Vũ Tập Ân

Chương 21

Vũ Nhiên Lãnh mở mắt ra, xung quanh là một nơi rất kì quái, hắn thực sự chưa gặp qua bao giờ. Hắn mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, chẳng biết bao giờ đã thay đổi. Thật giống đồ của những người Tây phương kia. Khi đủ tâm tình xác định lại, hắn thấy mình đứng trước một ngôi nhà kiến trúc quái dị, xung quanh là vườn hoa xinh đẹp. Còn ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên có hai người đi tới. Vũ Nhiên Lãnh không biết tại sao khi thấy thiếu niên thanh tú kia, hắn biết đó là Ân nhi của hắn.

Đôi mắt long lanh, xinh đẹp, thuần khiết. Đó là Ân nhi của hắn.

Người con gái đi cùng cũng rất xinh xắn hồn nhiên.Taynàng đang co kéo tay Ân nhi. Bộ dáng vô cùng thân thiết.

Ân nhi à, giấc mơ của ngươi là như thế sao.

Ngực Vũ Nhiên Lãnh nhói đau.

“ Đường cô nương, em bỏ tay ra đi.”

“ Không không. Anh phải đi gặp bạn cùng em.”

“ Không là không.”

“ Sao lại không?” Âu Dương Đường Đường nhăn mũi hỏi lại.

“ Ây, bạn em nhìn anh như lang sói vậy á.”

“ Có đâu. Họ chỉ đang đánh giá anh là công hay thụ thôi. Bất quá …”

“ Bất quá cái gì?” Lý Phong cảnh giác hỏi lại.

“ Bất quá họ nói anh là thụ a.”

Như sét đánh ngang tai, Lý Phong giơ cờ trắng đầu hàng với biểu muội này. Không thèm nói thêm gì nữa, kệ cô đang lôi kéo đến đứt rời cả tay anh. Khi đi dần về căn nhà mới mua của hắn, trên đường có bóng người. Lý Phong cố kéo căng hai mắt ra nhìn. Kính hắn đã để ở nhà.

Khi hai người đối diện nhau

Cảm giác.

Quen thuộc tràn vào tâm trí.

Điên à. Lý Phong trong tâm gào lên. Mình có gặp kẻ này bao giờ đâu. Nhìn kĩ, có lẽ là một siêu sao chăng? Chắc thấy trên tivi một lần gì đó a.

Nhưng ánh mặt người nam nhân này nhìn hắn, là thâm tình, đau xót, khát khao, níu kéo. Bao nhiêu cảm xúc phức tạp như thế khiến Lý Phong chột dạ.

“ Oa, Phong a. Anh có người bạn đẹp trai quá cơ.”

Khi không khí còn chìm trong im lặng, Đường Đường lên tiếng. Cô chưa bao giờ gặp quá người nào đẹp như người này. Mỹ nam của mỹ nam a. Thành ra cô chớp mắt ngắm nhìn không ngừng. Không biết là công hay là thụ a. Hey, chắc chắn là công rồi. Chớp chớp mắt.

“ Đường Đường, em đừng nhìn người ta như sài lang hổ báo như vậy a.”

Lý Phong hảo mất mặt. Cô em xinh đẹp của hắn là một hủ nữ chính hiệu. Nhiều lần bị nhìn với ánh mắt dò xét như thế Lý Phong còn rùng mình nữa là người lạ.

“ Anh tìm tôi sao?”

“ Ân nhi??” Vũ Nhiên Lãnh tha thiết gọi. Tiếng nói của Ân nhi của hắn không còn trong trẻo thanh thúy nữa mà là một giọng ấm áp dễ nghe khiến tâm can rung động.

“ Ân nhi…” Lại gọi thêm một tiếng. Thấy người đối diện nhìn mình khó hiểu cùng đôi mắt không thân quen khiến cổ họng của Vũ Nhiên Lãnh khô khốc mười phần.

“ Tôi không phải Ân nhi gì đó. Tôi là Lý Phong.” Nhíu mày khó hiểu nhìn người đẹp trai trước mặt. Không phải người mới trốn trại ra đó chứ.

Quay sang cô bé Đường Đường vẫn còn đang tâm hồn lơ lửng tưởng tượng ra nhiều thứ. Lý Phong nói:

“ Đường, em về nhà đi. Tối rồi. Ân?”

Thấy giọng nói của biểu ca có phần hơi lạnh, Đường Đường lè lưỡi rồi giơ tay chào tạm biệt biểu ca cũng ca ca tuyệt mĩ kia. Xe của cô đỗ ngay ở bên kia đường.

Lý Phong thấy bóng dáng cô em đã biến mất. Quay về mở khóa cửa. Người nam nhân kia vẫn đứng đó, nhìn hắn. Đôi mắt tràn đầy đau thương mãnh liệt.

“ Anh? không về sao?”

“ Ân nhi, theo phụ hoàng trở về.”

