Boong... Boong... Boong...
Tiếng chuông thánh điện gõ thành từng nhịp chậm rãi, báo hiệu buổi lễ cầu nguyện trên thánh đường sắp sửa bắt đầu. Tiểu Nhu toàn thân uể oải rút trong ngực A Khờ, nàng muốn ngồi dậy để lên lễ đường nhưng ngay chỗ hai chân ê buốt, không cách nào nhấc thân lên nổi. Xuân Nhi đành phải lười biếng bước xuống giường mà làu bàu trong miệng:
- Hừ, hai người các ngươi thì anh anh em em sung sướng cả đêm. Còn ta thì bị hai người hành hạ cả đêm không ngủ được. Cũng chỉ tại cái tên háo sắc ngươi, nếu không thì tiểu thư nhà ta làm sao lại làm cái chuyện xấu hổ như vậy được.
Nghe nàng làu bàu, Tiểu Nhu càng thêm xấu hổ không dám rời khỏi giường. Nàng đánh khẽ lên ngực hắn mà mắng:
- Lúc Xuân Nhi thức, có phải chàng đã biết rồi không?
Hắn nhìn nàng cười, rồi làm ra vẻ uể oải, uốn lưng nói:
- Là tại nàng ta không biết xấu hổ nghe lén chuyện riêng tư của người khác, có trách thì trách nàng chứ tại sao lại trách ta?
Nàng thừa biết là hắn đang ba hoa gạt người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có biện pháp nào khác ngoài im lặng chịu trận. Xuân Nhi nghe hắn nói đến có lý như vậy thì không khỏi hùng hổ mắng:
- Đồ không biết tốt xấu, rõ ràng là ngươi và tiểu thư làm ra âm thanh to đến như vậy. Ta không muốn nghe cũng nghe không xót một chữ, ngươi còn nói là ta cố ý nghe lén hay sao?
Nàng vừa mắng vừa xấn tay áo lên như thể sắp nhào vô đánh nhau vậy. Hắn nhìn nàng đến buồn cười:
- Thế nào, nói sai còn muốn đánh người hay sao?
- Đúng, ta muốn đánh ngươi đấy! Thế thì đã làm sao nào?
Nàng bị hắn khích đến đỏ mặt tía tai, không kịp đề phòng liền bị hắn lôi trở lại trên giường. Hắn còn cố ý liếm liếm môi ra dọa nàng:
- Chậc, chậc, chậc! Ngươi lớn lên cái mông cũng rất lớn a! Không biết cảm giác đánh lên chỗ đó sẽ như thế nào a!
Lần này thật sự là nàng bị hắn dọa cho chết khiếp. Nàng vừa che chỗ cái mông của mình, vừa kêu lên thất thanh:
- Không được đánh, không được đánh!
Nàng nói xong liền cố hết sức mà vùng dậy, hắn cũng không có ý giữ lại nên để nàng chạy thoát đi. Nàng chạy ra khỏi phòng, chạy đến gần thánh đường mặt mày vẫn là tái nhợt, tay không ngừng vỗ vỗ lên ngực nói:
- Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Ta suýt chút nữa thì bị hắn...
Nàng nói đến đó lại lắc đầu liên tục:
- Không được, không được! Ta không thể để tiểu thư rơi vào trong tay tên háo sắc đó được! Hắn nhất định sẽ phá hư tiểu thư mất!
Nàng đang chính nghĩa muốn chạy trở về, vừa nhìn thấy hắn từ xa đi đến liền vội vàng co chân mà chạy. Hắn nhìn đến có chút không nói lên lời:
- Không phải chỉ dọa một chút thôi sao? Ngươi làm gì lại sợ ta đến như vậy?
Nàng làm gì còn nghe mấy lời hắn nói:
- Hừ, ta không ngốc để ngươi bắt ta lại mà đánh mông đâu.
Nàng chạy đi rồi hắn cũng đành nhún vai bỏ đi. Hắn vừa đi được mấy bước thì có tiếng thiếu nữ gọi lại:
- Chàng đi chừng nào thì trở lại?
Tiểu Nhu dù thấy khó chịu trong người nhưng nghe đến tình lang vừa mới mặn nồng một đêm lại sắp đi xa, nàng trong lòng không khỏi cảm giác có chút mất mác. Hắn hiểu tâm trạng của nàng nên vội vàng bước lại mà ôn nhu nói:
- Ta cần phải đi cứu người nên không thể ở lại với nàng được. Sau khi cứu được người ta nhất định sẽ đến tìm nàng. Nàng yên tâm, trong người nàng có ấn niệm của ta nếu như nàng có việc gì nguy hiểm ta nhất định sẽ cảm ứng được mà tới cứu nàng. Còn ta đã có Tiểu Long ở bên cạnh, nên nguy hiểm cũng không quá lớn. Nàng chỉ cần nhớ giữ gìn sức khỏe của mình cho thật tốt là được rồi!
