Vú Nuôi Của Rồng

Chương 50

Ngươi nói xem, người đó có thể đưa chúng ta ra ngoài được không?

- Không biết thế giới bên ngoài sẽ như thế nào nhỉ?

Mấy tên vong linh ma pháp sư đi lại tuần tra bên ngoài rồi tán gẫu với nhau. Tên vong linh ma pháp sư vừa lúc dẫn theo Cửu muội đi đến, tằn hắn nói:

- Các ngươi nói năng lung tung cái gì đó? Có phải là ngứa miệng ngứa mồm hết rồi không?

Đám vong linh ma pháp sư đang đi tuần nghe thế thì giật mình quay lại. Khi bọn họ trông thấy hắn đi cùng với Cửu muội thì liền ngay lập tức đi ra xa. Cửu muội dường như nhìn đến quen mắt, liền hừ lạnh nói:

- Một đám nhát gan! Đi, mau dẫn ta vào bên trong xem tên kia có phải là ba đầu sáu tay hay không, hắn dám cả gan đánh cả người của vong linh tộc chúng ta hay sao? Thật là đáng giận!

Nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ của nàng đi tới, mấy tên vong linh ma pháp sư đang canh chừng ở bên ngoài phòng của A Khờ hai mắt không khỏi nhìn nhau. Cả bọn đều âm thầm ném ánh mắt tức giận nhìn về phía tên vong linh ma pháp sư đi cùng nàng:

- Cửu đại nhân, không biết là ngài có chuyện gì mà lại đến chỗ này? Chẳng hay là bọn tiểu nhân có thể giúp gì cho ngài được hay không?

Một tên vong linh ma pháp sư lớn tuổi nhất đứng ra nói chuyện. Cửu muội vừa nhìn thấy hắn liền gạt sang một bên, nói:

- Không cần phiền phức như vậy! Cứ để ta trực tiếp đi vào bên trong là được rồi! Các ngươi có thể lui ra đi!

- Chuyện này...

- Hử?

Thấy tên vong linh ma pháp sư ấp úng đứng chắn ngang cửa không cho tiến vào, Cửu muội liền ngay lập tức trợn mắt nhìn hắn:

- Các ngươi như thế này là ý gì?

Mấy tên vong linh ma pháp sư nhìn thấy ánh mắt của nàng thì cả người run lên. Tên vong linh ma pháp sư lớn tuổi nhất, tay chân túa đầy mô hôi cố giữ bình tĩnh mà nói chuyện:

- Cửu đại nhân, bên trong là người mà thành chủ đại nhân dặn dò đặc biệt chiếu cố đến. Chúng thuộc hạ e rằng lần này phải đắc tội với đại nhân rồi, xin người hãy lượng thứ mà bỏ qua cho!

Nàng nghe nhắc đến thành chủ đại nhân cũng có chút chần chừ, tên vong linh ma pháp sư đi cùng liền sốt ruột lên tiếng nhắc nhở:

- Cửu đại nhân chẳng qua chỉ là vào bên trong xem mặt hắn một chút, không lẽ chuyện này cũng khó khăn như vậy sao?

Nghe hắn mở lời, nàng liền nương theo đó mà hớn hở nói lên:

- Đúng, đúng! Ta chỉ là hiếu kỳ muốn nhìn mặt hắn một chút, các ngươi cũng không cần lo lắng làm gì! Ta tự có chừng mực của mình!

Đám vong linh ma pháp sư căm hận nhìn tên vong linh ma pháp sư đi cùng nàng. Bọn họ trong lòng đều cùng mắng cha chửi mẹ của hắn. Cửu muội cũng không cho bọn họ nhiều lời, nàng đẩy bọn họ dạt ra rồi trực tiếp đạp cửa đi vào. A Khờ đang ở trong bồn tắm huýt sáo, đột nhiên nghe có tiếng người cãi nhau bên ngoài, mà cánh cửa phòng tắm cũng bị người ta đạp đỗ. Hắn còn cho rằng có kẻ đến tìm mình phiền phức, nhưng khi nhìn thấy kẻ đến là một thiếu nữ mặc đồ đen thì hai mắt không khỏi xoay tròn:

- Ngươi là ai, tại sao lại xông vào phòng của ta?

Cửu muội nhìn thấy hắn nửa thân trần ngâm dưới nước, ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua, rồi hếch hàm nói:

- Ta nghe nói ngươi là người từ bên ngoài đi vào Tử Vong cốc?

