Bí Mật Được Giải Tỏa
Dã thú tiến đến gần Vu Duy Thiển.
Ánh mắt của Lê Khải Liệt ở trong bóng đêm tản mát ra một loại âm u đặc thù của thú vật, đã sớm nhìn thấy ánh mắt như vậy nên Vu Duy Thiển không hề cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua hắn vẫn nhìn rất chuyên chú, ánh mắt của Lê Khải Liệt trước kia cũng không giống như bây giờ, từ khi nào đã giống như máy scan, hắn nghĩ không ra.
Sự im lặng trôi qua một chút, Vu Duy Thiển vẫn không mở miệng, Lê Khải Liệt cũng không nói chuyện. Sự im lặng không tính là hiếm thấy trên người Lê Khải Liệt, nhưng mỗi một lần yên lặng đều giống như một ngọn núi lửa.
Núi lửa đang ngủ say, chờ đợi một người thức tỉnh nó dậy, Vu Duy Thiển một mình đi ra ngoài phòng khách, hắn không muốn làm người châm ngòi, hắn đang đợi Lê Khải Liệt lên tiếng trước.
Đồng hồ cổ xưa vang lên những tiếng tích tắc, rốc cục sau vài phút Lê Khải Liệt đi đến trước mặt Vu Duy Thiển, không ai bật đèn, Lê Khải Liệt bước đi không hề phát ra một chút tiếng động nào, hắn tựa như một cái bóng trong đêm tối.
“Ngươi nhận ra?” Hắn đi về phía Vu Duy Thiển, đôi màu tro lục lóe lên ánh kim chậm rãi tiếp cận trước mặt đối phương, “Đúng rồi, ngươi đương nhiên sẽ phát hiện, hình như vài lần ta đều xúc động đến mức thiếu chút nữa đã làm ngươi bị thương. Ngươi nhất định cũng phát hiện khi ta ở trên giường không hề biết tiết chế, ngươi còn bị ta cắn trúng, thói quen ăn uống cũng thay đổi, càng ngày ta càng thích ăn những thứ có máu tươi, khi bước đi ta cũng không phát ra tiếng động.”
Hắn nhảy lên bàn, nhanh nhẹn nhẹ nhàng như một u hồn không tồn tại, quỳ một chân xuống bàn, chống lại tầm mắt của Vu Duy Thiển, “Duy, ngươi nói xem, ta sẽ biến thành cái gì? Khi ta không thể khống chế cảm xúc thì vẻ ngoài của ta sẽ thay đổi, nhưng chưa tính đến chuyện đó, chẳng qua hiện tại ta không có cách nào tắt đèn khi ở trước mặt người khác.”
Hắn sẽ biến thành một con quái vật.
Hơi thở dồn dập của Lê Khải Liệt lặng lẽ truyền đến, Vu Duy Thiển là người hiểu cảm thụ của hắn rõ nhất, mà hiện tại hắn rốt cục hiểu được tâm tình của Vu Duy Thiển khi đối phương nói với hắn bản thân mình là một con quái vật.
Khi phát hiện chính mình cho dù làm như thế nào cũng không thể chết thì khi đó sẽ có cảm giác gì? Vu Duy Thiển không cần nhớ lại, mặc dù đó là chuyện rất lâu trước kia, hiện tại vẫn như cũ không cần cố sức suy nghĩ nhưng hắn nhớ rất rõ.
“Vượt qua năng lực của người bình thường, bắt đầu thoát ly phạm trù của người bình thường, nghĩ rằng mình đã hóa thánh thần, vài phút sau lại cảm thấy mình là một con quái vật xấu xí, nhưng mặc kệ là cái gì, cho dù nghĩ như thế nào thì cũng phải dung nhập với thế giới bình thường, rốt cục sẽ có những chuyện xảy ra khiến ngươi phát hiện ngươi không thích hợp với thế giới này.”
Cầm lấy gói thuốc lá trên bàn, đem một điếu thuốc ngậm vào miệng, hắn nhìn về phía đối diện, hoàn toàn là một màu tối đen, “Cho dù bên trong có thay đổi như thế nào, chỉ cần bề ngoài vẫn như bình thường thì trong mắt người khác ngươi vẫn là ngươi, không ai hiểu rõ nỗi khổ của ngươi, cũng không có ai có thể lĩnh hội cảm giác mâu thuẫn giữa sự ưu việt và tự ti, ngươi trở thành người đặc biệt nhất trên thế giới này, nhưng từ nay về sau cũng trở thành một kẻ cô độc.”
Những ngọn đèn nê-ông trong thành phố làm cho ánh trăng không thể lộ ra ánh sáng của riêng mình, giọng nói của Vu Duy Thiển có vẻ rất trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, trống rỗng mà đông cứng, quai hàm nghiến chặt, sau khi nói ra những lời này, hắn hút sâu một hơi thuốc lá, không ai biết hiện tại hắn đang suy nghĩ cái gì.
