Mà ngay lúc này, Hồng Ảnh vừa mới rời khỏi cũng vội vàng quay trở lại, kể cả Tiểu Vi và Tiểu Long đều lao ra khỏi phòng. A Khờ không thèm để ý đến cánh tay trái đang bị phế của mình. Cả người hắn như hòa lẫn vào trong không gian, tan biến đi mất. Những tiếng vỡ nát lách cách liên tiếp vang lên, tay phải của hắn vỗ nát một con khôi lỗi mộc nhân cuối cùng, ánh mắt chậm rãi nhìn sang thiếu nữ trước mặt. Nàng bị hắn nhìn đến đột nhiên có cảm giác lành lạnh sống lưng, một nỗi sợ hãi từ trước đến nay chưa từng có xuất hiện trên người của nàng. Lý Hổ thấy tình thế nguy cấp, biết là hôm này chọc phải một cái ngươi không nên chọc, lão vừa bức lui được Hạ Hầu Khuynh Thành, vừa hộ trước người thiếu nữ nói ra:
- Huynh đệ, tất cả chỉ là một cái hiểu nhầm! Bọn ta chỉ muốn thử qua ngươi một chút, xem thử có thể cùng ngươi làm một cái giao dịch hay không mà thôi! Nể mặt Lý gia, ngươi để cho chúng ta lui đi!
- Muốn đi, được thôi! Vậy thì ta cũng muốn thử chơi đùa với các ngươi một chút, xem các ngươi có bản lãnh gì mà rời đi khỏi chỗ này hay không!
A Khờ ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người, rồi trên tay phải lật một cái đem trận bàn lấy đi ra. Hắn chậm rãi lấy ba mươi sáu khối cực phẩm linh thạch đặt lên trận bàn, động tác này có thể xem như là rất chậm chạp. Mà hai người Lý Hổ, Lý Thiên Hương đã muốn nhìn đến nín thở.
- Người này định làm cái gì? Hắn lấy đâu ra mà nhiều cực phẩm linh thạch như vậy, còn là đem tiêu hao trên một cái trận bàn? Không lẽ là...
Hai người ánh mắt đều nhìn nhau, trong lòng đã là một hồi sợ hãi không thôi. Bọn họ kiến thức siêu phàm, vừa nhìn thấy trên trận bàn gắn bằng cực phẩm linh thạch còn không nhận ra lai lịch của trận bàn này hay sao? Tần Quảng Vương lần này tuy có sót của, nhưng vẻ mặt cười rất hả hê:
- Con bà nó, suýt chút nữa là bị hai tên nhãi nhép kia làm cho bị mất hết mặt mũi rồi! Một đời anh minh thần võ như ta, lẽ nào lại để cho hai tiểu tử đó chơi đùa như vậy? Không được, chủ nhân ngươi phải giáo huấn bọn họ cho thật nặng vào. Nữ nhân đó ta nhìn cũng không tệ lắm, ngươi chơi ả xong thì bán vào chợ nô lệ, cho mấy tên thú nhân kia cuồng bạo ả, để cho ả biết thế nào là sỉ nhục. Còn cái tên kia sao? Trực tiếp đánh chết, đem hồn phách của hắn lưu vào trong này, ta sẽ từ từ giáo huấn hắn là được!
