Vú Nuôi Của Rồng

Chương 60

Nhìn bầy ma thú chạy đầy đất, trên trời đông nghịt các loại phi cầm, phi điểu. Cho dù là A Khờ không sợ trời không sợ đất cũng thấy sống lưng lành lạnh. Hắn lúc này đã cảm nhận được khí tức của Tiểu Long ở gần đây, nên càng gấp gáp không dám dừng lại. Gần trăm vong linh ma pháp sư ở đằng sau cũng hồi hộp không kém. Dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với nhiều ma thú như vậy. Thậm chí bên trong còn có khí tức của rất nhiều ma thú cường đại. Bọn họ dù thế nào cũng không muốn vừa đi ra ngoài Tử Vong cốc liền bị chết một cách uổng phí. A Khờ đương nhiên là hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, hắn cũng không muốn để đám thuộc hạ của mình hy sinh vô ích.

- Thập Thị, Cửu Thị! Hai người bám sát theo ta, tất cả những người còn lại cũng nối đuôi theo sau. Ta sẽ đi trước mở đường máu, các ngươi chỉ cần bám sát theo phía sau là sẽ an toàn. Ta đã điều tra qua, bên trong thú triều chỉ có một con thánh thú hậu kỳ, còn lại có hơn mười hai con ngụy thánh thú. Đám này ta có thể giải quyết được. Các ngươi chỉ cần chú ý an toàn của chính mình là được!

Hắn nói xong liền lấy cây gậy sắt ra cầm trên tay, một tay vòng qua eo của Tiêu Lăng, nói nhỏ:

- Nàng có sợ không?

Tiêu Lăng cười như không cười, tự mình vận chuyển linh lực xung quanh. Ánh mắt cương nghị nhìn đàn ma thú gần cả trăm vạn trước mặt:

- Thiếp dù sao cũng là thánh cấp, chỉ cần phu quân không sợ, thiếp cũng không sợ!

A Khờ cười lên hà hà, rồi hun "chụt" lên má nàng đầy đắc ý:

- Vợ tốt, ta rất yêu nàng!

Nói xong hắn cũng không để cho nàng kịp phản ứng, thân người nhảy lên trên cao rồi vung gậy đánh tới. Nàng nhìn bóng lưng của hắn nở ra một nụ cười ấm áp. Mấy người Thập Thị, Cửu Thị nhìn nhau rồi cũng triệu hồi vong linh ma thú nhảy lên nghênh chiến.

Ầm! Ầm! Ầm!

Âm thanh như mưa rơi núi lở vang vọng gần cả trăm dặm. Bóng hình A Khờ nhảy lên nhảy xuống tung hoành giữa bầy ma thú. Những tiếng thú rống kêu la thảm thiết. Máu rơi, thịt vụn, xương cốt gãy vỡ tạo thành một mảng lớn. Từ xa nhìn lại người ta có thể thấy được một cái cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Trong đại quân gần trăm vạn ma thú, đột nhiên từ phía sau có một con đường nhỏ như một mũi tên xuyên thẳng qua trăm vạn đại quân. Dù là người từng trải qua mấy trận ma thú tập kích liên tục mấy ngày gần đây, hay là những binh sĩ thủ thành chuẩn bị lui quân. Lúc này bọn họ đều bị cảnh tưởng trước mắt làm cho há hốc mồm không thể nào tin tưởng nỗi.

- Chuyện... chuyện gì đang xảy ra? Ta không có nhìn lầm đấy chứ?

- Có người đang xông qua bầy yêu thú!

- Điều này làm sao có thể được?

- Cho dù là đại quân mấy vạn người cũng không dám liều lĩnh như vậy. Ai, là ai đến cứu viện cho chúng ta?

- Các người coi kìa? Bọn họ hình như không phải là quân đội, chỉ là một nhóm tu sĩ nhỏ thôi!

- Cái này... bọn người này điên rồi hay sao?

Thị vệ trưởng đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn sang công chúa của mình. Nàng nhìn thấy ánh mắt công chúa sáng rực như ánh sao trên bầu trời, nét cười rạng rỡ đã lâu rồi không có trông thấy được. Nàng cẩn thận lên tiếng nhắc nhở:

- Công chúa, chúng ta...

Nàng còn chưa nói hết câu đã bị công chúa ngắt lời, rồi giọng nói của công chúa vang vọng khắp cả tòa thành:

- Lệnh, toàn bộ binh sĩ vào lại vị trí! Chuẩn bị cùng ta nghênh chiến thú triều! Kẻ nào trái lệnh, trảm!

Lệnh của nàng truyền xuống làm cho binh sĩ toàn thành cảm giác như bị sét đánh, nhưng cũng có người nhanh nhảu nhận ra điều gì đó nên đã nhanh chóng trở về vị trí của mình. Toàn bộ binh sĩ phòng vệ cũng lục tục chạy về vị trí ban đầu. Xà Linh đứng trên tường thành nhìn phía nhóm người xa xa, trong lòng phức tạp nhìn sang báo chị:

- Là chàng!

