“Nhưng chẳng phải cô ta đã được giải phẫu rồi hay sao?” Luke đưa ra nghi vấn, không khỏi nhớ đến bộ dáng đẫm máu đáng sợ của Sharon Swift buổi tối hôm đó. Owen cảm thấy hơi nhức đầu, hắn xoa xoa thái dương của mình, “Sau khi giải phẫu thì bác sĩ chẩn đoán giọng nói của cô ấy có vấn đề, hiện tại vẫn chưa có cách giải quyết tốt nhất, chỉ có thể chờ đến khi cô ấy khỏi hẳn rồi xem thế nào, nghe nói cơ hội có thể nói chuyện như người bình thường rất thấp.”
Trên hành lang nhất thời trở nên yên lặng, vài người nhìn xuống hoa văn trên mặt thảm, làm diễn viên mà không thể nói chuyện thì đại biểu cho điều gì? Đừng nói là diễn viên, cho dù chỉ là người bình thường thì mất đi khả năng ngôn ngữ đã là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Không bao giờ còn có thể biểu đạt suy nghĩ của mình, không thể giao tiếp bình thường với người khác.
Trong không khí trầm mặc, Lê Khải Liệt kéo dãn cà vạt trên cổ áo, chiếc áo jacket bằng da dê màu đen làm cho hắn toát lên một chút dáng vẻ của người Anh, “Tự sát?” Hắn nhướng mi nhìn Owen, “Ngươi đã hứa với người ta là đi thăm bệnh rồi à?”
“Không hứa thì làm sao bây giờ? Cô ta dù sao cũng là con gái của Delin Bowie.” Owen cười khổ một chút, kỳ thật hắn cảm thấy hơi may mắn, mấy chuyện lộn xộn này làm cho hắn ít ra cũng bề bộn nhiều việc nên không có thời gian suy nghĩ lung tung.
“Delin Bowie vẫn luôn nuông chiều con gái của mình, để cho cô ấy dùng nghệ danh tiến vào làng giải trí, bỏ tiền ra để đầu tư cho diễn xuất của cô ấy, ta có thể tưởng tượng được phản ứng của ông trùm tin tức sẽ như thế nào khi biết xảy ra chuyện như vậy.” Matthew lo lắng hậu quả có thể xảy ra do chuyện này mang đến, “Duy nhất có thể không cần lo lắng chính là tin tức về việc Sharon Swift bị thương sẽ được ém nhẹm, hắn ắt hẳn không muốn làm cho con gái bị mấy phóng viên vây quanh bên giường bệnh.”
“Nhưng mà người đại diện của cô ta nói là cô ta muốn gặp Leo.” Owen nhìn xung quanh, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Cho nên mọi người cũng không cần phải đi.”
Một đám người nhìn nhau rồi nhún vai, “Nếu cô ta không phải là con gái của Delin Bowie thì không sao, có ai ngờ cô ta lại là loại phụ nữ như vậy, không có ai chịu nổi cô ta.” Có người nói như thế.
Đây là sự thật, nếu không phải bởi vì Sharon Swift ít nhiều cũng là một thành viên trong ê kíp làm phim, xuất phát từ xã giao nên bọn họ mới tính đi thăm cô ta, nếu không thì ai cũng sẽ không muốn đi lấy lòng tiểu thư con nhà giàu có cặp mắt đặt trên đỉnh đầu lại kiêu ngạo như thế, ngay cả trợ lý của Sharon Swift cũng chịu không nổi mà mấy ngày trước đã phải từ chức.
“Liệt, ngươi có đi thăm hay không?” Owen nhìn về phía Lê Khải Liệt, tầm mắt trong lúc vô ý lại thoáng lướt qua Vu Duy Thiển ở sau lưng Lê Khải Liệt.
Không thể nhìn ra người đàn ông đang đứng trước cửa phòng có khó chịu đối với lời đề nghị của hắn hay không, khuôn mặt lạnh lùng lại mang theo cảm giác kiêu ngạo thường xuyên lộ ra vẻ lạnh nhạt, khi hắn tức giận hoặc nói ra lời sắc bén thì lại trở nên vô cùng đáng sợ.
“Muốn đi thì cứ đi, ngươi không cần phải nhìn ta.” Vu Duy Thiển phát hiện ra ánh mắt của Owen, hắn quay mặt đi, trên khuôn mặt cân đối giống như tượng điêu khắc không thể tìm thấy dấu vết mất hứng, “Dù sao nàng cũng bị thương trong lúc quay MV.”