Một cái bóng nhảy đến bên người hắn, là Lê Khải Liệt, “Hiện tại ta có thể hiểu rõ vì sao lúc ấy ngươi trốn tránh tình cảm của ta dành cho ngươi, không phải là đương sự thì tùy tiện nói vài câu rất dễ dàng, chỉ có tự mình lĩnh hội thì mới hiểu được cảm giác này–”
Lê Khải Liệt cau mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, “Rất khó hình dung.”
Cánh tay của Vu Duy Thiển đặt trên lưng ghế sô pha, hắn vuốt ve tóc của Lê Khải Liệt, “Sợ không?”
“Sợ? Ngươi nói ta?” Trả lời Vu Duy Thiển là nụ cười to của Lê Khải Liệt, “Ngươi nói ta sợ cái gì? Đừng quên ta là ai, đi qua nhiều nơi như vậy, tận mắt nhìn thấy đám thương nhân ăn thịt người không đổ máu, vắt kiệt sức người ta như ma cà rồng, còn có bọn buôn lậu mua bán con người giống như thú vật, lấy nội tạng trên thân của người chết, thuốc phiện, súng ống, những thi thể bị thối rữa, sau khi nhìn thấy những thứ này thì ngươi nói xem, ta còn sợ cái gì nữa?”
“Đương nhiên đừng quên Claudy–” Hắn sóng vai ngồi bên cạnh Vu Duy Thiển trên ghế sô pha, cất lên tiếng cười khẽ, “Duy, ta đã sớm chứng kiến cái gì gọi là địa ngục.”
Đó là quá khứ mà hắn chưa bao giờ nói ra, hắn nói hết sức bâng quơ và tự phụ.
Vu Duy Thiển vốn nên chế nhạo vài câu, bình thường hắn sẽ nói vài câu, nhưng hôm nay hắn chỉ trầm mặc, giờ khắc này hắn cần một ly nước, chất ni-cô-tin đốt cháy cổ họng, hắn cần một ly nước để làm cho mình có thể lên tiếng.
Nhưng ly nước cách quá xa, hắn ném mạnh tàn thuốc xuống đất, ôm chặt Lê Khải Liệt, hút lấy hơi nước mà hắn cần từ trong miệng của đối phương.
Nụ hôn của hắn luôn luôn được hoan nghênh, Lê Khải Liệt cũng sẽ không cự tuyệt, bọn họ ngã vào ghế sô pha, bờ môi kề sát, cùng nhau nhấm nháp hương vị chua sót của ni-cô-tin trong khoang miệng, từ trong miệng của hắn đến miệng của Lê Khải Liệt, cay đắng và nóng bỏng bị hòa tan, khát vọng và thiêu cháy bị kích thích, lan tràn toàn thân.
Thân thể như rơi vào một trận lốc xoáy, mò mẫm thăm dò thân thể của nhau trong bóng đêm, không ai muốn đứng dậy, “Muốn tìm bất mãn? Hiện tại làm cho ta xem ngươi nhịn được bao nhiêu…”
“Nói như vậy thì ngươi cũng đừng hối hận.” Dã thú trong bóng đêm lộ ra nụ cười như quỷ sa tăng, trong giọng nói khàn đặc tràn ngập dục vọng.
Móng tay sắc nhọn duỗi ra, áo sơ mị bị xé rách, chỉ cần dùng lực một ít thì ngay cả thân thể cũng bị móng vuốt sắc bén cào đứt, đôi mắt đỏ ngầu, dục vọng bị đè nén rốt cục bộc phát thành thú tính.
Lúc trước Lê Khải Liệt có thể gây chú ý cho hắn cũng không phải không có nguyên do, trước mặt người khác là siêu sao nổi tiếng, nhưng trước khi trở thành ngôi sao chói mắt thì Lê Khải Liệt đã sớm kiến thức tất cả sự thối nát và đen tối trong thế giới ngầm.
Vu Duy Thiển đụng đến thân thể càng thêm cứng rắn và nở nang hơn so với bình thường, đương nhiên cũng không bỏ qua hô hấp giống như bị thiêu đốt. Nhưng cho dù hiện tại Lê Khải Liệt có một chút thay đổi cũng không thể thay đổi sự thật người này là Lê Khải Liệt.
Trong bóng tối, lặng lẽ tiến hành sờ soạng và xâm lược, càng yên lặng hơn so với dĩ vãng, chỉ có hơi thở là càng lúc càng dồn dập, giống như những tia lửa xẹt ra trong không khí, núi lửa được châm ngồi, làm cho dòng dung nham thiêu đốt bọn họ thành một thể.
