Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 174

Claudy sắp bị phá hủy, những kẻ rời bỏ là một phần tử của Claudy, hắn cũng khó trốn khỏi nạn kiếp tử vong….Josen dùng vẻ mặt phức tạp để nhìn Lê Khải Liệt đang bị mất máu rất nhanh, trên khuôn mặt nhăn nhó có nụ cười tựa như bị thần kinh.

“Chớ trách ta, ta đã được dạy như vậy, ngươi không phải lớn lên ở nơi này, cha của chúng ta cứu ngươi, ngươi có được hết thảy, ngươi có mẹ, ngươi có người đàn ông này, còn ta chỉ có Claudy, ngươi hủy hoại nó thì nhất định phải đền lại cho ta….Cho nên cùng chết với ta đi, anh hai….”

Đùng – đùng – biển lửa như bông hoa diễm lệ đang nở rộ giữa bầu trời đêm, màu đỏ thiêu hủy hết thảy tội ác, gia tộc Claudy đang bị biển lửa chôn vùi.

Nhưng Lê Khải Liệt không thể! Vu Duy Thiển ôm chằm lấy hắn, khuôn mặt kết băng giống như chiếc mặt nạ không chịu nổi áp suất mà xuất hiện vết rạn, tỏa ra từng hơi thở âm u lạnh lẽo rất đáng sợ, “Ngươi giết hắn, ngươi dám giết hắn–”

Khoát tay, bóng đen ẩn nấp trong ánh lửa từ khắp bốn phía vọt đến, cuồn cuộn tiến về phía Josen đang cười một cách điên cuồng. Tiếng nổ không ngừng vang vọng, Vu Duy Thiển tựa như ác quỷ làm người ta sợ hãi, trong ánh lửa liên tục bập bùng, hắn triệu hồi vô số oan hồn.

Josen không còn đường thối lui, ngay cả thời gian để bỏ trốn cũng không có, hắn bị bóng đen bao vây.

“Trước khi thật sự chết, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết, cho dù ngươi là em trai của hắn!” Lửa giận thổi quét Vu Duy Thiển, hắn rống to trong sự mất kiểm soát, bi thương mãnh liệt và thịnh nộ làm đôi mắt đen cuồn cuộn nổi lên sóng gió ngập trời.

“Ta không cho phép ngươi chết, có nghe thấy hay không? Lê Khải Liệt, ngươi phải kiên trì cho ta!” Hắn ôm Lê Khải Liệt, người trong lòng đang mở to mắt để nhìn hắn, tựa như muốn khắc sâu khuôn mặt của hắn vào tận đáy lòng trong giờ phút cuối cùng.

Tra tấn không thể đánh gục Lê Khải Liệt, súng đạn không thể bắn trúng hắn, nhưng một dao ngay tim lại thật sự uy hiếp đến sinh mạng của hắn, đây là một dao trí mạng.

Lưỡi dao lóe lên màu xanh lại làm cho Vu Duy Thiển bị đả kích thêm một lần nữa, đây là một con dao đã thấm kịch độc, hắn không có thời gian đi tìm Bode để lấy thuốc giải, thậm chí hắn không thể xác định Bode có còn sống hay không.

“Duy….ta luôn cảm thấy sống lâu hay không cũng không thành vấn đề….nhưng hiện tại ta mới biết mình sai rồi, ta không muốn chết…..ta không muốn xa ngươi…” Nọc độc đang từ trong máu chảy vào tim, Lê Khải Liệt duy trì tư thế thoải mái và lười biếng tựa như chuẩn bị đi vào giấc ngủ mà dựa vào ngực của Vu Duy Thiển, nói ra những lời tiếc nuối.

