---------------
Vô số ánh mắt đổ dồn vào, hết thảy ống kính vây quanh bọn họ, giờ khắc này những hình ảnh sẽ được truyền trực tiếp cho khán giả trên toàn cầu. Cho dù là như vậy nhưng bộ dáng thờ ơ của Lê Khải Liệt vẫn không hề thay đổi, còn Vu Duy Thiển lại vô cùng quen thuộc với chuyện này, hắn lướt mắt qua các ống kính, nhất thời xuất hiện trên màn ảnh làm cho khán giả ngồi trước tivi đều ngừng thở.
Sau khi bọn họ công khai quan hệ thì Vu Duy Thiển xem như chính thức trở thành một nhân vật của công chúng, sự tài hoa cùng với tướng mạo hoàn mỹ của hắn đương nhiên gây chú ý cho mọi người, những người chờ đợi ở thảm đỏ có một phần là vì Vu Duy Thiển mà đến đây.
“Ngươi đến đây để tranh giành fan hâm mộ với ta hay sao? Nhìn bọn họ đi, ngươi mê hoặc tất cả mọi người.” Khóe miệng của Lê Khải Liệt đang cười nhưng trong mắt không có ý cười, một tay choàng qua vai của Vu Duy Thiển.
Hai người đàn ông này không chỉ một lần ôm hôn trước mặt giới truyền thông, cho nên hành động choàng vai như vậy lại mang hàm nghĩa khác với trước kia, mặc dù đã sớm quen với việc các đại minh tinh màn ảnh làm ra những cử chỉ thân mật trước ống kính nhưng hành động này của Lê Khải Liệt vẫn dẫn đến những tiếng thét chói tai.
“Ngốc nghếch, ngươi muốn gây ầm ĩ ở nơi này hay sao? Bỏ tay xuống cho ta.” Giọng điệu nghiêm khắc, thấp giọng cảnh cáo, Vu Duy Thiển không nhìn cánh tay của Lê Khải Liệt đang buộc chặt trên vai của hắn, lập tức hướng vào bên trong mà đi.
Cũng chỉ có một mình hắn mới dám chỉ trích vị siêu sao kia như vậy. Người nọ chỉ nhún vai một cách vô tội, nhẹ nhàng bám theo, sự thờ ơ trên khuôn mặt đã có một chút biến hóa, “Chẳng lẽ ta không thể để ý hay sao? Ta bắt đầu hối hận rồi, hôm nay không nên cho ngươi đến đây.”
Lê Khải Liệt nói ra những lời này một cách nghiêm túc, từ trên màn hình tivi có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn tựa như dao nhíp, giống như đang cắt một thứ gì đó, ánh mắt thâm thúy khó dò có thể rạch nát người ta, ngay cả giới truyền thông và fan hâm mộ cùng đoàn người đang reo hò đều có thể rõ ràng phát hiện cảm xúc của Lê Khải Liệt khác với bình thường.
Trở mặt còn nhanh hơn lật tờ giấy, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tính tình thất thường của Miracle Leo, mọi người cũng không bận tâm cho lắm. Vu Duy Thiển phát hiện Lê Khải Liệt không chịu đi theo, hắn quay đầu rồi dùng ánh mắt để ra hiệu, “Có chịu đi hay không? Vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận, nếu sợ fan hâm mộ của ngươi bị ta cướp mất thì không bằng sửa lại tính tình của mình đi là vừa.”
“Đừng tưởng ngươi tốt hơn ta là bao, đối với những người không có liên quan, chẳng phải ngươi cũng không để ý hay sao?” Lê Khải Liệt phản bác, đuổi theo Vu Duy Thiển rồi nắm chặt tay của đối phương, khóe mắt không chịu tuân phục hơi nhướng lên, ngữ điệu trầm thấp nhẹ nhàng như có như không, “Không ngờ Duy yêu của ta lại ngây thơ như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết ta cảm thấy mất hứng là vì ánh mắt mà bọn họ nhìn ngươi hay sao?”
Sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên bị người ta nói là ngây thơ, Vu Duy Thiển cảm thấy rất lạ lùng, “Thật không biết rốt cục trong đầu của ngươi đang nghĩ cái gì, ngươi vì chuyện này mà ghen?” Nếu nói như vậy thì chẳng phải hắn đã sớm chết vì ghen đối với fan hâm mộ của Lê Khải Liệt rồi hay sao.
