-------------
“Oh không! Hắn điên thật rồi!” Hội trường ồ lên, Owen siết chặt nắm tay, không dám tưởng tượng Lê Khải Liệt sẽ có phản ứng gì.
Không thể không thừa nhận đó là một ý đồ điên cuồng, chỉ có Lancelot mới có thể nghĩ ra, sau những tiếng hít hơi trong hội trường là một sự im lặng đáng kể, mọi người đều nín thở, có thể tưởng tượng được số trang dài đằng đẵng mà các tờ báo và tạp chí sẽ đưa tin, trong khi hiện tại buổi phát sóng trực tiếp này đã đạt đến tỷ suất ngất ngưởng chưa từng có.
“Ngươi có dám hay không?” Vu Duy Thiển nới lỏng cà vạt, trên mặt không hề có sắc thái, tình hình trước mắt dường như không cho bọn họ có cơ hội lựa chọn.
Đồng tử màu đen lướt xuống sân khấu, tiện đà quay lại trên người của Lê Khải Liệt, hai người nhìn nhau, tầm mắt giằng co chừng vài giây trong không khí, màn hình tivi quay được cảnh Lê Khải Liệt đang nhếch môi, “Chỉ cần ngươi dám thì ta có cái gì lại không dám, muốn chơi thì cứ chơi cho đã!”
Không biết là ai bước lên trước, khi khán giả nhìn thấy hai người với phong cách khác biệt đang ôm nhau, môi kề môi, thì tiếng xuýt xoa và tiếng thét chói tai lập tức nổi lên khắp bốn phía.
“Hiếm có được cơ hội này, cẩn thận đi, coi chừng ta ăn ngươi không chừa một miếng xương…” Bờ môi cọ đến vành tai của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt lại chuyển xuống cần cổ rồi mút một ngụm, hô hấp nóng rực giống như đang nghiệm chứng lời của mình.
“Càng nhiều người thì ngươi lại càng hưng phấn, cái tên biến thái này.” Thấp giọng thì thầm, đã sớm lãnh đạm với ánh mắt của thế tục, Vu Duy Thiển không cảm thấy quá áp lực khi trình diễn trước mặt mọi người. Khẽ giễu cợt, hắn kéo cà vạt của Lê Khải Liệt ra, áo sơ mi màu xám xanh bị hắn thuận tay đẩy ra.
Cúc áo rơi xuống sân khấu, trong hội trường lặng ngắt như tờ, tiếng vang trong trẻo mơ hồ khuếch tán thông qua micrô, Lancelot cầm súng nhìn bọn họ, vì thực hiện được ý đồ mà làm cho nụ cười trên khuôn mặt vốn rất điển trai trở nên đáng sợ.
Hắn bừa bãi dùng súng mà khoa tay múa chân về phía bọn họ, “Tiếp tục, đừng có ngừng! Tiếp tục cho ta!”
“Muốn xem diễn như vậy?” Đứng trước mặt mọi người, động tác của Vu Duy Thiển rất ung dung, ánh mắt khinh miệt sâu không thấy đáy, cà vạt vẫn còn ở trên cổ của Lê Khải Liệt, hắn nắm lấy Lê Khải Liệt, thân thể của hai người lại chặt chẽ kề sát, một màn kích thích sắp diễn ra.
“Bọn họ đang kéo dài thời gian, không biết có thể kéo dài được bao lâu, cảnh sát đâu? Vì sao vẫn còn chưa đến?” Owen thấp giọng hỏi, hắn không nhìn thấy Reid trong đám đông nhưng thật ra lại thấy Lena, nàng cũng đang khẩn trương nhìn chăm chú lên sân khấu.
Cảnh sát vẫn còn bị mắc kẹt vì fan hâm mộ ở bên ngoài, trực thăng được điều động đang xoay quanh trên không trung, nhưng mấy quả bom mà Lancelot mang trên người lại trở thành uy hiếp lớn nhất, ở đây không thiếu người quyền cao chức trọng, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Từ đó đến nay thì đây là lần đầu tiên Vu Duy Thiển gặp phải chuyện vớ vẩn như vậy, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến biểu hiện của hắn, bởi vì người ở trước mặt không cho phép hắn lơ là dù chỉ một chút.
