Đông qua, xuân đến, hạ về, thu lại, hai năm cứ thế không nhanh không chậm qua đi.
Đại hoàng tử Vũ Thiên Nguyệt lập đại quân tiêu diệt được quân của Hung Nô ngoài biên cương.
Nhị hoàng tử đã ra ngoài cung để thăm dò dân tình.
Tứ hoàng tử vẫn trầm lặng, ở trong cung chăm sóc mẫu phi vừa điên vừa tỉnh của mình.
Ngũ hoàng tử chỉ thích binh đao, giờ học với thái phó luôn bị chép phạt, vậy mà không chừa.
Cửu hoàng tử đã 9 tuổi, vẫn là rất đáng yêu và ngây thơ.
Và Thất hoàng tử, nay đã sắp thành một thiếu niên mười hai tuổi. Ngày một xinh đẹp tuyệt luân, khí chất thanh lãnh nhưng nhu hòa, càng thêm ôn nhu khiến bao cô nương cũng đỏ mặt tự ti.
Trong kinh, ngoài kinh, người người đồn đại về “ Lý gia” , gia chủ của Phong lâu, Nguyệt lâu cùng sản nghiệp khổng lồ chiếm quá nửa thiên hạ này.
Nhưng không ai biết, ai là Lý gia chủ.
Có lẽ chỉ có vài người trên thế gian này biết, kẻ đó chính là – Thất hoàng tử Đông Vũ quốc Vũ Tập Ân.
Hôm nay, vừa từ Thái học viện về, mang tâm tình vui vẻ vì ngũ ca gặp nạn, bước vào nội viện của An thường cung đã thấy An phi một vẻ ngây người ngồi ở dưới tán cây sum xuê nhất sân.
Bảo cung nữ dắt Vũ Thừa Thiên đi, Vũ Tập Ân ngồi lại cạnh mẫu phi, ân cần rót một chén trà cho nàng thay chén đã nguội lạnh từ lâu kia.
“ Mẫu phi sao vậy?”
Hạ Hà An nhìn đứa con đã sắp thành một thiếu niên của mình, cười nói
“ Không sao Ân nhi, là mẫu phi đa tâm nên tự buồn khổ thôi.”
“ Mẫu phi à. Người lại khóc a.”
Thấy nàng cố cười, rồi lấy khăn lau qua đôi mắt đã đỏ, Ân nhi ôn nhu nói. Đối với mẫu phi “ nhỏ tuổi” này, Vũ Tập Ân chưa bao giờ hết lo, nàng quá yếu đuối mỏng manh, lại ở nơi người ăn thịt người này, quả thật là khổ sở trăm bề.
“ Là do mẫu phi nhớ nhà thôi.”
Nói rồi nàng lại ngơ ngác nhin về phía chân trời, xa xa nơi đó, không biết phụ mẫu nàng có khỏe hay không?
“ Mẫu phi kể cho Ân nhi nghe chuyện về ngoại tôn đi a.”
Dưới tán cây xanh sum xuê, gió thổi làm tung bay những cánh hoa màu trắng nhạt, thỏa thích rơi xuống tóc người ta. An phi chậm rãi kể về truyện đã rất xưa. Ngày ấy gia đình nàng là một viên ngoại nhỏ, dù không giàu có nhiều nhưng cũng có dư tiền tài. Nàng và tỷ tỷ cũng theo đòi nghiên mực thi ca. Cuộc sống cứ nghĩ sẽ yên bình, ai ngờ một ngày kia, tỷ tỷ bị công tử con quan để ý, bắt về làm thiếp. Vì tỷ ấy đã có tình lang, nên cự tuyệt, rồi chạy trốn khỏi nhà. Ai ngờ vị quan kia giận cá chém thớt, vu oan cho nhà nàng, khiến gia đình nàng tán gia bại sản. Còn đòi bắt nàng đem bán, nàng trốn thoát giữa đường, đến một thành trấn nhỏ thì viên quan tuyển tú thấy nàng cũng xinh đẹp, đưa nàng vào cung. Rồi cuộc sống trong cung của nàng chắc ai cũng rõ. Tám năm trong lãnh cung khiến nàng mất liên lạc với gia đình, giờ cũng không thể gặp họ vì cung phi vốn không được xuất cung. Vì thế nàng cứ day dứt ôm nỗi nhớ nhà.
Vũ Tập Ân nghe xong, chỉ là ngồi cạnh mẫu phi, an ủi nàng vài câu. Hắn đã nghĩ ra một kế hoạch.
Vũ Tập Ân ở đến gần tối mới quay về Vũ Long điện.
Ngồi chờ Vũ Nhiên Lãnh về, Vũ Tập Ân sai người báo cho Thanh, điều tra về gia đình mẫu phi ngay lập tức.
Thấy bóng dáng của nam nhân quen thuộc, Vũ Tập Ân lập tức bổ nhào vào người y.
“ Phụ hoàng.”
Vũ Nhiên Lãnh ôn nhu ôm bé con vào trong lòng. Cười nói
“ Ân nhi nhớ phụ hoàng sao?”
