Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 191

Một loạt cái giá trưng bày được xếp ngay ngắn, mùi máu tươi như có như không lan tỏa trong không khí.

Là máu.

Reid nhanh chóng vọt vào, cửa sắt ở sau lưng bọn họ phát ra tiếng vang loảng xoảng, “Courtney!” Tiếng kêu của hắn vang vọng và chấn động trong phòng bảo quản vật chứng, viên cảnh sát vốn nên canh gác ngoài cửa không phải đi vắng mà đang ở trong phòng bảo quản vật chứng, hắn trở thành một trong những vật được trưng bày, bị đặt trên giá.

“Hắn đã chết.” Thông qua hành lang, ngữ thanh vững vàng của Vu Duy Thiển hàm chứa một chút thở dài.

“Reid, hiện tại là lúc để nói rõ ràng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ta không thấy thứ mà ta muốn.” Đi đến sau lưng Reid, Lê Khải Liệt đảo mắt một vòng, không thấy cây đàn vi-ô-lông, khi hắn nhìn thấy thi thể thì vẻ mặt có một chút kỳ lạ.

Cảnh sát tên là Courtney mặc một bộ âu phục màu xám đậm, sơ mi màu trắng, cà vạt sọc, không có gì đặc biệt, nhưng cái chết của hắn thì rất bất thường, mái tóc sậm màu dính máu, da đầu bị xé rách, lộ ra xương sọ, áo sơ mi màu trắng cũng có dấu vết bị xé nát, trước ngực và cổ đều có móng thú cào cấu, dường như hắn đã chết một cách bất ngờ.

Ngồi ở trong văn phòng, chết vì bị động vật cắn xé?

“Nơi này không thể xuất hiện động vật ăn thịt người, nhưng thoạt nhìn….giống như đi dã ngoại bị thú hoang tấn công.” Courtney không thể cứu được.

Reid tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát thi thể, đồng thời thông báo thành viên của tổ đặc vụ.

Khi Reid gọi điện thoại, Vu Duy Thiển để ý Lê Khải Liệt có vẻ khác thường, hắn không đến gần nhưng vẫn luôn quan sát thi thể kia, quan sát vô cùng tỉ mỉ, giống như đang tìm kiếm dấu vết gì đó để nghiệm chứng suy nghĩ của mình.

Mấy dấu vết như bị dã thú cào cấu lại một lần nữa tiến vào tầm mắt, người tên Courtney bị chết rất thê thảm, dần dần gợi lên ký ức của Vu Duy Thiển, khi mới quen biết Lê Khải Liệt, đối phương đã từng xông vào nhà hắn, trên người cũng mang theo dấu vết tương tự như vậy.

“Khi đó ngươi đến nhà của ta để chữa thương, vết thương trên người của hắn cũng giống như của ngươi, sau đó ngươi nói là do Josen gây phiền phức cho ngươi.” Nói khẽ với Lê Khải Liệt xong, hắn nắm lấy cánh tay của đối phương rồi xoay người bước ra ngoài.

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Lê Khải Liệt dựa lưng vào tường, khuôn mặt không lộ vẻ tươi cười mà lại có cái gì đó đang chuyển động ở bên dưới.

Ở trước mặt người đến kẻ đi nhưng không có ai rảnh rỗi để thắc mắc tại sao vị siêu sao này lại ở đây, khu vực này sẽ nhanh chóng bị phong tỏa, người canh giữ phòng bảo quản vật chứng bị giết chết, không chỉ là án mạng mà còn liên lụy đến không biết bao nhiêu vật chứng ở bên trong, có bị mất hay không, hoặc có bị làm nhiễm bẩn hay chưa….Một đống vấn đề rất lớn.

Reid đưa bọn họ quay về văn phòng của mình, những người khác đều khẩn cấp xử lý vấn đề, không có người ngoài nhưng Reid vẫn cẩn thận nhìn xung quanh, đóng cửa lại rồi giật rèm che xuống.