“Hey, ngươi đang đùa hay là diễn thật?” Hắn hít vào một hơi rồi dời môi, nụ hôn nóng rực làm cho nhịp tim đập nhanh hơn, Lê Khải Liệt lại theo khóe miệng của hắn mà đi xuống, tìm kiếm vài nơi quen thuộc.
“Lần nào làm với ngươi mà không phải là thật?” Giọng nói khàn khàn được cất lên một cách hùng hồn, cười nhẹ, có đôi khi Lê Khải Liệt lại trở nên rất phóng đãng, chỉ khi nào thật sự nghiêm túc thì mới vô cùng đáng sợ.
Hắn đang diễn thật.
Nụ hôn uốn lượn lướt qua cánh mũi của Vu Duy Thiển, phất qua mái tóc, hai tay cũng không nhàn rỗi, áo sơ mi của Vu Duy Thiển vẫn chưa được cởi bỏ, Lê Khải Liệt luồn tay vào giữa khe hở của hai cúc áo, bàn tay nóng rực mò mẫm trước lồng ngực của hắn, không ngừng vuốt ve mơn trớn.
Rùng mình, Vu Duy Thiển có thể không có cảm giác với người khác nhưng đối tượng chính là Lê Khải Liệt, lại ngay thời điểm này, chọn ngay một nơi như vậy, “Ngươi đang đùa với lửa, chết tiệt!”
Không hề nể tình, áo sơ mi của Lê Khải Liệt bị hắn kéo xuống phân nửa làm lộ ra cơ thể rắn chắc hoàn mỹ, nửa thân trên trần trụi, thật giống như toàn thân được thiêu đốt, những người tiếp cận với Lê Khải Liệt cũng bị thiêu đốt, Vu Duy Thiển không rảnh quan tâm đến phản ứng của mọi người ở dưới sân khấu, hắn chỉ nghe thấy từng tiếng khe khẽ một cách sửng sốt.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên hai người bọn họ, trên sân khấu không phải là ai khác mà chính là Miracle Leo cùng với người tình đồng tính của hắn, ống kính máy quay dường như chưa hề chuyển động, từ đầu đến cuối vẫn dừng hình ở trên sân khấu.
Lê Khải Liệt mút vành tai của Vu Duy Thiển, sau đó là môi, khẽ cắn vào đầu lưỡi của hắn, hô hấp nóng bức, ngón tay của hắn xuyên vào mái tóc của Lê Khải Liệt, nắm chặt những sợi tóc gợn sóng, tay còn lại siết chặt phía sau gáy của Lê Khải Liệt, không ai nhường ai, hơi thở đều trở nên dồn dập.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ bốc cháy.
Hai người đàn ông đều có chung một nhận thức, trước tiên bình ổn Lancelot, trình diễn một chút thân mật đối với bọn họ mà nói cũng không đáng là gì, tình cảm của bọn họ là ngay thẳng, chuyện này có lẽ sẽ khiến cho Lê Khải Liệt gặp một chút rắc rối, có lẽ sẽ cần một chút thời gian, nhưng nhất định có thể được giải quyết.
Tuy nhiên ở một chừng mực nào đó, khi thời gian liên tục trôi qua thì càng lúc càng có dấu hiệu mất kiểm soát.
Khán giả trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lên sân khấu, đạo diễn chương trình nhất thời sao nhãng, thậm chí còn chiếu cận cảnh, Lancelot cầm súng không ở trong màn hình mà thay vào đó chỉ có hai nam nhân vật chính, nếu những ai hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra mà đột ngột tiến vào nơi này thì nhất định sẽ nghĩ rằng đây là một cảnh nghệ thuật trên phim điện ảnh, nhân vật chính lại là một siêu sao.