Hắn lại ôm nàng vào trong lòng, miệng thì thầm nói:
- Chờ ta trở về chúng ta lại tiếp tục!
Nàng biết hắn cố ý muốn trêu chọc mình, nhưng trong lòng lại cảm giác có chút ấm áp, mặt có chút đỏ lên cười:
- Ùm, ta sẽ đợi chàng!
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng rồi mới rời đi. Hắn đi được một lúc, nha đầu Xuân Nhi không biết núp từ chỗ nào lại len lén chui ra, cẩn thận ngó quanh rồi lên tiếng hỏi:
- Hắn đi thật rồi sao?
- Thế nào, không nỡ sao?
Thấy ánh mắt của tiểu thư nhìn đến chằm chằm, nàng vội rụt đầu mà chạy mất. Những chuyện này A Khờ không có biết, nếu hắn mà thấy được chắc chắn sẽ chọc nàng đến phát điên mới thôi.
Tiểu Long đang nằm ngủ trong ổ chăn, nghe có tiếng động hai mắt nó liền mở to. Nhìn thấy người đến là ba ba, nó không khỏi mừng rỡ mà nhảy vào trong ngực hắn:
- Ba ba, con sợ!
Hắn nhìn thấy nó như vậy thì trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ. Rõ ràng hắn vì một đêm khoái hoạt mà bắt một đứa trẻ con như nó phải đợi đến dài cả cổ. Cũng may nó là một con rồng nên chẳng ai dám tìm đến mà gây chuyện phiền phức. Hắn âu yếm sờ nắn khuôn mặt béo tròn của nó, rồi mới ôn tồn nói:
- Được rồi, Tiểu Long ngoan! Chúng ta trở về thôi! Lần này ta sẽ đưa con đến một chỗ rất thú vị, ở đó ta bảo đảm ngày nào con cũng được ăn ngon. Như vậy con có chịu không?
Nó cứ mỗi lần nghe đến đồ ăn thì y như rằng mọi chuyện trên đời này không còn bất kỳ thứ gì quan trọng hơn thế. Nó vỗ tay mà vui mừng nói:
- Tiểu Long muốn ăn, ăn thật nhiều, thật nhiều!
Tính đến hôm nay, A Khờ dẫn theo Tiểu Long đi ra ngoài cũng đã hơn một tuần. Tiêu Lăng và ba nữ ngoài việc nhàm chán chờ đợi hắn trở về, thời gian còn lại cũng chỉ là bàn đến mấy việc nữ nhân thường tình. Tiêu Lăng tính tình vốn ôn nhu, dễ gần nên chúng nữ chẳng mấy chốc mà thân cận với nàng. Trong khi đó Xà Linh là người tỉ mỉ tinh tế, lại rất hiểu lòng người. Nên nàng cũng không khó để nói chuyện. Duy chỉ có chị em báo nữ tính tình phóng khoáng, không thích bàn đến mấy chuyện nam nữ mà thường đi ra ngoài săn bắn, tìm thức ăn về cho mọi người.
Nói đến có chút lạ, hôm nay hai chi em báo nữ vừa đi ra ngoài một chút liền trở về. Nhìn sắc mặt hai nàng không có gì khác thường nên không có ai để ý đến. Báo chị tính tình vốn nóng nảy, không ngừng đi đi lại lại quanh trong thạch động. Nàng hết ngó nghiêng ra ngoài, lại tự lẩm bẩm ở trong miệng:
- Sao lâu vậy còn chưa thấy về?
Xà Linh và Tiêu Lăng liếc mắt nhìn nhau. Xà Linh lên tiếng giành nói trước:
- Muội nói là ai trở về?
- Ngoài chủ nhân ra thì còn ai vào đây nữa chứ? Hôm nay hai chị em ta ra ngoài săn thú, em gái ta nói với ta là hôm nay chủ nhân sẽ về. Ta không muốn đến lúc chủ nhân trở về không thấy bọn ta rồi trách phạt, nên ta mới không đi săn thú nữa mà về đợi người.
- Em gái ngươi làm sao biết được chuyện này?
Xà Linh nghi hoặc nhìn đến báo em đang bình tĩnh ngồi trên một khối thạch nhũ tĩnh tọa.
- Đương nhiên là biết rồi, em gái ta có thể dựa vào sự cảm nhận của tự nhiên mà nắm bắt được mọi thứ xảy ra trong vòng trăm dặm. Tuy không thể chính xác cho lắm, nhưng tuyệt đối có thể tin được. Đặc biệt là mùi vị của chủ nhân, em gái ta chắc chắn không nhận nhầm.
