Điện quang lóe lên, dòng điện dừng lại, “Duy–” Lời nói của Lê Khải Liệt vô cùng chậm rãi, “Đừng.” Nếu ánh mắt của hắn là thực thể thì Josen nhất định đã chết vô số lần.
Tầm mắt của Vu Duy Thiển dừng hình trên người của Lê Khải Liệt, giống như đang cân nhắc có nên nghe theo hay không. Lúc này Josen rất kiên nhẫn, hắn nôn nóng muốn nhìn bộ dáng cực kỳ bi thương của Lê Khải liệt.
Tiếng đồng tích tắc, Kent Claudy bàng quan ngồi trên ghế, nếu Vu Duy Thiển quỳ xuống trước mặt Josen thì chắc chắn sẽ kích thích Lê Khải Liệt, nói không chừng hắn sẽ điên cuồng, sẽ sinh ra dị thường, từ trước cho đến nay không ai sinh ra biến dị….
“Duy, đừng.” Không còn nhìn thấy tức giận, sự bình tĩnh trên người của Lê Khải Liệt phiêu tán hơi thở làm cho người ta sởn gai ốc, ánh mắt vàng óng lấp lánh hào quang dưới đáy mắt.
“Chính là nó…” Thấp giọng thì thầm, trên khuôn mặt bình tĩnh già nua của Kent Claudy lộ ra một chút đỏ ửng kích động, bàn tay run rẩy nắm gậy, hắn đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lê Khải Liệt ở trong lồng sắt.
“Chỉ cần ta quỳ xuống thì ngươi lập tức thả hắn ra?” Vu Duy Thiển giống như không hề nghe thấy lời nói của Lê Khải Liệt, hơi liếc mắt về phía sau, “Ngươi cam đoan ngươi sẽ làm được?”
“Đương nhiên, ta nói được thì sẽ làm được, dù sao hắn cũng là anh của ta, ta làm sao có thể nhốt hắn ở trong lồng, tuy rằng nó quả thật rất thích hợp với hắn.” Giống như đang thưởng thức một kiệt tác, Josen chăm chú nhìn vào lồng sắt, hiện tại tâm tình của hắn vô cùng khoái trá.
Lê Khải Liệt không hề nhìn bất luận kẻ nào, hắn dùng ánh mắt khủng bố để nhìn Vu Duy Thiển, “Ta thà chết cũng không muốn người quỳ lạy hắn, có nghe thấy hay không? Duy! Ta thà chết!”
Giọng nói khàn đặc mang theo dư âm của thuốc nổ, giống như đang hỏi
ngươi muốn ta chết hay sao? Vu Duy Thiển làm như không nghe thấy lời nói của Lê Khải Liệt, “Chỉ là quỳ xuống mà thôi, chỉ cần có thể đạt được mục đích, có thể cứu được ngươi thì như vậy cũng không đáng là gì.”
“Không đáng là gì?” Lê Khải Liệt chấn động, cho dù hắn bị người ta đối đãi như vật thí nghiệm cũng không làm cho sắc mặt của hắn trở nên khó coi như vậy, “Ngươi nói dễ dàng như thế hay sao! Ta không cho phép ngươi quỳ xuống! Có nghe thấy hay không? Không cho—không cho!”
Cuồng nộ tru lên giống như mất đi kiểm soát, Vu Duy Thiển cau mày, ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng lại vô tình, “Đừng ầm ĩ ở đây, câm miệng lại cho ta!”
Tiếng mắng chửi chấn động bụi bậm trong không khí, ngay cả ánh trăng cũng bị ngưng kết, hết thảy mọi tiếng động đều im bặt, hết thảy mọi ánh mắt trong căn phòng dưới tầng hầm đều tập trung lên một người.
Cơn đau trong lồng ngực đã dừng lại, Vu Duy Thiển chậm rãi hít thở, “Chẳng phải chỉ là quỳ xuống hay sao, chẳng có gì lớn lao, đừng quan trọng hóa vấn đề, có quỳ xuống thì ta cũng sẽ không chết.”
Hắn nói tùy tiện, giọng điệu mỉa mai lạnh lùng, tựa hồ muốn nói cho dù có bị bắn trúng thì hắn cũng sẽ không chết, tuy nói đơn giản như vậy nhưng hắn thật sự chuẩn bị quỳ xuống?