Nham thạch nóng chảy sẽ ăn mòn từ bên ngoài, ngay cả nội tạng cũng thiêu rụi, từ trong ra ngoài, toàn bộ đều bị hoán đổi một lần nữa, suy nghĩ bị tê liệt, thời gian đình trệ, chỉ có mồ hôi và làn da ma sát vào nhau, giống như hai con dã thú yêu nhau trong bóng tối, Vu Duy Thiển chưa bao giờ tham gia vào quá trình có tính chất hủy diệt như vậy.
Lê Khải Liệt đang thay đổi, càng lúc càng giống như thú vật, thói quen ăn uống, động tác, ánh mắt, biển hiện ở trên giường, tất cả đều chứng minh điểm này.
Vu Duy Thiển có thể lĩnh hội hoàn toàn.
Cuối cùng hắn tựa vào lưng ghế sô pha, cả người như bị xối nước, thở hổ hển rồi hỏi, “Ngươi rốt cục trở thành con quái vật gì vậy?”
“Ngươi đã nói mặc kệ ta biến thành cái gì cũng sẽ không bỏ rơi ta, ta vẫn chưa quên những lời đó.” Giọng nói của Lê Khải Liệt khàn đặc, “Ngươi đang dùng cách này để an ủi ta hay sao? Nếu đúng như vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ta rất thích, thích cực kỳ.” Hắn cọ sát bên lỗ tai của Vu Duy Thiển, nếm lấy hương vị mồ hôi của đối phương.
“Ta phát hiện bất cứ khi nào ngươi cũng có cách chọc giận ta.”
“Mà ngươi luôn có cách trấn an cảm xúc không thể khống chế của ta.” Lê Khải Liệt lơ đễnh rồi cười nhẹ một cách ám muội, “Với lại bản lĩnh của ngươi làm cho ta phát cáu cũng là đệ nhất, mặc kệ ngươi tức giận hay dịu dàng đối với ta thì đều làm cho người ta không muốn chạm vào ngươi cũng không được, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết ngươi ảnh hưởng nhiều đến ta như thế nào đâu.”
“Những lời này nghe thật buồn nôn, ngươi nói không biết chán hay sao?” Vu Duy Thiển hiện tại rất lười vận động, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, Lê Khải Liệt kéo hắn đứng dậy, “Một ngày nào đó ngươi nghe riết rồi sẽ quen, đến khi ấy ngươi mà không nghe thấy thì sẽ ngứa ngáy khó chịu.”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa.” Hắn đứng dậy cùng Lê Khải Liệt, đặc biệt cảm thấy thân thể giống như không thuộc về chính mình.
Nhìn động tác cứng ngắc của hắn, Lê Khải Liệt đi đến dìu hắn, hơn nữa không bận tâm hắn phản đối, kiên quyết tẩy rửa thay hắn, nước ấm chảy xuống người, Vu Duy Thiển chỉ có thể mặc kệ Lê Khải Liệt, “ Thật đúng là bó tay với ngươi.” Hắn nói thầm một câu.
“Cũng là vì ta, khi ta biến thành bộ dáng này thì sẽ mất khống chế, mấy ngày nay làm ngươi mệt phải không?” Lê Khải Liệt kỳ thật vẫn luôn quan sát, cũng do đủ loại dấu hiệu mà hắn xác định chính hắn đã làm cho Vu Duy Thiển gầy gò.
Nhưng sự thật cũng không phải như vậy, sau khi tắm xong, Vu Duy Thiển lau mình, “Cũng nên nói với ngươi, kỳ thật kể từ khi lực lượng của ta biến mất thì thể chất của ta trở nên kém hơn so với người bình thường, có thể là do lực lượng biến mất nên cũng mang đi một phần sinh mệnh của ta.”
Tiếng nước lập tức ngừng, Lê Khải Liệt siết chặt vòi hoa sen, tóc còn nhiễu nước, khuôn mặt ướt đẫm trở nên vô cùng đáng sợ, “Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem?”
Vu Duy Thiển nói lại một lần nữa, tiếp tục đem khăn tắm vây quanh thắt lưng rồi bước ra ngoài.
Bạn đang �
Tóc trên đầu còn nhiễu nước, hơi nước tràn ngập trong không gian rộng mở, giống như có ái gì đó được lấp đầy, mỗi một lần hô hấp đều khiến lồng ngực chật cứng khác thường, hắn nói rất thẳng thắn, cũng rất đơn giản, Lê Khải Liệt tựa như một quả bom được châm ngòi, lập tức bám theo hắn.
“Hiện tại ngươi mới nói cho ta biết chuyện này, ngay sau khi ta vừa muốn ngươi? Vu Duy Thiển? Ngươi thật sự muốn ta khổ sở có phải hay không?” Hai mắt của hắn đỏ ngầu, lúc này không phải là vì dục vọng.
