Cùng với thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhiều chuyện cũng theo đó mà dần dần thay đổi. Nói ví dụ như, Tiểu Vũ và Tiểu Minh lớn lên, nói ví dụ như khoé mắt không đổi của Cao Nguyệt có nếp nhăn bị người ta phát hiện.
Hoặc ví dụ như, tần suất Kinh Thiên Minh mê man và độ dài thời gian mỗi lần như vậy.
Vì thế, khi rốt cục có một ngày Kinh Thiên Minh không còn tỉnh lại nữa, tất cả mọi người cũng không còn cảm thấy quá giật mình.
Mà người không bất ngờ nhất, có lẽ chính là Kinh Thiên Minh.
Lần mê man cuối cùng trước khi mất, hắn đã nói đi nói lại với Cao Nguyệt cùng một câu:
Nguyệt nhi, xin lỗi.
Nguyệt nhi, xin lỗi…
Xin lỗi…
Bia mộ của vị nhất đại kiếm khách này rất đơn giản, phía trên chỉ viết năm chữ lớn “Kinh Thiên Minh chi mộ”. Không hề nhắc đến thân phận của hắn, cũng không có viết tên tuổi người lập bia.
Thứ chôn cùng hắn, là vòng cổ ngọc bích khi còn niên thiếu hắn trao đổi với Nguyệt Nhi, còn có chiếc hộp gỗ cũ trước giờ chưa ai từng thấy hắn mở ra kia nữa.
Tiểu Vũ và Tiểu Minh nhân lúc Cao Nguyệt không chú ý, liền lén lút mở chiếc hộp gỗ Kinh Thiên Minh bình thường vẫn không cho bọn họ chạm vào ấy ra, muốn nhìn xem bên trong rốt cục là vật gì vậy.
Bọn họ phát hiện chiếc hộp gỗ kia nhẹ hơn so với tưởng tượng rất nhiều, tựa hồ không có nhiều vật. Mà mở lúc, bên trong chỉ cất một chiếc ngân quan giản dị thường dùng để đeo trên trán.
Chiếc ngân quan này được làm thủ công rất tinh xảo, bên trên có khảm một viên trân châu lớn màu lam cùng hai viên tiểu châu màu đỏ.
Lúc cầm lên nhìn kỹ, bọn họ còn phát hiện bên trong sườn chiếc ngân quan này có khắc ba chữ, nét bút khí lực rõ ràng, nhưng là loại văn tự bọn họ không biết
Có thể, là tên một người chăng? Hai người một bên suy đoán, một bên đem hộp gỗ thả lại bên cạnh Kinh Thiên Minh đang nằm, nét mặt khoan thai.
” Tiểu Vũ, sư phụ lại qua đời như vậy... Thực sự cứ như nằm mơ, không có lấy một chút cảm giác chân thực.”
” Nằm mơ không hẳn là sẽ không có cảm giác chân thực a. Theo ta thấy, sư phụ thường ngày lúc hôn mê so với lúc thanh tỉnh còn hạnh phúc hơn nhiều lắm.”
“Ta cũng nghĩ thế, sư phụ lúc đang nằm mơ, thường sẽ lộ ra một vẻ mặt mà lúc hắn thanh tỉnh chúng ta chưa hề được thấy. Vẻ mặt ấy rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ, cũng rất an tâm... Nói chung, là một loại cảm giác ta không hiểu rõ.”
” Cái này a... Không chừng sau này ngươi sẽ hiểu được.”
” Hả? Vì sao?”
“Khái, chẳng vì sao cả, ta tùy tiện nói thôi.”
“Tiểu Vũ!”
Cao Nguyệt lẳng lặng đứng trước mộ phần, tay chậm rãi vỗ về mấy chữ trên bia mộ, ngón tay lướt qua vẽ theo từng nét chữ
Thiên Minh. Nàng gọi tên của nam nhân trên bia mộ.
Thiên Minh, ngươi có biết không? Lần ấy khi ngươi bị vây ở Cai Hạ ( nơi Hạng Vũ bại trận), ta dốc hết toàn bộ sức mạnh của mình mới có thể cứu ngươi ra. Thế nhưng mãi cho tới hôm nay, ta cũng không hối hận quyết định của mình khi ấy.
Thiên Minh, ngươi có biết không? Lần ấy người cho ta biết để đi cứu ngươi, là Thiếu Vũ.
Khi đó, Thiếu Vũ chỉ cười nói với ta:
“Nguyệt cô nương, Thiên Minh sau này nhờ ngươi chiếu cố.”
Thiên Minh, ngươi có biết không? Khi đó Lão tiên sinh nói hắn có thể giúp ngươi giải trừ chú ấn, thế nhưng ngươi sẽ quên đi người quan trọng nhất của mình.
Thiên Minh, khi đó mọi người đều nghĩ ngươi sẽ quên ta …thê tử ngươi mới cưới chưa lâu.
Thế nhưng Thiên Minh, ngươi biết không?
Lúc chú ấn được giải trừ người ngươi quên không phải là ta, cũng không phải phụ mẫu của ngươi hay Cái Niếp tiên sinh.
Người ngươi quên, là Thiếu Vũ.
………………………………………
Chính văn hoànChính văn hoàn ồi kìa! Hic, có mấy đoạn mà công nhận mình ngâm lâu quá. Còn hai cái phiên ngoại cùng một phần giải thích của tác giả nữa, mọi người chờ xem nha ^^