Hắn không phải là ai khác, hắn là Vu Duy Thiển, là người đàn ông đã sống mấy trăm năm, chưa bao giờ vứt bỏ tôn nghiêm, kiêu ngạo đến mức ngay cả tự sát cũng xem thường. Một người như vậy mà quỳ xuống đối với người khác—
Mặc dù không chết nhưng luôn xem trọng tôn nghiêm và kiêu ngạo, quỳ xuống chẳng khác nào là tự sát, thậm chí còn khó chấp nhận hơn tự sát.
Hào quang màu vàng óng dưới đáy mắt của Lê Khải Liệt càng thêm chói mắt, thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm Vu Duy Thiển, người bị hắn nhìn chăm chú nâng lên đôi mắt lãnh đạm, nhắc nhở Josen ở sau lưng, “Nhớ thực hiện lời nói của ngươi, với lại – buông ra.”
Josen buông tay ra rồi lui về phía sau vài bước, Vu Duy Thiển xoay người, hắn hơi khuỵu gối xuống, chậm rãi, nhưng quả thật hắn đang khuỵu gối xuống trước mặt Josen.
Ngay tại lúc này bỗng nhiên Bode thất thanh hô to, “Ngươi muốn làm cái gì?”
Lực chú ý của mọi người đều đang tập trung vào Vu Duy Thiển, bao gồm cả Bode, hắn đứng ở bên cạnh lồng sắt, không ngờ Lê Khải Liệt lại đột ngột cướp đi ống kim trên tay hắn, kim tiêm bén nhọn nhắm ngay động mạch cổ của mình, máu tươi bắn ra làm ướt cổ của Vu Duy Thiển.
Vu Duy Thiển không kịp quay đầu lại, thân thể đang quỳ xuống chưa kịp tiếp xúc với mặt đất đã nhào về phía trước, đổ ập vào người của Josen, sau lưng vang lên tiếng nói âm trầm của Lê Khải Liệt, “Vu Duy Thiển! Ngươi muốn ta chết hay sao?”
Vu Duy Thiển quay người lại, nhìn thấy Lê Khải Liệt tự biến mình thành một thân đầy máu, nhất thời nổi cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm, “Ngươi đang làm cái gì! Cái tên ngu ngốc này!” Tức giận và lo lắng làm cho đôi mắt của hắn trở nên đỏ bừng, giống như muốn toát ra lửa, hắn đụng vào cần cổ ướt đẫm, trên tay đều là máu của Lê Khải Liệt.
“Ngươi không tin, ta sẽ chết cho ngươi xem.” Dùng giọng điệu tùy tiện mà lúc trước hắn đã từng nói với Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt thản nhiên giơ lên ống kim, “Ngươi dám quỳ xuống thì ta liền đem thứ chết tiệt này tiêm vào cơ thể của mình, gấp ba lượng thuốc thì có lẽ ta thật sự sẽ trở thành dã thú không còn lý trí, rốt cục nhận không ra ngươi, đến lúc đó ngươi muốn làm cái gì cũng được, ta cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.”
Kim tiêm nhiễu giọt máu, lấp lánh ánh sáng đỏ, vết thương trên cổ của hắn vẫn còn đang đổ máu.
“Muốn thử một chút hay không? Duy yêu của ta….” Giọng nói khàn khàn nhưng vẫn hoa lệ từ từ vang vọng trong gian phòng âm u, dịu dàng đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
Thời gian dường như đình chỉ, chỉ có gió đêm lướt qua, tản ra mùi máu tươi thoang thoảng, ánh trăng như sương mù.
“Thật sự là ngu ngốc.” Cách lồng sắt, Vu Duy Thiển đối diện với hắn, trong đồng tử đen láy thâm thúy giống như có hàng trăm hàng ngàn cảm xúc hiện lên, ánh mắt và ngữ khí kia không biết là bất đắc dĩ hay là xúc động.
Hắn chậm rãi giơ lên bàn tay phải của mình, cầm lấy một thứ mà Lê Khải Liệt cũng không xa lạ, “Ta bằng lòng làm một chuyện gì đó để cứu ngươi, nhưng không phải trong tình huống không còn cách nào khác thì ai lại đi quỳ gối đối với một tên ngu ngốc như vậy.” Bạn đang �
Nhìn thấy vật trên tay của hắn thì Josen lập tức biến sắc, “Thiết bị điều khiển? Từ khi nào thì….”
