.::Quyển 2::.
Quyển 2 Chương 61
Góc tường nơi hắn đang ngồi có một bóng đen phủ xuống, chờ hắn buông tay, một chút ướt át kia liền bốc hơi lên không khí, tựa như chưa bao giờ tồn tại.
Vu Duy Thiển hơi khép mắt lại, đường cong bên mặt nghiêng vẫn luôn luôn hoàn mỹ.
Khi trêu chọc thì tà khí, khi tức giận thì nóng nảy, còn khi quay phim thì biểu tình lại nghiêm khắc thâm trầm….Người nam nhân này làm việc chưa bao giờ để ý đến cảm giác của người khác, rốt cục có quá khứ như thế nào, dưới đủ loại vỏ bọc bên ngoài, Lê Khải Liệt đến tột cùng là người ra sao?
Có thể bước vào giới thượng lưu, giàu sang, mỹ nữ, thậm chí có được quyền thế cũng dễ như trở bàn tay, lại có thể đem tình cảm và sự nghiệp để làm công cụ, người có tâm tư và khả năng chịu đựng như vậy cũng sẽ khiến kẻ khác phải bội phục, đồng thời trong lòng cũng sẽ dâng lên cảm giác rùng mình.
Nếu xem thù hận là mục tiêu của cuộc sống, bất cứ vui sướng nào cũng sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Bề ngoài của Lê Khải Liệt có vẻ rất xa hoa danh giá, rốt cục u ám như thế nào, hắn lại dùng tâm tình gì để che giấu hết thảy điều này, nói lời tình yêu như một trò chơi?
Nghĩ đến một chút ẩm ướt trong lòng bàn tay mới vừa rồi, Vu Duy Thiển chỉ lắc đầu, hắn tự nhận mình không phải là người máu lạnh, nhưng sẽ không để tình cảm tiến triển đến mức này, trong lòng hỗn loạn hai loại cảm xúc tương phản, cảm giác này ở một mức độ nào đó lại khiến cho hắn rất căm tức.
Nâng mặt của Lê Khải Liệt lên, nhìn trong vài giây, Vu Duy Thiển lại kéo người nọ đứng dậy, người bị hôn mê không hề hay biết có kẻ đang kéo hắn vào gian phòng kế bên rồi ném lên giường.
Vu Duy Thiển đứng bên giường, dấu vết trong lòng bàn tay đã biến mất không còn tung tích, từ phẫn nộ khôi phục lại bình tĩnh, nhưng tâm tư còn lưu lại một chút tức giận vẫn chưa thể tán đi. Lê Khải Liệt làm ra chuyện như vậy mà hắn lại có loại cảm xúc buồn cười như thế vì người này….
Nhặt lấy một nhúm tóc dính máu, Vu Duy Thiển cúi mắt xuống, “Đừng tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.” Hắn thì thầm rồi buông tay ra, khi định xoay người đi thì lại bị giữ chặt.
“Duy….” Giọng nói khàn đến mức hoàn toàn không thể nghe ra sự hoa lệ vốn có của nó, người nam nhân trên giường tỉnh lại, ánh mắt vẫn mạnh mẽ như trước kia, nhưng còn có một chút hốt hoảng, “Ngươi vẫn ở đây, ta đang nằm mơ hay sao?”
Không hề ngượng ngùng mà biểu lộ ra niềm vui sướng của mình, Lê Khải Liệt hoàn toàn không thèm che giấu thái độ của mình, khiến cho tâm tình vừa mới được bình ổn của Vu Duy Thiển lại nhất thời trở nên trỗi dậy, ánh mắt của hắn càng đậm đặc hơn, lửa giận trong lòng lại bị thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt, “Ngươi thật sự có khả năng chịu đựng, bị như vậy mà còn có thể tỉnh lại?”
Giọng nói lạnh như băng, ngữ khí đùa cợt, nghe thấy giọng nói của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hoàn toàn thanh tỉnh, đau đớn trên người cũng không làm cho hắn cảm thấy suy sụp, hắn lại dùng hình dáng thê thảm của mình để cầm chặt tay của Vu Duy Thiển, không chịu buông ra, “Duy….Đừng rời xa ta…”
Trên mặt của hắn lấp đầy vết bầm tím, trên người có lẽ còn bị gãy xương sườn, Vu Duy Thiển biết rất rõ lực lượng của mình, cho dù như thế nào thì người bình thường sẽ không thể tỉnh lại dưới tình huống như vậy, hắn không xác định Lê Khải Liệt phải dựa vào ý chí mạnh mẽ như thế nào để có thể tỉnh lại.
