A Khờ bị cuốn vào kết giới, rơi vào bên trong vô tận hư không. Hóa ra, cái kết giới này lại là một cái siêu cấp truyền tống trận. Hắn cũng không biết rốt cuộc mình bị truyền tống đi đến chỗ nào. Chỉ thấy toàn bộ thân hình nhẹ bỗng, rồi chợt rơi xuống một mảnh mặt đất không có trọng lực. Nơi đó có một tòa tháp cao mười vạn tám ngàn trượng, tương ứng với mười tám tầng phiêu phù ở giữa hư không. Mà quanh thân tháp lại có tổng cộng một trăm bốn mươi bốn sợi dây xích buộc chặt, kết nối với toàn bộ không gian bên ngoài. A Khờ ngây ngốc đứng nhìn, hắn cảm nhận thấy mi tâm có chút nóng lên. Không biết vì sao cái ấn ký hình hoa bảy màu lúc này lại linh động như vậy. Mà cái ấn ký đầu rồng màu đỏ trên tay hắn chỉ lóe lên một chút liền yên tĩnh trở lại.
A Khờ thân hình phiêu phù trên không, phải vất vả lắm hắn mới có thể chậm rãi di chuyển được trong tình cảnh chân không. Hắn mặc dù từng có kinh nghiệm dựa vào một giấc mơ hóa thần, nhưng chung quy là thực lực hiện nay còn chưa đạt đến cấp bậc có thể tự ý phi hành thoải mái được. Nhìn về phía bên trên mười tám tầng tòa tháp, xung quanh chỉ là một mảnh trống không mờ ảo. A Khờ không tự tìm thấy lối ra, lại chợt nhìn thấy tầng một của toà tháp trước mặt phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Có lẽ bởi vì tầng không gian này có chút hư vô nên ánh sáng của tầng một tòa tháp cũng trở nên hiu hắt như thế.
- Lẽ nào cửa ra lại nằm bên trong tòa tháp này hay sao?
A Khờ suy nghĩ, rồi lại do dự đắn đo vài lần. Cuối cùng thì hắn lắc đầu cười khổ:
- Đã đến đây rồi, do dự hay không do dự thì có ích gì? Đi hay không đi cũng chẳng khác gì nhau, chẳng qua chỉ là sống lâu thêm một ít thời gian mà thôi!
A Khờ theo cánh cửa của tầng một mà đi vào. Một luồng nhiệt hỏa đập vào trong mặt làm hắn giật mình thối lui lại vài bước chân. Hắn nhanh chóng nhìn thấy một mảnh trùng điệp ánh lửa. Tuy không gian này không quá rộng lớn, chỉ chừng mấy ngàn thước vuông, nhưng đâu đâu cũng thấy lửa bay ngộp trời. Bên trong ánh lửa còn như tàn chứa linh hồn, vang lên những tiếng kêu khẽ, rên la, gào khóc. Nhìn hơn mấy vạn ngọn lửa trước mặt, A Khờ cảm giác như vừa đặt một chân bước xuống A Tu La địa ngục. Hắn thử bắt lấy một cái ngọn lửa vào trong tay. Ngọn lửa như có linh tính mà muốn chạy thoát đi ra, chỉ đáng tiếc nó quá mức nhỏ yếu nên không cách nào trốn thoát đi được. A Khờ lưu ý phát hiện ra lửa này cũng chỉ là loại bình thường nhất, chỉ vừa đạt tới cấp một linh hỏa, không có đủ gây sát thương cho hắn. Đừng nói là một ngọn linh hỏa nho nhỏ này, cho dù vạn đóa hỏa diễm lao tới hắn cũng không sợ. Trên người hắn có bảo, làm sao lại đi sợ loại hỏa đẳng cấp thấp đến như vậy.
A Khờ hướng ánh mắt nhìn đến một khoảng trống vừa một lối đi bên phía đối diện. Tuy không thấy cánh cửa ở đó, nhưng hắn cảm giác được nơi đó chính là lối đi lên tiếp tầng hai. Hắn không biết bên trên có phải lại là một đám linh hỏa cấp hai vây quanh hay không. Nếu cứ tiếp tục như vậy mà tính, hắn e là đi không quá bốn tầng đã không thể đi thêm được nữa. Lẽ nào đời này của hắn sẽ bị giam cầm ở không gian này hay là sao?