Lancelot cũng ngây người, bổng nhiên,
đùng! Tiếng súng vang lên! Viên đạn bắn vào giữa trán của hắn.
Không biết là Lancelot gặp may hay là Reid xui xẻo, ngay lúc này Lancelot lại cúi đầu lau mồ hôi, viên đạn bắn trúng cánh tay của hắn, hắn hét thảm một tiếng, hai nhân vật chính ở trên sân khấu đột nhiên xoay người rồi nhào về phía Lancelot.
Giống như một diễn viên có tố chất, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển chỉ trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, hình ảnh triền miên mới vừa rồi dường như không hề tồn tại, từ cảm xúc mạnh mẽ hóa thành những động tác thuần thục, những người khác vẫn chưa kịp phản ứng thì Lancelot đã bị bẻ tay mà đè xuống đất.
Đùng! Tiếng súng thứ hai vang lên
Trong lúc giãy dụa, Lancelot đã bóp cò, họng súng chỉa về phía Lê Khải Liệt, tình cảnh vô cùng nguy hiểm, khuỷu tay của Vu Duy Thiển đánh vào ngực của Lancelot, sau đó hắn thuận thế xoay người ôm chặt Lê Khải Liệt.
Giống như một pha chiếu chậm, Lê Khải Liệt nhìn thấy viên đạn bay đến, máu tươi chậm rãi lan rộng trên chiếc áo sơ mi sọc màu ngà, ngay ở trước mắt Lê Khải Liệt, một màu đỏ tươi mờ mịt….
Thân mình của Vu Duy Thiển chấn động, hít vào một hơi, hắn nhìn xuống, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm của Lê Khải Liệt.
Bàn tay đang nắm lấy bả vai của hắn trở nên run rẩy, lúc này căn bản không thể bận tâm về Lancelot, Lê Khải Liệt bụm lại vết thương của Vu Duy Thiển, viên đạn lướt qua cánh tay của người này, may mắn chỉ là lướt qua.
Vu Duy Thiển nghĩ rằng Lê Khải Liệt sẽ nổi điên, không ngờ đối phương không hề rên một tiếng, ánh mắt hết sức thâm trầm lóe lên màu ánh kim, bộ dáng dường như rất kích động, sợ bị người khác nhìn ra có điểm bất thường, Vu Duy Thiển lập tức choàng qua vai của hắn, “Sững sờ cái gì, chẳng lẽ bị dọa đến mức choáng váng?”
“Mọi người bị ngươi dọa đến mức choáng váng, rốt cục trước kia ngươi đã làm cái gì, Wirth?” Reid nhấc lên Lancelot đang bị rơi vào trạng thái sốc thần kinh, thuận tiện còng tay hắn lại, sau đó liếc nhìn bọn họ một cái, “Tuy rằng nhìn như vậy thì rất anh hùng, nhưng mà tốt nhất là các ngươi nên mặc đồ vào.”
Trên người của bọn họ còn lưu lại dấu hôn của đối phương, không phải mới vừa rồi mà là đêm qua, bất quá hiện tại không ai để ý đến chúng nó, mọi người đều bị một màn mới vừa rồi dọa sững sờ, Vu Duy Thiển đánh bại Lancelot, sau đó chỉ trong nháy mắt lại bảo vệ Lê Khải Liệt, y hệt một pha hành động trong phim điện ảnh.
“Reid nói đúng, còn không mau mặc đồ vào.” Nhặt lên chiếc áo vét ở dưới đất, Lê Khải Liệt khoác lên vai của Vu Duy Thiển, sắc mặt trở nên âm trầm, Vu Duy Thiển không hiểu phản ứng của người này là có ý gì. Động tác choàng áo của Lê Khải Liệt làm đụng đến vết thương của hắn, hắn cau mày rồi hít vào một hơi, “Sao vậy? Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm mà lại cáu kỉnh?”
Lê Khải Liệt chẳng nói câu nào, ánh mắt quỷ bí chăm chú nhìn Vu Duy Thiển một lúc rồi mới hét to, “Đừng nói như thể không có gì xảy ra, ngươi có biết thiếu chút nữa ngươi đã chết ở trước mặt ta hay không?!”
