Vú Nuôi Của Rồng

Chương 58

Nhóm người A Khờ rời đi, nhưng bọn họ cũng không biết bên trong lăng mộ của Long Đế đang có một cái hư ảnh cầm trên tay hồn thể Vong Linh thành chủ mà cười lên khặc khặc:

- Đứa nhỏ này rất không tệ, không ngờ là tinh huyết của nó lại có thể giúp ta mở ra phong ấn ở chỗ này. Long Thiên Hận, ngày mà lão phu trở về cũng chính là ngày tàn của ngươi. Cổ tộc, món nợ này ta cũng sẽ tính toán với các ngươi!

Hồn thể của Vong Linh thành chủ bị dọa cho sợ hãi đến run rẩy. Ông ta đương nhiên là nhận ra người đang nắm giữ linh hồn của mình. Người này chính là Long Đế, Long Ngạo Thiên.

- Ài, thật là đáng tiếc! Nếu như có thể có nhiều hơn một cái hồn thể thần cấp thì tốt rồi. Thật đáng tiếc, cái hồn thể này cũng chỉ là bán thần, không thể duy trì đám huyết nô của ta hoạt động trong thời gian dài được. Nhưng cũng không sao, một năm, chỉ cần có thể hồi sinh được một trong mười tám chiến tướng của ta, thì ta có thể có hy vọng trở về được rồi!

Hư ảnh của Long Đế tự nói với chính mình mà chẳng cần quan tâm đến việc hồn thể của Vong Linh thành chủ có nghe thấy hay không. Điều này càng làm linh hồn của hắn run rẩy đến không thể kiềm chế được.

- Long Đế đại nhân, xin ngài hãy tha cho ta một lần này đi! Ta nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngài, tuyệt đối không dám phàn nản lấy nửa lời! Xin ngài đừng có xóa đi hồn thể của ta!

- Hử!

Ánh mắt hư ảnh Long Đế nhìn đến hồn thể đang run rẩy của Vong Linh thành chủ, rồi lạnh nhạt bóp chặt ở trong tay. Chỉ thấy bàn tay hư ảnh Long Đế phát ra tinh quang, chưa tới một hơi thở hồn thể của Vong Linh thành chủ cũng không kịp phát ra một chút âm thanh nào đã phiêu phù ra trước mặt, ánh mắt mơ hồ không có bất kỳ một chút cảm xúc gì. Dường như điều này lại rất vừa ý hư ảnh Long Đế. Ông ta khẽ gật đầu rồi phất tay mở ra một trong mười tám cỗ quan tài đặt trên mười tám cái trụ đá xung quanh. Một cỗ thi thể mặc chiến giáp màu đen trùm kín đầu bị kéo ra ngoài. Bàn tay của hư ảnh Long Đế đem hồn thể trước mặt ấn lên trán của cỗ thi thể mặc chiến giáp. Khoảng chừng qua mấy hơi thở, cỗ thi thể mặc chiến giáp ban đầu cứng đờ, không có bất kỳ cử động nào đột nhiên hai mắt lóe lên ánh đỏ. Rồi một giọng nói ồm ồm như từ trong hư không của địa ngục vọng về:

- Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!

Hư ảnh Long Đế quan sát cỗ thi thể mặc chiến giáp một lúc, rồi mới gật đầu hài lòng nở ra mổ nụ cười:

- Rất tốt!

Nói xong, hư ảnh Long Đế nhẹ nhàng phất tay mở ra cột sáng truyền tống trận. Cột sáng vừa mở ra, huyết nô liền đi vào rồi biến mất. Khi huyết nô của Long Đế một lần nữa xuất hiện, cũng chính là nơi mà nhóm người A Khờ vừa mới đi khỏi cách đây không lâu. Chỉ là phương hướng huyết nô rời đi ngược lại với phương hướng của bọn họ. Dường như huyết nô muốn đi đến khu vực tử vong đầm lầy. Tất cả những chuyện này A Khờ đều không hay biết. Hắn đang cẩn thận đi về hướng Nam Việt quốc.

Hoàng cung Đại Việt quốc, trong một tòa đại điện rộng lớn, bốn bề được bài trí vô cùng xa hoa và tinh xảo. Trên long ỷ của tòa đại điện có một vị trung niên nam tử mặc long bào, thêu chín con rồng tranh châu ngồi trầm tư một mình. Phía dưới đại điện văn võ bá quan cũng chỉ còn lại duy nhất một vị lão nhân mặc quan phục, đội kim mão, râu tóc bạc trắng đứng lặng im không nói lời nào. Một viên võ tướng mặc cẩm y từ bên ngoài đại điện đi vào quỳ gối cung kính bẩm báo:

- Thưa bệ hạ, bên ngoài có Nhị hoàng tử muốn vào triệu kiến!