Vũ Nhiên Lãnh kéo tay Ân nhi của mình. Hắn chợt nhận ra đôi tay này xa lạ mà quen thuộc. Khác với đôi tay yếu ớt của hài tử, đó là tay của một nam tử trưởng thành, nhưng ấm áp lại quen thuộc.

“ Tôi nói rồi, tôi là Lý Phong.”

Nói xong không để ý trong đôi mắt người kia hàm chứa đau thương mãnh liệt hơn. Lý Phong cúi đầu đóng cổng lại rồi chạy vào nhà. Trời sắp chuyển mưa.

Khi quay đầu nhìn lại, người nam nhân kia vẫn đứng đó.

Chỉ thấy đôi môi nam nhân kia dường như vẫn khe khẽ gọi: “ Ân nhi. Ân nhi của ta.”

Trong tâm Lý Phong bỗng xót xa. Người đó đáng nhẽ không nên mang vẻ mặt đó. Người ấy có vẻ mặt khác cơ. Lạnh lùng, uy thế mà cũng ôn nhu.

Lý Phong xoa xoa thái dương. Từ ngày tách ra khỏi nhà ba má. Tự dùng tiền mua căn nhà này, hắn đã chấp nhận cuộc sống tự lập đầu tiên. Nhưng mà, người đàn ông xa lạ kia, làm tim hắn quen thuộc cùng xao động.

Hay do giấc mơ kì quặc kia

`~~~~~~~~ [ O.O~ ] ~~~~~~~~

“ Ân, Con biết rồi mụ mụ. — Dạ — Con tự lo được a.”

“ Người đã nói hơn tiếng đồng hồ rồi. Con mệt a.”

“ Dạ, con hiểu rồi. Cuối tuần con sẽ về thăm mụ mụ a.”

“ Ân.”

“ À, ngày còn bé có anh lớn nào gọi con là Ân nhi không mụ mụ?”

“ Dạ, không ư? Không có gì. Mụ mụ ngủ ngon.”

Vứt điện thoại xuống giường, đôi mắt Lý Phong khép hờ. Ai, mệt quá đi. Cứ như lâu rồi chưa đến giảng đường vậy.

Tiếng mưa càng lúc càng lớn hơn, ngủ tầm 30 phút, Lý Phong trở mình thức dậy. Ngủ quên. Ngoài trời lại đang mưa rồi.

Mặc bộ áo ngủ màu trắng, pha cho mình tách café sữa. Lý Phong dựa mình vào cạnh cửa sổ. Ngoài trời đang mưa rất lớn. Ân. Hắn thích mưa lớn, dễ dàng gột sạch bụi bẩn. Sau cơn mưa trời lại trong sáng hơn không phải sao.

Đột nhiên Lý Phong giật mình. Người nam nhân kia vẫn đứng trước cổng nhà hắn. Như một pho tượng đồng vậy. Ôi điên mất. Điên mất. Sao lại thế này chứ.

Cầm dù lao nhanh ra cổng. Người nam nhân kia vẫn đứng đó. Lý Phong chạy ra mở cửa vội vàng. Kéo tay áo người kia mà gào lên.

“ Anh điên à?”

Đáp lại chỉ có đôi mắt người kia gắt gao nhìn hắn.

“ Ân nhi. Trở về với phụ hoàng.”

“ Anh … điên mất. Vào nhà đi.”

Lý Phong không dễ dàng gì cho người khác vào nhà. Nhưng nhìn bộ dạng nam nhân này, hắn không đành lòng.

Khi cả hai đều ướt chạy vào nha. Căn phòng được thắp lên ánh sáng của bộ đèn màu vàng ấp áp trải đều khắp nhà. Lý Phong không thường thích ánh sáng chói mắt, hắn thường thích ánh sáng ấm áp như ánh nắng chiều vậy.

“ Anh thay đồ đi.”

Cầm quần áo rộng nhất của mình đưa cho người kia. Có lẽ người này không hơn hắn bao tuổi nhưng thân hình vẫn tráng kiện hơn.

Vũ Nhiên Lãnh chỉ im lặng nhìn y. Ngay trước cổng, y đã thấy nụ cười còn đọng lại trên môi đứa con, đó là nụ cười mà ngay cả trước kia hắn cũng chưa từng thấy. Nụ cười trong lành, hạnh phúc và không cô đơn. Dù Ân nhi của hắn rất vui vẻ, nhưng ẩn sau nụ cười vẫn là một chút tiếc nuối, một chút cô đơn tịch mịch. Vì vậy hắn càng muốn bồi bảo bối nhiều hơn.

Thế giới này là gì? Là gì khiến hắn có thể cười không đau không hờn như thế.

Thấy vẻ mặt người kia như ẩn đau đớn khốn cùng. Lý Phong nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm. Đành nói:

“ Anh ngủ ở đây đi. Ân. Anh có thể ngủ ở phòng khách.”

“ Ân nhi?”

“ Tôi là Lý Phong, Lý Phong con trai của Lý Kì Ân. Anh không biết sao?”