“Xem bộ dáng hiện tại của ngươi đi, ngươi còn là Miracle Leo hay sao? Mặt dày mày dạn mà lôi kéo tay của một người nam nhân khác, van xin đối phương đừng rời đi, thật sự là khó coi!” Ánh mắt của Vu Duy Thiển nhìn xuống, vẻ mặt ngạo mạn khinh thường hết thảy, ngôn ngữ sắc bén như lưỡi dao, tất cả đều biểu lộ sự phản cảm mãnh liệt.
“Khó coi cũng không sao.” Lê Khải Liệt lại dùng ánh mắt cực nóng để nhìn Vu Duy Thiển, đột nhiên mỉm cười một cách trầm tĩnh, “Trừ phi ngươi giết ta, giết ta thì ta sẽ không tiếp tục dây dưa với ngươi, nếu không, cho dù ngươi có nói bao nhiêu lời khó nghe, mặc kệ ngươi đánh ta như thế nào thì ta cũng sẽ không buông tay.”
Một khi buông tay thì có thể sẽ không bao giờ còn có khả năng vãn hồi, tình cảm bùng cháy trong lòng sẽ hoàn toàn suy sụp, Lê Khải Liệt hiểu rất rõ điểm này.
“Người làm sai mà còn dám nói như vậy?” Ánh mắt sắc bén của Vu Duy Thiển nhìn chằm chằm vào gương mặt bầm tím này, “Ta sẽ không trách ngươi đi cứu cha ruột của mình, nhưng chuyện này cũng sẽ không thay đổi việc ngươi lợi dụng ta là sự thật, Lê Khải Liệt, quan hệ của chúng ta kết thúc tại đây.”
Lời nói nhẹ nhàng như một cọng lông chim bồng bềnh rơi xuống, nhưng cọng lông chim kia lại rất sắc bén, nó cắt ngang không khí, làm bùng lên những đốm lửa, nghe hắn nói ra những lời này, người nam nhân đáng lý đã ngã xuống lại toát ra một hơi thở khủng bố, “Cái gì?”
“Còn muốn ta lặp lại lần nữa?” Hắn nhìn cổ tay bị nắm chặt, nhẹ nhàng nói một cách bâng quơ, “Giữa chúng ta xem như chấm dứt, những chuyện lúc trước xóa bỏ, về sau cũng không còn quan hệ gì nữa.”
Những lời này hoàn toàn kích thích bản tính hung tàn che giấu trong thân thể của Lê Khải Liệt, “Đừng nằm mơ! Ta không cho phép!” Điên cuồng hét lớn, hắn mang theo gương mặt dữ tợn mà nhào lên, hai người cùng nhau ngã xuống đất, trong lúc quay cuồng thì có thể nghe thấy rõ ràng tiếng rên rỉ của Lê Khải Liệt, xương cốt của hắn quả thật đã bị gãy vụn, cho dù là như thế thì hắn vẫn ôm chặt lấy Vu Duy Thiển.
“Không được! Sau khi ta nói ra những lời này thì lại muốn ta buông tay? Chuyện này làm sao có thể chấp nhận được?” Thân thể của hắn thật sự suy yếu nhưng ý chí và tinh thần lại mạnh mẽ một cách thần kỳ, liều mạng nói ra những lời này, hắn bật cười dưới cơn đau đớn co rút ở trong đầu, “Duy, đây là nỗi khổ mà ngươi đã phải chịu đựng? Ta không ngại cũng bị giống như ngươi, ngươi hãy mổ xẻ ta ra để nhìn xem ta có phải thật lòng hay không?”
Tiếng cười to, lời nói điên cuồng giống như đang mê man, ánh mắt Lê Khải Liệt hỗn loạn, hắn thoạt nhìn là kiên quyết giữ ý của mình, trừ phi chết, bằng không cũng sẽ không buông tay, không giống như người bị thương, bàn tay tựa như xiềng xích khóa chặt lưng của Vu Duy Thiển.
