Ngón tay xòe ra xẹt qua giữa không trung, giống như ngay cả nhịp tim cũng ngừng đập. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa đã chạm vào góc áo, Vu Duy Thiển nhào về phía trước cabin, vạt áo xẹt qua lòng bàn tay của hắn.
Tựa như một tia chớp xẹt qua, Lê Khải Liệt rơi xuống phía dưới, hóa thành một điểm đen mơ hồ trong tầm mắt.
Lòng bàn tay của hắn là một mảnh trống không, không có Lê Khải Liệt, không có bất cứ thứ gì khác.
Màng tai bị áp suất gây đau nhức, trong cổ họng phát không ra tiếng la, có một trọng lượng nào đó đè xuống ngực hắn, trong phút chốc toàn thân lạnh từ đầu xuống lòng bàn chân, hắn không biết vì sao mình còn sức lực để có thể nhào đến, hắn chỉ biết Lê Khải Liệt bị cuốn vào lốc xoáy ngay trước mặt hắn, rơi thẳng xuống biển sâu, mà hắn lại hoàn toàn bất lực.
Liên tục chửi bới, gió lạnh đập vào mặt tựa như muốn bóc ra một lớp da, tim đập loạn nhịp, lốc xoáy giống như một hang động tối om hấp thụ hết thảy, bao gồm cả hắn cũng bị cuốn vào, phía dưới là đại dương mênh mông….
Chết tiệt! Hung hăng cắn răng một cái, Vu Duy Thiển tự nhủ, không sao, sẽ không sao….Người như Lê Khải Liệt nhất định sẽ bình yên vô sự…Không phải có câu kẻ ác sống lâu hay sao….
Buông tay ra, nhắm mắt lại, hắn cảm giác được chính mình đang liên tục rơi xuống, sau đó hắn hoàn toàn mất đi tri giác.
Chỉ trong nhát mắt khi hai người ngã xuống thì những người khác chỉ đành trơ mắt nhìn Vu Duy Thiển cùng những đồ vật linh tinh bị hút ra ngoài, mà hắn không hề chống cự, cũng có thể là rốt cục ngăn cản không được dược tính bắt đầu phát huy hiệu quả mà hôn mê nên bị cuốn ra ngoài, mặc kệ như thế nào đi chăng nữa thì cũng có không ít người đều hô to.
Mất áp suất làm nhiệt độ trong cabin giảm xuống đột ngột, những tiếng thét chói tai cùng với đủ loại kêu la mà có thể chính bản thân mình cũng không biết gọi là gì, bao gồm cả tiếng nổ
ầm ầm của máy móc chấn động cả màng tai, lỗ tai của mỗi người đều đau nhức, sương khói và bụi bặm tung bay mù mịt, hết thảy những đồ vật không cố định trong cabin đều bị hút ra ngoài.
Phía trên mỗi chỗ ngồi đều tự động rơi xuống mặt nạ dưỡng khí, làm cho những người còn ở lại trên cabin không phải lo lắng sẽ chết ngay lập tức, nhưng không ai biết tình trạng này có thể kiên trì được bao lâu, máy bay sẽ nhanh chóng nổ tung.
Vivian cắn môi, dùng sức giậm chân, “Woodley, tìm tàu thuyền ở hải ngạn gần nhất để nghĩ cách cứu viện, chờ ta tỉnh dậy thì nhất định phải nhìn thấy Wirth.” Nghĩ một chút, nàng lại oán giận mà bổ sung thêm một câu, “Còn có cả Lê Khải Liệt.”
Không quên bảo trì phong cách thục nữ, nàng nhún người lên, bộ âu phục đỏ rực như lửa nhảy xuống đại dương, Vivian nhấc váy, nhắm chặt mắt lại, không cam lòng mà suy nghĩ, Lê Khải Liệt, là ngươi thắng….
Senzou bám theo ngay phía sau, trước khi nhảy xuống thì hắn còn cẩn thận quan sát hải phận phía bên dưới.
Những người còn lại đều theo thứ tự mà nhảy xuống đại dương, lúc này mặc kệ ai là ai, đứng ở phe nào cũng không còn quan trọng, mặc dù không phải mọi người đều biết bơi, hơn nữa cho dù biết bơi thì muốn được cứu viện trên đại dương cũng phải nhờ vào may mắn, cũng may Hecate có thể tìm chi viện của bọn họ, còn sau lưng Vivian lại có tập đoàn tài chính Bathory.
Quan trọng nhất là Lydia bị trúng độc, nàng là công chúa của vương quốc dầu mỏ Hashim, cho dù quân đội của Hashim vẫn chưa kịp nghĩ cách cứu viện thì bất cứ quốc gia hay tổ chức nào cũng đều vui lòng ra tay viện trợ.