Nghe lão nói đến rất hưng phấn, khí linh cũng gật đầu tán thưởng theo. Trận bàn vừa khởi, hai người cũng biết là số mệnh khó mà tránh khỏi. Bọn họ đã nhìn ra lai lịch của trận bàn này, nhưng cũng không hiểu vì sao nó lại rơi vào trong tay của hắn. Hiện tại muốn chạy e rằng đã còn không kịp. Bên cạnh hắn ngoài một nữ nhân người nhà Hạ Hầu rất khó dây dưa, còn có hai nữ thần cấp năm và sáu sao đã chắn hết lối đi, hai người làm sao cũng không nghĩ được phương pháp đào tẩu. Bọn họ dù có nghĩ đến thế nào cũng nghĩ không thông, vì cái gì mà một tên thánh cấp đại viên mãn như hắn lại có nhiều người hầu thần cấp như vậy. Mà thậm chí còn có một nữ nô của Hạ Hầu gia tộc. Tên này không phải lá gan cũng quá lớn rồi hay sao? Ngay cả người của Hạ Hầu gia hắn cũng nô phục, vậy thì số mệnh của hai người sẽ ra sao đây? Trận pháp đã phủ xuống, cả một tòa nhà khách trọ đều bị trận pháp bao phủ bên trong, thế nhưng tuyệt nhiên người ở bên ngoài đều không có hay biết chuyện gì xảy ra, chỉ có những người có mặt bên trong khách sạn là kinh hãi gọi nhau.
- Chuyện gì, làm sao có trận pháp cấm chế ở bên ngoài?
- Ta... ta cũng bị trận pháp này quản chế rồi!
- Ai, là ai to gan đến như vậy? Dám cả gan đem bổn tọa giam vào bên trong trận pháp?
- Khốn kiếp, trận pháp gì mà lợi hại như vậy, thần thức của ta không cách nào tản ra ngoài được!
Những âm thanh hoảng loạn cũng không khiến cho tâm tình A Khờ dao động, hắn hôm nay là muốn giết người rồi.
- Tất cả những người trong nhà nghe đây! Kẻ nào thuần phục ta thì sống, kẻ nào chống ta thì chết! Khởi!
Hắn hô lớn một tiếng, toàn bộ trận pháp biến ảo hoàn toàn. Tất cả những người bên trong trận pháp, ngoại trừ A Khờ và người của hắn không có bị ảnh hưởng đến thì hầu như ai cũng bị ảo trận vây khốn, không cách nào trốn đi được.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta nhưng là con gái của tộc trưởng Lý gia! - Âm thanh hốt hoảng của Lý Thiên Hương nói vọng ra, nàng cũng không nghĩ đến trận pháp này ở trong tay hắn lại lợi hại đến như vậy. Nàng nghe nói trưởng công chúa của đế quốc từng dùng trận pháp này vây nhốt đế cấp, nhưng khi đó thực lực của nàng cũng đã đạt đến thần cấp đại viên mãn. Hôm nay A Khờ chỉ là thánh cấp đại viên mãn, làm sao lại có thể huy động lực lượng tinh thần mạnh đến như vậy?
- Thì sao? Hoàng hậu của Tây Thục quốc ta còn biến thành nô bộc, lẽ nào một đứa con gái của Lý gia ta có thể không giết được hay sao? Bên trong trận pháp này, ta chính là chủ, các ngươi chính là nô! Không ai có thể phá trận này mà đi ra ngoài được đâu!
- Hừ, ngông cuồng! Một tên nhãi nhép như ngươi cũng dám vây khốn bổn tọa? Phá cho ta!
A Khờ đang nói chuyện đột nhiên có giọng nữ nhân chen ngang hắn hơi nhíu mày nhìn đến:
- Đế cấp một sao sao? Cũng được, ta đang cần một cái đỉnh lô để song tu mà đột phá cảnh giới, nếu ngươi đã ra mặt thì ta cũng tiện tay mà thu vậy!
- To gan!