“Nhìn bọn họ kìa, nhìn những người này đi…” Giống như đang thôi miên cái gì đó, Lê Khải Liệt nắm tay Vu Duy Thiển rồi dẫn hắn xoay người lại.
Bọn họ bước lên thảm đỏ, phía dưới cầu thang, chỉ cách vài bước là đám người đông đúc, Lê Khải Liệt thoáng nâng tay về phía đám đông làm dẫn đến một trận hoan hô.
Đám đông chật như nêm, những cánh tay cố sức duỗi ra, những gương mặt tràn trề hưng phấn, nhìn thấy bọn họ sóng vai đứng đó, tầm mắt của mọi người đều dừng trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, vô số âm thanh tung hô không thể nghe rõ nội dung làm cho bầu không khí trở nên rối loạn.
Những người đó là ủng hộ hay là phản đối, vui sướng hay là khinh thường, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy vô số vẻ mặt khác nhau, đều kêu la điên cuồng, thể hiện tình yêu và sự ủng hộ đối với người đàn ông đang đứng trên thảm đỏ.
Có người không thể chấp nhận thần tượng của bọn họ, chúa trời của bọn họ lại thật sự yêu một người, chỉ thuộc về một người, mà người kia lại là đàn ông….Nhìn bọn họ, Vu Duy Thiển giống như đang tiếp nhận tình cảm truyền đến từ trong lòng bàn tay của Lê Khải Liệt, mặc kệ là bị lây bệnh hay là được cổ vũ, hắn không thể không thừa nhận….Lê Khải Liệt đã đạt được ý đồ.
“Cái tên chết tiệt này.” Dùng sức kéo tay của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển bình tĩnh kéo người ở bên cạnh đi vào trong, “Sau này đừng phóng điện ở nơi công cộng dùm ta.”
Bàn tay bị siết chặt làm cho Lê Khải Liệt cảm thấy đau đớn, nhưng hắn lại nhếch lên một nụ cười gian tà, “Tuân lệnh.” Đôi tay đang nắm chặt được nâng lên, hắn hôn xuống mu bàn tay của Vu Duy Thiển.
“Thấy ta nổi giận thì ngươi rất cao hứng phải không? Có phải ngươi bị thần kinh hay không?” Các ống kính tập trung vào hình ảnh Lê Khải Liệt hôn tay Vu Duy Thiển, nhưng trên khuôn mặt thản nhiên của Vu Duy Thiển chỉ để lại một chút mỉa mai.
“Thần kinh là sao?” Quay đầu, trong đôi mắt màu tro lục lấp lánh một chút ánh vàng, đồng tử dã thú dường như co rút dưới ánh đèn flash nhấp nháy, hiện tại Lê Khải Liệt vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế sự biến hóa của bản thân, khi cảm xúc phập phòng thì có thể nhìn thấy điểm khác thường trong mắt của hắn.
Vu Duy Thiển nhìn vào mắt của hắn một chút, chậm rãi nhìn chăm chú, nếu không phải Lê Khải Liệt bị biến hóa thì hết thảy những gì đã xảy ra trên người của bọn họ sẽ làm cho người ta nghi ngờ về tính chân thật của nó.
Vô số vấn đề của các phóng viên đều bị gạt bỏ, hai người đi về phía trước, ngay khi đến trước cửa hội trường thì Vu Duy Thiển nhìn sang bên cạnh, “Không liên quan đến việc ngươi là người hay là dã thú, ta sẽ không vứt bỏ ngươi.”
“Thật sự làm cho người ta cảm động, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.” Có lẽ lòng tham không đáy là một trong những tính cách của Lê Khải Liệt, mặc kệ hắn có để ý bản thân mình trở thành cái gì hay không, hiện tại điều mà hắn để ý nhất chính là người ở bên cạnh hắn.
“Như vậy đi, nếu ngươi bị fan hâm mộ vứt bỏ thì ta sẽ chịu trách nhiệm nuôi ngươi, ngươi thấy thế nào?” Đối với lòng tham không đáy của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển không quên cười nhạo đối phương.