Hắn không tự nhận Lý thị lớn nhất. Nhưng chắc chắn không nhỏ. Người này biểu hiện cứ như người ngoài hành tinh vậy

“ Không, Ân nhi. Ngươi là con ta, là con của Vũ Nhiên Lãnh ta. Ân nhi, trở về đi. Phụ hoàng xin lỗi, xin lỗi Ân nhi.”

Giơ tay chạm vào khuôn mặt xa lạ này, Vũ Nhiên Lãnh lại cảm giác được ấm áp của bé con vẫn nằm trong lòng hắn. Ân nhi, ngươi ở đây thật hạnh phúc, nhưng nếu ngươi không trở về, ta sẽ thành cái xác không hồn mà cả đời ôm lấy thân xác ngươi thôi. Ân nhi, Ân nhi.

Nhìn đôi mắt màu đen thăm thẳm của người kia, Lý Phong hắn muốn cãi nhưng lại không thể. Cảm giác lời sắp bật ra mà không thành tiếng.Namnhân này nhận lầm hắn rồi. Nhưng sao cảm giác y vẫn quen thuộc đến thế.

Lời không thể nói ra, Lý Phong lại rơi vào cái ôm ấm áp của nam nhân. Ôn nhu, từ tốn, cẩn thận ôm hắn vào lòng. Cái ôm không xa lạ mà lại quen thuộc dị thường. Hắn cảm thấy hình như hắn đã dựa vào lồng ngực người này từ rất lâu rồi.

Hơi thở, độ ấm, cả lồng ngực này đều tràn ngập sự quen thuộc.

“ Ân nhi, về với ta. Ngươi là con của Vũ Nhiên Lãnh ta, là thất hoàng tử của Đông Vũ quốc. Là người … ta … không là đứa con ta yêu nhất. Ân nhi, nhớ lại đi. Đây chỉ là mơ. Ân nhi. Ân nhi.”

Tiếng gọi tha thiết thường xuất hiện trong giấc ngủ mấy ngày nay, Lý Phong ngơ ngác. Phải không? Có phải người này vẫn dùng giọng nói ấm áp gọi ta không. Nhưng ta là Phong, đây mới là thế giới thực tại. Không. Ta không phải Ân nhi gì đó.

Đông Vũ quốc, thất hoàng tử, Vũ Nhiên Lãnh, Ân nhi  …. Không, đó mới là mơ. Không không không…

Ôm lấy đầu đẩy mình ra xa khỏi nam nhân kia, Lý Phong ngồi phịch xuống ghế. “ giấc mơ “ kia thành một đoạn phim rời rạc chắp nối gắn từng mảnh từng mảnh trong trí nhớ hắn. Không, đây mới là thật.

“ Ân nhi?”

Vũ Nhiên Lãnh giơ tay định ôm bé vào lòng. Đôi mắt bé con của hắn đã chảy ra một dòng lệ. Tâm hắn điên cuồng kêu gào, đau xót, thương tâm.

“ Không ngươi, ta không biết người. Đi. Đi đi.”

Lý Phong gào lên trong đêm tối. Người này là ai vậy? tại sao làm tâm hắn đau đớn như muốn nứt ra.

“ Đi đi, Đi….”

Khi hắn thốt ra lời cuối cùng, nam nhân kia lại như ảo ảnh biến mất. Chỉ khắc sâu trong đầu hắn ánh mắt bi thương của người đó.

~~~~~~~~~~~ [ _._ ]~~~~~~~~~~~~~~~

“ Bệ hạ, bệ hạ.”

Vũ Nhiên Lãnh bật dậy, phun ra một ngụm máu.

Nhược Vận Tích lắc đầu.

“ Hoàng đế bệ hạ, ngươi không nên cố cầu nữa. Hiện tại ngươi cũng bị thương rồi. Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.” Nhược Vận Tích cười khổ. Còn biện pháp khác sao. Người hắn lưu luyến nhất còn không giằng lại được hắn thì lão phu như hắn sao mà còn biện pháp khác.

Mặc kệ cho miệng vẫn lưu huyết, Vũ Nhiên Lãnh hổn hển nói

“ Cho ta đi vào lần nữa, ta sẽ mang Ân nhi về. Ta không thể bỏ cuộc.”

“ Không thể, Tiểu tử kia chắc chắn đã đuổi ngươi đi. Ngươi không thể vào tiếp được nữa. Cũng không ai vào được nữa, Đành chờ, chờ hắn thực sự tỉnh mộng thôi.” Nhược Vận Tích lắc đâu.

Ôm bé con vào trong lòng, bé vẫn ngủ say. Trong giấc mơ ở thế giới kia, bé con hắn không còn cô đơn, không còn tịch mịch. Nhưng Ân nhi à, ngươi còn nhớ Phụ hoàng không, nhớ hứa với ta sẽ ở bên ta cả đời không, Ân nhi.

Thiếu ngươi ta chẳng còn lại gì cả. Ân nhi, về với phụ hoàng.

Trên khuôn mặt vốn thường lạnh lùng uy nghi của hoàng đế Đông Vũ quốc giờ lại lăn dài một dòng lệ.
Bình Luận (0)
Comment