Đột nhiên bị lâm vào tập kích, Vu Duy Thiển hoàn toàn không dự đoán được, lớn tiếng gầm nhẹ, “Buông tay! Khốn nạn!” Hắn bắt đầu phản kích, khi hắn nâng lên đầu gối thì Lê Khải Liệt co rúm lại một chút, thống khổ rên rỉ, nhưng hai tay vẫn như cũ, không hề thả lỏng, “Ta chết thì ngươi sẽ được giải thoát, không nỡ giết ta hay sao? Duy, Duy yêu….”
Tiếng kêu ngọt ngào, mang theo nỗi thống khổ mà than nhẹ, hắn cúi đầu, thời gian tựa như đang đình chỉ, hắn ôm lấy người ở dưới thân, chăm chú nhìn thật sâu, “…..Ta yêu ngươi.” Hắn dùng bờ môi khô nứt mà hôn xuống.
Đôi môi đắng chát như vỏ cây, nhấm nháp được hương vị mềm mại lại ngọt ngào từ Vu Duy Thiển, râu của Lê Khải Liệt đâm xuống cằm dưới của Vu Duy Thiển, hỗn tạp mùi rượu và mùi thuốc lá, đầu lưỡi xông vào bên trong mà quấy nhiễu, liều mạng hấp thụ hết thảy những gì có thể chạm vào, nước bọt trong miệng của đối phương trở thành thứ duy nhất có thể giúp hắn thoát khỏi cơn đói khát.
Chết thì sẽ được giải thoát, chết thì có thể vĩnh viễn ở bên nhau, ta yêu ngươi a, Wirth thân yêu….
Ngữ khí tương tự, thiếu niên ngày xưa hiện lên trong đầu của Vu Duy Thiển, so với thiếu niên thì Lê Khải Liệt lại càng không phân rõ phải trái, càng thêm tùy hứng, nếu không thể đuổi kịp thì sẽ kéo hắn dừng lại, hoàn toàn không để ý đến bất cứ điều gì khác, không để ý hắn có nguyện ý hay không. Bạn đang �
Sau khi dùng hết thảy thủ đoạn cứng rắn thì lại tỏ ra yếu thế, đến khi đạt được đáp án thì lại suồng sã mà chiếm đoạt. Hơi mở mắt ra, mặc cho đầu lưỡi của đối phương tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, Vu Duy Thiển cắn răng xuống một cách tuyệt tình.
Chất lỏng mang theo mùi máu tanh tràn ra giữa hai khóe môi đang kề sát vào nhau, thấm ướt cả áo của hắn, trong khi Lê Khải Liệt đang ở trên người hắn lại nhất thời hô hấp một cách nặng nề. Hắn biết Lê Khải Liệt không thể duy trì được bao lâu, mất máu, bị thương, đau đớn, mỗi một thứ đều đang làm suy yếu ý chí của người nam nhân này, nhưng cho dù là như vậy thì đầu lưỡi của Lê Khải Liệt vẫn không có ý sẽ rời khỏi.
Hai tay của Lê Khải Liệt bắt đầu vuốt ve khuôn mặt của Vu Duy Thiển, mơn trớn hàng lông mày đến khóe mắt, mơn trớn mái tóc của hắn, động tác dịu dàng lại mang theo ý tứ van xin, khi thấy Lê Khải Liệt làm như vậy, Vu Duy Thiển lại cảm thấy ảo não vì sự mềm lòng không nên có của mình.
“Đừng rời bỏ ta, chỉ có ngươi mới có thể thay đổi phương hướng lệch lạc của ta. Duy, nếu có thể làm cho ngươi cảm thấy vừa lòng thì ngươi cứ khóa ta lại, khống chế ta, thao túng ta, làm cho ta trở thành bộ dáng mà ngươi mong muốn.” Màu tro lục trong đôi mắt đang chớp động, Lê Khải Liệt cất lên tiếng nói khàn đặc, nuốt xuống máu tươi trong khoang miệng, hắn đem mặt vùi vào mái tóc đen của Vu Duy Thiển rồi thở ra một hơi thật dài.
“Ta không biết bản thân mình kể từ khi nào lại trở thành như vậy, tình cảm đối với ta mà nói chỉ là có giá trị và không có giá trị. Nhưng tình cảm mà ta dành cho ngươi là chân thật, chẳng qua ta đã quên phải đối xử với nó như thế nào. Bên phía Claudy báo tin cho ta, cha của ta đã xảy ra chuyện, ta phải nhanh chóng cứu hắn ra từ nơi đó, ta phải đáp ứng giao dịch với bọn họ, dùng ngươi để trao đổi.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn từ phía trên truyền xuống, lời tự thuật của Lê Khải Liệt khiến cho Vu Duy Thiển chú ý, “Cho nên ngươi để cho Monica gặp ta, làm cho bọn họ đến nhận hàng.”