“Ta muốn nói là ta thật sự không ngờ sự việc lại trở thành như vậy.” Hắn bụm mặt rồi hung hăng chà xát vài cái, giống như muốn làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.

“Hiện tại ngươi có thể nói cho chúng ta biết vì sao một cây đàn có giá ba triệu đô ở thị trường chỉ trong một đêm lại trở nên nóng bỏng tay, nó cũng không phải là Miracle Leo.” Mặc dù là trêu chọc nhưng giọng điệu của Vu Duy Thiển lại không hề thoải mái.

“Chuyện này nói ra thì rất dài…” Reid hít vào một hơi, xoay người đi rót hai ly cà phê đưa đến trước mặt bọn họ.

“Ngươi lấy đi đồ vật từ nhà riêng của chúng ta, đặc vụ liên bang không có lệnh lục soát thì có thể làm như vậy hay sao? Đây là trộm cắp, đặc vụ Reid.” Lê Khải Liệt nhắc nhở giống như đang cảnh cáo, nhưng càng làm cho người ta có cảm giác như bị uy hiếp, “Tốt nhất ngươi nên nói ngắn gọn, ta không có tính kiên nhẫn nhiều như vậy.”

Ánh mắt của hắn luôn rất mạnh mẽ, giờ khắc này lại giống như đang theo dõi con mồi, không xé nát thì sẽ không buông tha.

Reid không biết vì sao mình lại có cảm giác này, nhưng nhớ đến thân mình đặc biệt của Lê Khải Liệt thì lập tức trở nên thoải mái, “Tựa như các ngươi cũng đã biết, lúc trước ta điều tra án mạng liên hoàn là vì em gái của ta.” Cái chết của em gái khiến hắn chấp nhất muốn giải mã bí mật của vụ án, bắt lấy hung thủ.

Hắn điều chỉnh suy nghĩ của mình một chút, trước khi hắn quen biết hai người kia thì chưa từng chứng kiến những sự kiện kỳ dị như vậy, “Ta đang điều tra một vụ án, ta nói rồi, vụ án kia đã xảy ra mười mấy năm trước.”

“Vì sao lại liên quan đến cây đàn vi-ô-lông? Từ khi nào thì ngươi phát hiện nó ở trong tay của chúng ta?” Vu Duy Thiển không phải loại người dễ dàng tin người, cho nên hắn cũng không cân nhắc đến giao tình của bọn họ với Reid, câu hỏi sắc bén mà trực tiếp.

Reid biết ý tứ của hắn, nuốt xuống một ngụm cà phê đen đắng nghét không thêm đường, “Ngay từ đầu ta hoàn toàn không biết, cho đến khi Lena dẫn ta đến nhà các ngươi làm khách…”

Sau khi gia tộc Claudy bị hủy diệt trong biển lửa, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều phải trả giá đắt, sau khi hai người xuất viện, Lena có yêu cầu người bảo vệ, cùng Reid và cả Owen cùng mấy chục người tiến đến nhà hai người để chúc mừng, chính là ngay lúc ấy Reid bất ngờ phát hiện cây đàn vi-ô-lông kia.

“….Về phần vì sao ta lại biết trong cây đàn đó có bí mật thì chuyện này có liên quan đến vụ án kia, đó cũng là chuyện đã xảy ra từ rất nhiều năm về trước, cho nên ta mới nói không phải chỉ có vài câu là có thể giải thích rõ ràng.” Sau khi nói xong thì Reid lộ ra vẻ mặt phiền toái hiếm thấy, uống cạn từng ngụm cà phê.

“Hiện tại không thấy đàn, ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng, mặc kệ là dài dòng như thế nào thì ta cũng sẽ nghe.” Khi Vu Duy Thiển nhìn một người, nghiêm túc nói ra một lời gì đó thì sẽ làm cho người ta rất khó làm trái ý của hắn. Reid đối mặt với hắn thì mới nhớ người đàn ông này vốn không phải người thường.

Cho dù hiện tại hắn đã mất đi một phần đặc biệt nào đó thì e rằng hắn vẫn không thể bình đẳng với những người khác.