Giả sử nếu một ngày nào đó sự nghiệp của Lê Khải Liệt bị tụt dốc….Đương nhiên chuyện này không có khả năng xảy ra, lời nói của Vu Duy Thiển nhiều lắm cũng chỉ là vui đùa, Lê Khải Liệt đương nhiên cũng không ngại mấy lời đùa giỡn như vậy, hắn không hề tức giận, ngược lại còn ác liệt dùng đầu ngón tay khều nhẹ trong lòng bàn tay của Vu Duy Thiển, “Đáng lý ngươi nên sớm chịu trách nhiệm với ta, vì vậy chúng ta kết hôn đi, có được hay không?”
Bước chân của hai người cùng lúc dừng lại, lời này của Lê Khải Liệt nhẹ nhàng nhưng lại giống như đang ném một quả bom, ánh mắt cuồng dã luôn tỏa ra nhiệt độ, giờ khắc này lại trở nên nghiêm túc.
California cho phép kết hôn đồng tính, các quốc gia và lãnh thổ khác cũng chấp nhận hôn nhân đồng tính, tuy rằng vấn đề phân chia tài sản khác với các cặp vợ chồng dị tính bình thường, nhưng ít ra cũng được pháp luật thừa nhận.
Lê Khải Liệt đột nhiên nói ra những lời này, Vu Duy Thiển nhìn hắn một lúc lâu, giống như muốn cẩn thận nghiên cứu động cơ chân chính và cách thức suy nghĩ của hắn khi quyết định như vậy.
Ở bên ngoài, các phóng viên cùng lực lượng bảo an xô đẩy nhau, tuy rằng bọn họ không nghe thấy hai người nói cái gì nhưng không ít người đều phát hiện có cái gì đó khác thường.
Hai người ở trên bậc thang tựa hồ tạo thành một bầu không khí lạ lùng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên kỳ quái, chỉ một giây nhưng thời gian như thể bị ngừng lại, Vu Duy Thiển quả thật đang hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, “Ngay cả ngươi cũng nói những lời quá mức vớ vẩn như vậy.”
“Ta nói nghiêm túc, ngươi cứ cân nhắc đi.” Không nhiều lời, Lê Khải Liệt không hề e dè mà dắt tay Vu Duy Thiển đi vào hội trường.
Lễ trao giải lần này cũng giống như năm ngoái, ánh đèn rực rỡ, nhưng kế tiếp hết thảy hào quang bởi vì sự xuất hiện của hai người mà trở nên mờ nhạt, mặc dù những người khác không cam lòng nhưng sự thật là Lê Khải Liệt đã dẫn đến không ít tranh luận, hắn có thể làm chấn động giới truyền thông và đại chúng, trong khi những người khác không thể nào sánh bằng.
“Ô, Leo, làm tốt lắm!”
“Ngươi thật sự lợi hại, anh bạn, ta rất hâm mộ ngươi, hy vọng album tiếp theo của ngươi cũng có thể tiêu thụ số lượng lớn như vậy….”
Không ít người buông xuống ly rượu sâm banh trong tay để tiến lên thăm hỏi ân cần, trong lời nói không phải không có một chút đâm chọt, Lê Khải Liệt đã quen với việc giao thiệp trong những sự kiện như vậy, hắn giữ nguyên thái độ lịch sự của mình, nhưng theo vẻ mặt của hắn thì có thể nhìn ra hắn chỉ thể hiện cho có lệ.
Owen lặng lẽ đi đến bên cạnh bọn họ, sợ Vu Duy Thiển không thích ứng với hoàn cảnh này, càng sợ Lê Khải Liệt đập vỡ cái gì đó ở ngay tại đây, hắn truyền cho bọn họ một cái nhìn quan tâm.
“Không cần lo lắng, Leo cẩn thận hơn so với ngươi tưởng nhiều, vì người yêu của mình, đàn ông sẽ biết cách kiềm chế.” Calgary cầm một ly sâm banh đứng ở sau lưng Owen, Owen lo lắng đề phòng trong khi Calgary lại có vẻ rất bình tĩnh, có lẽ đó là phong thái của một linh mục, hắn khá nổi bật trong một buổi lễ linh đình như vậy.
Owen mặc lễ phục quay đầu cười lạnh, “Ngươi ở ngoài giới thì biết cái gì, đừng nhìn những người này mặt ngoài hi hi ha ha, xoay lưng lại thì không có ai biết bọn họ sẽ ngấm ngầm làm ra chuyện gì, lần trước có một nữ diễn viên uống nhầm thứ gì đó, kết quả là mất thể diện trước mặt mọi người, mất đi vai chính của nàng, ngươi tưởng nơi này là giáo đường hay sao?”
