Vú Nuôi Của Rồng

Chương 63

Tường thành nhìn về phía xa, một mảnh bụi đất mây mù, hàng hàng khối đen chạy dài xông vô. Nàng không biết là ai đem quân đi đến, nhưng nhìn đội ngũ chỉnh tề, khí thế ngập trời thì lòng cảm giác hoan hỉ vô cùng. Đội quân hắc kỵ này vốn dĩ là do Trương Tuấn, một trong những thuộc hạ A Khờ đã thu lưu trong lần đi đến Hắc Thạch thành cách đây hai tháng trước làm thủ lĩnh. Đây đã là tòa thành trì thứ tư của Nam Việt quốc bị thú triều công kích. Trương Tuấn rất là lo lắng cho nhóm người của A Khờ. Hắn cũng vừa nhận được tin báo là nhóm người A Khờ sau khi rời khỏi Hắc Thạch thành thì gặp sự cố, rồi mấy nữ nhân cùng với con trai của A Khờ đang lưu lạc về phía Nam Việt quốc. Kể từ khi thu phục được một nhóm lớn binh sĩ Hắc Kỵ doanh binh đoàn Trương Tuấn không chút chần chờ mà đi đến chỗ này. Nào ngờ đâu trên đường đi liên tiếp gặp phải thú triều, hắn đành phải cắn răng mà đốc quân lên đường không ngơi nghĩ.

Lúc này đội ngũ chạy ở phía trước, không chỉ có một mình Trương Tuấn dẫn đầu. Mà còn có một nữ nhân dáng người mảnh mai, trang phục một thân trắng toát như thần nữ hạ phàm. Trên người nàng mang theo khí thế của một bậc cường giả cấp bán thần. Người này chính là Xuân Nhi, nàng hơn một tháng trước đột ngột tách khỏi hàng ngũ nữ nhân của A Khờ mà rời đi. Mấy ngày hôm nay thì nàng mới trở lại, cũng vừa hay thì gặp nhóm người Trương Tuấn. Trương Tuấn đương nhiên ra nhận ra nàng, nàng cũng nhận tiện đó mà đi theo cùng. Việc thú triều liên tục công thành cũng làm nàng thấy cảm giác bất ác. Có chăng là lúc hôm qua, đột nhiên sự liên kết linh hồn của nàng và A Khờ có sự dao động. Nàng cảm nhận trong linh hồn của hắn có sự suy yếu rất lớn. Nàng cảm nhận hắn đang gặp nguy hiểm nên liền thúc giục đội quân của Trương Tuấn liên tục lên đường. Hiện tại trên mặt của nàng đã là một mảnh tái nhợt, linh lực trong người bị tiêu hao rất nhiều. Thậm chí con sói trắng mà nàng đang cưỡi, hai bên mép tai đã có khói trắng bóc ra. Nhưng nhìn như vậy nàng vẫn không thấy hài lòng, nàng thúc giục cho Trương Tuấn:

- Nhanh, nhanh nữa lên!

Trương Tuấn cũng gấp gáp không kịp dừng:

- Toàn quân tăng tốc! Tiếp tục tăng tốc.

Lệnh của Trương Tuấn ban xuống, binh sĩ bên dưới đều không chút phàn nàn. Ánh mắt ai nấy đều rất sắc lạnh, trận hình luôn được giữ vững, tốc lực lại tăng lên một lần nữa. Tiêu Hùng hai mắt lóe lên tinh quang. Hắn từ lâu đã nhận ra nhóm quân chi viên đằng sau đi tới, nhưng ngay lúc này hắn mới ngẩng đầu lên cao mà hú một tiếng thất dài. Tiếng hú của hắn làm kinh động cả trăm vạn ma thú, thậm chí những con thú cưỡi bên dưới bụng đoàn quân chi viên cũng có chút dấu hiệu giao đông. Một con bạch tượng khổng lồ nhảy ra khỏi vòng chiến. Đi theo sau nó là ba con thánh thú sơ kỳ, và một con thánh thú trung kỳ. Cùng với đó là mấy chục vạn ma thú đủ loại hình thù lao nhanh đến. Trương Tuấn hai mắt đỏ âu, ngửa mặt hét lớn một tiếng:

- Bày trận! Giết!

Mấy ngàn nhân mã cũng đồng thanh hô lên:

- Giết!

Đứng trên tòa thành, công chúa Tú Trinh hai tay nắm chặt. Rồi nàng dứt khoát quay đầu lại nhìn toàn bộ tướng sĩ đứng ở xung quanh:

- Theo ta ra ngoài, giết!

Thị vệ trưởng Liên Hoa sợ hết hồn, nàng đang tính ngăn công chúa lại. Nào ngờ toàn bộ binh sĩ đều liên tục lấy ra vũ khí, đồng loạt hô lên:

- Giết!

