Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 111

Đã quen với việc bị Lê Khải Liệt đột nhiên tấn công bất ngờ nên Vu Duy Thiển chỉ bình thản kéo xuống chiếc khăn choàng trên cổ, rồi ném vào đống áo len màu bạc và áo chẽn đã bị ẩm ướt, “Nếu muốn nghĩ thì cũng sẽ nghĩ đến phụ nữ, ta không có hứng thú đối với đàn ông.”

“Còn ta thì sao, ngươi không có hứng thú với ta hay sao?” Lê Khải liệt bắt lấy lỗi ngôn ngữ trong câu nói của Vu Duy Thiển, cánh tay đang vờn trước ngực bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo trên sơ mi của Vu Duy Thiển, “Ta cũng không phải là phụ nữ.”

Lê Khải Liệt đương nhiên là một người đàn ông, lại là một người cường tráng điển trai và vô cùng nam tính, là con mồi cao cấp nhất trong mắt của giới nữ. Vu Duy Thiển thừa nhận sự phục vụ của người ở sau lưng, để cho Lê Khải Liệt cởi bỏ áo sơ mi ẩm ướt đang dán sát trên người của hắn, “Không có ai xem ngươi là phụ nữ.” Nâng mắt lên, hắn quay đầu quan sát Lê Khải Liệt từ trên xuống dưới, “Toàn thân của ngươi giống phụ nữ ở chỗ nào?”

Lộ ra biểu tình cười nhạo đối với Lê Khải Liệt nhưng đối phương chỉ phản hồi bằng ánh mắt nhiệt tình như nước cuộn trào, “Đối với ngươi mà nói thì ta là cái gì?”

“Người yêu? Tình nhân? Ngươi muốn ta nói cái gì?” Vu Duy Thiển rút tay ra khỏi tay áo, đụng đến thân thể cũng trần trụi của Lê Khải Liệt ở phía sau, làn da của Vu Duy Thiển rất lạnh trong khi của Lê Khải Liệt lại như đang phát sốt, mái tóc gợn sóng của Lê Khải Liệt xõa xuống sau cổ của Vu Duy Thiển làm cho hắn cảm thấy hơi ngứa, hô hấp nóng bứt khẽ lướt trên cổ của hắn, “Người thân của ngươi, anh em của ngươi, bạn bè của ngươi….Tất cả đều là ta. Vì vậy đừng nghĩ đến cái tên Reese kia, mặc kệ hắn là ai, mặc kệ hắn có ý nghĩa gì đối với ngươi.” Lúc đầu là ngữ điệu thâm tình, sau đó dần dần trở nên áp lực, giọng nói nặng nề giống kim loại, giữa những hàng chữ lộ ra mùi rỉ sắt, đó là dấu hiệu khi Lê Khải Liệt cảm thấy mất hứng.

“Hắn ở ngay trong ký ức của ta, chẳng lẽ ngươi muốn ta móc ra phần ký ức này từ trong đầu?” Vu Duy Thiển chế nhạo ý tưởng không thực tế của Lê Khải Liệt, hắn đi về hướng phòng tắm đang truyền đến tiếng nước chảy, “Nước chắc cũng đầy rồi, ngươi muốn để nước chảy đến khi nào.”

Cổ tay bị bắt lấy, một lực mạnh mẽ kéo Vu Duy Thiển ngược về phía sau, trên lưng đập vào lồng ngực của Lê Khải Liệt, ngay sau đó Vu Duy Thiển bị hắn kéo ngã xuống đất, “Ngươi nghĩ rằng ta đang nói đùa với ngươi hay sao, Duy yêu của ta….” Đôi mắt màu tro lục bị che khuất dưới mái tóc đỏ ẩm ướt, vì nước mưa khiến nó hóa thành màu đỏ sậm, đồng tử dần dần thu nhỏ, giống như động vật ăn thịt nào đó đang kiếm mồi ban đêm, lóe lên màu tro lục vừa u ám vừa sắc bén.

Vu Duy Thiển đột nhiên nhớ đến, hắn cơ hồ đã quên mất một việc, “Đúng rồi, ngươi….”

“Đương nhiên, ngươi không nên quên.” Lê Khải Liệt dùng ánh mắt quỷ bí màu tro lục nhìn Vu Duy Thiển, hắn từng dùng phương pháp thôi miên để tiến hành công kích tinh thần của Vu Duy Thiển, cũng giống như người nam nhân không tồn tại trong hiện thực, Lê Khải Liệt cũng có năng lực vượt quá bình thường.