Vu Duy Thiển sẽ không can thiệp vào công việc của Lê Khải Liệt, bọn họ đều có thể tự sắp xếp, cho dù là ở Manhattan, nếu Lê Khải Liệt bận rộn mà hắn có việc muốn ra ngoài thì sẽ không ở nhà chờ Lê Khải Liệt quay về. Nơi đó tạm thời xem như nhà của bọn họ đi. Không biết kể từ khi nào, cũng không hề trải qua bàn bạc, Vu Duy Thiển vì tránh né giới truyền thông nên chưa bao giờ đi ra khỏi căn biệt thự sang trọng đó, không biết nên xem như là ăn ý hay là thuận theo tự nhiên, ở trong mắt của người khác thì bọn họ quả thật là quan hệ
sống chung.
“Tốt lắm, không có việc gì thì mọi người giải tán đi.” Owen đuổi nhân viên trong ê kíp quay phim trở về làm việc.
Đám người giải tán, mọi người đều tự trở về phòng để sắp xếp công việc của mình, không phải lần đầu tiên đến Luân Đôn, nhưng chưa có lần nào được ở một nơi mà người khác trả tiền khách sạn lại có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy, đối với bọn họ mà nói thì hình như bọn họ nên cám ơn Sharon Swift.
“Ngươi muốn làm gì?” Lê Khải Liệt giữ chặt cổ tay của Vu Duy Thiển trong khi Vu Duy Thiển đang xoay người lại để cầm lấy nắm cửa, thoạt nhìn là định quay về phòng.
“Cô ta muốn gặp ngươi.” Người đàn ông tóc đen trả lời đơn giản, đôi mắt đen láy nhìn Lê Khải Liệt một cách thâm thúy, “Ta đi làm cái gì?”
Kể từ tối hôm qua thì Lê Khải Liệt rất để ý đến cảm xúc của Vu Duy Thiển, lúc này đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Vu Duy Thiển như vậy, “Không được, ngươi phải đi cùng với ta.” Giọng điệu độc đoán, lực lượng mạnh mẽ áp chế cổ tay của Vu Duy Thiển một cách ngang ngược.
“Ngươi tưởng mình là đứa con nít không muốn đến trường một mình hay sao? Buông tay ra.” Hắn hiển lộ biểu tình cảm thấy buồn cười rồi đẩy tay của Lê Khải Liệt ra, nhưng cánh tay mạnh mẽ lại cường tráng kia lập tức ôm lấy thắt lưng của hắn, “Muốn ta để ngươi ở lại một mình trong phòng cho Senzou gặp hay sao? Duy yêu, ta không có hào phóng như vậy.”
Nở nụ cười tà khí nhưng trong mắt không có ý cười, Lê Khải Liệt thản nhiên phả một luồng hơi thở vào gáy của Vu Duy Thiển, “Hiện tại không mang ngươi theo thì ta đi cũng không yên tâm, ngươi không đi thì ta cũng không đi, cô ta muốn chết thì cứ để cô ta chết.”
Hết sức nhẹ nhàng nhưng cũng có vẻ hết sức khủng bố, Lê Khải Liệt nói rất nghiêm túc. Vu Duy Thiển hiểu biết Lê Khải Liệt không hề ít, những lời này của Lê Khải Liệt tuyệt đối không phải nói đùa, Vu Duy Thiển đương nhiên nghe rất rõ ràng, kéo xuống cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của hắn rồi nhéo một cái. Tầm mắt của hai người giao nhau, nhìn trong chốc lát, Vu Duy Thiển vừa cười lạnh vừa đẩy Lê Khải Liệt ra, “Còn không đi nhanh lên.”
Hai người nói xong lời này thì liền đi về hướng thang máy, lưu lại những thành viên khác nhìn theo bóng dáng của bọn họ. Nhìn ca sĩ chính của ban nhạc kiên trì
dẫn theo người tình rất khó thu phục của hắn rồi hai người cùng nhau rời đi, mọi người đều cảm thấy thú vị, Owen vẫn đứng yên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, xuất thần đến mức Luke phải huých hắn vài lần thì hắn mới tỉnh lại.
“Chúng ta vẫn chưa biết Delen Bowie sẽ có động thái gì tiếp theo, con gái của hắn gặp chuyện không may ở chỗ của chúng ta, chuyện đăng báo quảng bá miễn phí trong vòng một tháng nhất định sẽ gặp phiền toái, chúng ta nên thương lượng tiếp theo phải làm thế nào.” Hắn miễn cưỡng lấy lại tinh thần, bảo mấy thành viên ban nhạc vào phòng của hắn, chuẩn bị gọi điện thoại báo cho đồng sự ở Manhattan.
