Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 120

Âm hồn quanh quẩn ở một xó xỉnh nào đó giống như vừa kinh hãi vừa thịnh nộ, tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ đóng chặt, chiếu sáng những mũi khâu vết mổ phía dưới băng gạc, khuôn mặt này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Vu Duy Thiển hơi cảm thấy kinh ngạc.

“Reese?” Hắn buông ra dao găm, phán đoán xem khuôn mặt này giống với ai, “Hay là Richard?”

Băng gạc màu trắng quấn từng vòng trên mặt chậm rãi buông xuống, mơ hồ hiển lộ hình dáng của hắn, vì câu này mà hắn bật cười, “Mặc kệ là ai thì ngươi đều cự tuyệt, Wirth, vì sao ngươi không yêu ta?”

Câu hỏi của hắn vừa bi ai vừa tuyệt vọng, Vu Duy Thiển không thể trả lời, chuyện tình cảm vốn không thể giải thích, Lê Khải Liệt đoạt lấy dao găm trong tay của hắn, Richard cũng không chống cự, hắn chỉ dùng ánh mắt mơ màng mà nhìn Vu Duy Thiển.

Reid chỉa họng súng vào Richard, hung thủ ma cà rồng của án mạng liên hoàn đang ở ngay trước mặt bọn họ, nhưng cho dù là bất kỳ ai cũng không thể nhìn thấy vẻ hung tàn trên khuôn mặt của hắn, không thể tưởng tượng hắn đã cắt nát cổ họng của nạn nhân, lấy đi tất cả máu trong cơ thể, giống như một con ác quỷ tạo thành ác mộng nơi thành phố.

“Tay của ngươi!” Lúc này Lê Khải Liệt căn bản không rảnh để ý hung thủ rốt cục là ai, cho dù đã từng nói chỉ đang tự vệ, hiện tại tất cả lực chú ý của hắn đều dồn lên người của Vu Duy Thiển, theo từn giọt máu đang nhiễu xuống làm cho dáng vẻ điên cuồng tựa hồ bị thêm dầu vào lửa, “Ta có thể né được, không cần ngươi dùng tay để ngăn cản!” (sướng thấy mồ, bày đặt)

Hắn trách mắng Vu Duy Thiển, người đàn ông bị Lê Khải Liệt rống giận chỉ nhìn bàn tay bị lưỡi dao cắt đứt, “Không sao, ngươi cũng biết ta–”

“Đau không?” Cắt ngang lời nói của Vu Duy Thiển, câu hỏi của Lê Khải Liệt kỳ thật là dư thừa, chẳng qua hắn không muốn nghe Vu Duy Thiển nói thêm bất cứ điều gì.

Vu Duy Thiển ngậm miệng lại, mỗi một lần hắn bị thương đều nhắc nhở bọn họ cho dù có đâm trúng tim thì hắn vẫn còn sống như cũ, bất tử không phải ân huệ, hắn cũng biết điều đó, chẳng qua sau khi gặp Lê Khải Liệt thì hắn thường xuyên lãng quên sự tồn tại của nó.

Vết thương trên tay chậm rãi khép lại, hắn buông tay ra, Lê Khải Liệt cố chấp cầm lấy cổ tay của hắn, sắc mặt âm trầm làm cho người ta không thể dự đoán kế tiếp người này sẽ làm ra chuyện gì.

Reid dùng súng chỉa vào hung thủ ở trước mặt, hắn cũng cảm giác được một loại uy hiếp từ phía Lê Khải Liệt, hắn ngăn cản giữa hai bên.

“Richard, ngươi chính là Reese, ảnh chụp trên hộ chiếu là giả? Hay là do ngươi đã phẫu thuật chỉnh hình?” Reid bước lên phía trước, trên mặt của Richard có dấu vết lưu lại sau khi giải phẫu, thoạt nhìn không giống như trước kia, “Hiện tại ngươi là ai?”

“Ta là Reese, ta vẫn là Reese, từ khi sinh ra cho đến nay thì ta luôn muốn thức tỉnh hắn dậy. Hắn là ta, ta cũng là hắn.” Mái tóc vàng lòa xòa trước trán, đôi mắt màu xanh biếc lộ ra nụ cười chua xót, “Wirth, ta quay về là vì ngươi, ta giết ngươi nhưng ngươi lại không chết.” Hắn chăm chú nhìn Vu Duy Thiển, “Ngươi để cho ta một mình nằm bên đường, ngày đó mưa rất lạnh….”

