Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 216

------------

Sau đó Amy Lee đã tỉnh lại, trong đầu của hắn được cài không ít ký ức, đây là do pháp thuật tạo thành, nó đã vượt quá thuật thôi miên.

Sau khi hắn tỉnh lại thì vẫn nhớ rõ những hình ảnh này như cũ, chân thật giống như nó thật sự đã xảy ra, nhưng không có manh mối nào chứng tỏ hắn có được quyển nhật ký kia, bức hình cắt từ trong báo cũng không tồn tại, trong phòng không có bất cứ chứng cớ gì cho thấy chúng nó tồn tại.

“Ngươi là cô nhi, tên của ngươi là do ngươi tự mình đặt ra, bạn bè trong cô nhi viện của ngươi có thể làm chứng.” Sau khi Reid điều tra kỹ lưỡng quá khứ của Amy Lee thì hắn đã có đầy đủ chứng cớ. Đối mặt với những chứng cớ này, Amy Lee không thể không tin chuyện này là thật.

“Nhưng nó tựa như sự thật, ta….” Hắn hỗn loạn, nắm lấy tóc của mình, hận không thể xẻ đầu ra để nhìn xem bên trong có cái gì.

Thế giới này luôn có vài chuyện không thể giải thích, Reid đã kiểm tra cho Amy Lee, đầu óc của hắn không hề có bất thường nhưng những ảo giác mà hắn nhìn thấy cũng là sự thật.

Thị giác và xúc giác đều nói cho Amy Lee biết sự tồn tại của những thứ này, người khác lại xác nhận những thứ đó không có thật, khi đó người ta sẽ không biết nên nghe theo ai, Amy Lee hiện tại đang ở trong trạng thái này, hắn trở nên đờ đẫn, không biết chính mình rốt cục là ở trong thế giới thực tại hay hư ảo.

Chẳng lẽ hắn sắp điên hay sao? Hiện tại hắn chẳng khác gì những kẻ bệnh tâm thần hoang tưởng chỉ vào không khí mà nói lảm nhảm, hay là những thứ không tồn tại được cài vào đầu của hắn là nguyên nhân làm cho hắn trở thành kẻ điên?

Amy Lee bị đả kích nặng nề, hắn được FBI giám sát ở trong phòng để bảo đảm an toàn cho hắn, đồng thời cũng là để bảo vệ, nếu hắn là con rối bị thao túng thì nhất định là có kẻ muốn lợi dụng hắn làm cái gì đó.

“Nếu tựa như ngươi nói là Vivian động tay động chân lên người của hắn thì vì sao nàng lại làm như vậy? Amy Lee có tác dụng gì?” Buổi trưa, quán bar tiếp tục mở cửa buôn bán, nhờ Owen tìm người sửa chữa, lúc này Mê Cung vẫn như trước kia, chỉ khác là Vu Duy Thiển không còn đứng sau quầy bar.

“Ngươi rốt cục cũng ý thức được mình là một nhân vật của công chúng, như vậy mới đúng, cũng miễn cho ta cứ phải lo lắng cho ngươi.” Lê Khải Liệt nhìn xung quanh, phòng nghỉ cũng được sửa lại, hắn dặn Owen nhờ người trang bị tất cả kính chống đạn từ ngoài vào trong.

“Lại đây, lại đây ngồi với ta.” Hắn vươn tay về phía Vu Duy Thiển đang ngồi ở góc đối diện, “Ngươi cứ như vậy mà không muốn thừa nhận có thể là Vivian làm ra chuyện này hay sao?”

“Còn ngươi thì hy vọng là nàng? Nàng chưa từng làm gì tổn hại đến ngươi.” Người đàn ông tóc đen từ trong góc tối đi đến, hắn ngồi lên tay vịn của ghế sô pha mà Lê Khải Liệt đang ngồi, “Ngẩng đầu lên để ta nhìn ngươi một chút.”

Hắn nâng cằm của Lê Khải Liệt lên, không cho đối phương có cơ hội chất vấn và làm trái lệnh hắn. Hắn không xuất hiện trước mặt người khác có lẽ là còn có một lý do khác, hắn cũng giống như Lê Khải Liệt đều phát hiện bản thân hắn đang già cả, trọng lượng cơ thể không giảm xuống nhưng tình trạng biến hóa trên người dần dần rõ ràng, tình trạng này diễn ra nhanh hơn sau khi giao đấu với Kula Ha.