Vị trung niên nam tử đang ngồi trầm tư hai mắt bỗng dưng tỏa sáng. Một luồng uy áp kinh khủng từ trên người trung niên nam tử phủ phục xuống dưới. Viên võ tướng bất giác run rẩy thân hình không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có vị lão nhân mặc quan phục vẫn đứng bình tĩnh không nói lời nào.

- Mau, cho phép Nhị hoàng tử vào trong gặp trẫm!

Viên võ tướng cố gắng đè ép uy áp trên người, rồi đứng dậy khom lưng cúi đầu nói:

- Vâng, thưa bệ hạ!

Từ bên ngoài đại điện đi vào là một người thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, trên người tỏa ra khí chất hoàng giả cao quý. Y phục trên người là một bộ hoàng bào thêu năm con rồng nhỏ hướng lên chầu trời. Người thanh niên này chính là Nhị hoàng tử của Đại Việt Đế Quốc, cũng chính là người từng xuất hiện bên trong mật thất của Hắc Thạch thành.

- Hoàng nhi tham kiến bệ hạ!

Ngươi trung niên ngồi trên long ỷ khẽ gật đầu nhìn đến đứa con của mình. Vị hoàng đế của Đại Việt Đế Quốc ánh mắt sáng như trăng sao, giọng nói lúc này điềm tĩnh không lộ ra một chút ý cười:

- Hoàng nhi, chuyện ta giao phó cho con đi làm đã giải quyết thế nào rồi? Ta nghe được tin tức, ở gần Hắc Thạch thành dạo này yêu thú dường như đang có biến động lớn. Phía bên kia, Nam An quốc và Tây Thục quốc dường như cũng có động tác. Mà Lý gia này hình như cũng bắt đầu rục rịch qua lại với đám người họ Trịnh của Nam Việt quốc. Chuyện này con thấy chúng ta nên phải xử lý như thế nào?

Vị lão giả đang đứng bên trong đại điện ánh mắt cũng lóe sáng quan sát thái độ của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử dường như không để tâm đến ánh mắt của lão, cũng như thái độ của cha mình đang ngồi ở trên long ỷ. Nhị hoàng tử bình thản trả lời:

- Thưa bệ hạ, chuyện của Lý gia chúng ta hiện nay không cần bận tâm quá nhiều. Bên trong Hắc Thạch thành tuy rằng Lý gia mượn lý do vị thành chủ cũ làm phản mà thu lấy binh quyền, chiếm thành làm của riêng. Nhưng trên danh nghĩa nó vẫn là thành trì của Đại Việt Đế Quốc, những tu sĩ ở trong thành cũng là con dân của bệ hạ. Nhi thần tin rằng Lý gia hiện nay không có gan làm phản. Còn về chuyện của họ Trịnh ở Nam Việt quốc, nhi thần cho rằng tâm tư của bọn họ vẫn hướng về phía triều đình. Cho dù có cho thêm bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám cấu kết với Lý gia mà làm phản. Hiện tại số lượng yêu thú bên ngoài Hắc Thạch thành tuy nhiều, lại thường xuyên lui tới gây nên bạo động, nhưng thực lực của chúng không đáng giá nhắc tới. Nhi thần đã cho ngươi xử lý ổn thỏa hết rồi. Yêu tộc hiện nay đang tranh đấu với nhau gay gắt, Lang tộc hầu như đã nằm trong tay của chúng ta. Thánh nữ của bọn họ đã bị cô lập, hai bộ tộc Hắc lang cùng Thiên lang đã nằm dưới sự không chế của nhi thần. Chỉ cần khống chế tốt chi quân đội của mấy bộ tộc này, kết hợp với lực lượng hoạt tử nhân mà nhi thần cùng với Hắc Ám giáo hội nuôi dưỡng. Nhi thần cho rằng, từ đây cho đến khi người đột phá cảnh giới Đại Việt Đế Quốc của chúng ta vẫn hoàn toàn có thể chống đỡ được. Đợi đến khi người đột phá thành công cảnh giới, còn ai trên mảnh tinh cầu này có thể chống đỡ được nữa!

Nghe mấy lời của Nhị hoàng tử nói xong, hoàng đế ngồi trên long ỷ không khỏi thở dài:

- Ài, mấy vạn năm rồi, đã chưa từng có ai có thể đột phá đế cấp bước chân vào tôn cấp. Chuyện này không phải chỉ dựa vào một mình ta mà có thể làm được. Hiện này tam đại cổ tộc thì có hai đại cổ tộc nắm giữ hai đại đế quốc trong tay. Bây giờ chỉ còn lại Lý gia là ẩn mình, chưa có nổi dậy chiếm lấy quyền hành của họ Ngô chúng ta. Con cho rằng bọn họ là không muốn chiếm lấy, hay là thực lực của bọn họ không đủ hay sao? Nếu con nghĩ rằng như vậy thì con sai rồi, thứ mà bọn họ muốn không phải là vương quyền của họ Ngô chúng ta. Thứ bọn họ cần, chỉ có một. Con có biết đó là thứ gì hay không?