“Ai cho phép ngươi chết? Cái tên khốn kiếp này! Người nào đã nói phải quấn quýt ta cả đời? Ngươi dám nuốt lời?” Chưa bao giờ Vu Duy Thiển có cảm giác sợ hãi giống như có một dây leo độc đang quấn quanh thân mình như lúc này, Lê Khải Liệt bị đâm trúng ngay tim, hắn nhặt lên con dao ở dưới đất, thiếu chút nữa đã không khống chế được bàn tay run rẩy, hắn lau đi nọc độc, cho đến khi thuận lợi cắt vào cổ tay của mình.

“Ngươi không được chết, uống vào cho ta!” Dòng máu tuôn ra như mưa đang chảy xuống môi của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cũng không cảm thấy vết thương đau đớn, hắn đã sớm chết lặng đối với mọi cảm giác, lúc này hắn chỉ sợ hãi khi sinh mạng của Lê Khải Liệt đang trôi qua từng giây từng phút.

Độc tố làm cho Lê Khải Liệt không có sức lực cự tuyệt, kỳ thật tầm nhìn của hắn đã sớm mờ mịt, thậm chí không thể thấy rõ khuôn mặt của Vu Duy Thiển, nhưng cho dù không nhìn thì cũng biết sắc mặt hiện tại của Vu Duy Thiển là như thế nào.

“Đừng….lãng phí thời gian để cứu ta, ngươi nên mang ta rời khỏi nơi này trước đã….Ta không muốn nhìn thấy ngươi bị nổ tung….Như vậy ta chưa chết vì bị thương mà đã chết trước vì đau lòng….” Bị máu tươi bắn lên mặt, nhưng lúc này Lê Khải Liệt vẫn còn tươi cười.

Vu Duy Thiển rống giận, “Câm miệng! Giữ lại sức lực của ngươi, ta không cho phép ngươi bỏ ta mà đi! Ta sẽ cứu ngươi, ta sẽ làm cho ngươi còn sống, ngươi hãy chờ ta!”

Không ngừng dùng máu truyền vào vết thương của Lê Khải Liệt, đầu óc của hắn trống rỗng, tựa như mất đi lý trí, hoàn toàn không thể suy nghĩ, hắn chỉ biết hắn muốn cứu Lê Khải Liệt, nhất định phải cứu Lê Khải Liệt, nếu buông tay thì chính là làm mất đi một thứ còn quý giá hơn cả sinh mạng của mình.

Tiếng nổ dường như cách ở nơi này rất xa, Vu Duy Thiển hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình, tiếng nổ liên tiếp, chấn động mạnh mẽ dưới chân làm cho người ta có ảo giác thế giới này sắp bị hủy diệt, nhưng những điều này cũng không hề ngăn cản quyết tâm muốn cứu Lê Khải Liệt của hắn.

Máu tươi chảy ra càng lúc càng nhiều, thậm chí lan ra cả đất, hắn không nghĩ chính mình sẽ như thế nào, hiện tại trong đầu của hắn chỉ có một việc, trước mắt chỉ có khuôn mặt tái nhợt vì bị mất máu của Lê Khải Liệt đang không ngừng phóng đại trong đầu của hắn.

Nếu Lê Khải Liệt chết thì hắn sẽ như thế nào? Hắn không dám suy nghĩ.

Nếu mất đi Lê Khải Liệt thì cả đời này hắn sẽ không tìm được một người nào có thể chọc giận hắn lại làm hắn động tâm như vậy, Lê Khải Liệt là độc nhất vô nhị, không có bất luận kẻ nào có thể thay thế.

Đáp án vô cùng rõ ràng, vì vậy cho dù là ích kỷ cũng được, hay là vì yêu thương sâu sắc cũng được, hắn phải cứu Lê Khải Liệt, không tiếc trả giá hết thảy.

Chóng mặt, mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra là cảm giác cuối cùng của Vu Duy Thiển, trước khi hắn mất đi tri giác thì trong đầu của hắn không ngừng lặp đi lặp lại một chuyện, dùng màu truyền vào thân thể của Lê Khải Liệt cho đến giọt cuối cùng, hắn không dám nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Lê Khải Liệt, sợ nhìn thấy nỗi sợ của chính mình.