“Ta đang chuẩn bị nói.” Reid biết không thể tiếp tục giấu diếm, hắn cởi áo khoác ra, đặt khẩu súng ở thắt lưng lên bàn, “Các ngươi nghe cho kỹ, hiện tại ta không phải là một đặc vụ nói chuyện này với các ngươi.”

Sự trịnh trọng của hắn làm cho Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt phải trao đổi ánh mắt, nghe ra có vẻ không phải một vụ án bình thường.

“Tựa như các ngươi đã nhìn thấy, thân phận của ta là đặc vụ cục điều tra liên bang, có vài người thân tín, nhưng đây chỉ là ngụy trang.” Lời nói của hắn ngay từ đầu đã khiến người ta phải bất ngờ, “Trên thực tế, chuyện ta điều tra không chỉ liên quan đến những vụ án mạng, lừa lọc.”

Hắn lại tiếp tục rót một ly cà phê cho mình, hai ly cà phê ở trước mặt Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đã không còn bóc khói, vì phòng ngừa hung thủ lẻn vào vẫn còn ở trong tòa nhà nên hết thảy hành lang và thiết bị đều bị ngắt điện, mùi cà phê tản ra trong phòng, bị một loại cảm giác mát lạnh thẩm thấu.

Đèn còn sáng, điều tra và bắt hung thủ không thể hành động trong bóng tối, hai gò má hóp sâu của Reid càng thêm rõ ràng dưới ánh đèn, “Ta sẽ giải thích với các ngươi ở ngay đây, việc ta lấy cây đàn vi-ô-lông kia không dựa theo quy định của cục liên bang, đương nhiên cũng không có lệnh lục soát, nhưng sở dĩ ta có thể làm như vậy là vì–”

Hắn bật máy tính, tuy rằng không thể vào mạng nhưng tư liệu của hắn vẫn còn nằm trong thư mục được thiết lập mật mã, “Ta thuộc đội đặc nhiệm của FBI, đây là vụ án ta điều tra trước kia.”

Hắn chuyển máy tính sang trước mặt bọn họ.

Trong tư liệu bao gồm hồ sơ của Reid, danh tính và thân phận của hắn cũng không có gì thay đổi quá lớn, chẳng qua vị trí ở cục điều tra liên bang rất đặc thù.

Hắn là đội trưởng đội đặc nhiệm ST, khi không có sự kiện đặc biệt thì cứ làm công việc bình thường, khi có sự kiện đặc biệt xảy ra thì sẽ bị thuyên chuyển, âm thầm điều tra những việc khả nghi, cũng được trao quyền có thể trực tiếp lấy được tin tình báo từ CIA.

Lợi dụng thân phận đặc thù để tiến vào nhà dân lấy vật chứng quan trọng, sau đó hắn chỉ cần đánh máy một bảng báo cáo là đủ.

“….Vụ án mất trộm cây đàn vi-ô-lông Standivanius.” Trên màn hình đen trắng, Vu Duy Thiển nhìn thấy rất nhiều cụm từ mấu chốt.

Trong hồ sơ đương nhiên không thể hiện vụ án mất trộm hiện tại mà là cách đây mười lăm năm.

Nhà soạn nhạc Morini đã báo với sở cảnh sát về vụ mất trộm ở nhà riêng tại New York, bị mất trộm là cây đàn vi-ô-lông do hắn sưu tầm, lúc ấy có giá trị ba triệu đô.

“Không phải ta lấy nó từ trong tay của hắn.” Lê Khải Liệt cũng nhìn thấy tin tức này, lời nói của hắn chứng tỏ hắn không trực tiếp lấy cắp cây đàn từ nhà của Morini, Vu Duy Thiển tìm kiếm trong tư liệu nhưng vẫn chưa nhìn thấy cây đàn này có cái gì đặc biệt.