“Ngươi không phải món hàng! Cũng đừng nhắc đến con mụ đàn bà kia nữa! Nàng đáng chết! Nàng phải chịu tội nặng hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần! Nàng phải xuống địa ngục!” Tiếng gào to giận dữ quanh quẩn khắp gian phòng, trong cơn thịnh nộ, Lê Khải Liệt cảm thấy hơi choáng váng một chút, hắn thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng, Vu Duy Thiển nhướng mi nhắc nhở hắn, “Đừng quên người tạo thành hết thảy những điều này chính là ngươi.”
Trong lúc nhất thời, không gian trở nên yên lặng, ngay cả tiếng hít thở của Lê Khải Liệt cũng không hề phát ra, trước mặt hắn xuất hiện hình ảnh của những mảnh nhỏ vỡ nát, góc tường màu đỏ, còn có trước mắt hắn….
Cảm giác sợ hãi ập vào toàn thân, cái loại đau đớn này còn thống khổ hơn nỗi đau thân thể đang phải chịu đựng, hơn gấp vạn lần, “Ngươi muốn làm cho ta càng thêm đau lòng có đúng hay không? Ngươi làm được rồi.” Hắn cười thảm mà cúi đầu xuống.
Thân thể của hắn không dám di chuyển nửa phần, chỉ cần có nửa điểm sơ sẩy thì có thể chỉ trong khoảnh khắc là Vu Duy Thiển sẽ rời xa hắn. Lê Khải Liệt lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân mình thanh tỉnh, “Kế hoạch ban đầu…..là để cho ngươi đánh lạc hướng của những người đó.”
Giọng nói của hắn rất yếu ớt, dừng lại một chút rồi hắn mới nói tiếp, “Con mụ đàn bà chết tiệt kia sẽ đem ngươi an trí tại một nơi, trong quá trình này ta dẫn theo người bố trí tại một nơi khác để cứu ra cha ruột của ta……Hắn tên là Naryn, Naryn Claudy.”
Nhắc đến Monica, khớp hàm bị cắn chặt của hắn phát lên tiếng vang keng két, nhắc đến Naryn Claudy, ngữ khí của hắn lại có một chút nhẹ nhàng hơn, cũng bao hàm nhiều cảm xúc phức tạp hơn. Vu Duy Thiển chú ý điểm này, đồng thời cũng phát hiện Lê Khải Liệt tựa hồ càng lúc càng suy yếu.
“Chuyện này vốn không nên xảy ra kết quả như vậy, ta chỉ muốn dùng ngươi để đánh lạc hướng của bọn họ, làm cho bọn họ nghĩ rằng kế hoạch đã thực hiện được, sau khi ta cứu được người thì ngươi cũng sẽ bình yên vô sự.” Đối với sự tự cao tự đại của mình, hiện tại Lê Khải Liệt chỉ có thể cười nhạo, “Ta xem nhẹ sự điên cuồng của những người đó, ta đem ngươi để ở nơi nguy hiểm nhất, ta nghĩ rằng ngươi sẽ an toàn, bởi vì ngươi–”
Hắn dừng lại một chút, sau đó vuốt ve mái tóc đen trong tay, “Bởi vì ngươi rất mạnh mẽ, Duy, ngươi rất mạnh, ngươi có kiến thức vượt qua những người khác, ngươi có tài năng mà không ai có được, mặc dù ngươi dùng vẻ ngoài bình thường để che giấu hết thảy, nhưng cũng không thể che giấu hào quang do chính bản thân mình tỏa ra, sự cao quý của ngươi, sự ngạo mạn của ngươi…”
“Hết thảy con người của ngươi đều chứng minh ngươi không phải người bình thường, ngươi có vẻ cảm thấy khó xử đối với tình cảm của ta, ngươi muốn ta làm như thế nào? Ngươi cũng biết ta chưa bao giờ yêu nam nhân!” Hắn bỗng nhiên hung tợn mà nhìn Vu Duy Thiển, giống như hiện tại Vu Duy Thiển mới là người làm sai.