Báo chị khẽ gật đầu rồi siết chặt cây cung trong tay:

- Ta muốn ra khỏi thành tiếp ứng cho chàng!

Lời nàng vừa nói ra liền bị Xà Linh ngăn lại:

- Không được, ngươi mà xông ra ngoài thì sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó chàng sẽ bị phân tâm!

- Ta...

Hai người còn đang giằng co qua lại, đột nhiên trông thấy Tiêu Mỵ nhảy lên lưng của A Sân, rồi huýt sáo thành một tràng dài. Cả A Sân và A Si đều theo lệnh nàng mà bay lên bầu trời, xông ra bên ngoài tường thành. A Ngưu thấy vậy cũng không chịu kém cạnh, hắn nhảy lên lưng chiến lang lệnh cho nó băng qua tường thành, cùng xông ra ngoài. Chuyện này làm cho hai người Xà Linh, báo chị đều phản ứng không kịp. Đợi cho hai nàng nhìn lại đã thấy bọn họ tụ họp với hai người Tiểu Long và Kim Sí từ phía chính diện xông thẳng vào bầy ma thú. Có uy áp của Tiểu Long trấn áp, bầy ma thú hầu như không có sức chống đỡ, liên tiếp bị đánh cho thối lui liên tục. Điều này dường như đã đánh động đến thủ lĩnh của bầy ma thú. Trong trăm vạn đại quân ma thú, có một gã đàn ông cao lớn để ngực trần khoanh tay đứng trên lưng một con rùa đen khổng lồ, trên cổ của nó có chính cái đầu rắn đung đưa qua lại. Kim Sí mà nhìn thấy con rùa này ắt sẽ nhận ra ngay. Đây không phải là con ngụy thánh thú Thần Quy Cửu Đầu Xà đã từng đuổi giết nàng hồi còn ở U Minh lâm hay sao? Không hiểu vì sao từ U Minh lâm đến đây có khoảng cách phải hơn mấy trăm vạn dặm, mà con ngụy thánh thú này lại có mặt ở đây. Còn gã đàn ông để ngực trần, đeo mặt nạ sắt này là ai? Nhìn gã hoàn toàn không giống do ma thú hóa thành, hơi thở trên người gã phản phất có mùi tử vong và khí tức yêu tộc. Chuyện này càng nghĩ càng trở nên rối ren.

Ánh mắt thâm trầm của gã đột nhiên lóe lên tia sáng kỳ dị. Nghe tiếng rống giận từ trong cổ họng của gã phát ra, toàn bộ ma thú như ăn phải thuốc kích thích. Bọn chúng điên loạn nhào lên liều mạng, cho dù là A Khờ thả ra uy áp bán thần, hay Tiểu Long thả ra long uy của chính mình. Tất thẩy điều đó cũng không ngăn chặn được bầy thú rầm rập chạy đến tường thành.

- Thiếu chủ nhân, người mau lui lại đi! Đám ma thú này bị điên rồi, người không thể liều mạng như vậy được!

Kim Sí vừa dùng móng vuốt xé xác một con ma thú cấp năm ra thành hai phần, vừa lo lắng truyền âm nhắc nhở Tiểu Long. Nhưng mà nó căn bản là không để ý đến nàng. Lúc này trong ánh mắt của nó chỉ có duy nhất hình ảnh của một nam nhân đang vung gậy sắt đánh chết hơn chục con ma thú vây quanh. Nó đã nhìn thấy hắn, người duy nhất trong đời mà nó có thể tin tưởng và thân quen. Nó bị một đám phi ứng cấp ba bay ra chặn mất tầm nhìn. Điều này làm nó thật sự tức giận, nó há miệng rống to một tiếng. Rồi từ trong cổ họng của nó phun ra một ngụm long hỏa. Hơn trăm con phi ưng bị long hỏa nuốt gọn, kể cả một con phi ưng vương cấp năm cũng bị thiêu rụi thành than đen rơi xuống đất.

A Khờ từ xa nghe thấy tiếng rống của nó, hắn càng sốt ruột nói lớn:

- Tiêu Lăng, hình như ta nghe có tiếng của Tiểu Long đang gọi. Nàng hãy bám sát theo ta, ta muốn tăng tốc xông lên phía trước!

Tiêu Lăng hiểu rõ tâm trạng của hắn lúc này, nên rất nhu thuận gật đầu nghe theo. Tay nàng mở ra kết giới, lại không ngừng niệm lên chú ngữ. Hễ là yêu thú rơi vào bên trong kết giới của nàng đều bị làm cho suy yếu không cách nào chiến đấu được nữa, nhóm vong linh ma pháp sư cũng nhân cơ hội đó mà diệt trừ chúng rồi bám đuôi theo sau. Cửu Thị vừa mới giết chết một con rết lớn khổng lồ, còn chưa kịp hưng phấn vỗ tay đã thấy mình bị tụt lại phía sau. Nàng kinh hãi chạy đuổi theo, rồi la lớn:

- Này, các người dám bỏ rơi ta?

