Không được, tôi không đồng ý!” Sắc mặt A Hạo cực kỳ khó coi. “Đừng hành động theo cảm tính, Thiên Vũ, anh quay về thì Tiêu Nam sẽ đối xử với anh thế nào?!”
“Nếu tôi lập công chuộc tội thì có thể giảm bớt tội trước đây không?”
Hắn hỏi Chu Tiểu Châu. Cậu ta gật đầu.
“Đương nhiên. Chính anh muốn lập công tốt hơn là để A Hạo thực hiện vì anh.”
Thiên Vũ nhìn A Hạo.
“Cho tôi một cơ hội.”
“…”
Thiên Vũ mỉm cười với gã, cười thoải mái, tự tại.
“Đi mà, tôi cũng không muốn ngồi tù. Muốn ở bên cậu, tôi còn chưa ở đủ đâu.”
A Hạo không lên tiếng, bốn mắt giao nhau, nhìn nhau.
Chu Tiểu Châu nhìn họ, cũng trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, A Hạo nhìn Thiên Vũ, sâu trong mắt là sự lo âu.
“Nhưng việc kia nguy hiểm lắm …” Giọng A Hạo rất trầm, và nghiêm trọng. “Lần này anh gọi cảnh sát đến, Tiêu Nam sẽ không tin anh nữa, dù anh có đi thì anh ta cũng không trúng kế.”
Thiên Vũ suy nghĩ, ánh mắt dần tĩnh lại.
“Anh ta sẽ tin.”
Thiên Vũ nói.
“Tôi có cách.”