Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 159

“Ngươi nói là dùng máy bay riêng của ngươi để vận chuyển? Sau đó bị giới truyền thông biết tin thì sẽ bao vây chật như nêm? Thật xin lỗi, ta không thấy tình huống như vậy sẽ tốt hơn so với hiện tại được bao nhiêu.” Vu Duy Thiển nói ra sự thật, đối mặt với nhiều người có thể trở thành kẻ địch như vậy mà hắn chỉ giật giật lông mày.

Hắn không hề cảm thấy khẩn trương vì cục diện trước mặt, trong khi thành viên của Hecate lại giống như huy động lực lượng quá mức, phản ứng lạnh lùng của hắn làm cho Linda cảm thấy rất khó chịu, nàng rút ra một khẩu súng lục màu bạc từ trong túi xách của mình, “Ta không thích dùng thứ này, nhưng mà thoạt nhìn nếu không thể hiện một chút thì có lẽ các ngươi sẽ cho rằng chúng ta đang nói đùa.”

Vu Duy Thiển huých tay vào người Lê Khải Liệt, “Nghe nói thành viên của bọn họ rải khắp thế giới, ở trong mỗi ngành sản xuất đều có người của bọn họ, quả nhiên đúng là như vậy.”

“Nếu có thể làm cho tất cả hành khách đều trở thành người của bọn họ thì mang theo một chút vũ khí cũng không tính là gì. Linda, lần này các ngươi muốn làm gì? Giết Josen thì có ích lợi gì cho các ngươi?” Lê Khải Liệt luôn đánh vào điểm quan trọng nhất, giống như chỉ cần chờ được câu trả lời thì hắn sẽ lập tức làm ra quyết định, một là đàm phán, hai là áp dụng hành động khác.

“Giết hắn đối với chúng ta không có gì hay ho, nhưng người có lợi chính là ngươi, Leo. Hecate của chúng ta giúp ngươi đến tận bây giờ, nhưng ngươi tự chui đầu vào rọ, cứ như vậy mà muốn đi gặp Claudy? Chẳng qua chúng ta nhận thấy ngươi sắp làm ra chuyện ngu xuẩn nên mới muốn giúp ngươi một tay mà thôi.” Linda giải thích như vậy.

“Nếu đây không phải là ảo giác của ta….hình như Hecate đối với hắn hơi có một chút quan tâm quá mức?” Người đàn ông tóc đen bên cạnh Lê Khải Liệt đột nhiên chỉ vào Lê Khải Liệt mà đặt câu hỏi như vậy với Linda. Linda bất ngờ không kịp đề phòng, nháy mắt liền có loại cảm giác chật vật giống như bị nhìn thấu.

“Đừng uổng công nói lời vô nghĩa với bọn họ! Ra tay!” Khẩu súng lục màu bạc trở thành tín hiệu, ánh sáng lạnh bị giơ lên giữa không trung.

Linda vừa hạ lệnh thì ba người đàn ông ở trước mặt nàng bao gồm cả Senzou đều ra tay hành động, dư âm tiếng hô to của nàng vẫn chưa kịp tiêu tán thì ba thành viên Hecate ở bên ngoài đã bị Lê Khải Liệt đánh gục, trực tiếp, hung mãnh, tiếng xương vỡ vụn vang lên cùng với máu tươi bắn ra ngay sau khẩu lệnh của nàng.

“Đã lâu không được chơi như vậy, lên hết đi.” Giọng nói trầm thấp hoa lệ vang lên giống như khúc dạo đầu của một đoạn ca kịch, hòa tấu với tiếng máu thịt tương tác. Đôi mắt màu tro lục lộ ra mũi nhọn sắc bén, không thấy lui về sau mà ngược lại còn vọt vào trong đám người.

Khi Lê Khải Liệt che chắn ở trước mặt, Vu Duy Thiển dùng một động tác nhanh nhẹn để nắm lấy cổ tay và cánh tay của một người đang tiếp cận về phía hắn, lợi dụng đòn tấn công của đối phương mà đánh ngược lại, người kia bị ném ra đằng xa, từ trên ghế hành khách lướt qua một đường vòng cung xinh đẹp rồi rơi thật mạnh xuống đất, không có khả năng đứng dậy nữa.

Ẩu đả trên máy bay kỳ thật không phải ý tốt, cho dù diện tích bên trong cũng không quá nhỏ hẹp nhưng ghế hành khách chiếm phần lớn không gian, còn lại chỉ có lối đi là có thể thoải mái hành động, nhưng một lối đi có thể chứa bao nhiêu người? Chân chính cùng Lê Khải Liệt mặt đối mặt cũng chưa đủ năm người, trong đó còn bị giới hạn của ghế hành khách mà gây trở ngại cho hành động.