Bóng đèn trong phòng nghỉ rất nhu hòa, vách tường dán giấy màu xanh sẫm có chấm bi trắng, sô pha bằng da màu đỏ đậm, màu sắc rực rỡ này chính là sở thích của Lê Khải Liệt, ánh sáng rất thích hợp, làm cho những sợi tóc mai bị bạc thoạt nhìn vẫn giống như màu đen, cũng bởi vì ánh sáng nhu hòa mà nếp nhăn nơi khóe mắt không còn rõ ràng như trước.

Ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên chuyên chú, ánh mắt có tính xâm lược không còn mãnh liệt như dĩ vãng, ngược lại ẩn chứa rất nhiều cảm xúc khiến người ta khó có thể thấy rõ.

“Nhìn ta như vậy làm gì, bộ chưa từng thấy hay sao?” Dường như không nhìn thấy ánh mắt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển bóp hàm dưới của đối phương, “Ngươi có phát hiện răng nanh của ngươi càng lúc càng dài hay không? Buổi sáng đánh răng có quen hay không?”

Vu Duy Thiển giống như đang nói đùa nhưng trên mặt của Lê Khải Liệt không hề có một chút ý cười. Vu Duy Thiển có thể đối mặt với sự nổi giận của hắn, quen với việc nói năng không hề kiêng nể của hắn, nhưng duy nhất không muốn nhìn thấy Lê Khải Liệt như vậy, “Bộ dáng này của ngươi là có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là cứ tiếp tục như vậy thì ta sẽ chịu không nổi, mấy ngày nay chúng ta đều giả vờ như không có chuyện gì, đã quá đủ rồi!” Lê Khải Liệt đứng lên, Vu Duy Thiển buông tay, cũng đứng lên, “Ngươi muốn nói cái gì? Tình hình hiện tại cho dù có nói cái gì cũng vô dụng, đây là con đường mà chúng ta đã tự lựa chọn, chúng ta cũng phải tự chấp nhận kết quả của nó.”

Mặc kệ kết quả này là cái gì, là tốt hay là xấu.

Vẻ mặt của Vu Duy Thiệt dường như rõ ràng viết ra những lời này, hắn quan sát tỉ mỉ Lê Khải Liệt, “Ít nhất ngươi vẫn chưa có dấu hiệu hoàn toàn mất lý trí, dù sao ngươi cũng khác với vật thí nghiệm trong tay của Bode, ta tin ngươi sẽ không sao.”

“Chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không cho phép ngươi biến thành bộ dáng kia.” Vu Duy Thiển nói một cách quả quyết và khẳng định, đôi mắt đen sắc lẹm không cho người ta nhìn gần, hắn bước lên, ngón tay di động trên gương mặt của Lê Khải Liệt, nhẹ nhàng vuốt ve, “Có nghe thấy hay không, ta không cho phép ngươi biến thành bộ dáng kia.”

Thì thầm, hắn vươn tay ôm lấy Lê Khải Liệt, “Ngươi cứ tiếp tục biến thái, tiếp tục cuồng dục, tiếp tục tự cao tự đại, nói ra những lời chỉ đáng vã vào mồm, chọc tức ta cũng được, làm cho ta bất đắc dĩ cũng được, ngươi chính là ngươi, có ta ở đây thì ta sẽ không cho ngươi thay đổi.”

Hắn nói một cách khẳng định, ngón tay quấn lấy mái tóc dài đến vai với kiểu dáng như hải tặc của Lê Khải Liệt. Lê Khải Liệt như có như không mà nhếch khóe miệng một cái, “Ngươi luôn có thể trấn an ta khi cảm xúc của ta đạt đến cực hạn, Duy yêu, nhưng ngươi có nghĩ đến chính mình hay không?”

Theo câu hỏi này, ý cười nơi khóe miệng của Lê Khải Liệt biến thành độ cong sắc bén, “Vì sao ngươi chỉ nói ta mà không đề cập đến mình? Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện mà ta quan tâm không phải là bản thân của ta mà chính là ngươi hay sao? Không, kỳ thật ngươi biết rất rõ nhưng chẳng qua ngươi không chịu nhắc đến.”

