Vú Nuôi Của Rồng

Chương 131

Bên trong trận pháp lúc này, cự hổ đột nhiên rống lên một tiếng, rồi cả người lăn lộn lên giữa không trung. Tiếng rít gào của nó vô cùng thê lương. A Khờ cũng không hiểu làm sao, mới kinh nghi mà nhìn cự hổ. Cự hổ lại hét lớn lên thành tiếng:

- Aaaa... đau quá... đau chết ta... mau... mau đem hỏa của ngươi lấy ra... mau đem hỏa lấy ra...

A Khờ nghe những âm thanh đứt quãng của cự hổ, lúc này hắn mới chú ý đến một tia dao động bên trong ấn ký đầu rồng trên cánh tay phải. Ý niệm khẽ động, cự hổ càng kêu lên thảm thiết.

- Aaaa... cứu ta... mau mau cứu ta...

- Ồ, hắn ta bị làm sao nhỉ?

A Khờ ngạc nhiên nhìn ấn ký đầu rồng trên cánh tay lại thử dùng ý niệm linh thông với nó một chút. Lúc này trước mặt hắn dường như có một cái màn hình nhỏ. Bên trong màn hình là một mảng tối đen như mực, chỉ có một cái đốm sáng nhỏ, hình như là đang bị thứ gì đó vây lấy mà không ngừng la hét. Hơi tò mò, A Khờ động niệm đi đến gần hơn để quan sát. Lúc này hắn mới thấy rõ cái đốm sáng kia hóa ra lại chính là hồn thể của con cự hổ. Mà vật thể đây vây lấy nó thì chính là ngọn lửa âm dương hỏa mà hắn lúc trước ném lên người của nó.

- Ồ, hóa ra thứ này có thể trức tiếp công kích lên linh hồn mà bỏ qua phòng ngự bên ngoài luôn sao? Hay nhỉ, để ta chơi đùa một chút xem sao?

A Khờ lại dùng ý niệm câu thông với âm dương hỏa, rồi đem nó thu về lại trong tay. Hồn thể của cự hổ thấy thế thề gầm lên giận dữ, muốn trực tiếp cắn chết thần niệm của A Khờ. A Khờ hơi nhíu mày, đem âm dương hỏa lần nữa ném ra. Hồn thể cự hổ hốt hoảng mà kêu lên:

- Không!!!

Âm dương hỏa từ hai màu đen trắng hóa thành hai đầu hắc long và bạch long quấn lấy hồn thể cự hổ, miệng lớn mở ra đem từ khối, từng khối hồn thể cắn xuống. Hồn thể cự hổ nhận lấy sự đau đớn chưa bao giờ có. Đây là linh hồn công kích, một khi bị tổn thương thì tuyệt đối không cách nào khôi phục được. A Khờ nhìn đến cũng có chút phát lạnh.

- Ài, tàn nhẫn, thật sự là rất tàn nhẫn a!

Nhưng hắn cũng chẳng hề có ý đinhn thu hồi lại âm dương hỏa, mà hai mắt nhắm nghiền lại bắt đầu lĩnh hội phương thức điều khiển linh hỏa này. Một tia minh quang truyền đến trong não hải của hắn, từng dòng, từng dòng ký ức bắt đầu hiện một ngày một rõ hơn. Đến cuối cùng hai mắt A Khờ mở ra, nụ cười trên mặt càng thêm tươi sáng.

- Hóa ra là như vậy, hèn gì lúc nãy ta không thấy có phản ứng gì! Hỏa này không phải như các loại linh hỏa bình thường cứ ném ra là có thể gây được thương tích cho địch thủ, mà cần phải dùng tâm chế hỏa, dùng niệm linh thông, dùng hồn điều khiển. Chỉ có như vậy, khi công kích địch nhân mới có thể phát huy hết toàn bộ uy lực của nó. Nhưng mà thứ công kích này cũng có chút nguy hiểm. Nếu như lúc ta công kích, bị kẻ bên ngoài tấn công thì rất dễ bị tổn thương. Ài, nếu như ta có thể phân hồn làm hai, phân hai thành một, dụng hồn khống hỏa, dụng hỏa công tâm, dùng tâm diệt địch. Không những uy lực bạo tăng, thời gian gây thương tổn cho địch nhân cũng sẽ nhanh hơn. Mà lúc đó cho dù có kẻ tấn công sau lưng, ta vẫn có thể tự mình ứng phó được hoặc tránh né đi.