Cho nên tuy rằng cách xa về nhân số nhưng Lê Khải Liệt hoàn toàn không bị lép vế, nắm đấm sắc bén làm cho người đang đánh nhau trực diện với hắn chỉ có thể tránh né, mà người bị đánh trúng thì sẽ phát ra tiếng xương vỡ nghe rất giòn tan, máu tươi và âm thanh rên rỉ đau khổ trở thành phụ kiện làm đẹp rất duyên dáng, máu tươi bắn trúng người hắn nhưng biểu tình của hắn lại rất hưởng thụ.

Sự tồn tại của Vu Duy Thiển làm cho tình cảnh hỗn loạn này càng tăng lên cảm quang về thị giác, so với động tác tàn nhẫn của Lê Khải Liệt thì động tác của hắn vừa nhanh nhẹn mà lại gọn gàng, thật sự đạt được hiệu quả cao, từ đầu đến cuối có vẻ rất điêu luyện.

Nếu người giao đấu với bọn họ không phải đối mặt với nắm đấm của bọn họ mà chỉ đứng ngắm nhìn, thì nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ hưng phấn và tán thưởng đối với tình cảnh quyền cước bay tứ tung như vậy, nhưng đáng tiếc chính là bọn họ phải nghênh đón sự công kích của hai người này.

“Hiện tại chính là lúc, Wirth, ta có thể gia nhập hay không?” Senzou đứng yên tại chỗ, theo thân thủ của hắn thì có thể nhận thấy hắn cũng không phải đơn giản, nhưng hắn chỉ đứng tại chỗ để giải quyết những ai đến gần, cho nên một lát sau cũng không có ai tiếp cận với hắn.

“Senzou, câm miệng của ngươi lại!” Lê Khải Liệt mạnh mẽ quay đầu, ngón tay của hắn bóp cổ một thành viên của Hecate, đầu ngón tay buộc chặt cơ hồ có hơn phân nửa đâm vào trong cổ của người nọ, thiếu chút nữa đã làm cho người ta hít thở không thông mà chết, hắn nhấc người kia lên.

“Ai dám tiếp tục ra tay thì ta sẽ bóp chết nó.” Lê Khải Liệt chậm rãi lên tiếng, biểu tình nghiêm túc đến mức khiến người ta sởn gai ốc, ở trong tay hắn là một cô bé chừng tám chín tuổi, đầu móng tay có thấm độc lấp lánh ánh sáng của cô bé vẫn không thể chạm vào Lê Khải Liệt cho dù đó chỉ là khoảng cách chừng mười inch.

“Buông nó ra!” Trong đám thành viên của Hecate có một người hô to, cô bé có thể là người của hắn.

“Là các ngươi ra tay trước, ta chỉ phản kích mà thôi.” Lê Khải Liệt giải thích cho hành động thô bạo tàn nhẫn của mình, ánh mắt hơi nheo lại bắt đầu lộ ra màu vàng óng, chứng tỏ hắn đang khó chịu, “Nói với cấp trên của ngươi, đừng thử thách tính nhẫn nại của ta!”

Đánh nhau làm quần áo rời rạc cùng với mái tóc đỏ rối tung, khí thế mạnh mẽ cuồng bạo tản mát ra cảm giác uy hiếp không ai dám đụng đến, thành viên của Hecate biết rất rõ Lê Khải Liệt, không ai dám xem thường hắn, huống chi ở trước mặt còn có một người đàn ông có đôi mắt màu đen ẩn chứa thần bí.

Chờ đến khi nhìn thấy hắn ra tay với động tác tinh xảo nhưng không hề lưu tình thì bọn họ mới lấy lại thinh thần, nhưng lúc này bọn họ cũng phát hiện người ở trước mặt hắn không còn ai có thể đứng vững được nữa, tư thế của hắn cũng sắc bén không thua gì Lê Khải Liệt, giống như đã trải qua vô số lần sinh tử, nhanh nhẹn đến mức làm cho người ta giật mình.

“Ta không muốn giết người ở đây, xác thật mà nói ta cũng không hy vọng có người chết ở trên này, các ngươi ắt hẳn cũng như vậy cho nên mới không mang súng ống ra.” Đoán được mục đích chân chính của đối phương, Vu Duy Thiển cảm thấy có điểm không thích hợp.

“Đây là nguyên nhân mà ngươi không muốn ta hỗ trợ?” Senzou đứng phía sau hỏi Vu Duy Thiển, hỗ trợ theo như lời của hắn đương nhiên là giúp Vu Duy Thiển phóng thích thiên hồn, “Ta sẽ giúp ngươi cùng khống chế, chúng nó sẽ không tạo ra thương vong quá lớn.”

“Hiện tại không phải cơ hội tốt để thử nghiệm, ta không muốn mạo hiểm.” Liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt một cái, Vu Duy Thiển trả lời thẳng thắn, không cho người ta có cơ hội để thương lượng.