“Owen, ngươi ngủ không đủ giấc hay sao?” Morris nhìn ra sắc mặt của hắn không đúng, “Có phải rất nghiêm trọng hay không?” Ý của hắn là hỏi về chuyện bất trắc lần này.
“Cái gì?” Owen lắc đầu, hắn lấy ra thẻ từ để mở cửa phòng, “Có lẽ là vì thời tiết quá tệ.”
“Thời tiết quả thật rất tệ, nhưng dù sao đây cũng là Luân Đôn, cũng may hôm nay không mưa.” Deer đi vào trong phòng rồi ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn trời, hắn nhìn thấy một điều kỳ quái gì đó khiến cho hắn cất lên một tiếng
a, rồi kéo rèm che rộng hơn một chút nữa, “Gần đây có giáo đường sao? Hay là gần đây có ai chết? Ta nhìn thấy dưới lầu có một linh mục….Chắc hắn là linh mục thật, nhìn quần áo thì rõ ràng là như thế.”
Deer chỉ thuận miệng nói một câu nhưng bất ngờ chính là Owen lại nhào đến cửa sổ rồi lập tức biến sắc, cùng Deer nhìn người linh mục với mái đầu bạc trắng đang rẽ qua góc đường, “Ngươi bị gì vậy Owen?” Deer hỏi một cách nghi hoặc.
“Không, không có gì.” Owen chỉ mỉm cười, bất quá nụ cười kia nhìn như thế nào thì cũng đều có một chút gượng ép, người linh mục lớn tuổi kia có cái gì đặc biệt hay sao? Vì sao Owen trông có vẻ thất vọng như vậy? Deer cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn lại nhìn thoáng xuống dưới.
Lần này thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở phía dưới đèn đường, cũng mặc áo choàng màu đen, chẳng lẽ lại là một linh mục khác? Hơn nữa tuổi tác thoạt nhìn không lớn, hình như chỉ khoảng hơn ba mươi, bởi vì vị trí đứng rất khuất mắt cho nên không gây chú ý cho người khác, người nọ ngước đầu lên cao, hình như đang nhìn về hướng cửa sổ này….
“Luân Đôn quả nhiên là một nơi kỳ lạ.” Deer thì thào tự nói, ít nhất hắn sẽ không nhìn thấy linh mục chạy khắp nẻo đường ở New York.
Khi Senzou tiến đến thì người mà hắn muốn gặp đã ra khỏi khách sạn, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đang trên đường đến bệnh viện mà Sharon Swift đang nằm điều trị tại đó, chờ sau khi vết mỗ khép lại thì cô ta sẽ được chuyển về bệnh viện của Mỹ, cha của Sharon Swift là Delin Bowie sẽ tìm một chuyên gia hàng đầu để tái khám cho cô ta.
Khách sạn gọi một chiếc taxi cho bọn họ, lái xe mở radio, tin tức quả nhiên bị ém nhẹm, radio và báo chí đều không hề đưa tin về chuyện Sharon Swift bị tấn công. Người dân ở Luân Đôn vẫn chưa biết án mạng ma ca rồng chấn động đã tiến đến bên cạnh bọn họ, thiếu chút nữa lại cướp mất một mạng người.
Lê Khải Liệt cột tóc đuôi gà, đeo kính đen, không tính là quá khoa trương nhưng cho dù hắn không phải là ngôi sao thì vẫn có vốn liếng hấp dẫn sẵn có, huống chi bên cạnh còn có một người phương Đông cũng vô cùng xuất sắc, bởi vì ngoại hình khác biệt mà khi đi bên nhau lại càng dễ dàng gây chú ý, bọn họ bước ra khỏi taxi rồi đi thẳng vào trong bệnh viện để tránh cho có người nhận ra siêu sao quốc tế Lê Khải Liệt.
“Ngươi rốt cục đã đến, Leo.” Người đại diện của Sharon Swift ở trong phòng tiếp đón bọn họ, khi nhìn thấy Vu Duy Thiển thì cô ta liền nhíu mày. Đây là người đại diện toàn quyền của Delin Bowie, cô ta sẽ ưu tiên giải quyết tất cả yêu cầu của Sharon Swift.
“Ừm.” Biểu tình của Lê Khải Liệt không thể nói rõ là quan tâm, thậm chí ngay cả kính mát cũng chưa chịu tháo xuống. Chuyện này dù sao cũng không liên quan quá nhiều đến Vu Duy Thiển cho nên sau khi đóng cửa lại thì hắn chỉ đứng bên cạnh cửa. Vì bệnh viện cấm hút thuốc nên bàn tay đang sờ soạng trong túi áo lại được rút ra.