Lúc này mọi người ai nấy cũng đánh giết đến đỏ mắt, chẳng ai để ý đến mấy lời kêu la của nàng. Chuyện này làm nàng rất là buồn bực, nàng đá hai cái chân nhỏ xuống đất. Rồi tự rủa thầm trong bụng:

- Hạo Nam chết bằm, Hạo Nam chết dẫm! Ngươi dám lừa ta, nói là bên ngoài chơi rất vui! Ta thấy bên ngoài toàn là một đám hung tợn. Hừ, chờ ta chạy được vào thành, ta nhất định sẽ tính toán sổ sách với ngươi.

Nàng vừa nghĩ đến đó liền đắc ý chạy đuổi theo phía sau. Nhưng mà cả người nàng đột nhiên lạnh run lên, nàng cảm nhận một đôi con mắt tràn ngập sát khí đang nhìn mình rất chăm chú. Nàng xoay quanh tìm kiếm một hồi mà chẳng thấy đâu. Nàng càng sợ hãi chạy càng nhanh đến chỗ A Khờ, hơi thở gấp gáp cảnh giác nhìn xung quanh. Đúng lúc này A Khờ cũng dừng lại mà xoay đầu nhìn.

- Đến rồi!

Nàng tuy không biết là hắn đang nói cái gì, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không thể xua tan đi được. Nàng vội vàng nép sát vào người hắn, khe khẽ nói trong miệng:

- Sát khí này thật là kinh khủng, ta không muốn chơi nữa! Ta muốn về nhà!

Thấy nàng ôm lấy cánh tay của A Khờ, Tiêu Lăng cảm thấy rất là khó chịu. Chỉ là lúc này bầy thú đã ngừng công kích, chúng tự động dạt ra thành một lối đi, miệng không ngừng rống to đầy hưng phấn. Thập Thị cảnh giác tiến lại gần chỗ A Khờ và Tiêu Lăng đang đứng. Đám vong linh ma pháp sư cũng vây quanh thành một vòng tròn xung quanh A Khờ.

- Ba ba! Ba ba!

Tiểu Long không biết từ lúc nào đã hóa lại thành hình người vô cùng vui mừng lao chằm đến chỗ A Khờ. Phía sau nhóm người Kim Sí cũng đuổi kịp. A Khờ nhìn mọi người cười cười, rồi ôm chặt Tiểu Long ở trong lòng, mọi phiền muộn trong lòng dường như cũng tiêu hao đi hơn phân nửa:

- Có ta ở đây rồi, còn không cần phải sợ!

Kim Sí hai mắt đỏ hoe đang muốn tiến đến nói cái gì đó, nhưng hắn liền ngăn nàng lại. Hắn đưa hai tay lau đi vết máu giăng khắp trên mặt nàng, nụ cười cũng tươi hơn rất nhiều:

- Nàng đã vất vã rồi!

Thấy ánh mắt của Tiêu Lăng và mọi người nhìn đến, nàng rất muốn tránh đi nhưng mà không hiểu sao lòng lại không nỡ, chỉ biết líu ríu trong miệng:

- Vì chủ nhân, có chết ta cũng không sợ.

Tiêu Mỵ dường như rất không hài lòng với thái độ làm người của A Khờ. Nàng tính đứng ra nói chuyện, liền thấy ánh mắt của Tiêu Lăng ngăn lại. Thế rồi một tiếng thú rống kinh thiên động địa làm cho tất cả đều phải chú ý quay lại nhìn. Một con bạch tượng thân hình khổng lồ đi ở phía trước, mỗi bước di chuyển của nó làm cho mặt đất trở nên rung chuyển, lắc lư không ngừng. Mà điều khủng khiếp hơn là, con bạch tượng này vậy mà đang nằm phủ phục dưới đất để cho một gã nam nhân để ngực trần từ ở phía sau nhảy lên đứng trên đầu nó. Người này vừa xuất hiện, ánh mắt của hai chị em Tiêu Lăng đều mở to ra nhìn. Dường như sự xuất hiện của hắn làm cho hai nàng cảm thấy kinh hãi không thôi. Mà A Khờ cũng ngây ngốc đến phát sầu. Người này vậy mà cũng đạt đến bán thần, bên cạnh còn có con bạch tượng cũng là thánh cấp đại viên mãn. Cái này quả nhiên là một cái hố to, hắn không nghĩ đến khí tức của bọn họ vậy mà có thể ẩn giấu được thần thức của hắn. Trận chiến này xem ra, hắn thật sự lâm nguy rồi.
Bình Luận (0)
Comment