“Như thế nào? Ngươi muốn xóa ký ức của ta?” Vu Duy Thiển từng lảng tránh quá khứ nhưng hiện tại cũng không còn cảm giác kiêng kỵ đối với chuyện đã qua, có lẽ là bởi vì có Lê Khải Liệt ở bên cạnh, hắn vén lên mái tóc mất trật tự của Lê Khải Liệt, “Ngươi muốn thử hay không, ta không biết ngươi có thật sự làm được hay không, với lại đừng quên….” Hắn nhìn thẳng vào mắt của Lê Khải Liệt rồi mỉm cười, “Nếu ngươi không làm tốt thì ta cũng sẽ quên luôn ngươi, bởi vậy ngươi–” Hắn nhướng mi.

Lê Khải Liệt nghiến răng nghiến lợi, bị nắm giữ nhược điểm, “Thật sự muốn cắn nuốt ngươi để ngươi không còn nói ra những lời như vậy!” Cắn nuốt con mồi, dùng sức gặm lên cổ của Vu Duy Thiển, từ trên cổ đến xương quai xanh, đầu lưỡi rà qua đầu khớp xương, còn có quần áo ẩm ướt, xung quanh lấp đầy hơi nước.

Tấm thảm bởi vì dính nước mà lan tỏa mùi hương xà phòng còn lưu lại do tẩy rửa, làn da cọ xát sẽ mang đến cảm giác vừa thô ráp vừa mềm mại, mồ hôi trên người của Lê Khải Liệt hòa vào mùi nước mưa, hương vị thuần túy nam tính kích thích khứu giác, Vu Duy Thiển thở dài, mái tóc ẩm ướt của Lê Khải Liệt quấn quanh trên ngón tay của hắn, vô thức dây dưa.

“Hey, để cho ta đứng lên, ta mệt rồi, tắm rửa xong còn phải đi ngủ sớm một chút.” Vu Duy Thiển khẽ nheo mắt mà đẩy Lê Khải Liệt ra, Lê Khải Liệt ngẩng đầu dậy từ trên ngực của hắn, như cười như không, “Bị thời tiết quái quỷ như vậy tra tấn một ngày, ngươi nghĩ rằng ta còn muốn làm cái gì nữa? Ta cũng dự định tắm rửa xong thì đi ngủ sớm.”

Ngồi dậy từ trên người của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt vươn tay, khi Vu Duy Thiển đứng lên thì hắn lại sờ nắn phần thắt lưng mềm dẻo và rắn chắc của đối phương, “…..Nhưng nếu ngươi muốn làm cái gì thì ta sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.” (=.=)

“Vậy trước tiên khóa lại vòi nước trong phòng tắm đi.” Vu Duy Thiển đẩy tay của Lê Khải Liệt ra, nhướng mày một cách vô tình, “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện bên trong chưa bị ngập nước, bằng không khách sạn sẽ bắt ngươi bồi thường thiệt hại.”

Lê Khải Liệt bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó mà hiển lộ sắc mặt âm u lạnh lẽo, nhe ra nụ cười đang cất lên tiếng nghiến răng rất nhỏ, “Nếu muốn bồi thường thì bọn họ nên đi tìm người bao cái khách sạn này.”

Senzou, cái tên kia hiện tại có một ý nghĩa đặc biệt, người nọ lại là người đã mua trang viên của nhà W. Locke, Vu Duy Thiển không tính suy nghĩ nhiều, hiện tại bất cứ phán đoán nào cũng đều vô nghĩa, “Hắn mời chúng ta đi xem trang viên kia, ngươi đi hay không?”

“Ta đương nhiên sẽ không cho ngươi đi một mình.” Lê Khải Liệt đi vào phòng tắm rồi tắt vòi nước, giọng nói của hắn truyền từ bên trong ra ngoài phòng, “Nước đã đầy bồn rồi, ngươi vào không?”

“Ngươi tắm trước đi.” Vu Duy Thiển cầm lấy điện thoại trong phòng để gọi bữa tối, đồng thời yêu cầu dịch vụ giặt đồ, khách sạn cao cấp là chỗ mà người ta muốn cái gì sẽ được phục vụ cái đó, chờ hắn thu xếp xong xuôi thì trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước, nhưng khác với tiếng nước chảy, lúc này lại là âm thanh giống như bọt khí.

“Lại đây.” Cửa phòng tắm mở ra, người bên trong đã cởi sạch quần áo, đứng trong hơi nước mà vươn tay về phía Vu Duy Thiển, “Lại đây, đừng để cho ta nói lần thứ hai.” Giọng nói cứng rắn, có một chút nguy hiểm lại mang theo cảm giác lười biếng, quả thật là cái tên Lê Khải Liệt thích làm càn kia.