“Nói ra thì thế nào, chẳng lẽ có thể làm cho hết thảy mọi việc trở nên tốt hơn hay sao? Con người sẽ già cả, đó là sự thật, còn ta chỉ là đi trước thời gian một chút mà thôi.” Chuyện này vốn không có biện pháp, đối với Vu Duy Thiển thì đây chính là sự lựa chọn của hắn, không thể trách bất luận kẻ nào.

“Đúng là như thế nhưng chúng ta có thể không cần làm như chưa từng xảy ra chuyện gì có được hay không. Chẳng lẽ chúng ta cứ thản nhiên giả vờ như không có chuyện gì? Ngươi muốn ta cứ như vậy mà nhìn ngươi ngày một già đi? Như vậy rất tàn nhẫn! Duy! Ngươi không thể yêu cầu ta làm như thế! Ta cũng không thể đối đãi tàn nhẫn với chính mình như vậy!” Sắc mặt của Lê Khải Liệt trở nên âm trầm.

Làm sao có thể thờ ơ khi người mình yêu đang ngày một già đi? Hắn làm không được, cánh tay siết chặt Vu Duy Thiển, Vu Duy Thiển không thể không đè lại bờ vai của hắn, “Trước tiên đừng kích động, thay vì tức giận thì không bằng ngẫm lại cách thay đổi hiện trạng của ngươi, về phần ta thì ta đã cân nhắc, ta quyết định đi tìm Vivian.”

“Có ý gì? Nàng có thể giúp ngươi? Đừng nói với ta là ngươi muốn đi làm rõ chuyện thuốc đồng hóa.” Nghe được câu trả lời của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt rút lại sự tức giận trên mặt, Vu Duy Thiển nhìn hắn một cái, “Không còn nổi nóng?”

“Nếu có thể giúp ngươi, muốn ta làm thế nào cũng được, chẳng phải ngươi rất rõ điều này hay sao?” Hắn chỉ quan tâm đến những gì có lợi đối với Vu Duy Thiển, thở dài, hắn vuốt lên nếp nhăn nơi khóe mắt của người này, đôi mắt khẽ chớp động, “Ngươi nên biết đây là cảm giác gì, năm đó ngươi vẫn chưa nếm đủ, ngươi muốn ta cũng cảm thụ giống như vậy hay sao? Ngươi rất tàn nhẫn, Duy, bởi vì tình yêu mà ta dành cho ngươi sâu sắc hơn tình cảm mà ngươi dành cho đám phụ nữ kia rất nhiều, cho nên hiện tại cảm giác của ta mãnh liệt hơn vô số lần so với ngươi năm đó, ngươi còn muốn tra tấn ta cho đến khi nào?”

Quả thật đúng như lời của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển có thể lĩnh hội được cảm giác này, trơ mắt nhìn năm tháng trôi qua, thứ vốn thuộc về chính mình cũng trôi qua, một ngày nào đó sẽ biến mất.

“Đừng đem ngươi đánh đồng với bọn họ, chẳng lẽ ngươi nghĩ là mình giống bọn họ?” Trầm mặc trong chốc lát, Vu Duy Thiển chỉ ra điểm sai trong lời nói của Lê Khải Liệt, “Ngươi khác với bọn họ.”

Lê Khải Liệt rất cao hứng khi nghe thấy Vu Duy Thiển nói như thế, hắn hôn lên những dấu vết bắt đầu xuất hiện nhiều hơn nơi khóe mắt của người này, “Ta đương nhiên khác với bọn họ, ta yêu ngươi nhiều hơn bọn họ, mặc kệ ngươi là bất tử hay là tóc bạc trắng thì ta cũng sẽ không rời xa ngươi, muốn vứt bỏ ta cũng không dễ dàng.”

“Đúng vậy, ta nhìn ra, mặc kệ ngươi là người hay là thú, ngươi sẽ không nhả ra con mồi mà mình đã cắn.” Nụ hôn dừng nơi khóe mắt, cảm xúc ấm áp ẩm ướt, Vu Duy Thiển vuốt ve lưng của Lê Khải Liệt, người đàn ông đang hôn hắn bỗng nhiên cắn hắn một cái, “Đây là châm chọc hay là khích lệ?”