“Khổ sở cái gì? Chẳng lẽ thể chất của ta trở nên yếu ớt thì cả đời của ngươi sẽ không chạm vào ta?” Vu Duy Thiển rất bình thản, hắn thậm chí nói tiếp, “Liệt, sự thật không thể thay đổi, tựa như thú tính trên người của ngươi càng ngày càng rõ ràng, khó có thể khống chế, ta mất đi lực lượng làm cho ta trở thành một kẻ yếu, chuyện này cũng là vô phương.”
“Vô phương? Chỉ đơn giản như vậy?” Lê Khải Liệt rống giận, một quyền đấm lên tường, đèn được bật lên, đầu của hắn ướt sũng, thân thể cường tráng và trần trụi, hắn đi về phía Vu Duy Thiển.
“Ngươi bị thương ở lễ trao giải thưởng, cùng ta đi đến Hashim, trở về lại đến tòa nhà FBI, ngươi có biết khả năng giữa đường có thể gặp phải bao nhiêu chuyện bất trắc hay không? Sau này ngươi đi đâu mà gặp phải nguy hiểm thì làm sao đây?” Hắn bước đến gần.
“Vì sao không nói sớm với ta? Ta đã dùng thân phận Tham Lang để xuất hiện, ta khó bảo đảm ngươi sẽ không gặp phải nguy hiểm, mà một khi ngươi gặp phải nguy hiểm hoặc bị thương nặng thì ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao để chuộc lại sai lầm của mình đây?”
“Cần làm cái gì thì cứ làm cái đó, bất quá chỉ mất đi lực lượng, ta vẫn chưa trở thành kẻ vô dụng.” Giọng điệu của Vu Duy Thiển rất lạnh lùng.
Lê Khải Liệt biết mình lỡ lời, Vu Duy Thiển là một người rất kiêu ngạo, trên thực tế Lê Khải Liệt ở trong mắt người khác vẫn là một kẻ ngạo mạn, hít sâu một hơi, hắn đi đến trước mặt đối phương, “Mặc kệ nó đi, mặc kệ Josen còn sống hay đã chết, cũng đừng bận tâm cây đàn vi-ô-lông, từ đây về sau ngươi làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, có được hay không? Ta chỉ có ngươi, Duy–” Hắn tiếp cận Vu Duy Thiển.
“Đừng liều lĩnh mạo hiểm.” Dịu dàng mê hoặc, Lê Khải Liệt biết giọng điệu nhẹ nhàng của mình sẽ có tác dụng hơn so với việc rống giận đối với Vu Duy Thiển.
“Tay chân của ta còn đủ, ngươi không cần quá khẩn trương, chẳng lẽ ta sống nhiều năm như vậy mà hiện tại ngay cả việc bảo vệ mình cũng làm không được?” Thân thể bị ôm chặt, Vu Duy Thiển quả nhiên dịu xuống, giọng điệu của hắn biểu lộ sự lãnh đạm độc đáo giống như không quan hệ đến bất kỳ kẻ nào, cường độ giọng nói cũng không bởi vì mất đi cái gì thay đổi.
Sau đó hắn vỗ lên bờ vai trần trụi của Lê Khải Liệt, lộ ra bộ dáng không quá cao hứng, “Ngươi thích trần truồng thì ta cũng không ngại, nhưng ít nhất ngươi kéo rèm che lại trước cho ta dùm một cái.”
Khi đi kéo lại rèm che, Lê Khải Liệt nhìn cây đàn vi-ô-lông ở cách đó không xa, ánh mắt của hai người cùng nhau nhìn chằm chằm vào nó.
“Ngươi có thể nghiên cứu nó nhưng chúng ta sẽ không liên quan đến chuyện này.” Nói ra một lời độc đoán, Lê Khải Liệt khoác thêm áo choàng tắm, “Ta đi nấu ăn.”
Hắn đi vào nhà bếp, Vu Duy Thiển cầm lấy cây đàn vi-ô-lông một lần nữa, trên tay không có dụng cụ có thể tháo nó ra, trước tiên thử âm điệu, tiếng đàn có một chút biến hóa rất nhỏ, nếu không phải người rất am hiểu về đàn vi-ô-lông thì có thể sẽ không nhận ra được.
Sau khi thử vài lần thì kết quả đều giống nhau, hắn đặt cây đàn xuống, khi Lê Khải Liệt mang thức ăn đến thì Vu Duy Thiển chỉ vào cây đàn mà nói, “Mặc kệ lúc đầu bên trong có cái gì, hiện tại nó đã mất.”
………..
P/S: quái vật sam đi nấu cơm:>, ngoan nha!