A Khờ nghe nàng hỏi, hắn cũng không biết nơi này được gọi là Tử Vong cốc, nên hàm hồ gật đầu nói:

- Đương nhiên rồi, nếu ta không phải từ ngoài đi vào, ngươi nghĩ là ta từ dưới đất mà chui lên chắc?

Nàng bĩu môi, lắc đầu nói:

- Nhìn ngươi không giống từ dưới đất chui lên cho lắm! Vậy thì ngươi chắc chắn là người từ bên ngoài vào rồi!

Nàng nghĩ đến đây liền hớn hở hỏi:

- Vậy ngươi nói cho ta biết, thế giới bên ngoài có gì vui hay không?

Hắn nhìn thấy nàng hứng thú như vậy liền nhếch mép lên cười gian xảo:

- Thế nào, ngươi rất muốn biết sao?

Nàng liền gật đầu đáp:

- Đúng, đúng! Ngươi kể cho ta nghe đi!

Hắn lại nhìn nàng, giả vờ nói:

- Ài, nhưng mà ở đây có nhiều người như vậy, ta nói chuyện này ra lỡ như có người truyền ra ngoài, lại nói là ta nói láo thì như thế nào?

- Không đâu, không đâu! Bọn chúng đều là cấp dưới của ta, tên nào dám hó hé ra ngoài liền sẽ biết tay ta!

Nàng vừa xua tay nói, vừa đưa ánh mắt cay độc nhìn đám vong linh ma pháp sư ở đằng sau. Tên vong linh ma pháp sư dẫn nàng đi đến, trong lòng lúc này đã loạn thành một đoàn. "Không đúng a, ta kêu ả đến đây là để trị hắn, sao ả không ra tay mà lại nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Kỳ quái, thật sự là kỳ quái a!"

Lúc này âm thanh của hắn cố ý kéo dài ra:

- Ài, ta có thể tin ngươi nhưng không thể tin đám thuộc hạ của ngươi a!

Nàng sốt ruột nhảy đổng lên:

- Hừ, ngươi nói nhiều như vậy để làm gì? Đám này chỉ cần ta...

Nàng nói đến đây ánh mắt lại đảo qua đám thuộc hạ một lần nữa. Nhìn vẻ mặt bất thiện của nàng cả đám đều thấy lạnh da đầu. Nàng nhe răng ra hậm hực:

- Hừ, hừ! Đám này thì dễ giải quyết thôi! Chờ ta xừ lý xong bọn chúng, ta sẽ quay lại xử lý ngươi sau. Xem ngươi có còn nhiều lời với ta nữa hay là không? Hừ, hừ!

Nàng nói xong thì hai tay hai chân vung lên đấm đá, miệng thì hét lớn:

- Cút, cút hết cho ta!

Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy tên vong linh ma pháp sư đều bị nàng đá bay ra ngoài, kể cả tên vong linh ma pháp sư đi cùng cũng không ngoại lệ. Xong xuôi hết thẩy, nàng mới phủi phủi tay nhếch miệng cười khẩy:

- Kha kha kha, cuối cùng cũng xong rồi! Giờ thì đến phiên ngươi!

A Khờ hai mắt trợn tròn nhìn nàng, hắn tự nhiên cảm giác nước tắm trở nên lạnh cóng.

- Thế nào, ngươi bây giờ có nói hay là không nói?

Hắn chần chừ, ấp úng trong miệng:

- Nhưng mà, thành chủ...

- Hừ, ngươi cứ mở miệng ra là thành chủ, thành chủ! Ngươi tính lấy thành chủ đại nhân ra dọa ta sao? Hừ, đã vậy thì ta bắt ngươi đi ra ngoài, xem ông ta có tìm thấy ngươi hay là không?

Nàng nói xong liền tóm lấy tay hắn mà lôi đi ra. Hắn lúc này mới kinh hãi hét toáng lên:

- Cô nương, ta còn không có mặc quần áo!

Nàng thản nhiên nhìn hắn:

- Chẳng phải ta với ngươi đều giống nhau hay sao? Ai uôi, sao...

Nàng đột nhiên hai mắt hiếu kỳ nhìn xuống giữa hai chân của hắn, hắn hốt hoàng đưa tay che lại chỗ "đó", giọng không khỏi quát lên:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi chưa từng thấy qua cái đó của đàn ông bao giờ hay sao?

- Chưa! - Nàng thản nhiên trả lời.

Hai mắt hắn mở to đến độ muốn rách toạt ra ngoài:

- Ngươi...

Hắn chán nản rồi lắc đầu quay đi chỗ khác. Nàng lại tiếp tục hỏi tới:

- Mà ngươi thật là kỳ lạ nha! Chỗ đó của ngươi làm sao lại mọc một cái đuôi?