“Đây là lần đầu tiên nó được công khai là bị đánh cắp, cũng tại thời điểm đó giá trị của nó trở nên cao vút, bởi vì…” Reid tạm dừng một chút, lời nói tiếp theo của hắn rất quan trọng, “Người trộm nó sau đó lại thả một thứ có quan hệ đến việc cân bằng thế lực giữa các quốc gia trên toàn thế giới.”

Bên ngoài tòa nhà, ô tô vẫn tấp nập qua lại, ánh đèn lấp lánh rực rỡ, Manhattan phồn hoa dần dần bị màn đêm bao phủ.

Thế giới hiện tại khác với thời xưa, công nghệ thông tin chiếm vị trí chủ đạo, có cái gì lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy vào mười mấy năm trước đến mức mười mấy năm sau chẳng những không quá hạn mà còn có ảnh hưởng lớn như vậy, không ai có thể tưởng tượng được.

“Chính là nó làm cho hoàng tử Saudi không tiếc tự mình dẫn người ra tay, thậm chí tiêu phí cả tỷ đô cũng muốn có được.” Vu Duy Thiển cũng không biết bí mật từng ở trong tay mình là cái gì.

Reid còn chưa biết chuyện xảy ra ở Hashim, nghe thấy lời của Vu Duy Thiển, trong mắt của hắn liền lóe sáng, “Hoàng tử Saudi Qiu Lal? Hắn cũng ra tay, xem ra là tin tức đã bị tiết lộ.”

Lê Khải Liệt không phải nghĩ đến vấn đề này, hai tay chống xuống mặt bàn, hắn gật đầu, “Qiu Lal đã bắt đầu theo đuổi Lydia từ một năm trước. Khi đó hắn đã biết cây đàn này, e rằng hắn chỉ muốn danh chính ngôn thuận mang đi, đáng tiếc….”

Ánh mắt hung ác giống như có tia chớp xẹt qua, bùng lên ngọn lửa, Lê Khải Liệt nhìn về phía cửa sổ, trong thân thể như có cái gì đó đang thúc giục, cảm giác có cái gì đó sắp sửa xảy ra, nếu có thể hình dung thì rất giống như những con vật trong rừng rậm luôn có thể tiên đoán giông tố sắp kéo đến.

Vội vàng, nôn nóng muốn thử thách, cùng với một chút tâm tình hưng phấn. Vu Duy Thiển thu hết tất cả vẻ mặt này của Lê Khải Liệt vào mắt “Feston Kada, còn có mấy dấu chấm hỏi, cái này đại biểu cho ai? Người này và Feston Kada có quan hệ gì? Là người đầu tiên đã trộm cây đàn vi-ô-lông hay là người có liên quan đến toàn bộ sự kiện này?”

Tư liệu trên màn hình bị tô đen, chỉ có tên của một người và dấu chấm hỏi, con trỏ không ngừng chớp tắt đang lẳng lặng chỉa vào đó.

Reid nghe thấy cái tên này, một loại cảm khái vô cùng hiếm thấy bỗng nhiên xuất hiện trên mặt hắn, “Mười mấy năm trước, Feston Kada mới là đội trưởng đội đặc nhiệm, sau này ta mới tiếp nhận chức vụ của hắn.”

“Như vậy, nói cách khác hắn là người biết rõ nhất chuyện này, hắn ở đâu?” Lê Khải Liệt lấy lại tinh thần, uống một ngụm cà phê nguội lạnh, thả lỏng hàng lông mày.

“Về chuyện này, đội trưởng Kada đã sớm lưu lại tư liệu, không cần tìm hắn, hết thảy những gì có thể biết được đều ở trong này.” Không còn khai báo rõ ràng như lúc trước, Reid biểu hiện thái độ không muốn nhiều lời.

Chuyện mười mấy năm trước, khi đó hắn vẫn chưa vào FBI, nếu tiếp tục truy vấn thì không chừng còn có thể chạm vào các bí mật khác của FBI, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển cũng không phải là người của cơ quan tình báo, nếu có đầy đủ tư liệu thì bọn họ không cần phải đào móc những chuyện không liên quan đến mình.