Kết giới được mở ra, cổng thành vừa hạ xuống. Hai vạn tu sĩ thủ thành theo sau công chúa liều mạng nhảy vào bầy thú mà chém giết. Tiêu Hùng hai mắt đỏ âu, lưỡi hắn liếm hai bờ mép, cười lên khặc khặc. Bóng hình của hắn biến mất khỏi bầy ma thú, từng tiếng thú rống kinh hỉ reo lên. A Khờ lúc này đang được Tiêu Lăng cứu chữa, cả thân hình của hắn trôi nổi bồng bênh ở giữa hư không. Tiểu Long không ngưng bay xung quanh trấn áp những đầu ma thú xuất hiện xung quanh. Nhóm người Kim Sí cũng mệt mỏi trú vững bên cạnh. Trên người mỗi người đều có nồng đậm mùi vị máu tươi, nếu không phải nhờ ý chí kiên cường. Rất có lẽ giờ phút này tất cả đã ngã gục hết rồi.

Tiêu Hùng như một cái bóng ma nhảy đến. Tiêu Lăng nhìn thấy hắn, ánh mắt bỗng nhiên sắc lạnh. Nàng biết ca ca của mình giờ đây đã không còn là người ca ca vẫn luôn đùm bọc lây hai tỷ muội các nàng nữa rồi. Trong mắt của hắn bây giờ chị có sự giết chóc và lạnh lùng. Chính hắn hầu như đã lấy đi mất tính mạng của A Khờ, nàng vừa đau khổ vừa tức giận không thể nào tả nổi.

Tiêu Hùng vừa đến, tất cả mọi người tâm thần đều căng thẳng như dây đàn. Chỉ cần một chút lực là nó sẽ đứt thành từng đoạn nhỏ. Bây giờ là giờ phút quan trọng mang ý nghĩa sống còn đối với A Khờ, Tiêu Lăng không muốn bị người khác quấy nhiễu. Nhưng Tiêu Hùng xuất hiện, mọi hy vọng trong lòng nàng bỗng nhiên biến thành một sự mất mát đau thương vô hạn. Nàng không cam tâm.

Tiểu Long không chút chần chừ lao ra ngăn cản Tiêu Hùng. Nhưng dù thế nào đi nữa, Tiêu Hùng thực lực mạnh mẽ hơn Tiểu Long rất nhiều. Chỉ qua mấy lần công kích, xương cốt trên người Tiểu Long có mấy chỗ bị đánh cho gãy nát. Một lớp vảy lớn trên người nó cũng bị bàn tay của Tiêu Hùng bóc ra. Nó đau đớn kêu lên một tiếng thê lương. Tất cả hy vọng của mọi người giờ phút này đều sụp đổ. Tiêu Hùng quá mạnh, mà tất cả lại không có ai là đối thủ của hắn. A Ngưu vừa mới nhảy vô, bị hắn hời hợt hừ lạnh một tiếng toàn thân đã chấn động, máu huyết phun trào như suối đổ. A Sân, A Si rồi ngay cả Kim Sí đều bị hắn lần lượt trấn áp. Tiêu Lăng nhìn thấy bước chân của hắn dừng ngay trước mặt, nàng biết, hôm nay nếu hắn không chết thì chính là nàng và A Khờ cùng chết. Hai tay nàng run rẩy, đôi mắt nàng nhắm nghiền mà lệ rơi xuống đất. Bỗng nhiê một bàn tay ấm áp vuốt ve hai gò má nàng, một gã nam nhân mặt mũi cười cợt yêu thương nhìn nàng. Nàng có cảm giác như mọi thứ mình đã cố gắng đều rất đáng giá. Giờ phút này, A Khờ đã tỉnh lại rồi. Nàng yếu ớt nở lên một nụ cười tươi sáng, rồi mệt mỏi ngã gục trong lòng của hắn. A Khờ cẩn thận đem nàng giao lại cho nhóm người Kim Sí đang lui về phía sau. Trong phạm vi trăm trước chỗ A Khờ đang đứng không có bất kỳ một con ma thú nào có thể xông đến. Một luồng uy áp khổng lồ trên thân thể hắn tản mát ra ngoài. Tiêu Hùng trong lòng đột nhiên rung lên vì vui sướng. Hắn có thể cảm nhận được bên trong cơ thể A Khờ đang tồn tại một luồng lực lượng linh hồn vô cùng mạnh mẽ. Thứ lực lượng này đối với Tiêu Hùng mà nói chính là một món ăn bổ dưỡng và rất ngon.