Báo em đang tĩnh tọa, mắt lúc này đột nhiên mở ra, cái mũi có chút nhăn lại:
- Là mùi vị của nữ nhân lần trước bị chủ nhân bắt được! Ta cảm nhận trên người của chủ nhân có mùi của nàng.
Nàng nói đến đó mắt lại tiếp tục nhắm rồi tĩnh tọa dưỡng thần. A Khờ vừa hay cũng về tới nơi. Hắn còn chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi dấm chua nồng nặc trong không khí. Hắn cảm giác có chút chột dạ:
- Không phải là các nàng đã đánh hơi thấy thứ gì rồi đó chứ?
Hắn đi vào, báo chị là người nhìn thấy hắn trước tiên. Nàng hơi khịt khịt mũi ngửi:
- Mùi vị rất thối!
Đến phiên xà nữ cũng tiến lại gần:
- Quả nhiên là rất khó ngửi!
Chỉ có Tiêu Lăng là vẫn ôn nhu đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói:
- Để ta giúp chàng chuẩn bị y phục mới!
Nàng nói xong cũng lập tức quay đi. Hắn liền bắt lấy tay nàng mà nói:
- Thái độ của các nàng như vậy là sao? Trên người ta có mùi gì khó ngửi lắm à?
Hắn cũng thử đem đồ lên ngửi, nhưng dù hắn có ngửi đến nửa ngày cũng không phân biệt được mùi vị gì. Báo em lần nữa mở mắt ra nhìn hắn, nàng hơi nhíu mày nói:
- Là mùi vị của nữ nhân!
- Là mùi nữ nhân sao?
Hắn không hiểu nàng nói vậy là ý gì. Mãi một lúc sau hắn mới hiểu ý của các nàng, mặt mũi liền có chút khó coi:
- Như vậy mà các nàng cũng ngửi ra được sao? Không phải sau này ta ra ngoài sẽ rất thiệt thòi hay sao?
- Hừ, chủ nhân là người không giữ lời hứa! Nói là ra ngoài tìm người giúp Lăng tỷ hóa ra là đi tìm nữ nhân khác! - Báo chị tức tối mà nói thay cho Tiêu Lăng.
Xà nữ cũng nói chen vô:
- Quả thật là không thể chấp nhận được!
Tiêu Lăng không nói lời nào mà xoay người bỏ đi. Hắn biết lần này mình chọc đến phiền toái lớn rồi, nên vội vàng chạy theo mà ôm lấy eo nàng:
- Ta còn chưa nói xong, các nàng gấp cái gì mà gấp? Hôm nay ta trở về là đem tin tức báo cho các nàng biết, người chúng ta cần tìm đang trên đường đi đến Hắc Thạch thành. Chuyến đi lần này hung hiểm khó dò, ta không đảm bảo an toàn cho các nàng hết được. Ta tính chỉ đem theo một mình Tiêu Lăng đi cùng, ba nàng có thể ở tạm tại đây một thời gian rồi ta sẽ về đón các nàng sau. Còn nếu các nàng muốn rời đi thì cứ tùy ý!
Trong lời nói của hắn có chút dứt khoát làm cho các nàng phát hoảng lên. Đặc biệt là Xà Linh, nàng xem như lần trước là trực tiếp bị chủ nhân của mình bán đứng. Bây giờ lại bị A Khờ vứt bỏ, nàng trong lòng không biết loạn đến mức nào:
- Ta không muốn ở lại, ta có thể đi theo ngươi được không?
- Ta cũng không muốn ở lại!
Báo chị cũng lên tiếng. A Khờ nhìn mấy nàng nhìn đến có chút muốn cười. Báo em lúc này hơi nhướng mày nhìn ra phía ngoài:
- Nơi này sắp không ở lâu được nữa rồi!
Nàng lần này nói xong thì nhảy ngay xuống dưới đất mà đứng bên cạnh A Khờ. Như minh chứng cho lời của nàng cả mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, rồi tiếng của con ma lang đang canh chừng ở ngoài hang kêu lên thảm thiết.
Bịch!
Cả thân người to lớn của nó bị ném thẳng vào trong động. Tiểu Long lúc này cũng chạy vào kêu lên ầm ĩ:
- Không đánh nữa, không đánh nữa! Ta không muốn đánh nữa!
A Khờ còn chưa kịp chạy đến che chắn cho nó thì một cái bóng lớn ngã rầm đến. Cả một thân hình đồ sộ như một quả núi đổ ập xuống làm hắn suýt chút nữa thì bị chết ngac. Cũng may thân thể hắn cứng rắn nên mới có thể che chở được cho nó và đám nữ nhân bên cạnh. Lớp bụi đất tan đi, A Khờ liền nhận ra người quen cũ. Hắn không khỏi nhếch mép lên mà cười:
- Cuối cùng cũng gặp lại ngươi!