Sharon Swift nằm trên giường bệnh, thân thể của cô ấy không bị tổn thương, ngoại trừ trên cổ được băng bó thì chỉ có lớp băng trên cổ tay lộ ra một chút vết máu nhìn thấy ghê người, cô ta đã cắt cổ tay của mình để tự sát. Cho dù là ở tình trạng hiện tại thì Sharon Swift vẫn trang điểm, cho nên sắc mặt cũng không quá tệ.
Sharon Swift thấy Lê Khải Liệt xuất hiện thì liền tỏ vẻ vui mừng, từ trên giường đứng lên, nhưng ngay cả một cái ôm xã giao mà Lê Khải Liệt cũng không định thực hiện, Sharon Swift chìa tay ra một cách dư thừa, tiếp theo có vẻ rất nản lòng, thoạt nhìn như muốn chực khóc, người đại diện của Sharon Swift liền to tiếng, “Leo, Sharon bị hoảng sợ, cô ấy là fan hâm mộ của ngươi, ngươi cư xử với fan của mình như vậy hay sao?”
Mái tóc đỏ được bới lên, người phụ nữ này mặc bộ đồ sậm màu, vẻ mặt vừa khôn khéo vừa khắc nghiệt, cô ta vỗ vai của Sharon Swift, “Sự cố xảy ra lúc các ngươi quay MV, ta sẽ bảo luật sư tính toán rõ ràng chuyện đền bù thiệt hại, ngoại trừ như vậy thì chẳng lẽ ngươi không nên đối xử tốt với Swift một chút hay sao? Cô ấy thích ngươi như thế!”
“Ta đến đây chẳng lẽ vẫn chưa đủ?” Bởi vì mất kiên nhẫn mà lộ ra bản tính nóng nảy, Lê Khải Liệt châm điếu thuốc bất chấp quy định của bệnh viện, “Cô ấy muốn chết cũng không liên quan đến ta, không phải ta ép cô ấy đi tìm cái chết, trước khi quay MV ta cũng không quen biết với cô ấy.” Hút điếu thuốc, hắn nói ra những lời cay độc.
“Ngươi có phải là con người hay không!” Nữ đại diện cất cao tiếng nói, móng tay màu đỏ chỉ vào Lê Khải Liệt, “Cô ta là vì ngươi nên mới đến Luân Đôn! Cô ta cũng là vì ngươi nên mới bị thương! Hiện tại ngay cả tiếng nói cũng bị hủy, chẳng lẽ ngươi muốn giũ bỏ tất cả? Không dễ dàng như vậy đâu!”
Sharon Swift kích động nhào về phía Lê Khải Liệt, nắm lấy áo khoác da của hắn, cô ta lắc đầu nguầy nguậy, thậm chí còn rớt nước mắt, Vu Duy Thiển đang thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh thì bỗng nhiên tiến đến rồi đẩy cô ta ra khỏi trước ngực của Lê Khải Liệt, “Ngươi không phải công chúa, hắn cũng không phải hoàng tử của ngươi, ngươi có chết thì cũng không ảnh hưởng đến hắn.”
Đôi mắt màu đen thâm trầm đang nhướng lên, lộ ra nụ cười khinh miệt, “Ngươi thật sự muốn tìm cái chết hay sao?”
“Ngươi có can đảm cắt tay của mình sâu thêm nữa hay không? Ngươi có thể chết vì hắn bao nhiêu lần?” Đồng tử màu đen lạnh lùng hội tụ hàn quang sắc bén làm cho người ta khó có thể đối mặt với hắn, Sharon Swift khẽ mở miệng ra, bả vai bị siết chặt truyền đến cảm giác đau đớn, giống như nhìn thấy một cơn gió lốc màu đen đang nổi lên trong đôi mắt đó, cô ta nhịn không được mà trở nên run rẩy.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Người đại diện của Sharon Swift xông lên, trên tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức, cô ta bị Lê Khải Liệt bẻ ngược cổ tay, hắn vừa hút thuốc vừa nheo mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào cổ tay đang hướng lên cao của cô ta, “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta….” Người đại diện tỉnh ngộ, vừa vội lại vừa sợ, cô ta làm sao lại quên mất Miracle Leo không phải loại người có thể dùng cách này để hiếp bức hắn, nếu đơn giản như vậy thì những người phụ nữ trước đó có kết giao với hắn chẳng phải đã náo loạn ầm ĩ rồi hay sao!