“Nếu không?” Vu Duy Thiển nhướng mi, thân ảnh đứng trước cửa che khuất ánh đèn bên ngoài, còn đèn trong phòng tắm thì rất mờ nhạt, phong cách thật sự khác biệt. Lê Khải Liệt khỏa thân đứng bên trong, tựa như một con báo đen nhanh nhẹn trong rừng nhiệt đới, hắn trực tiếp nhào đến, rút ra dây nịt trên lưng quần của Vu Duy Thiển, tuột xuống tất cả trang phục còn lại của đối phương rồi cười nhẹ, “Nếu không thì cứ như vậy.”

Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt bế lên, thân thể tương tự như nhau lại không hề tạo thành gánh nặng cho Lê Khải Liệt. Khi Vu Duy Thiển còn chưa kịp phản kháng thì đã bị đặt vào trong nước, hóa ra tiếng bọt khí bắt nguồn từ nơi này, đó là một bồn tắm mát xa lớn, những bọt nước nổi lên không ngừng đập vào làn da, làm cho thân thể vốn đang lạnh lẽo lại dần dần trở nên ấm áp.

“Chẳng phải cách này rất tốt hay sao?” Nhìn Vu Duy Thiển lộ ra vẻ mặt bất ngờ, Lê Khải Liệt cười hết sức tà khí, hắn bước vào một chân. Bồn tắm vốn rộng rãi nhưng bị hai người đàn ông cao lớn chiếm cứ thì liền làm cho diện tích của nó trở nên nhỏ hẹp một cách bất ngờ.

Nước ấm theo bọt khí tràn ra, Vu Duy Thiển cũng không thể không ngồi ngay ngắn, từ tư thế thoải mái lại bị ép vào không gian nhỏ hẹp cùng với Lê Khải Liệt, “Ngươi làm cái quái quỷ gì vậy, đi ra ngoài đi!”

“Không thể được, vì không muốn ngươi lại nhớ đến cái tên Reese chết tiệt cùng với đống ma thuật đáng ghét kia lúc đang tắm, còn có mấy vụ án mạng quỷ tha ma bắt, cho nên ta sẽ tắm cùng ngươi–” Lời nói nỉ non ở bên tai, mỗi một từ được hung hăng nhấn giọng, thân thể nhẹ nhàng cọ sát, Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt ôm lấy, lồng ngực của hai người dán chặt vào nhau, bọt nước không ngừng cuồn cuộn nổi lên giữa vị trí ngang tim, càng lúc càng nóng bức.

“Lo lắng cho ta? Hay là bệnh độc chiếm biến thái của ngươi lại lên cơn? Ta yếu đuối như vậy hay sao?” Vu Duy Thiển đụng vào những lọn tóc hơi gợn sóng của Lê Khải Liệt rồi nắm vào trong tay, ngón tay lại bị người bên cạnh bắt lấy, phóng đến bên khóe môi mềm mại mà lại khêu gợi, “Ngươi nói cho ta biết, Duy, nói cho ta biết, ngươi là kiên cường hay yếu đuối?”

Trong lời nói có thâm ý, đôi mắt mang theo cảm xúc đặc biệt…..Vu Duy Thiển rút tay về, “Đừng vô vị như vậy.”

Hắn nhắm mắt lại, nhưng giọng nói của Lê Khải Liệt vẫn vang vọng ngay tại bên tai, thân thể của hai người kề sát trong nước, ngay cả một chút buộc chặt hoặc biến hóa trên người cũng có thể bị đối phương phát hiện, “Là ta vô vị hay là ngươi dao động?” Tiếng cười tương phản với nhiệt độ ấm áp của hơi nước, Lê Khải Liệt ôm lấy thắt lưng của Vu Duy Thiển, “Tình cảm ở trong mắt của ngươi là chuyện rất vô vị hay sao? Nói cho ta biết, Duy, vì sao ngươi lại dao động?”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Vu Duy Thiển dùng sức đẩy tay của Lê Khải Liệt ra, khóe mắt lãnh khốc nhướng lên, “Sau khi dầm mưa mà được ngâm nước ấm thì rất thoải mái nhưng hiện tại ngươi cứ như vậy thì thật sự làm cho ta cảm thấy khó chịu.” Hắn giả vờ muốn đứng lên, “Tốt nhất là ngươi tự mình tắm đi, ta tắm bằng vòi sen.”

Lê Khải Liệt đương nhiên sẽ không buông tha cho Vu Duy Thiển như vậy, “Đừng tưởng cứ như thế mà tránh được vấn đề này.”