Lúc này bên trong thân thể của cự hổ là như vậy, nhưng bên ngoài người ta chỉ nhìn thấy một người thì đứng yên bất động, một hổ thì lăn lộn gào thét. Giống như là cự hổ đang hăng hái công kích địch nhân rồi lại nổi điên kêu gào lên một cách kịch liệt. Cũng không ai phát hiện ra điều khác thường lúc này bên trong trận pháp. Nhưng nữ nhân mặc áo đen thì hai mắt đột nhiên mở lớn:

- Phân hồn chi thuật! Hắn đang lĩnh ngộ phân hồn chi thuật! Không thể nào, năm đó hắn dù thực lực thông thiên cũng không tiến đến bước này, làm sao kẻ này có thể nghĩ ra được chứ.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, thiếu niên đứng bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn theo. Nhưng hắn làm sao nhìn thấy được sự vi diệu bên trong thân thể A Khờ lúc này. A Khờ thân hình như muốn nhòe đi, mà tách ra thành hai nửa A Khờ vậy. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không cách nào tách ra được, mà thậm chí dường như vì thế mà bị phản phệ, trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi. Nữ nhân mặc hắc y nhìn thấy thì thở phào một hơi.

- Thất bại, vẫn là thất bại a! Suýt nữa thì dọa chết ta!

Nhưng mà bên dưới lúc này, tu sĩ khắp nơi đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng tiếng nghị luận vì thế cũng bắt đầu nhao nhao lên:

- Các người xem, hai người bọn họ bị làm sao vậy? Tự nhiên đang đuổi nhau kịch kiệt thì một người ngừng lại ôm đầu kêu la, còn một người thì trực tiếp thổ huyết. Chuyện này rất kỳ quái nha!

- Ngươi thì biết cái gì? Theo ta thấy tu sĩ nhân tộc kia vì sử dụng cấm thuật gì đó để tăng cường uy năng của trận pháp khiến cho tam hoàng tử hổ tộc bị thương, rồi mới phản phệ lại.

- Nói như ngươi thì hiện tại là ai thắng ai thua?

- Theo ta nghĩ có lẽ bọn họ sẽ hòa!

- Hòa sao? Không thể nào, ta thấy tu sĩ nhân tộc nhiều nhất chỉ là thánh cấp đại viên mãn làm sao có thể đánh ngang tay với tam hoàng tử hổ tộc được chứ? Chẳng lẽ nào trận pháp này lợi hại như vậy sao?

Ánh mắt người này có chút tham lam nhìn lên màn sáng kết giới. Mà những tu sĩ xung quanh cũng bắt đầu nổi lên tham niệm. Không biết là có người nào đó cười khẩy nói lên:

- Không biết tự lượng sức mình! Đây là Cửu Cung Bát Quái trận đồ, là một trong thượng cổ thập đại trận. Trận bàn này vốn dĩ ở trong tay của trưởng công chúa Đại Việt Đế quốc, người này là đoạt được từ trong tay của nàng. Đồ của trưởng công chúa còn có thể đoạt được, các ngươi nghĩ thực lực của hắn thế nào? Chỉ bằng vào các ngươi, còn muốn đi tìm chết hay sao?

Thông tin này quá mức kinh động, mà người nói ra cũng không thấy xuất hiện khiến cho tất thẩy chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau lắc đầu.

- Một hóa thành hai, hai làm sao có thể nhập lại thành một. Phân hồn, hồn cũng có thể phân được hay sao? Rốt cuộc chuyện này thật sự là đúng hay ta đã nghĩ sai rồi? Nhưng nếu không dùng hồn để khống hỏa thì làm sao để khổng hỏa đây?