Vì Lê Khải Liệt ở trên máy bay nên mới không muốn mạo hiểm hay sao? Hay là sợ có chuyện bất trắc hoặc phương pháp này không dùng được sẽ làm tổn thương đến Lê Khải Liệt cho nên mới cẩn thận như vậy? Senzou suy đoán, đồng thời nhìn đến một người đàn ông với vẻ mặt âm trầm và thô bạo đang mỉm cười thâm tình đối với Vu Duy Thiển.

“Công chúa điện hạ!” Phía sau truyền đến tiếng la, là âm thanh của Wolf, cánh cửa ngăn cách hai khoang hạng nhất và phổ thông được mở ra, cấp dưới của Wolf vội vàng tiến đến, giọng nói khẩn trương đến mức run rẩy, “Công chúa điện hạ đang bị phát độc!”

“Đã qua thời kỳ ủ bệnh, nhất định cảm xúc của nàng không được ổn định cho nên mới kích thích độc tố!” Vu Duy Thiển giữ lại bả vai của Lê Khải Liệt, “Hy vọng thời gian vẫn còn kịp, để ta thay ngươi đi xem tình hình của Lydia, ngươi tự giải quyết chuyện của Hecate.”

Sau khi dặn dò xong xuôi thì hắn hướng vào bên trong, Lê Khải Liệt rời đi, ánh mắt quan sát đám người trước mặt, cô bé ở trong tay hắn đã ngất xỉu, hắn tìm kiếm giữa những khuôn mặt kinh sợ này nhưng không tìm thấy Linda.

“Duy! Cẩn thận!” Trực giác nói cho hắn biết có nguy hiểm.

Buồng đợi của tiếp viên hàng không bỗng nhiên hiện lên một bóng người, Lê Khải Liệt cảnh cáo chậm một bước, một mũi kim sắc nhọn lấp lánh màu xanh đâm vào cổ của Vu Duy Thiển.

Cơn đau nhức kéo đến, Vu Duy Thiển đứng yên, trong đồng tử màu đen bắn ra một luồng hàn quang còn lạnh hơn so với băng thạch, Linda rút lui vài bước, sau đó lại thật cẩn thận mà tiến đến gần hắn, đè lại cổ của hắn, “Đừng cố giãy dụa, như vậy chỉ làm cho độc tố di chuyển nhanh hơn. Ngươi yên tâm, chúng ta không có ác ý.”

Ném đi cô bé mà hắn đang bắt giữ, Lê Khải Liệt cất cao tiếng rống giận, “Muốn chết!”

Tốc độ tiến về phía Linda nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, Linda đã từng nếm qua mùi đau khổ trong tay của hắn, biết hắn lợi hại nên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc này nàng vẫn hoảng sợ, lập tức bắt lấy Vu Duy Thiển đang bị trúng độc để làm con tin, “Đừng tới đây!”

Có thể cảm giác được hàn ý lạnh lẽo đang rót vào xương tủy, tầm mắt của Vu Duy Thiển trở nên mơ hồ, chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ rực ở trước mắt giống như ngọn lửa bùng nổ hừng hực thiêu đốt đến từ phía Lê Khải Liệt.

Lê Khải Liệt chỉ có thể dừng lại, bởi vì người quan trọng nhất đối với hắn đang ở trong tay của Linda, nhưng nhìn thấy Lê Khải Liệt hiện tại thì mọi người đều chắc chắn chỉ cần Linda sơ ý một chút, chỉ cần không cẩn thận một chút, cho dù Vu Duy Thiển chỉ rời khỏi nàng nửa inch thì nàng sẽ bị trả thù một cách dữ dội, thậm chí giống như rơi xuống địa ngục.

Linda hiển nhiên rất rõ điểm này, nàng không dám có bất cứ động tác dư thừa nào, đi qua Senzou đang đứng thẳng bất động ở trước mặt rồi cẩn thận lui về phía sau.

“Các ngươi muốn bắt hắn để làm gì?” Chậm rãi đặt câu hỏi, ánh mắt âm trầm của Lê Khải Liệt quấn quanh Linda, nàng có một loại ảo giác đáng thương giống như bị ác quỷ nhìn chằm chằm vào người.

“Đừng hỏi ta vấn đề này, Leo, ngươi cũng biết hắn đặc biệt như thế nào, ta chỉ là chấp hành mệnh lệnh đem hắn quay về.” Trong một quãng thời gian Hecate không hề có động tĩnh, có lẽ chỉ để làm cho bọn họ mất cảnh giác. Linda sắp thối lui đến khoang khẩn cấp, trên máy bay này chỉ có phòng điều khiển mới có thể thoát khỏi Lê Khải Liệt.

Ngay khi bầu không khí giống như đang đình chỉ di chuyển thì một thân ảnh khéo léo tiếp cận ngay sau lưng Linda, Vivian dùng ánh mắt nhộn nhạo gợn sóng màu xanh tím của mình để nhìn Linda như đối với một người chết, nàng vươn tay ra. Bạn đang �
Bình Luận (0)
Comment