Hoàng đế ánh mắt thâm thúy đảo qua người lão giả trước mặt, rồi mới chăm chú nhìn xuống hoàng tử. Nhị hoàng tử đại khái đoán ra được điều gì đó, nhưng ánh mắt vẫn cố tình trở nên mờ mịt, xấu hổ hỏi:

- Nhi thần ngu muội, xin bệ chỉ bảo cho!

Vị hoàng đế hai mắt khẽ nhíu lại, nhưng rồi cũng buông lỏng, mà nói ra một câu:

- Huyết mạch!

Câu nói đơn giản nhưng đủ làm cho nhị hoàng tử cảm thấy chấn động. Đến cả lão giả đứng trong đại điện cũng khẽ run rẩy thân hình. Nhưng lão là người thế nào, chỉ qua một cái chớp mắt liền trở lại cái vẻ lãnh đạm thường ngày. Hoàng đế ánh mắt lúc này lại nhìn về phía lão, rồi phất tay nói với con trai của mình:

- Hoàng nhi, con xem chừng đi đường xa cũng đã mệt mỏi rồi. Hay là con về nghỉ ngơi trước đi! Trẫm cần phải hồi cung để gặp mẫu thân của con có chút việc!

Sau khi chấn động một lúc, nhị hoàng tử liền nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, vội vàng chắp tay cúi đầu nói:

- Dạ, nhi thần hiểu rồi ạ! Nhi thần xin phép được cáo lui!

Nhị hoàng từ vừa lui được ba bước, lại nghe thấy tiếng dặn dò của hoàng đế:

- Bá nhi, khi nào rãnh rỗi hãy nhớ đến thăm mẫu thân của con!

- Dạ, thưa phụ hoàng!

Nhị hoàng tử lui ra khỏi hoàng cung, vị lão giả từ nãy giờ vẫn im lặng không nói, lúc này cũng bước ra mấy bước, ôm quyền nói:

- Vi thần xin phép được cáo lui!

Nhưng lời ông ta vừa nói ra liền nghe thấy tiếng cười của hoàng đế:

- Quốc sư, ngài chẳng phải là đã cùng ta cá cược rồi hay sao? Ta nhớ hình như ván cược lần này là ngài thua ta thì phải? Việc này chúng ta phải tính sao đây?

A Khờ nếu như xuất hiện tại đây vào lúc này chắc hẳn sẽ nhận ra tướng mạo của người này. Hắn chắc chắn sẽ rất giật mình khi biết người này chính là ông nội của Xuân Nhi. Quốc sư bày ra dáng vẻ xấu hổ, sờ sờ y phục nói:

- Ài, bệ hạ! Người xem, ta tuổi tác đã cao rồi lại hay quên trước quên sau, lúc nãy ta với bệ hạ còn có đánh cược hay sao?

- Ngài...

Nếu như ở trong triều này, có người nào dám cả gan đi đánh cược với hoàng đế, thua cuộc xong lại quỵt nợ thì chắc chỉ có qua quốc sư Lê Hoàng này là người duy nhất làm điều đó. Thậm chí mấy lần còn là lão rủ rê hoàng đế đánh cuộc, nếu như lão thắng thì lão sẽ tìm mọi cách thu về vật phẩm cá cược cho bằng được. Còn lỡ như thua cuộc, lão lúc nào cũng khôn khéo tránh né. Rất hiếm khi hoàng đế thu được vật gì trên người lão. Nhưng mà chuyện này cũng chẳng ai dám đi bắt bẽ lão, thậm chí hoàng đế đôi luca cũng cố tình bỏ qua cho lão. Mà lần này cũng không khác mấy lần khác là mấy. Tuy rất khó chịu với tính khí của lão, nhưng trong lòng của hoàng đế cũng không lấy làm bực mình. Mà ý vị thâm trường nhìn lão cười cười:

- Ta nghe nói trong nhà của quốc sư có một đứa con gái nuôi, tên là Nhược Tử. Nghe nói nàng vẫn còn chưa có đạo lữ, hay là...

Không để cho hoàng đế nói hết câu, lão như bị giẫm phải đinh vội nhảy cẫng lên, vỗ tay nói:

- Ây da, hôm nay ta quên mất một chuyện hệ trọng! Lão thần xin phép được cáo lui, chuyện thua cuộc lão thần sẽ cho người đem đồ vào cung cho bệ hạ! Xin bệ hạ cho phép lão thần được cáo lui!

Lão nói xong cũng không đợi cho hoàng đế ấn chuẩn, liền biến mất ngay giữa đại điện. Hoàng đế chỉ còn biết cười khổ một mình:

- Quốc sư, ngài...
Bình Luận (0)
Comment