Tiếng rống từ trong micrô lan truyền ra ngoài, hội trường im lặng, nhân viên gỡ bom cứng đờ trên sân khấu, chỉ có các phóng viên là vô cùng hưng phấn, tiếp tục nhìn chăm chú lên sân khấu, toàn thế giới không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo sự kiện này.
“Chẳng phải ta vẫn chưa chết hay sao? Đừng ầm ĩ ở đây.” Vu Duy Thiển thờ ơ giải thích, “Chỉ bị thương nhẹ mà thôi.” Lê Khải Liệt luôn có phản ứng rất lớn khi gặp phải chuyện như vậy, trước kia là như thế, hiện tại cũng chẳng khác là bao.
Không ngờ lần này phản ứng của Lê Khải Liệt lại khác với trước kia, hắn cười lạnh mà nhìn Vu Duy Thiển, bên môi bỗng nhiên nhếch lên một đường cong, không hề báo trước, Vu Duy Thiển đột nhiên bị kéo đến trước mặt, rồi bị áp vào bục trao giải trên sân khấu.
“Ngươi vẫn luôn nói ta làm càn, hôm nay ta liền làm càn cho ngươi xem, Lancelot là vì hận ta, hắn muốn hủy diệt
Miracle Leo, nếu ta trước tiên tự hủy mình thì sau này sẽ không còn ai đến gây rắc rối cho ta, ngươi cũng sẽ không bị thương, có phải là ý tốt hay không? Ta nên sớm làm như vậy–” Không có bất luận kẻ nào ép buộc, hắn tự động cúi người, sự nguy hiểm trong đồng tử chợt ngưng tụ thành sát khí.
Nụ hôn quyết liệt giống như kích nổ một quả bom, khiến cho các fan hâm mộ ở hội trường và bên ngoài đều kêu to.
Lê Khải Liệt chống tay xuống bục trao giải trong suốt, Vu Duy Thiển dựa vào bục trao giải ở trên sân khấu, buộc lòng phải ngửa ra sau, “Còn fan hâm mộ của ngươi thì ngươi tính làm sao?” Thật vất vả mới có thể chấm dứt nụ hôn này, hắn quét mắt liếc nhìn phản ứng ở dưới sân khấu.
“Trước khi bọn họ vứt bỏ ta thì ta sẽ vứt bỏ bọn họ, những ai không chấp nhận ngươi thì không có giá trị tồn tại trong mắt của ta. Ta yêu ai là quyền của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được xen vào.” Thản nhiên nói ra những lời điên cuồng kiêu ngạo, Lê Khải Liệt nhìn ra ống kính ở sau lưng. Nguồn:
Vu Duy Thiển đụng đến một thứ lạnh lẽo, cầm lấy tượng vàng vẫn chưa kịp trao giải rồi nhét vào người của Lê Khải Liệt, “Giữ lấy, của ngươi đó.” Tiếp theo hắn đẩy Lê Khải Liệt ra rồi đi đến chính giữa sân khấu.
“Chấp nhận ta hay là mất hắn?”
Đối diện với ống kính, người đàn ông phương Đông với gương mặt điển trai cùng cánh tay bị thương, hắn kéo Lê Khải Liệt sang, muốn tất cả mọi người trên thế giới đang theo dõi trực tiếp phải lựa chọn.
Chưa từng có lễ trao giải nào lại hỗn loạn và phấn khích như vậy, bên dưới màn hình lớn ở ngoài hội trường là các fan hâm mộ đang tụ tập, không khí náo nhiệt giống như buổi tiệc điên cuồng, tiếng hô to không hề gián đoạn.
“Wirth! Wirth! Wirth!” Bọn họ không ngừng kêu tên của Vu Duy Thiển.
………..
P/S: Trời ạh, càng lúc càng màu mè, màu thấy sợ luôn. Có con sam ở đâu là ở đó có màu liền =)).