“Ngay tại lúc ngươi tự cho là mình nắm chắc thắng lợi, kiêu ngạo làm cho người ta trở nên tự phụ, đánh mất cảnh giác.” Trên tay của Vu Duy Thiển không phải thứ gì khác mà chính là thiết bị điều khiển trên người Josen, dùng để điều khiển con chíp cài trong tim của hắn, là thiết bị tiếp thu và chuyển hóa tín hiệu của con chíp.
Thứ kia lọt vào trong tay của Vu Duy Thiển, như vậy có nghĩa đã mất đi thứ để khống chế hắn, con chíp hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
“Ngươi!” Josen nghĩ đến cú va chạm vừa rồi, “Ngươi đồng ý điều kiện của ta hóa ra là vì để chiếm lấy thiết bị điều khiển?” Cái gì mà bất đắc dĩ, hết thảy chỉ là diễn kịch!
“Cũng không quá ngu dốt, rốt cục đã hiểu được.” Ý cười lạnh lẽo trong đồng tử màu đen tựa hồ đang mỉa mai Josen tự cho là mình thông minh,thiết bị điều khiển bị hỏng, bị ném xuống đất giống như phế phẩm.
“Ha ha ha ha….Duy, không hổ là Duy của ta….” Lê Khải Liệt cười to, tiếng cười đắc ý giống như hắn mới là người bình yên vô sự, chỉ cần Vu Duy Thiển không sao thì đối với hắn mà nói đó chính là thắng lợi.
“Đủ rồi.” Một tiếng thở dài, Kent Claudy tựa hồ không muốn tiếp tục đứng ngoài lề, hắn đi đến bên cạnh Josen, “Ngươi vẫn còn kém một chút, nhóc con, muốn kế thừa Claudy thì ngươi vẫn còn kém một chút.”
“Không phải con kế thừa chẳng lẽ lại là hắn? Ông nội! Chẳng lẽ ông đã quên? Dòng máu chảy trên người của hắn không thuần khiết, hắn là tạp chủng.” Nóng lòng nhắc nhở Kent Claudy, Josen chỉ vào Lê Khải Liệt ở trong lòng sắt, “Hắn vẫn muốn giết ngươi! Hủy diệt Claudy của chúng ta!”
“Nhưng đồng thời hắn cũng là hy vọng của Claudy chúng ta, mấy trăm năm qua không ai có thể thức tỉnh dấu hiệu của lang như ở trên người hắn, đây là Chúa đã gợi ý cho chúng ta, Josen, trên người của ngươi cũng có một nửa huyết thống giống như hắn, ngươi đừng quên điều đó.” Ông lão thoạt nhìn có một chút tức giận, đi ngang qua người Josen rồi đối diện với Vu Duy Thiển.
“Ngươi thật không tệ, ngài Wirth, năng lực của ngươi cùng với sự gan dạ và sáng suốt, không hổ là người trong truyền thuyết, Leo có thể có được ngươi là may mắn của hắn.” Bỗng nhiên Kent Claudy trở nên hòa nhã, thái độ này giống như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Nếu để Leo kế thừa gia tộc này thì ngươi nhất định sẽ giúp hắn, như vậy có lẽ chúng ta nên thay đổi phương thức giao dịch.” Hắn tạm dừng một chút, giống như để Lê Khải Liệt nghe rõ mà dần dần tiếp cận, “Nếu ta đem mạng của ta giao cho ngươi để trao đổi thì ngươi có nguyện ý tiếp quản Claudy hay không?”
“Tiếp quản Claudy?” Lê Khải Liệt không ngờ lão già điên cuồng này lại đưa ra loại giao dịch vớ vẩn như vậy, “Ngươi nguyện ý giao mạng của ngươi cho ta? Chỉ cần ta tiếp quản Claudy, trở thành người thừa kế của ngươi?”
Đó là một điều kiện trao đổi không thể tưởng tượng được, Kent Claudy dường như đã sớm nghĩ đến rất nhiều thứ, hắn gật đầu, “Không sai, ngươi hận ta, ngoại trừ như vậy ra thì không còn điều kiện nào tốt hơn, ta cho ngươi thứ mà ngươi muốn, ngươi đồng ý tiếp quản Claudy, ngươi thấy thế nào?”
Mặc dù Kent Claudy đang mỉm cười nhưng Lê Khải Liệt có thể nhìn thấy một loại cảm xúc khác ở trong mắt của hắn, tựa hồ là vừa chán ghét vừa có cái gì đó, “Huyết thống dơ bẩn nhất, không thuần khiết nhất lại có thể tiếp quản Claudy? Chẳng lẽ hiện tại gia tộc Claudy đã tuyệt vọng đến mức này hay sao?”