Lê Khải Liệt áp chế cô nàng đại diện, ánh mắt chứa đựng trọng lượng đang dừng lên người của Vu Duy Thiển.
Dùng cái chết để uy hiếp, hy vọng viễn vông đến một vài điều mà mình không chiếm được, chuyện này nhất định sẽ làm cho người đàn ông này cảm thấy phiền phức, thậm chí là chán ghét. Trải qua chiến tranh, có được linh hồn bất tử nhưng lại thiếu sinh khí, tuy nhiên hắn luôn phải chứng kiến sinh mệnh quý giá bị con người không chút nào tiếc rẻ đem ra làm công cụ để lợi dụng, Lê Khải Liệt có thể hiểu được cảm giác của Vu Duy Thiển.
Bởi vì là duy nhất mà lại không phải vĩnh viễn nên sinh mệnh của con người mới quý giá như vậy, thế nhưng có người lại xem nó làm lợi thế, đương nhiên Vu Duy Thiển sẽ rất khó chịu với điều này.
“Ngươi muốn tự sát? Kỳ thật không cần phải cắt cổ tay, cứ nhảy xuống từ trên cửa sổ này, như vậy đơn giản hơn nhiều.” Người đàn ông tóc đen ở trước mặt Sharon Swift cảm nhận được tầm mắt của Lê Khải Liệt nhưng không quay đầu lại, hắn chỉ về phía cửa sổ, ngón tay nâng lên như đang vẽ một nốt nhạc giữa không trung, nụ cười tao nhã mang theo ý tứ đùa cợt. Hắn lại dám nói ra những lời này với một người muốn tự sát, Sharon Swift không thể tưởng tượng hắn là loại người như thế nào.
Vu Duy Thiển căn bản không cho phép Sharon Swift suy nghĩ nhiều, hắn kéo cô ta đến bên vách tường rồi nói, “Nhìn xuống phía dưới.”
Lời nói lạnh lùng vô tình, Sharon Swift nuốt nước miếng, không dám làm trái mệnh lệnh này, cô ta nhìn xuống phía dưới, bệnh viện này rấy cao, đặc biệt phòng của cô ta lại ở tầng trên cùng, xe hơi bên dưới liên tục qua lại trên đường, đầu người nhỏ như con kiến, cửa sổ rộng mở lùa vào gió lạnh, sương mù giăng khắp không trung.
Sharon Swift nhịn không được mà cảm thấy hơi choáng váng một chút, muốn lui về phía sau nhưng lực lượng mạnh mẽ của Vu Duy Thiển lại ngăn cản cô ấy cùng với giọng nói âm u lạnh lẽo làm người ta phải phát run, “Muốn chết hay sao? Vậy thì nhảy xuống đi–”
Sharon Swift lắc đầu rồi lui về phía sau, nhưng lực lược sau lưng lại không ngừng đè đầu của cô ấy xuống, tầm mắt lướt qua cửa sổ, toàn bộ cảnh tượng ở phía dưới hiện ra trước mặt, dưới chân của Sharon Swift mềm nhũn, co quắp mà ngồi bẹp xuống đất.
Lê Khải Liệt đẩy người đại diện của Sharon Swift sang một bên rồi đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển, nhìn lướt qua Sharon Swift bị dọa đến mức phát khóc đang ngồi xụi lơ dưới đất, đáy mắt của hắn hiện lên một tia quỷ dị, hắn kéo cổ tay của cô ta rồi thô lỗ tháo ra băng gạc, “Quả nhiên chỉ đến trình độ này mà thôi.”
Cổ tay của Sharon Swift quả thật có thương tích nhưng chỉ là một đường nhợt nhạt, vết thương như vậy thì không cần phải khâu lại, chỉ cần thoa thuốc vài ngày là sẽ tự khỏi, đem băng gạc ném trước mặt nàng, Lê Khải Liệt cầm lấy một con dao gọt trái cây trên bàn, lộ ra nụ cười vừa ác độc vừa tàn nhẫn, “Lần sau muốn cắt cổ tay thì ít nhất nên làm sao để chảy ra nhiều máu một chút!”
Hắn dùng lực rạch xuống, Sharon Swift vội vang rút tay về, bởi vì cổ họng bị thương mà không thể cất lên tiếng hét chói tai, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Lê Khải Liệt như nhìn một người điên, cô ta sợ hãi lui vào góc rèm che.
———–
P/S: nghĩ cũng khổ thân bạn Sharon, bị 2 vợ chồng ác nhân ác đức này hù cho một trận xanh mặt =)) =))