A Khờ thu lại âm dương hỏa trong tay, miệng không ngừng lẩm nhẩm một mình. Hắn cũng không biết trong lúc mình suy diễn thuật pháp đã xảy ra vấn đề gì, cũng không biết có ánh mắt của chúng nhân đang chú mục đến hắn. Cự hổ thân thể to lớn lúc này nằm xụi lơ dưới mặt đất, rồi từ từ thu nhỏ trở lại thành nhân hình, khuôn mặt hầu như đã tái xanh, không còn một chút thần khí. Tam hoàng tử tuy là chưa chết, nhưng hồn phách bị tổn thương rất nặng, e rằng cả đời này hắn muốn khôi phục lại như cũ rất không dễ dàng gì, chứ đừng nói chi tiến thêm một bước nữa. A Khờ thu lại trận bàn chậm rãi đi trở về ma thú xa. Tên thủ vệ Hổ Ban nhất tộc lúc này mới tiến tới đem tam hoàng tứ bế lên mà kiểm tra. Tuy tâm mạch của tam hoàng tử không chút hư hao gì, nhưng nhìn thần sắc dường như vừa mới bị một trận tra tấn vô cùng khủng khiếp.

- Chậm đã!

Thấy A Khờ muốn rời đi, tên thủ lĩnh vệ binh đi theo bên cạnh tam hoàng tử liền lên tiếng ngăn lại. A Khờ ánh mắt lạnh nhạt quay lại nhìn tên thủ lĩnh vệ binh thuộc Hổ Ban nhất tộc này.

- Thế nào, ngươi cũng muốn nếm thử một chút uy lực âm dương hỏa của ta hay sao? À, ta đang cần người để luyện tay một chút, nếu ngươi không có việc gì làm vậy thì lên đây giúp ta một chút đi!

- Láo xược, một tên thánh cấp tu sĩ nho nhỏ như ngươi mà cũng dám lớn tiếng trước mặt thống lĩnh đại nhân sao?

Một tên vệ binh nào đó tức giận lên tiếng. A Khờ cũng không chấp nhất với hắn, mà nhìn thống lĩnh vệ binh cười cười:

- Ngươi thật không muốn trả thù cho chủ của ngươi sao?

Tên thống lĩnh vệ binh ánh mắt lúc này như hai ngọn lửa vô hình bùng phát, một cái trảo hóa thành vuốt hổ mà lao tới trước ngực A Khờ. A Khờ từ lâu đã để ý đến mọi động tác của hắn, nên liền phất tay đem âm dương hỏa đánh trả. Cảm nhận được khí tức nghi hiểm từ quả cầu lửa nhỏ chỉ như một cái nắm đấm xuất hiện trước mặt, tên thủ lĩnh vệ binh lập tức thu người lùi lại phía sau.

- Quả nhiên là thuật pháp công kích linh hồn! Đi, mau đưa hoàng tử trở về! Không cần tiếp tục ở lại đây nữa!

Mệnh lệnh của tên thủ lĩnh vệ binh làm ra rất dứt khoác, mấy tên thủ vệ binh đi bên cạnh mặ dù không nguyện ý quay về cũng không dám nửa lời trái lệnh. Nữ nhân mặc hắc y ánh mắt nhìn theo bóng lưng của tên thủ vệ binh đang đem thân thể hôn mê của tam hoàng tử hồi tộc, khóe miệng có chút mở ra cười:

- Người này làm việc tàn nhẫn, lại vô cùng cẩn thận. Đây mới là một thủ hạ đáng để dùng tới!

- Hừ, chỉ là một tên thống lĩnh vệ binh tầm thường, đáng tiếc là tên đó không bị giết chết, nêu không thì...

- Tứ hoàng tử, ngươi dường như đang không tự kiềm chế được cảm xúc của mình thì phải?

Nghe ra âm thanh của nữ nhân này có hơi biến đổi, sắc mặt tứ hoàng tử lập tức tái xanh, vội cúi gập người xuống nói:

- Là vãn bối lỗ mãng, xin tiền bối trách phạt!

- Thoo bỏ đi, trách phạt ngươi thì có ích gì? Chỉ cần ngươi nhớ những gì ngươi đã từng hứa với ta là được rồi!

- Vãn bối làm sao dám quên được chuyện đó!

- Ừ, vậy thì tốt!

Nàng nói xong liền phất tay bỏ đi. Ánh mắt tứ hoàng từ khẽ nhếch lên nhìn hướng A Khờ rời đi, rồi mới chạy vội theo sau lưng nữ nhân mặc hắc y.
Bình Luận (0)
Comment