Bên ngoài kết giới A Khờ vừa bị cuốn vào, U Lan đứng lặng người một hồi lâu, rồi như làm ra quyết định mà bước đi tới vài bước. Tứ nữ kinh hoảng cùng hô lên:
- Thánh nữ, người định làm gì? Người không được đi vào bên trong đó!
Mặc cho các nàng kêu la thế nào, tay của U Lan đã đặt lên trên vòng sáng kết giới. Một lực hút vô hình kéo nàng biến mất ngay trước mặt tứ nữ. Con chim lửa cũng mau chóng lao đi theo. Nó vừa rồi thông qua ấn ký mà biết được A Khờ vẫn còn sống, nên nó không có nhiều do dự đến như vậy. Tứ nữ thấy một người một chim đã đi vào rồi, chỉ còn biết đưa mắt mà nhìn nhau. Cuối cùng các đành phải cắn môi mà đi.
A Khờ bước qua khoảng trống trước mặt, lại đi lên một cái bậc thang vô hình. Như thế chậm rãi đến một không gian khô cằn, đất đai nứt ra thành từng đường nhỏ như những con rắn chạy ngang dọc khắp nơi. Nơi này tuy rất hoang vu và khô cằn, chí ít A Khờ còn cảm nhận được vài tia khí tức sinh mạng. Không biết có phải là gặp ảo giác hay không, mà khi đi ngang qua một chỗ thân cây khô ngã xuống đất, hắn cảm nhận được có vài ánh mắt nhìn đến mình. Hắn lại nghĩ đến những cái linh hồn bị nhốt bên trong mấy vạn linh hỏa cấp một ở tầng thứ nhất. Lông khắp toàn thân như muốn dựng ngược:
- Cái nơi quỷ quái này là nơi nào? Làm sao lại chứa nhiều thứ oan hồn như vậy?
Hắn đi thêm được vài bước, bỗng nhiên cũng không bước tới nữa. Vì ngay trước mặt hắn là một hồ linh dịch dung nham nóng chảy. Trong hồ còn có mấy ngàn linh hỏa cấp hai chập chờn bay lên bay xuống. Hắn tự mình nuốt xuống một ngụm nước bọt. Vì hắn thấy được trong hồ dung nham có rất nhiều bộ xương nối lại với nhau thành một cây cầu xương trắng bắt ngang qua hồ dung nham. Phiêu phù quanh đó là những linh hồn thay nhau kêu gào, khóc thé rất là quỷ dị.
- Địa ngục, đây rất giống như địa ngục a!
Tuy A Khờ biết những linh hồn này không mấy uy hiếp được đến hắn, nhưng hắn cũng không dám bất cứ mà đi qua. Nhìn lối đi ở cuối cây cầu xương, coa một khoảng trống y hệt như ở tầng tháp thứ nhất. Hắn có một chút đau đầu mà chửi thầm:
- Con bà nó! Đây là không muốn chơi chết ca sao?
A Khờ thừa biết lúc này mình còn không có lựa chọn. Hắn nắm chặt tay rồi cắn răng mà đi qua. Mấy ngọn linh hỏa dường như hiếu kỳ mà nhảy lộn nhào quấn quanh thân hắn. Cũng may y phục của Lục Thanh Y làm ra có mang theo chút âm hàn nên đám linh hỏa này nhanh chóng lui đi ra xa. Mà đám oan hồn thì như quỷ đói nhào đến cắn lên trên người của hắn. Hắn thật vất vả lắm mới chen lấn đi về phía trước. Tay hắn giơ lên chộp lấy một cái oan hồn còn chưa chịu buông tha mà bám lên gấu quần của hắn cắn liên tục. Cũng may thứ đồ hắn đang mặc là thánh khí cao cấp, nên mặc cho lũ oan hồn cắn xé thế nào cũng không ảnh hưởng đến hắn. Một cái oan hồn cuối cùng bị hắn nắm ở trong tay, một luồng lực lượng tinh thần từ trên ấn ký đầu rồng bê tay phải khống chế, rồi biến nó thành một cái hồn bộc tay sai. A Khờ hơi chút kinh ngạc, rồi hai mắt sáng lên rực rỡ:
- Ha ha ha, chuyện tốt! Thật sự là chuyện tốt a! Linh hồn có thể thu, hỏa này làm sao không thể thu được!