Nàng mất đi ý thức, được Wolf ôm vào trong lòng, Wolf không hề e ngại đối với bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng lúc này hơi thở mạnh mẽ cùng với ý chí kiên cường lại bị dao động, “Công chúa điện hạ, xin người nhất định phải cầm cự!”
Không biết là cầu nguyện hay là thì thầm câu gì đó, hắn nói xong rồi ôm Lydia nhảy xuống, thân tín của hắn ở ngay sau lưng cũng không hề do dự mà nhảy theo.
Sau khi tất cả mọi người đều nhảy xuống, chiếc máy bay lảo đảo trong lốc xoáy rồi rơi xuống đại dương, một tiếng nổ mạnh vang lên, lửa cháy lan ra mặt biển, thân máy bay bị lửa lớn bao phủ mà chúi đầu xuống đáy biển, sau vài lần nhấp nhô thì rốt cục chìm nghỉm.
Từ trên trời nhảy xuống biển, từ một nơi nguy hiểm rơi vào một nơi nguy hiểm khác, là phúc hay là họa thì không ai dám khinh thường, trước khi nhảy xuống đều tự báo với đồng bọn, kế tiếp chỉ có thể kiên trì chờ thuyền cứu viện tiến đến.
Khi Vu Duy Thiển tỉnh lại thì hắn đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi, cảm xúc trên người nói cho hắn biết hắn không mặc quần áo, trong khi cái chăn trên thân là hàng tơ lụa thượng hạng.
Một màn cuối cùng trên máy bay nhanh chóng lướt qua trước mắt, hắn ngồi bật dậy, trước khi kịp hô lên tên của Lê Khải Liệt thì liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi đối diện phía bên giường, không phải Vivian, cũng không phải Lydia, mà là một phụ nữ có những lọn tóc xoăn màu đen, làn da màu mật ong, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Lại nhìn xung quanh, bên trong được bày biện đủ loại đồ vật trang trí rất lộng lẫy, cửa sổ mở ra, rèm che màu trắng nhẹ nhàng phấp phới, vô cùng yên lặng, bên ngoài trời quang mây tạnh, giống như Lê Khải Liệt rơi xuống đại dương ở trước mặt chỉ là một giấc mơ.
“Rốt cục ngươi cũng tỉnh.” Nàng mỉm cười đối với hắn, chiếc váy lụa mỏng màu trắng ngà trượt xuống đầu gối của nàng, khi đứng lên còn có thể nhìn thấy thắt lưng bằng da bản to khoảng nửa tấc, dã tính mà lại quyến rũ.
Nàng đứng ở nơi đó, một nửa thân người bị bóng râm bao phủ, hơi nâng đầu lên, giống như nữ thần trong thần thoại Hy Lạp, xung quanh đều nằm dưới sự thống trị của nàng.
Vu Duy Thiển nheo mắt lại, hắn ngồi dậy, “Trước khi ta cám ơn ngươi đã cứu mạng thì ta muốn ít nhất cũng phải biết được tên của ngươi, ngươi là ai.”
“Quên giới thiệu, Samantha–” Nàng nâng tay một cách trang nhã nhưng không đến gần, Vu Duy Thiển cũng không có ý bắt tay nàng, nhìn thấy phản ứng thờ ơ của hắn, Samantha không cảm thấy bất ngờ, nàng chỉ nhếch lên đôi môi tô son đỏ mọng.
“Ta biết mà, cái tên Leo kia nhất định sẽ không kể với ngươi về chuyện của ta, quả nhiên ta đoán không sai.” Nàng đến gần bên giường, vươn tay ra, đầu ngón tay có một lớp màu trân châu lấp lánh, “Tuy rằng Linda đã chết dưới đáy đại dương nhưng ít ra nàng đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Nhìn người phụ nữ cao ngạo đồng thời lại tràn ngập sức quyến rũ một cách dã tính này, nếu Vu Duy Thiển thật sự không biết nàng là ai thì hắn sống nhiều năm như vậy cũng uổng phí, “Hecate?”
Samantha cười to, thuận thế vươn cánh tay, triển lãm làn da mềm mại như sa tanh của nàng, “Đương nhiên, quả thật cũng có người gọi ta như vậy, Hecate, có lẽ bởi vì ta quá đen.” =))
Nụ cười tươi rói của nàng có một loại lẳng lơ mà những người phụ nữ bình thường không bì kịp, làn da màu bánh mật vô cùng khêu gợi, tư thế cao ngạo và thái độ cuồng dã vừa mâu thuẫn vừa hòa hợp vào nhau, Vu Duy Thiển bỗng nhiên nhớ đến, đây là mẫu người mà Lê Khải Liệt thích.