“Đương nhiên là khích lệ.” Nói một cách đương nhiên, Vu Duy Thiển bị dã thú cắn cổ, không thể không ngẩng đầu lên, khóe miệng là nụ cười nhẹ nhõm, Lê Khải Liệt hôn dọc xuống cần cổ của hắn, vừa mút ra từng dấu vết đỏ ửng vừa nói, “Mặc kệ ngươi muốn gặp Vivian là vì lý do gì, ngươi muốn đi gặp nàng thì cứ đi, dù sao ta cũng sẽ đi với ngươi, chúng ta đều biết ngươi đang già cả, nhưng cho dù ngươi chỉ có thể sống thêm vài năm, thậm chí chỉ là vài ngày thì cũng không sao, cùng lắm thì ta đi với ngươi.”

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, tùy tiện thổ lộ, ngọt ngào tựa như một lời tâm tình, nhưng lại giống một quả bom đang nổ tung trong lòng của Vu Duy Thiển, “Ngươi đang nói ngu ngốc cái gì vậy hả?” Hắn nắm chặt bả vai của Lê Khải Liệt, đôi mắt tràn đầy uy nghiêm đang trừng to nhìn đối phương.

“Chẳng phải trước kia ngươi cũng từng nói với ta như vậy hay sao, tại sao hiện tại lại giật mình như vậy?” Lê Khải Liệt ngẩng đầu lên từ cần cổ của Vu Duy Thiển, thưởng thức những dấu hôn liên tiếp do hắn tạo ra, “Ngươi đã từng ở trước mặt gia đình của ta tại Hashim mà nói rằng người nguyện ý vứt bỏ kiêu ngạo của mình, ngươi còn vứt bỏ bất tử của mình vì ta, hiện tại tình hình đảo ngược, vì sao ta lại không thể nói như vậy?”

Hàng lông mày ngạo nghễ có góc độ bất tuân làm nhói đau đôi mắt của Vu Duy Thiển, hắn mím chặt khóe môi, không nói được một câu nào, Lê Khải Liệt không phải là người biết nghe lời, người này chính là như vậy, luôn là như vậy….

“Cái tên xằng bậy khốn nạn này, nói những lời như vậy, rốt cục muốn ta phải thế nào–” Cổ họng phập phồng, hắn ấn chặt đầu của Lê Khải Liệt, hai tay run rẩy, ngay cả giọng điệu cũng bất ổn, kéo xuống áo sơ mi, để lộ vết thương kia, bên dưới những dấu hôn màu đỏ là một vết cào thật nhỏ.

Khi ánh mắt của Lê Khải Liệt chạm đến thì sắc mặt lập tức có một chút thay đổi, bỗng nhiên nghe thấy lời thì thầm thản nhiên của Vu Duy Thiển, “Cho dù ngươi cào tróc mỗi một tấc da trên người của ta thì cũng không sao, nhìn xem ta thu phục ngươi như thế nào, ngẩng đầu mà nhìn người khống chế ngươi là ai.”

Bên ngoài tiếng nhạc đang cất lên du dương, bàn rượu hình tròn trong phòng nghỉ lại bị va chạm một chút, một người đàn ông đẩy ngã một người đàn ông khác lên bàn, vẻ mặt và giọng điệu lạnh lùng, kéo lỏng cà vạt, cúi người xuống….

Cho dù đang dần dần trở nên già cả thì sao, Lê Khải Liệt đang biến hóa thì sao, nếu đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ vứt bỏ kiêu ngạo thì hiện tại mỗi một phút cũng không được lãng phí.

Vài ngày sau, chuyến bay đến Hollywood cất cánh đúng giờ, Miracle Leo biến mất khỏi công chúng đã được một thời gian, gần đây hành tung bí ẩn của hắn khiến nhiều người chú ý và tò mò, ở sân bay chụp được hình của hắn trở thành tiêu đề trên các bài báo, mà theo lời phát ngôn từ công ty quản lý của hắn thì hắn đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, đang trong quá trình tiếp nhận một khóa huấn luyện đặc biệt.

Cách giải thích này được chấp nhận, mà việc đang trải qua huấn luyện đặc biệt lại khiến người ta suy đoán bộ phim điện ảnh sắp tới của hắn sẽ là thể loại hành động, ngay khi chuyện này trở thành tâm điểm ở khắp nơi thì Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đã thành công đánh lạc hướng chú ý của công chúng, bọn họ đang ngồi trên máy bay đến một quốc gia khác.

Paris, Pháp.
Bình Luận (0)
Comment