“Ngươi không cam lòng đắm chìm trong tình cảm, chỉ khi ta ép buộc ngươi thì ngươi mới đáp lại, bất tử là ác mộng của ngươi! Đồng thời nó cũng làm cho ngươi tài trí hơn người! Ngươi dùng ánh mắt đứng ở trên cao mà đối xử với người xung quanh, ngươi có dám nói ngươi không hề cảm thấy ưu việt hay không? Khi nó giày vò ngươi thì cũng là lúc nó thay đổi ngươi! Không ai có thể làm cho một người sống hơn ba trăm năm cảm thấy bất mãn vì đã đạt được những điều này trong lịch sử!”
Lời nói của Lê Khải Liệt truyền đến từ trên đỉnh đầu làm chấn động tâm tư của Vu Duy Thiển, giống như có một quả bom đang nổ tung, Vu Duy Thiển trầm mặc, hắn có dám nói rằng không hề cảm thấy ưu việt, không hề cảm thấy tự phụ và tự mãn hay không?”
“Ta không phủ nhận sai lầm của mình, nhưng ta không muốn buông tay như vậy. Giải thích vì sai lầm là một điều vô nghĩa. Ta chỉ cần ngươi.” Lê Khải Liệt xem như không biết những lời này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với Vu Duy Thiển, hắn chậm rãi hôn xuống.
Dính máu của Lê Khải Liệt khiến cho làn môi của Vu Duy Thiển trở nên thật đỏ, màu đỏ ửng trên làn da nhợt nhạt cùng khóe miệng mím chặt làm nổi bật một loại cảm giác uy nghiêm không thể lật đổ, là điều cấm kỵ không thể đụng vào. Mái tóc và đồng tử màu đen, ánh mắt sắc bén lãnh đạm, giống như ngăn cách hết thảy sự tìm tòi của ngoại giới, lại làm cho người đối mặt với hắn càng muốn phá tan lớp trở ngại vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị lại cao ngạo, cũng như đập nát loại cấm kỵ này.
“Duy, tha thứ cho sự ngu xuẩn và tự phụ của ta, ta chỉ cần ngươi.” Không ngừng lặp đi lặp lại hy vọng trong lòng, Lê Khải Liệt chỉ có thể dùng ánh mắt để nói lên hết thảy tình cảm và dục vọng của chính mình.
“Vì sao lúc trước ngươi không nói ra tất cả những chuyện này cho ta biết, về cha ruột của ngươi, còn có kế hoạch lần này?” Bị Lê Khải Liệt nhìn bằng ánh mắt như vậy, Vu Duy Thiển dời mắt đi, hắn phát hiện khí lực trên người của Lê Khải Liệt đã sớm cạn kiệt, nhưng hắn lại không nhân cơ hội này để đẩy Lê Khải Liệt ra.
“Cứ chê cười ta đi, đây là phần lố bịch nhất mà ta gọi là tôn nghiêm của đàn ông, bất quá hiện tại vì ngươi, ta có thể hoàn toàn vứt bỏ nó.” Ý nghĩ thật lòng làm cho Lê Khải Liệt nói ra một cách lưu loát, giống như thơ ca tình yêu cổ xưa, dùng ánh mắt và ngôn ngữ để thổ lộ chính tâm ý của mình.
Không hề so đo giữ lại, ngọn lửa của tình yêu đang thiêu đốt thân thể của Lê Khải Liệt, dưới tình huống như vậy, bản năng của người đàn ông vượt quá sự kiểm soát của hắn, Vu Duy Thiển cảm giác được có một phần dị vật nào đó càng lúc càng rõ ràng, gân xanh trên trán cơ hồ muốn nổi lên, mạnh mẽ đẩy Lê Khải Liệt sang một bên, “Vì sao lúc trước không nói ra những lời này?”
“Khi ngươi đánh ta?” Lê Khải Liệt chật vật ngã xuống đất, ngửa đầu nhìn Vu Duy Thiển, “Sai lầm chính là sai lầm, cho dù có bao nhiêu lý do và giải thích thì cũng không thể bù đắp nỗi đau mà ngươi đã phải gánh chịu. Phải lĩnh hội nỗi đau giống như ngươi thì mới có thể làm cho ta cảm thấy thoải mái một chút.”
Vươn tay, hắn đụng đến mắt cá chân của Vu Duy Thiển, nhẹ nhàng xích đến gần, bờ môi hôn lên làn da nhợt nhạt kia, cùng với dấu vết đỏ ửng bị khóa xích bằng da lưu lại lúc trước.