Mưa đêm lạnh lẽo, thiếu niên tự sát nằm một mình nơi đầu phố, Reese trong lời nói của Richard chính là thiếu niên lúc trước, hắn nói một cách bi thương, giống như đang trách cứ Vu Duy Thiển đã rời bỏ hắn.

Thiếu niên vì yêu mà chết, không biết có tính là do hắn hại chết người thiếu niên kia hay không, Vu Duy Thiển thở dài, “Rốt cục ngươi là ai?”

Từ trên người của Richard có thể nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên kia, nhưng người này vẫn còn sống, một người sống đem khuôn mặt của mình chỉnh hình thành Reese đã chết. Nhận ra sự khác thường trong lời đối thoại của Vu Duy Thiển và Richard, Reid không kịp suy tư, hắn trước hết liền nghĩ đến phòng chứa bí mật tron phòng sách.

Họng súng tối om chỉa thẳng vào đối phương, “Ngươi chính là đứa con bị mất tích của W. Locke, Reese W. Locke, ngươi đã mất bao lâu để trà trộn vào cục cảnh sát? Richard, ta thật sự không hy vọng là ngươi, nhưng ngươi đột nhiên muốn tiếp nhận vụ án khác, liên tục từ chối hợp tác…” Reid không phải chưa từng chú ý đến sự khác thường của Richard.

“Ngươi giết chết mấy người phụ nữ kia, lấy máu của bọn họ, lại dùng hộ chiếu giả đi theo chúng ta xuất cảnh, hiện tại ngươi lại biến mình thành như vậy, rốt cục ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta không cam lòng! Vì sao những người phụ nữ đó có tư cách được yêu mà ta thì lại không!” Reese dường như không nhìn thấy họng súng, tầm mắt dừng trên người Vu Duy Thiển, “Năm đó ngươi cự tuyệt ta, lần này cũng vậy, bởi vì ngươi không yêu đàn ông! Wirth, ngươi đã nói với ta như vậy, nhưng ngươi lại chấp nhận hắn! Chuyện này không công bằng!”

Chỉ vào Lê Khải Liệt, Reese trợn to đôi mắt nổi tơ máu, khuôn mặt của hắn đã trải qua giải phẫu chỉnh hình, tựa như Reese của năm đó đang đứng trước mặt Vu Duy Thiển, cách nói chuyện cũng không giống như Richard, hắn tựa như âm hồn còn sống, đây là lần đầu tiên mà Lê Khải Liệt trực tiếp cảm nhận được quá khứ đã tạo thành đả kích như thế nào đối với Vu Duy Thiển.

Thiếu niên bởi vì không chiếm được tình yêu của Vu Duy Thiển mà tuyệt vọng đến chết, có thể đã sớm dự đoán được kết cục như vậy nhưng Vu Duy Thiển vẫn cự tuyệt, Lê Khải Liệt biết rõ người đàn ông này coi trọng sinh mệnh như thế nào, nhìn như vô tình lạnh lùng nhưng thật sự Vu Duy Thiển có thể bình thản như vậy hay sao?

Bàn tay đang cầm lấy cổ tay của Vu Duy Thiển đột nhiên siết chặt.

“Trên thế giới tuyệt đối không có chuyện công bằng.” Người đàn ông tóc đen dường như không cảm giác được sự đau đớn trên cổ tay, ánh mắt xuyên qua màn đêm tối tăm, “Cho dù ngươi là phụ nữ thì sự thật vẫn là sự thật.” Nếu không nói rõ ràng thì Richard chỉ biết tiếp tục ôm ảo tưởng, nhưng hắn lại dùng lời nói thẳng thắn đập nát cảnh mộng trong mơ của đối phương.