Nữ nhân này chính là nữ nhân bịt mặt lúc trước vào thành ném cho đám binh sĩ giữ thành năm trăm viên trung phẩm linh thạch. Thân phận của nàng cũng không ai biết rõ, nhưng A Khờ cũng chẳng cần quan tâm. Người đã bị hắn nhốt bên trong trận pháp, ngoại trừ cảnh giới tôn giả ở trong truyền thuyết, hắn còn chưa để bất kỳ ai vào mắt. Thân hình A Khờ khẽ chuyển, rồi biến mất không thấy đâu nữa. Khi hắn xuất hiện đã đứng ngay trước mặt một nữ nhân mặc đồ đen, nữ nhân này trên người còn đem theo một tấm lụa đen che mặt. A Khờ cũng lấy làm kỳ quái, nữ nhân này đi ngủ thì che mặt làm cái gì? Lẽ nào dung mạo của nàng quá xấu nên trong lúc ngủ cũng sợ người khác kinh hãi mà che lại hay sao? Thấy hắn vô ảnh vô tung mà đến, không gian cũng không có bất kỳ một tia dao động nào, nàng hơi có chút giật mình. Thế nhưng khi thấy cánh tay của hắn vươn tới, muốn đem tấm mạng che mặt của mình lấy xương, nàng suýt chút nữa thì tức đến hộc máu.
- Hỗn xược, diện mạo của ta ngươi cũng có tư cách nhìn sao?
Thấy nàng sợ hãi như vậy trong lòng hắn càng đinh ninh là khuôn mặt nàng rất xấu, cho nên động tác có chút ngưng lại. Nàng còn tưởng đâu là dọa được hắn sợ, nên càng phấn chấn kêu lên:
- Đều đã biết sợ rồi sao còn không mau giải đi trận pháp, để bổn tọa ra ngoài?
- Nhảm nhí!
Hắn thấy cái vẻ dương dương tự đắc cho mình luôn luôn là đúng của nàng thì rất chán ghét, động tác thi triển càng thêm mau lẹ. Nàng càm giác như cả người bị hắn đóng đinh tại chỗ, không cách nào di chuyển được, rồi một ngón tay của hắn điểm lên trước ngực nàng, làm nàng đánh thốt một tiếng, vừa xấu hổ vừa tức giận mắng:
- Vô sĩ!
Hắn không để cho nàng lải nhải nhiều lời, đem thuật pháp trên người toàn bộ thi triển ra, lực lượng tinh thần hùng hậu từ cánh tay phải dũng tuyến phong tỏa toàn bộ kinh mạch, thần thức của nàng. Nàng kinh hãi kêu lên:
- Ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Đương nhiên là biến ngươi thành đỉnh lô rồi!
Hành động cùng với lời nói của hắn không hề chậm chạp chút nào, chỉ chưa tới năm, sáu hơi thở bên tronv ánh mắt của nàng hiện lên một tầng huyết quang, rồi sau đó chuyển hoán thành một làn khói mỏng, mờ mịt. Cuối cùng thì nàng kinh sợ mà quỳ xuống trước mặt hắn:
- Chủ nhân!
Hắn vừa rồi mỗi một động tác đều làm rất thuần thục và thong dong, đồng thời cũng dùng ảo trận truyền lại hình ảnh cho toàn bộ những người bên trong trận pháp nhìn thấy. Một đế cấp tu sĩ dù là một sao thì cũng thuộc vào tầng lớp cao tầng nhất một giới này, cứ như vậy mà dễ dàng bị hắn nô phục. Thử hỏi, nơi này còn có mấy người có thể là đối thủ của hắn? Lý Thiên Hương mắt hạnh hiện lên đầy sự hoảng loạn, nàng có đời đi săn, cuối cùng bị còn mồi vồ trúng rồi. Lý Hổ cũng liếc qua nhìn nàng, biết rằng chuyện này không còn cách nào có thể lý giải được nữa. Lão không chút do dự đem ra một miếng ngọc phù, hơi vận lực một chút nó liền bị vỡ nát ra. Một tầng ánh sáng màu trắng từ bên trong ngọc phù bao phủ thân ảnh của lão và của Lý Thiên Hương vào bên trong. Đây là một loại truyền tống ngọc phù vô cùng cao cấp. Giá trị của nó chính là dùng đến trong lúc nguy cấp mà đào mạng. Nghe nói loại ngọc phù này chỉ có luyện khí đế cấp thông hiệu không gian pháp tắc cùng với trận pháp mới có thể luyện chế được ra. Mỗi một cái truyền tống ngọc phù này có thể ngay lập tức truyền đến địa điểm từng được lưu lại ấn ký của người sử dụng, khoàng cách của nó là duy trì trong phạm vi một giới. Mà loại truyền tống ngọc phù này cũng rất ít, cho nên giá thành không phải ai cũng chấp nhận mà mua được. Một cái truyền tống ngọc phù bị bóp vỡ, không gian bên trong trận pháp liền bị dao động dữ dội. Thế nhưng ánh sát truyền tống trận vừa tan đi, liền nghe cách đó không xa lắm có tiếng người hô lên thất thanh:
- Không thể nào, làm sao lại không thể truyền tống ra ngoài được chứ?