Hắn hưng phấn đem mấy ngọn linh hỏa gần đó chộp vào trong tay. Hắn thử dùng đến lực lượng ấn ký bên trong tay phải mà thu lấy chúng. Đáng tiếc dù hắn thử đến thế nào, tất thẩy đều chỉ là vô ích. Mặt hắn còn đang tươi cười, lúc này đã ỉu xìu như một cái bánh bao chiều. Hắn đang lúc chán nản muốn xoay lưng đi tiếp, đột nhiên nghe tiếng con chim lửa từ phía xa kêu lên oan oác. Hắn ngơ ngác nhìn còn chim lửa vui mừng vỗ cánh đập đến. Mấy ngọn linh hỏa dường như sợ hãi mà đều né tránh bay đi. Con chim lửa khinh bỉ đem chúng nuốt ngay vào bụng. Nuốt chừng hơn chục cái, nó mới đánh ợ lên một tiếng mà hài lòng. Từ lúc nó theo U Lan đi vào bên trong kết giới, thông qua tầng thứ nhất của hỏa tháp. Nó đã nuốt đi không ít linh hỏa, nhưng đám linh hỏa đó thật không đươcn vừa mắt của nó. Đến khi chạy lên tầng hai, cảm nhận được khí tức của A Khờ nên nó rất là vui mừng bay tới. Lúc này ánh mắt nó mới tham lam ngước nhìn lên tầng thứ ba. A Khờ làm sao không biết ý định của con chim tham ăn này.
- Thánh nữ đại nhân, người chờ bọn ta với!
Lúc này nghe thấy âm thanh của các nàng lan đến, A Khờ có chút cảm giác không được vui. Nhưng miệng thì vẫn toe toét cười:
- Mấy vị tiền bối! Các người cũng chạy đến đây để góp vui a!
- Ai thèm đến để góp vui với ngươi! Còn không phải là...
Nàng nói đến đây miệng có chút mím lại. U Lan nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt có chút trách cứ. Nhưng mà nàng nhìn qua hắn, giọng nói khokng biết là đang có cái gì cảm xúc:
- Ngươi còn không nhận ra ta?
A Khờ bị nàng hỏi đến một câu, nét cười lập tức liền thu lại:
- Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao biết được tên của ta?
Hắn là giả mạo mà đến, ngươi có thể biết được tên hắn thì ngoại trừ mấy nữ nhân cùng hắn lăn lộn một chỗ, cũng chỉ có vài người ở thôn trấn mới biết được. Mà hắn đương nhiên là không thể nào liên tưởng các nàng với đám thôn dân phàm nhân vài làm một chỗ. Vậy thì chỉ có thể là đám người mà hắn đã từng mơ thấy. Điều này mới là thứ hắn thật sự lo lắng. Cảm nhận được dao động tinh thần của hắn. Bạch Tố Tố đang ngồi tu luyện trong không gian pháp bảo liền mở mắt ra truyền âm:
- Phu quân, chàng đang lo lắng chuyện gì?
Hắn nghe Bạch Tố Tố truyền âm, liền vội mà trấn an nàng:
- Không có việc gì, ta chỉ gặp chút rắc rối. Chuyện này ta tự sẽ giải quyết được, nàng cứ yên tâm!
Thấy hắn cố ý không muốn nàng nhúng tay vào, nàng cũng không có ép buộc, mà nhỏ nhẹ dặn dò qua:
- Nếu như giải quyết không được, chàng cứ gọi ta đi ra! Lâu rồi ta còn chưa có gặp chàng!
- Ừ, ta biết rồi! Ta cũng lâu rồi không có song tu với nàng a!
Hắn trong lúc truyền âm còn cố ý trêu chọc, làm nàng vừa giận vừa xấu hổ xì lên một tiếng. U Lan đứng một bên hồi lâu mà không nghe được câu trả lời của hắn. Nàng có chút sốt ruột muốn nói lên. Hắn lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một cười khẽ. Nàng giật mình mà vội lui lại phía sau. Cái nụ cười này của hắn là mang ý vị gì sao nàng lại không biết. Nàng sợ nhất chính là nụ cười này của hắn, cũng là thứ mà nàng không thể nào quên sau cái đêm mộng không rõ ràng đó.
- A Khờ, ta...
Nàng hốt hoảng vội lên tiếng giải thích. Lần này không biết là do nàng sợ hãi hay là cố tình, mà giọng của nàng có chút giống với Xà Linh lúc A Khờ mới cứu trở về trong mơ. Hắn lúc này vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên:
- Ngươi... ngươi chính là Xà Linh?