Ánh mắt của Kent Claudy chợt lóe, Lê Khải Liệt đã có thể xác định rõ ràng, “Hóa ra gia tộc Claudy đã thật sự tuyệt vọng đến mức này, ngươi sắp chết, Kent, nhưng dưới ngươi lại không có ai có thể kế thừa gia tộc tối tăm và dơ bẩn này, toàn bộ người thừa kế đều đã chết, không chết chỉ còn có ta và Josen, mà người không có tư cách nhất đối với ngươi lại xuất hiện dấu hiệu của lang, cho nên ngươi mới nôn nóng muốn tìm ra bí mật dị biến từ trên người của ta….”
Trên khuôn mặt dính máu của Lê Khải Liệt xuất hiện ý cười, nụ cười quỷ bí giả dối lại tàn nhẫn, tiếp tục đâm vào chỗ đau của Kent Claudy, “Bị ngươi xem là đứa con nghiệt chủng, là kẻ vô dụng nhất, là huyết thống dơ bẩn nhất ở trong mắt của ngươi lại chiếm được giấc mộng của ngươi, chuyện này đối với gia tộc Claudy theo đuổi huyết thống tối cao mà nói thì thật sự đáng mỉa mai biết bao–”
“Leo! Ngươi còn muốn làm càn đến khi nào? Đừng quên ta là ông nội của ngươi! Nhìn xem ngươi đang ở đâu, điều kiện này chẳng có bất lợi gì đối với ngươi!” Cây gậy đập xuống đất một cái thật mạnh, Kent Claudy rốt cục không thể duy trì khuôn mặt bình tĩnh, những nếp nhăn dữ tợn lộ ra trên khuôn mặt khá giống Lê Khải Liệt.
“Nếu ngươi đồng ý thì tất cả đều tốt, nếu không…”
“Kent Claudy bảo rằng muốn tự sát? Thật nực cười, ngươi nghĩ rằng ta hận ngươi bao nhiêu? Sai lầm rồi! Ta không phải chỉ muốn mạng của ngươi mà là toàn bộ Claudy! Làm cho cả gia tộc này xuống gặp diêm vương! Các ngươi đáng phải xuống địa ngục!”
Lê Khải Liệt cười to, tiếng cười điên cuồng tràn đầy sát khí quanh quẩn trong căn phòng tối tăm, Vu Duy Thiển âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh, đúng lúc này trên mặt của Josen đột nhiên hiện lên một tia dữ tợn, “Đừng nhiều lời với hắn, ông nội, chúng ta ra tay đi!”
Tiếng bước chân từ xa đến gần, sắc mặt của Kent Claudy trở nên âm trầm, ngầm đồng ý hành động của Josen, trước cửa xuất hiện một loạt người cầm súng lục trong tay, đây là những kẻ tôi tớ chấp hành mệnh lệnh giết người của gia tộc Claudy.
Mười mấy người nối đuôi nhau bước vào, Josen vung tay lên, họng súng nhắm ngay Vu Duy Thiển, “Ngươi sẽ không chết nhưng có thể sống được bao lâu? Chờ ngươi tỉnh lại sẽ tiếp tục đối mặt với cái chết, chúng ta sẽ nhìn xem ngươi có thể sống được mấy lần!”
“Còn ngươi, Leo, ngươi còn có thể nhẫn nại được bao lâu?” Josen vừa ghen tị vừa hâm mộ, hắn nói một cách tiếc nuối, “Thứ thuốc tiêm vào trong thân thể của ngươi ắt hẳn đang sinh ra tác dụng, xem ra mũi tiêm này đã không cần nữa, ngươi đang nhẫn nại không muốn làm cho chúng ta biết, chỉ cần tìm ra bí mật từ trên người của ngươi thì mặc kệ là ngươi hay là người đàn ông này đều trở thành vô dụng, tuy rằng ngươi muốn giấu diếm nhưng cặp mắt kia của ngươi không giấu được người khác.”
Màu vàng óng dưới đáy mắt của Lê Khải Liệt càng lúc càng rõ ràng, không ngừng lấp lánh dưới ánh trăng bạc, đồng tử dài mảnh giống như con báo đang vồ mồi, mơ hồ lộ ra nôn nóng trong lồng giam.
Rèm che bị gió thổi phất phơ, những đám mây trôi giạt làm cho ánh trăng trên đỉnh núi đặc biệt sáng ngời, hôm nay là đêm trăng rằm.