“Vì không muốn làm hỏng cây đàn nên ta cần phải nghiên cứu tỉ mỉ thứ ở bên trong, hiện tại bị lấy mất, kết quả chẳng chiếm được gì.” Reid quả thật không cam lòng đối với chuyện này, hắn thở dài mà giải thích, “Kỳ thật ta lấy nó một ngày trước khi các ngươi trở về.”

Không ngờ trong cây đàn vi-ô-lông lại có thứ quan trọng như vậy, càng kỳ dị chính là không ai biết bên trong cất giấu cái gì, thế mà mọi người đều đổ xô tìm kiếm.

Hoàng tử Saudi ra tay trước, sau đó có người lẻn vào FBI gây án, lại cướp mất cây đàn.

Lời nói của Reid cắt ngang suy nghĩ của Vu Duy Thiển, “Đúng rồi, còn có một chuyện ta quên nói với ngươi.” Hắn nhìn về phía Lê Khải Liệt, lấy ra một thứ từ trong ngăn kéo rồi đưa cho đối phương.

“Cái gì vậy.” Mở ra phong bì màu đỏ, Lê Khải Liệt nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lancelot, ánh mắt ngang ngược cương quyết lập tức hơi nhướng lên, tạo thành một biểu tình khó phân biệt, hứng thú, thâm thúy, cùng với nụ cười lạnh.

Lancelot gây rối ở lễ trao giải, sau khi bị cảnh sát bắt giam đã trải qua kiểm tra sức khỏe, quả thật là bị tiêm vào thuốc phiện quá liều, do đó làm cho tinh thần mất ổn định, nhưng hắn cũng không thể khôi phục trở lại.

Hắn dùng thuốc phiện quá liều gây tổn thương thần kinh, hiện tại con đường hấp thụ thực phẩm cũng chỉ là ống chích.

“Giống như thuốc phiện, nếu có người thêm vào thứ gì đó, trong tình hình mất tri giác, hắn sẽ chủ động chích vào thân thể.” Sau khi cẩn thận suy xét, Reid yêu cầu người mang báo cáo đến, xem xong bản báo cáo thì hắn cảm thấy chuyện này cần phải nói cho Lê Khải Liệt biết.

Tiếng bước chân không ngừng vang lên ngoài cửa, vẫn chưa bắt được hung thủ lẻn vào, cuộc điều tra vẫn tiếp tục. Trong văn phòng của Reid, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu rọi khuôn mặt của hai người đàn ông.

Ánh sáng vụt tắt, Vu Duy Thiển tắt màn hình màu của Reid, từ đầu đến cuối cũng không lộ ra quá nhiều biểu cảm, Lê Khải Liệt không nói một lời nào, chỉ nhẹ nhàng nở vài nụ cười, khép lại tư liệu rồi ném xuống bàn.

Tiếng cười nhẹ nhàng nhưng dư âm lại trở nên lạnh lẽo, phía dưới bàn làm việc, bàn tay của hai người chạm vào nhau.

Bàn tay của Lê Khải Liệt mạnh mẽ mà ổn định, bởi vì thường xuyên không gảy đàn bằng miếng gảy cho nên những đầu ngón tay đều có một lớp chai sần, Vu Duy Thiển mở tay ra, đan ngón tay của hai người vào nhau, móng vuốt sắc bén dần dần hiện rõ trong lòng bàn tay của hắn, giống như chỉ cần Lê Khải Liệt dùng sức bấm xuống thì da của hắn sẽ bị cắt nát.

Những ngón tay đan vào nhau một lúc, sau đó Lê Khải Liệt buông tay ra trước.

………..

P/S::> Feston Kada là bạn công của Xích Ái đấy, còn dấu? là bạn thụ =)) =)). Vì dữ dằn quá nên bị đặt thành dấu? =))

Xong chương này thấy nhớ A Phê vs e Nặc quớ, ai đọc Xích Aí hẳn sẽ rõ,mà ta nhắc lại Vu Sắc sau Xích Aí mười mấy năm nha nha :) )
Bình Luận (0)
Comment