“Hecate, nữ thần đại diện cho ma thuật và hồn ma trong thần thoại Hy Lạp, đáng lý ta nên nghĩ đến tổ chức có cái tên này thì sẽ có một nữ thủ lĩnh.” Kéo lấy tấm chăn rồi quấn ngang lưng, hắn rất xác định Lê Khải Liệt chưa từng đề cập đến Samantha.
Là không muốn nhắc đến hay là cố ý giấu diếm? Hắn quan sát người phụ nữ ở trước mặt, không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết khả nghi nào, “Chính là ngươi muốn gặp ta? Dùng thuốc mê để nhắm vào ta, lại cứu ta từ dưới biển, xem ra lời cám ơn của ta có thể giảm xuống, ta chỉ muốn biết những người khác đang ở đâu?”
“Tính từ ngày máy bay gặp tai nạn thì đã là ba ngày, yên tâm đi, những người quan trọng đối với ngươi đều đã vô sự, mọi người được cứu viện, cả nhà vui vẻ.” Dường như bởi vì nóng vội mà người đàn ông ở trước mắt lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn, chuyện này đối với Samantha là một cảm giác rất mới lạ, nàng thản nhiên bước qua.
Ngón tay vươn ra muốn nâng cằm của hắn lên, nàng muốn xem rõ ràng một chút.
“Ngươi muốn gặp ta, hiện tại đã gặp được, nếu ngươi không muốn cấp dưới của ngươi bị trả thù thì hiện tại nên để cho ta rời đi.” Nắm lấy cổ tay của nàng, bởi vì tức giận mà ánh mắt càng thêm sắc bén và khắc nghiệt, tựa hồ là đang cười lạnh, hắn nhìn thẳng vào nàng.
“Ta tưởng là ngươi muốn hỏi ta và Leo có quan hệ gì.” Vẫn nhịn không được nên Samantha trực tiếp làm rõ, một nửa là tán thưởng một nửa là ghen tị, nàng quan sát tới lui trên người hắn.
“Hắn hợp tác với Hecate nhưng người có lợi nhiều nhất chính là hắn, hắn dường như rất yên tâm khi giao chỗ ở của Naryn cho Hecate an bài, sau đó lại đơn phương chấp dứt quan hệ hợp tác, dùng Linda để cảnh cáo, nhưng không hề bị trả thù, lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ lạ, ta tưởng rằng giao tình của hắn và Hecate vẫn còn, hiện tại mới biết hóa ra là giao tình với ngươi.”
Hắn vẫn cảm thấy Linda có thái độ thù địch đối với hắn, hóa ra là có nguyên nhân, người phụ nữ ở trước mặt chắc chắn là một trong những tình nhân của Lê Khải Liệt, “Thủ lĩnh Hecate, hắn thật có bản lĩnh.”
Cười lạnh một tiếng rồi buông nàng ra, tự nói một cách giễu cợt, hắn tìm trong phòng một vòng, không nhìn thấy quần áo của mình, nhưng thật ra lại phát hiện trong tủ đồ có áo sơ mi và quần jean có phong cách của Lê Khải Liệt.
“Cố ý dể cho ta thấy những thứ này, lại nhắc đến quan hệ của hắn và ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Muốn hỏi ta về người đàn ông của ngươi?” Hắn nhướng lên một bên lông mày, “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ bất đồng với những người phụ nữ khác.”
“Phụ nữ chỉ là phụ nữ mà thôi, đối với người đàn ông mình yêu thì luôn khó lòng mà buông tay, cho dù hắn có tình nhân khác….” Samantha thở dài, ly rượu vang trong tay của nàng lan tỏa một mùi hương say mê, nàng đến gần hắn, vỗ về ngực của hắn, “Người đàn ông giống như ngươi vì sao lại yêu hắn, hắn có điểm gì tốt? Bất quá chỉ là thích chinh phục, tựa như lúc trước hắn chinh phục ta.”
Động tác lấy quần áo ra từ trong tủ đồ của Vu Duy Thiển dừng lại một chút, tủ đồ có mạ vàng được điêu khắc theo phong cách châu Âu cổ điển rọi lên sắc mặt cứng rắn và lạnh lẽo của hắn.
“Hắn đúng là thích đối thủ mạnh mẽ, càng mạnh thì càng làm cho hắn động lòng, càng không chiếm được thì càng có sức hấp dẫn, có lẽ đây là tật xấu của đàn ông, nhưng ở trên người hắn lại hiện diện rất rõ ràng.” Mặc kệ Vu Duy Thiển có biểu tình gì, nàng cảm thấy mình đang nói sự thật, nhịn không được mà tiếp tục oán giận.
Uống một ngụm rượu vang, nàng dựa vào tủ đồ, vừa cười vừa nói, “Nhưng đó chính là điểm quyến rũ của hắn, cho dù biết hắn là người như vậy thì vẫn làm cho người ta không thể buông tay, không thể rời đi, ngươi thấy có đúng hay không?”