Cảm nhận được ánh mắt Tiêu Hùng nhìn đến. A Khờ cảm giác cả người gai lạnh, khó chịu vô cùng:

- Ta là một nam nhân ngay thẳng, ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ mấy chuyện buồn nôn như vậy chứ? Ta không có thứ ham muốn đó a!

Tiêu Hùng cũng không thèm để ý mấy lời lèm bèm của A Khờ. Tiêu Hùng nhảy mạnh lên một cái, rồi đem chưởng nhắm ngay đỉnh đầu A Khờ mà nhấn xuống. A Khờ hốt hoảng nhảy lên kêu loạn:

- Này, ta nể ngươi là đại cả của Lăng nhi nên không có chấp nhất với ngươi. Tại sao ngươi lại không giảng quy cũ như vậy chứ? Ta còn chưa coa chuẩn bị xong mà!

Đáp lại mấy lời kêu ca của A Khờ là quyền đấm, chân đá của Tiêu Hùng lao đến. Thật ra trong lúc chạy loạn, A Khờ vẫn đang tự dùng thần thức mà nói chuyện với Long Tinh Nguyệt:

- Này, tiểu bà nương! Ngươi còn chưa có chuẩn bị xong sao? Ta theo lời ngươi tỉnh lại rồi, còn đang bị người ta đánh cho chạy lòng vòng đây này. Trước mặt nữ nhân và thuộc hạ của ta, ngươi không để ta phải mất mặt như vậy chứ?

- Im miệng, ngươi còn nói nhàm nhiều như vậy thì cứ ở đó mà chịu đòn đi! Ta không rảnh để nói chuyện cùng người!

- Này, này! Ngươi đây là ý gì? Rõ ràng ngươi kéo ta tỉnh dậy đã rồi bỏ mặc ta một mình như vậy hay sao?

Trong lúc A Khờ đang dùng thần thức kêu la, Tiêu Hùng hai mắt đã lộ lên hàng quang vô cùng lạnh lẽo. Hắn liên tục đánh mấy trăm quyền mà đều bị A Khờ né tránh rất gọn gàng. Dường như sau khi tỉnh lại thân thể của hắn đã thay đổi rất nhiều, tốc độ nhanh hơn, sức chịu đòn cũng mạnh hơn. Mấy điều này làm cho Tiêu Hùng vốn không còn cảm xúc nóng giận, cũng sốt ruột mà gầm rú liên tục. Ngay vừa khi A Khờ né được một đòn công kích, Tiêu Hùng đột nhiên xoay người, nhắm về phía sau lưng của hắn mà đánh tới. A Khờ hốt hoảng kêu lên:

- Bỉ ổi!

Vì phía sau lưng hắn lúc này là đám người Tiêu Lăng đang được bảo hộ trong một cái lòng sáng đặc biệt. Cái lòng sáng này là một loại thuật pháp kết giới do Long Tinh Nguyệt vừa mới thức tỉnh thi triển ra. Chỉ cần thực lực không đạt tới bán thần thì tuyệt đối không thể công kích nó được. Chỉ có điều là chính vì vậy, nên người bên trong cũng không cách nào di chuyển ra ngoài, hay là thực hiện công kích khác. Bây giờ thấy Tiêu Hùng công kích đến, A Khờ làm sao mà không hốt hoảng cho được.

- Xú bà nương, xong chưa!

A Khờ bên trong thần thức la lớn, bên ngoài thì lao nhanh như tên bắn ngăn lại một chiêu công kích vừa rồi của Tiêu Hùng. Lực công kích của Tiêu Hùng vừa đến, A Khờ cũng kịp nhảy vào chắn ngang. Hắn bây giờ chỉ có cách đem thân mình ra chắn mới hy vọng cứu vãn được tình thế. Mà Tiêu Hùng lúc này lại nhếch mép lên cười rất đắc ý. Dù biết là trúng kế, A Khờ cũng phải cắn răng chịu đủ một đòn như thiên địa áp xuống. Hắn ngay lập tức cảm giác mấy khúc xương trước ngực bị gãy nát, mà lục phủ ngũ tạng trong người cũng bay lộn tùng pheo. Một ngụm máu tươi trào ra, A Khờ ôm ngực lùi lại mấy trượng. Khóe môi hắn giật giật lên mấy cái, rồi đưa tay quệt miệng. Nhóm người Tiêu Lăng rất là lo lắng. Thấy hắn vừa mới hồi phục, giờ lại bị thương như vậy, sức người có thể chịu nổi sao. A Khờ nhìn bọn họ cười an ủi, rồi mới quay sang nhìn Tiêu Hùng cong miệng cười lớn:

- Ha ha ha, ngươi đánh coi như cũng đủ rồi! Bây giờ thì đến phiên ta!
Bình Luận (0)
Comment