Vụ nổ làm gia tộc Claudy bị đẩy vào con đường diệt vong, nếu Lê Khải Liệt chết thì chẳng phải hắn cũng nên chọn ngay thời điểm này mà kết thúc hết thảy? Cùng nhau mai táng ngay tại nơi này…..

Nếu Lê Khải Liệt còn tỉnh mà nghe thấy câu đó thì nhất định sẽ uy hiếp rồi dụ dỗ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để làm cho hắn đánh mất chủ ý, tuy rằng lúc ấy Lê Khải Liệt sẽ cao hứng khi nghe thấy quyết định của hắn nhưng sau đó sẽ mang theo biểu tình suy nghĩ sâu xa, đó là điều mà hắn không hề quên.

Lê Khải Liệt luôn dùng lời ngon tiếng ngọt để nói cho hắn biết người này yêu hắn nhiều như thế nào, nhưng trên thực tế thì tình cảm của người đàn ông đang nằm trong lòng hắn đã sớm vượt qua cực hạn của việc biểu đạt bằng lời, cho nên đôi khi Lê Khải Liệt lại dùng ánh mắt thâm trầm để nhìn hắn, trong đôi mắt dã tính lấp đầy sự độc chiếm làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

Cho dù lúc đầu là không cam tâm tình nguyện, nhưng yêu chính là yêu, không có đường để quay lại.

Cúi người hôn lên bờ môi nhợt nhạt vì bị mất máu của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển vuốt ve mái tóc gợn sóng của đối phương, “Rốt cục….từ đầu đến cuối ngươi cũng chưa bao giờ làm cho ta yên tâm…”

Lê Khải Liệt dường như đang mỉm cười, người này thật sự đang cười hay là ảo giác của mình, Vu Duy Thiển đã không còn khả năng để xác định.

Trí nhớ bị gián đoạn ngay tại đây.

Từ dĩ vãng đến bây giờ, còn có khả năng trong tương lai sẽ lần lượt hiện lên ở trong đầu….

Đêm mưa ở Luân Đôn, con phố đầu đường dưới tháp Paris, Quảng trường Thời đại tại Manhattan, sau đó hắn đứng ở trước cửa của một quán bar nơi góc đường….Một ngày nào đó hắn gặp được một người ở nơi ấy, hình ảnh tranh chấp, ôm ấp, quấn quýt lần lượt hiện lên, xẹt qua….

Vu Duy Thiển ngã vào trong vũng máu, và một ông lão vẫn còn sống.

Gia tộc Claudy rốt cục đi vào con đường cùng, cho dù dưới tầng hầm còn giam giữ cái gì thì đều bị thiêu đốt sạch sẽ trong biển lửa, Kent Claudy đã lựa chọn ở lại vào phút cuối cùng, nơi này đã trở thành thế giới của hắn, hắn mờ mịt nhìn biển lửa thiêu đốt, thất hồn lạc vía.

Kẻ hủy diệt lại là Bode, là cái tên mà hắn không hề để vào mắt….

“Ngươi quay về cho ta! Bode! Ta sẽ không tha cho ngươi, ta nguyền rủa ngươi! Ngươi sẽ xuống địa ngục–” Tiếng hô to của hắn tràn ngập tuyệt vọng trong biển lửa, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng cười của Bode.

“Nơi này chính là địa ngục, ngươi còn muốn đi nơi nào?”

Xà nhà sụp đổ, toàn bộ gian phòng đều bị chấn động, hết thảy đều đã kết thúc, một đêm rực lửa, biển lửa thấp sáng đêm tối.

Đó là một đêm rất dài, trôi nổi trong bóng tối nặng nề, Vu Duy Thiển giãy dụa khỏi giấc mộng.