- Đuôi, đuôi cái... muội ngươi chứ đuôi! - Hắn bực bội quát lên thành tiếng - Ngươi có muốn biết nó là thứ gì hay không, hả?

Nàng hai mắt chớp chớp lên cười:

- Nó không phải đuôi, chứ là thứ gì?

Nhìn nụ cười của nàng hắn có cảm giác lành lạnh sống lưng, không tự chủ được mà đưa tay che đi chỗ kín.

- Ngươi không phải là biết mà còn cố hỏi đấy chứ?

Nàng lúc này mới trợn mắt lên nhìn hắn:

- Hừ, Thập muội nói quả nhiên là không có sai! Đám đàn ông các ngươi đều không phải là người tốt! Lúc nãy ngươi có ý nghĩ gì xấu xa với ta phải không? Ta thấy ngươi đang nói chuyện với ta mà mắt cứ trợn tròn, mặt còn đỏ lên, như vậy thì ngươi nhất định là người xấu!

Hắn ban đầu còn tưởng là nàng cố ý giả vờ, nghe nàng nói xong mới biết nàng đúng thật là còn không phân biệt được khác biệt nam nữ. Ánh mắt hắn lại lóe lên. Nàng ngay lập tức chỉ tay về phía hắn, hô lớn:

- Đấy, đấy! Ánh mắt của ngươi như vậy chính là đang muốn làm người xấu! Hừ, hừ! Ta hôm nay phải trừng phạt ngươi mới được, không thể để ngươi ra ngoài hại người.

Hắn lúc này đúng là giở khóc dở cười, không biết là ai dạy nàng ta cách phân biệt người tốt ngươi xấu mà tinh quái đến như vậy. Hắn vội vàng với tay lấy quần áo mặc vào trong người, rồi hô lớn:

- Ngươi mà động đến ta, ta sẽ không dẫn ngươi đi ra ngoài đâu đấy!

- Đi ra ngoài, ngươi có thể đưa ta đi ra ngoài hay sao?

Nàng hai mắt không khỏi mở lớn ra nhìn hắn. Hắn hơi xấu hổ gật đầu:

- Đương nhiên rồi, chỉ có điều là ta không rành địa hình ở đây cho lắm! Ngươi có thể đem đến cho ta một cái bản đồ hay không? Một cái bản đồ càng chi tiết các tốt! Chỉ cần có được bản đồ là ta có thể xác định được phương hướng mà dẫn ngươi đi ra ngoài dạo chơi một vòng.

Mấy lời thật thật giả giả của hắn quả nhiền làm nàng rất là vui vẻ mà tin ngay. Nàng từ trong người lấy ra một tấm bản đồ bằng da thú. Bên trong bản đồ hoàn toàn được nàng dùng ý niệm lưu giữ lại. Hắn cũng dùng ý niệm xâm nhập vào bên trong bản đồ, quả nhiên tấm bản đồ này được nàng làm rất chi tiết và tỉ mỉ. Hắn phải buột miệng mà tấm tắc khen lên:

- Ngươi quả nhiên là có năng lực làm việc nha! Những chi tiết như vậy mà ngươi cũng lưu lại trên này, xem ra thường ngày ngươi đi lại cũng không ít a!

Nàng nhìn hắn đắc ý cười:

- Đương nhiên rồi, ta là nhờ thứ này mới chạy đi chạy lại trong Tử Vong cốc mà không bị ai quấy rầy đến.

Nàng nói đến đây mặt không khỏi nghiêm lại:

- Ngươi nói đi, như vậy thì ngươi đã có thể đưa ta ra ngoài được hay chưa?

A Khờ lưu nhớ bản đồ vào trong ký ức, rồi ném tấm da dê lại cho nàng, cười:

- Hì hì, đương nhiên là được rồi! Chỉ cần ngươi không quấy phá thì ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.

Nàng cũng nhìn hắn cười hì hì:

- Đương nhiên, đương nhiên! Ta chắc chắn sẽ rất ngoan, bảo đảm sẽ rất nghe lời ngươi nha!

Hai người nhìn nhau rồi mim mỉm cười. Cả hắn và nàng trong đầu đều xoay chuyển mấy cái ý nghĩ xấu xa. A Khờ đương nhiên là không có ý định đưa nàng ra ngoài, mà nàng thì đang nghĩ cách sau khi thoát ra ngoài sẽ tìm biện pháp nào để xử lý hắn. Một cái gian xảo người, một cái tà ác thiếu nữ. Cuối cùng thì ai sẽ rơi vào tay ai đây?
Bình Luận (0)
Comment