Richard run rẩy một chút, giống như bị trọng lượng của những lời này đập tan, đau khổ lui ra sau từng bước, “Ngươi vẫn nói như vậy…Cho dù ta làm cái gì thì đáp án của ngươi vẫn giống nhau, rốt cục phải làm sao mới có thể khiến ngươi thay đổi? Lê Khải Liệt rốt cục có cái gì mà có thể quyến rũ ngươi?! Wirth! Rõ ràng là ta gặp ngươi trước, vì sao cuối cùng lại là hắn! Vì sao–”

Rống lên một tiếng điên cuồng mà bi thương, cảm xúc đau khổ không có chỗ để phát tiết, Richard ôm đầu rồi chậm rãi ngồi xổm xuống. Reid tiến lên vài bước để áp chế cổ tay của hắn, không ngờ mới vừa rồi hắn không hề có ý phản kháng thì lúc này lại đột nhiên thay đổi sắc mặt một cách khủng bố rồi đứng dậy, vùng vẫy khỏi sự khống chế của Reid, sau đó xoay người bỏ chạy, “Sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy đâu! Ta chờ hơn hai mươi năm, sẽ không không dễ dàng chấm dứt như vậy!”

Tiếng cười điên cuồng vang vọng trong hành lang hòa cùng tiếng sấm rền trời, Reid đuổi theo Richard chạy về gian phòng ở mặt sau, hóa ra bên dưới tấm thảm còn có một cánh cửa, trong đường hầm truyền đến tiếng bước chân, Reid không hề do dự mà nhảy xuống, “Ngươi biến bản thân mình thành người khác, đem sự đau khổ của hắn áp đặt thành đau khổ của mình, Richard! Đây là ảo giác của ngươi! Ngươi không phải Reese ngày xưa, hắn đã chết!”

“Ta không chết, ta đã hồi sinh! Cha của ta đã sớm chuẩn bị để cho ta hồi sinh! Còn thiếu máu của hai người nữa thì ta có thể vĩnh viễn sống ở trên đời này, cũng giống như Wirth! Ha ha ha ha ha ha –” Tiếng cười của Richard nếu nói là tiếng cười thì không bằng bảo là tiếng khóc, giống như tiếng cú trong đêm, không ngừng vang vọng trong đường hầm.

“Tâm thần phân liệt? Hay là đa nhân cách?” Reid thì thầm nghi hoặc của mình, vừa thở hổn hển vừa truy đuổi ráo riết. Vu Duy Thiển trầm mặc mà bám theo, Lê Khải Liệt thì bỗng nhiên có một loại cảm giác giống như sợ hãi, tựa hồ ở trong bóng tối không biết khi nào thì Vu Duy Thiển ở trước mặt hắn sẽ càng chạy càng xa, lưu cho hắn một hình bóng không bao giờ quay lại.

“Chuyện gì?” Đang truy đuổi thì bờ vai bất thình lình bị nắm chặt, nếu không biết Lê Khải Liệt ở ngay sau lưng hắn thì phản ứng đầu tiên của Vu Duy Thiển là hất đối phương ra.

“Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta, hiện tại rất tối, ta không nhìn thấy ngươi, đương nhiên chỉ có thể bắt lấy ngươi.” Có thể nghe ra cơn thịnh nộ trong lời nói của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển lại cảm giác được một chút cảm xúc khác biệt từ trên tay của Lê Khải Liệt, rốt cục hắn không nói gì mà chỉ cầm lấy tay của Lê Khải Liệt, “Mau đuổi theo.”

Đường hầm cũng không quá dài, khi đến cuối đường thì bọn họ nghe được giọng nói quen thuộc, đó là của Lena, “Hai người đàn ông các ngươi đừng xụ mặt như vậy có được hay không, có ta là người đẹp ở nơi này mà các ngươi lại như vậy, thật sự là rất bất lịch sự.”

Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà, sau đó là Owen trả lời, “Thật xin lỗi cô Lena, hy vọng chuyện này sẽ mau chóng chấm dứt, chúng ta có thể rời đi.”

“….Nhưng ta không hy vọng như vậy.” Đây là tiếng nói của Cagalry, dường như là nói với Owen.



Tiếng nói truyền qua sàn nhà, nhưng lại nghe rất rõ ràng, phía trên là phòng chứa bí mật trong phòng sách, Richard quả nhiên vẫn không muốn buông tha cho Lena!