Vu Duy Thiển bị hắn kéo xuống, bên trong bồn tắm rất trơn, bọt nước mát xa không ngừng cuồn cuộn càng làm cho người ta khó có thể đứng thẳng, Vu Duy Thiển ngã xuống người của Lê Khải Liệt, lực ngã cũng làm cho Lê Khải Liệt cất lên một tiếng kêu rên, nhưng vẫn không buông ra bàn tay vừa mới dùng sức quá độ của mình, hắn cố sức giữ chặt Vu Duy Thiển, giọng nói cứng rắn có thể ma sát ra lửa nóng trong bầu không khí ẩm ướt như vậy, “Ngươi dám nói ngươi không hề dao động? Nếu không phải thì dọc đường đi vì sao ngươi không nói lời nào? Ngươi đang hối hận, hối hận vì đã yêu ta có phải hay không?”

“Từ khi nào thì ngươi có thể đọc được suy nghĩ của người ta?” Vu Duy Thiển lắc đầu, giọt nước bám trên lông mi chậm rãi chảy xuống khi hắn khẽ nhắm mắt lại, “Sẽ có người đem bữa tối đến, tắm rửa xong thì đi ra ngoài ăn một chút.”

Nụ hôn nhạt nhẽo dừng trên trán của Lê Khải Liệt, bị Vu Duy Thiển hôn lấy lệ như thế, nhưng Lê Khải Liệt không tức giận mà ngược lại còn cất lên tiếng cười nặng nề, âm thầm kiềm chế tất cả hỗn loạn, “Hình như ngươi không biết, mỗi lần ta nói đúng sự thật mà ngươi không muốn thừa nhận thì ngươi sẽ dùng phương pháp khác để đánh trống lãng, ngược lại nếu ta đoán sai thì ngươi nhất định sẽ nổi giận đối với ta….”

“Ngươi ghét bị người khác nghĩ oan nhưng một khi có điều gì bất lợi đối với ngươi thì ngươi sẽ xảo quyệt không muốn thừa nhận nhược điểm của mình, lảng tránh tất cả những gì bất lợi đối với ngươi. Duy, ngươi kỳ thật là một người giả dối, ngươi rất ích kỷ.”

Vu Duy Thiển thản nhiên nhìn mặt nước, nhìn những bọt nước vỡ tan, lời nói cay độc khô khan của Lê Khải Liệt gây nên một cảm giác xao động bất an, lực lượng mạnh đến mức cơ hồ có thể bẻ gãy cổ tay, giọng nói thâm trầm nguy hiểm làm cho người ta run rẩy, nhưng Lê Khải Liệt không hề thả lỏng sức lực, “Thế nào, ta có nói sai điều gì hay không?”

Ánh mắt cuồng dã khó thuần bắn ra nhiệt độ nóng bức, hắn dùng bộ mặt hung ác nhìn Vu Duy Thiển, phía dưới hàng lông mày dày đặc khắc sâu một màn u tối, Vu Duy Thiển nâng mắt lên, “Ta ích kỷ? Vậy ngươi còn ôm người nam nhân ích kỷ này để làm cái gì? Buông ra!”

Lời chất vấn nghiêm khắc không ngừng vang vọng trong phòng tắm, Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển thật lâu, rốt cục buông hắn ra. Vu Duy Thiển tựa hồ thật bất ngờ vì lại dễ dàng như vậy, thậm chí hắn còn có một loại ảo giác như đang nằm mơ, thân thể cương trực một chút rồi mới chậm rãi đứng dậy, những giọt nước từ trên thân thể chảy xuống, cảm giác trong lòng cũng giống như những giọt nước này, tiếp tục buông rơi….

Hắn không xác định vừa rồi rốt cục là hắn đang tổn thương Lê Khải Liệt hay là tự tổn thương chính mình, nhưng cái cảm giác đau đớn đến kịch liệt này không ngừng tra tấn hắn, hắn cảm thấy hắn cần phải nói một chút gì đó, xoay người lại, hắn thở dài, “Liệt, ta yêu ngươi, nhưng ta không muốn nhìn thấy một ngày ngươi cũng giống như Reese, tuyệt vọng đến mức dùng cái chết để–” Nguồn:

Bờ môi đột nhiên bị ngăn chặn, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng, Lê Khải Liệt dùng nụ hôn nóng rực để cắn nuốt hết thảy.

———–

P/S: ấy da….con sam này khôn khéo lắm, nó biết dừng lại đúng lúc làm cho bé Duy phải cảm giác như mình có lỗi. Nhưng nếu lúc đó đặt trường hợp là mình thì cũng buồn lắm chứ, *vỗ đầu con sam an ủi*
Bình Luận (0)
Comment