Lý Hổ lần này quá mức kinh hãi rồi! Một vật bảo mênhn trân quý như vậy lão cũng lấy dùng, thế nhưng lại không có cách nào xông ra ngoài, lão làm sao mà cam lòng cho được. Bên trong không gian trận pháp lần nữa dao động, Một lão nhân dáng người nhỏ thó không một tiếng động xuất hiện ngay bên cạnh hai người, miệng cười rất là nham nhở:
- Khặc khặc, chỉ là không gian truyền tống trận của một tên đế cấp ba sao, muốn trốn khỏi tay Vô Ảnh ta hay sao? Thật là cười chết ta! Ha ha ha!
Lý Hổ nhìn Quỷ Vô Ảnh, khóe miệng liền co giật liên hồi:
- Quỷ hồn, ngươi là quỷ hồn? Làm sao có, làm sao có thể như vậy được? Quỷ hôn các ngươi làm sao xuất hiện ở giới này? Hắn...
Nói đến đây lão không biết là vô ý hay hữu ý lại đưa ánh mắt quét nhìn xung quanh, hướng về vị trí của A Khờ mà tìm kiếm.
- Hắn lẽ nào không phải là người của giới này?
- Ngươi biết cũng không ít nhỉ? Nhưng đang tiếc, hôm nay tính mạng của ngươi xem như khó bảo toàn rồi!
Với thực lực của quỷ vô ảnh, đối phó với một lão nhân thần cấp đại viên mãn thì nhẹ nhàng tựa như dẫm chết một con kiến. Bàn tay Quỷ Vô Ảnh xuyên qua khoảng trống trước mặt, nhập vào thân thể của Lý Hổ, sau đó thì rút hồn phách của lão ra ngoài. Hồn thể Lý Hổ vừa kinh hãi vừa nuối tiếc nhìn lại bộ thân thể của mình từ từ đổ xuống ngay trước mặt. Thủ đoạn rút hồn đoạt phách này của Quỷ Vô Ảnh quá mức kinh tâm động phách, Lý Thiên Hương đứng ở bên cạnh mà cả người hầu như cứng đơ lại, không dám một chút động đậy nào. Quỷ Vô Ảnh cầm hồn phách của Lý Hổ trên tay, lại nhìn nàng mở miệng cười lên một cái. Nàng hầu như đã muốn khóc ra thành tiếng:
- Ngươi... ngươi không được tới đây! Trên người ta... trên người ta có bùa trừ quỷ và kính chiếu yêu... ngươi mà đến... ngươi mà đến là ta lấy ra đó...
Nàng vừa nói vừa lấy trong người nào là bùa chú trừ yêu, kiếm gỗ diệt ma, thậm chí cả chiếu yêu kính cũng lôi đi ra. Nhưng những thứ này chỉ để trêu đùa với bọn tiểu yêu tiểu quỷ, với thực lực của Quỷ Vô Ảnh thì dù là một cọng lông chân của lão cũng không lay động đến được. Lão vung tay vỗ lên vai nàng một cái, rồi hóa vào không gian xung quanh biến mất.