Đến khi hắn mở mắt ra thì xung quanh đã không còn không khí ẩm ướt u ám ở tầng hầm, cũng không có mùi vị mục nát cổ xưa, ngay cả mùi máu tươi cũng không có, hắn không biết chính mình đang ở nơi nào, thời gian đã qua bao lâu.

“Ngươi đã tỉnh? Có thấy đỡ hơn chưa?” Trước mắt là một khuôn mặt cũng không xa lạ, nhưng dường như có cái gì khác biệt so với trong ấn tượng, thế nên nhất thời hắn không nhận ra, “Linh mục Calgary?”

“Ta đã không còn là linh mục, bởi vì ta thất trách nên đã bị giáo hội khai trừ.” Calgary mặc một bộ âu phục màu xám ngà, nhẹ nhàng mỉm cười đối với hắn, đưa một ly nước đến trước mặt hắn, “Có thể tự mình uống hay không?”

Vu Duy Thiển không tiếp nhận, trí nhớ giống như thủy triều bất chợt dâng lên, Josen, Claudy, Bode, nổ tung, dao găm – hắn bật dậy, “Lê Khải Liệt đâu? Hắn ở đâu?”

Giọng nói của hắn khàn đặc giống như chưa từng sử dụng dây thanh quản, thiếu chút nữa đã bị xé rách vì kịch liệt chấn động, Calgary bị hắn làm hoảng sợ, “Ngươi uống nước trước đi.”

Vu Duy Thiển không trả lời, không rõ dự cảm gì lại làm cho nhịp tim của hắn đập kịch liệt, nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là bệnh viện, hắn xốc chăn lên, đôi chân vừa rơi xuống đất thì lập tức cảm giác cơ thể của mình chưa từng suy yếu đến mức này, làm cho hắn không thể tự mình đứng thẳng, hắn vịn lấy mép giường.

Khóe mắt sắc bén lại tràn ngập uy hiếp, “Sao lại thế này? Hắn thế nào? Hắn còn sống hay không?” Hắn phải tập hợp không biết bao nhiêu sự can đam mới có thể hỏi ra câu hỏi cuối cùng, Calgary vĩnh viễn sẽ không biết.

“Hắn….” Calgary mới nói một chữ thì ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng xôn xao, Owen từ bên ngoài đi vào, hắn nhẹ nhàng liếc nhìn Calgary một cái, sau khi thấy Vu Duy Thiển tỉnh lại thì mới yên tâm thở ra một hơi.

“Ngươi không sao thì tốt rồi, ngươi có biết ngươi hôn mê bao lâu rồi hay không? Wirth, một tháng! Khoảng một tháng!” Hắn bấm đốt ngón tay để tính toán, “Ta không biết ngươi và Leo rốt cục đã đi đâu nghỉ phép để tránh né giới truyền thông, không ngờ sau khi trở về….” Owen lộ ra biểu tình khó xử.

Theo phản ứng của Owen thì Lê Khải Liệt vẫn còn sống nhưng dường như có cái gì đó không thích hợp, Vu Duy Thiển nhìn thân thể của mình, một tháng, thảo nào chân tay của hắn lại trở nên vô lực.

“Người nọ đâu?” Nhìn Owen, người mà hắn hỏi đương nhiên là Lê Khải Liệt, sự bất an trong lòng đang tra tấn hắn, nếu Lê Khải Liệt còn sống thì vì sao không ở đây….

“Nói cho ta biết người nọ ở đâu?” Lo lắng và sợ hãi làm cho hắn mất đi kiểm soát, lớn tiếng chất vấn, ngay cả Lê Khải Liệt bình thường cũng sợ hãi khi Vu Duy Thiển nổi giận, huống chi là Owen, cho dù mới khỏi bệnh nhưng ánh mắt sắc bén của hắn vẫn khiến người ta không thể chống đỡ.

————

P/S: Mới thức dậy đã đòi *chồng tui đâu?* =))
Bình Luận (0)
Comment