“Tất cả đều dừng lại! Bằng không ta sẽ phóng hỏa!” Ngọn lửa bỗng nhiên sáng lên dưới đường hầm, Richard giơ lên bật lửa, chiếu sáng không gian xung quanh, “Nhìn thấy cái gì hay không? Đó là xăng.”

Trong đường hầm quả thật có nghe mùi xăng, nhưng lại có một mùi khác nặng hơn, ở sau lưng Richard là một xác chết được phủ khăn trắng, đó là mùi xác chết cùng với chất bảo quản trộn lẫn vào nhau thành một mùi khó có thể hình dung, nó cứ trực tiếp xông thẳng vào mũi, không khí trong phòng sách và phòng chứa bí mật đã bị vẩn đục, thậm chí có thể khiến người ta bị sặc, hóa ra cũng không phải chỉ do những cái lọ chứa máu người.

“Ngươi đánh cắp thi thể là vì muốn làm cho hắn sống lại?” Reid chau mày, hắn không biết phải đối xử với Richard như thế nào, Vu Duy Thiển liếc mắt nhìn thi thể kia, bao nhiêu năm trôi qua, xác chết khô héo này đã không còn nguyên dạng của Reese trong ký ức ngày xưa, trước mắt chỉ còn Richard đang đứng đó.

“Các ngươi nghĩ rằng ta bị điên, nhưng ta biết ta không có điên, tất cả trong đầu của ta đều là tình cảnh năm đó.” Richard đứng phía sau ngọn lửa ửng đỏ, ánh lửa chiếu lên mặt của hắn, “Đó là buổi tiệc do cha của ta tổ chức, hắn mời các điền chủ ở phụ cận đến đây, còn có vài vị hầu tước và thương nhân kinh doanh ở hải ngoại, đương nhiên hắn cũng mời ngươi, Wirth, Ryan.”

Richard thả lỏng giọng điệu đồng thời nở nụ cười. Hàm dưới của Lê Khải Liệt đột nhiên buộc chặt, hắn nhìn chằm chằm Richard ở trước mắt.

Vu Duy Thiển từng dùng họ Ryan, chuyện này rất ít người biết, có lẽ Richard nghe được từ lão già W. Locke, hoặc là xem trong hồ sơ ghi chép của dòng họ, Vu Duy Thiển tự mình giải thích như vậy.

Reid dùng biểu tình suy nghĩ sâu xa thay phiên nhìn Vu Duy Thiển và Richard, Richard cười khẽ, “Đừng nhìn ta như vậy, đặc vụ Reid, ta nói rồi, ta không có điên.” Hắn nhìn thoáng qua thi thể, sửa lại lời nói của Reid, “Không cần làm cho hắn sống lại, bởi vì ta đã hồi sinh, ở ngay trong thân thể này.” Hắn đè vào lồng ngực của mình.

“Rối loạn nhân dạng phân ly, tên gọi tắt là DID, ngươi là một bệnh nhân, đừng kéo mọi người vào ảo tưởng của mình.” Vu Duy Thiển đột nhiên mở miệng, hắn bình tĩnh và lạnh lùng như một hung thủ giết người, ánh mắt nóng bỏng chân thành của Richard bị hắn đông lạnh, ngược lại khiến Richard giống như kẻ bị hại, có vẻ bi thương và bất đắc dĩ.

“Ngươi có nhớ ngày đó ở phía sau vườn ta nói cái gì với ngươi hay không? Ta đã nói ngươi là người được hoan nghênh nhất, cho dù là nam hay nữ thì đều bị ngươi thu hút…Trong đó cũng có cả ta.” Richard tự thuật lại quá khứ. Ký ức xa xôi đã sớm phong bế lại đột nhiên trở nên sống động, bàn tay của Vu Duy Thiển đang cầm lấy tay của Lê Khải Liệt hơi run lên một chút.

“Đừng nói với ta là ngươi tin tưởng chuyện xằng bậy mà hắn đang nói!” Ánh mắt của Lê Khải Liệt đột nhiên hung hãn, hắn không thể chịu được những lời nói này, đây là quá khứ mà hắn vĩnh viễn không thể chen chân vào.

————-

P/s: Ấy ya, rất đơn giản, là bạn Richard (tức bạn Reese) bị bệnh tâm thần phân liệt =.=.
Bình Luận (0)
Comment