“Chúa sẽ không vứt bỏ bất luận kẻ nào, cho dù không phải là giáo đường thì Chúa vẫn sẽ luôn ở bên chúng ta, theo dõi ngôn hành và lòng thành của chúng ta.” Uống một ngụm sâm banh, lời nói của Calgary rất trang trọng, vẻ mặt nghiêm túc khiến Owen không biết phải phản bác như thế nào.
Đối với người khác có thể cười hi hi ha ha, nhưng đối với Calgary lại không thể giữ được thái độ bình tĩnh, Owen tức giận đoạt lấy ly sâm banh của Calgary, “Ngươi vẫn chưa nói ngươi vào đây bằng cách nào.”
“Trùng hợp gặp được một người quen, ngươi cũng biết nàng, là nàng mời ta.” Calgary mỉm cười chỉ về một hướng, tựa hồ nhận thấy tầm mắt của bọn họ, một bóng dáng uyển chuyển bước đến.
Chiếc váy dạ hội màu vàng bó sát người, nữ minh tinh nước Anh Lena vừa mỉm cười vừa đi về hướng của bọn họ, người đàn ông ở sau lưng nàng vẫn không thay đổi sắc mặt, nàng xoay đầu phụng phịu hất cằm về phía đối phương, “Hey, có rượu lại có người đẹp, ngươi còn có gì mà phải bất mãn, ngươi cứ nhăn nhó như vậy là có ý gì, đừng quên bảo vệ ta là nhiệm vụ của ngươi, đây là nhiệm vụ do chính cấp trên của ngươi sắp xếp.”
“Nhiệm vụ không yêu cầu phải tươi cười.” Reid vẫn mặc bộ đồ màu đen, thân hình vạm vỡ được che phủ bên dưới lớp lễ phục, đáy mắt thu liễm sự sắc bén, tỉnh táo quan sát bốn phía, hàm dưới cắn chặt không hề che giấu sự khó chịu của hắn.
Lena thông báo có người gọi điện thoại nặc danh cho nàng, nàng bị nguy hiểm đe dọa, lại lợi dụng quan hệ tốt, thông qua một vị quan chức cấp cao trực tiếp yêu cầu cơ quan FBI cung cấp vệ sĩ, vì để tránh cho diễn viên Anh gặp chuyện không may tại Mỹ, cũng vì lấy lòng thần tượng của mình mà vị quan chức cấp cao kia đã hạ lệnh trực tiếp yêu cầu Reid phải bảo vệ nàng hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ.
“Tiền nộp thuế của người dân không phải dùng để lãng phí trên người của các ngươi, có phải ngươi muốn nói như vậy hay không?” Khoảng vài phút trước khi chính thức mở màn thì có người đi về hướng của bọn họ, sự xuất hiện của hắn luôn thu hút những ánh mắt tò mò ở xung quanh, lời nói sắc bén làm cho người ta nghe thấy mà phải cau mày.
Reid gật đầu với hắn, “Ngài Wirth, đã lâu không gặp, ngươi vẫn như xưa.”
“Ngươi cũng vậy.” Vừa nói vừa nâng cốc ra hiệu, Vu Duy Thiển nhìn về phía Lena.
Reid chỉ có thể lặng lẽ thở dài đối với ánh mắt chăm chú của Vu Duy Thiển, hắn không biết vì sao Lena cứ thích dây dưa với hắn, “Cô Lena là nữ thần trong lòng của người dân Anh quốc, mà ta là đặc vụ FBI, chúng ta không có khả năng, xin đừng gây phiền phức cho ta nữa, làm ơn nhớ kỹ đây là lần cuối cùng ta bảo vệ ngươi.”
“Đừng rũ bỏ quan hệ nhanh như vậy, chẳng phải khi đó ngươi rất quan tâm đến ta hay sao, hiện tại lại giả vờ như không có gì, ta hiểu rất rõ cái loại đàn ông như ngươi, mặt ngoài giả vờ đứng đắn lãnh đạm, kỳ thật…” Ngón tay thon dài chỉa vào ngực của Reid, “Ngươi chỉ đang kiềm chế chính mình mà thôi.”
“Tóm lại chúng ta sẽ không có kết quả, nếu muốn đùa thì tìm người khác đi, ta không có hứng thú.” Đẩy tay của Lena ra, Reid đứng yên bất động.
Vẫn chưa từng có ai từ chối nàng thẳng thắn như vậy, nụ cười luôn ở trên môi của Lena rốt cục bị bịt kín một tầng u ám, nàng vung lên một cái tát về phía Reid, “Ngươi còn muốn tự kỷ đến khi nào? Chẳng phải là đã chết một người em gái rồi hay sao? Ngươi tính cả đời bắt tội phạm để đền bù vì lúc ấy không thể bảo vệ nàng?”
“Ngươi điều tra ta?” Reid bắt lấy cổ tay của nàng, ánh mắt đáng sợ giống như muốn ném nàng ra ngoài, “Có phải người trong làng giải trí như các ngươi đều luôn tự tiện quyết định như vậy hay không? Ngươi tưởng mình là ai? Muốn cái gì thì nhất định phải chiếm được cái đó hay sao? Nhớ kỹ, Lena, ta không rảnh để đùa với ngươi!”
Lena cũng bị hắn chọc giận, nàng khiêu khích nhếch lên đôi môi đỏ mọng, “Ta điều tra ngươi thì thế nào? Ta đang đùa hay không đùa thì làm sao ngươi biết được? Chẳng lẽ ngươi sợ? Không dám thử?”
Có lẽ là vì bị những lời của nàng làm cho hồ đồ, Reid sử dụng một chút lực kéo Lena vào trong lòng, tay hắn bóp hai gò má của nàng, nàng ngửa đầu bị hắn cướp mất đôi môi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lena hôn, hơn nữa ở trong một hội trường như vậy, cho dù là tranh chấp hay là ôm hôn thì cũng không hiếm thấy, buổi lễ đã đến giờ mở màn trên sân khấu, ở đây không có nhiều người chú ý, hiện tại đại đa số lực chú ý đều dồn lên sân khấu. Lễ trao giải đã diễn ra được trong chốc lát, sau vài màn trình diễn, hiện tại người đang đứng trên sân khấu là Lê Khải Liệt.
“Giới thiệu thì quả là dư thừa, siêu sao nhạc rock nóng bỏng, ngoại trừ những thành tích đạt được trên phương diện điện ảnh thì album mới nhất lại giành được thành công mà trước nay chưa từng có. Nói đến thành công lần này thì chúng ta phải gặp thêm một người nữa! Có phải mọi người cũng đều tò mò hay không?” Người dẫn chương trình ở trên sân khấu khoáy động bầu không khí, quan hệ của Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển vốn là đề tài cấm kỵ, nhưng sau khi Lê Khải Liệt tự mình phá vỡ kiêng kỵ thì bất cứ chương trình nào cũng sẽ không bỏ qua đề tài then chốt này, một lễ trao giải như vậy làm sao có thể là ngoại lệ?
Vu Duy Thiển đã sớm đoán trước, cũng đã sớm chuẩn bị, sau khi hắn bước lên sân khấu thì nhất thời làm cho hội trường trở nên xôn xao.
Bỗng nhiên một tiếng súng phá nát tiếng nhạc du dương, hội trường đang xôn xao lại vang lên những tiếng thét chói tai, một bóng người vọt lên sân khấu, “Ngươi tưởng là một mình ngươi có thể chiếm được hết thảy hay sao? Nói cho ngươi biết, chuyện này không có khả năng! Ngươi không thể luôn chiếm được tất cả mọi thứ, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết–”
Ca sĩ Lancelot mà mọi người đều quen thuộc đang giơ súng nhắm về phía sân khấu, cò súng được bóp xuống, một tiếng
đùng vang lên, Vu Duy Thiển nhanh chóng nhào về phía Lê Khải Liệt, viên đạn bắn trúng cái bục trong suốt trên sân khấu.
————–
P/S: con sam hỏi cưới bé Duy một cách vu vơ:>, chờ đi, nó sẽ cầu hôn thật. Còn cái bạn Lancelot này, đừng tưởng bạn điên….mà quả thật là bạn bị điên, nhưng cứ nhớ là tất cả đều có âm mưu, cho nên đừng nghĩ mọi chuyện xảy ra một cách đơn giản:>. Ta spoil như thế chỉ để các nàng biết từ đầu chí cuối là một âm mưu xuyên suốt, cứ chờ đợi bất ngờ, không có gì là vô duyên cả đâu:>