“ Phụ hoàng, Ân nhi có chuyện muốn cầu.”
Bế đứa con ngồi xuống ghế, Vũ Nhiên Lãnh sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi tinh xảo xinh đẹp của bảo bối.
“ Ân nhi muốn gì nào?”
“ Xuất cung.”
“ Là đi thăm cửa hàng sao?”
Vì Vũ Nhiên Lãnh biết Vũ Tập Ân chính là gia chủ “ Lý gia” nên mỗi tháng để bé con xuất cung 1 lần.
“ Không. Ân nhi muốn dẫn mẫu phi đi thăm gia đình.”
Vũ Nhiên Lãnh nhíu mày.
“ Không được, nguy hiểm. Vả lại cung phi không được rời khỏi cung.”
“ Phụ hoàng. Đó là ước nguyện của Ân nhi. Phụ hoàng đáp ứng?”
“ Không. Phụ hoàng vô phương.”
Vũ Tập Ân rũ mi, rồi lại ngước lên cười
“ Phụ hoàng, mấy năm trước người nói ta cầu 2 điều ta sẽ theo người ra khỏi lãnh cung. Người còn thiếu ta 1 lời hứa.”
“ Ân nhi muốn dùng sao?” Vũ Nhiên Lãnh nheo mắt hỏi. Từ chuyện 2 năm trước, hắn đã tăng ám vệ gấp đôi cho Ân nhi ( nghĩa là 16 anh ám @@) nhưng cũng không thể nào không lo lắng.
“ Đúng. Phụ hoàng phải giữ chữ tín.”
“ Không, quá nguy hiểm.”
“ Nếu không Ân nhi lập tức rời khỏi đây. Không phải Vũ Long điện mà là hoàng cung. Phụ hoàng thừa biết Ân nhi có khả năng mà, đúng không?”
Vũ Nhiên Lãnh đau đầu. Qủa đúng nếu bảo bối của hắn trốn đi, hắn dùng mười năm chưa chắc đã thấy.
Ôm bé con vào trong lòng thêm chút nữa. Đành bất đắc dĩ nói
“ Ân. Vậy ~~ Phụ hoàng chấp thuận. Bất quá phải đi cùng 4 thị vệ võ cồng siêu phàm cùng các ám vệ phụ hoàng sắp xếp. Ân?”
“ Được a. Miễn là không ảnh hưởng đến mẫu phi.”
Nói rồi Vũ Tập Ân lại cười hì hì, rúc vào ngực Vũ Nhiên Lãnh, làm nũng.
Vũ Nhiên Lãnh cười, tay chạm vào mái tóc đen dài tinh tế của bé.
Bé con của hắn đã lớn lên nhiều rồi. Mỗi lần dù bé vô tâm ôm hắn, hắn cũng cảm thấy nhiệt hỏa bức người. Muốn hôn lên đôi môi đang nói kia, muốn người hắn yêu nhất ở dưới thân hắn, gọi tên, cùng hắn hòa hợp làm một.
Nhiều khi Vũ Nhiên Lãnh thấy mình thật xấu xa. Qúa xấu xa. Chuyện này thật mất mặt.
Bất quá Vũ Tập Ân không biết phụ hoàng nghĩ gì, không sẽ chạy xa y ba thước.
—
Nhận thông tin của Thanh về gia đình mẫu phi, họ vẫn ở Lạc Châu thành. Vũ Tập Ân nhanh chân chạy đến An Thường cung báo tin. An phi khóc đến nỗi không muốn dứt.
Hắn an ủi nàng, nói nàng chuẩn bị, năm ngày sau sẽ xuất phát.
Sáng sớm ngày thứ năm, Vũ Tập Ân đã chuẩn bị đầy đủ, đỡ mẫu phi lên xe. Ngoảnh đầu lại đối phụ hoàng tạm biệt.
“ Ân nhi sẽ về a. Phụ hoàng đừng lo.”
“ Ân nhi cẩn thận.”
Nhẹ hôn lên trán bé, Vũ Nhiên Lãnh đứng trước điện chờ bóng xe đi khuất. Thấy đôi tay bé nhỏ vẫn cứ quay lại vẫy vẫy mình. Hắn mỉm cười ấm áp.
—
Đi theo Vũ Tập Ân có bốn đại nội thị vệ, võ công không cần bàn tới. Thêm Cầm và Kì cùng hai thị nữ của An phi.
Thanh ở lại kinh thành lo mọi việc kinh doanh. Chỉ còn Tiểu Qúy đi cùng hai mẫu tử.
Đường đến Lạc Châu thành mất 2 ngày đường nhưng cũng khá dễ đi. Vừa sáng sớm ngày thứ ba, đã vào đến Lạc Châu thành.
Trong thành rất là nhộn nhịp, không giống ở kinh thành khiến Vũ Tập Ân cứ vén rèm che lên nhìn thỏa thích. Cầm và Kì khó xử khuyên chủ tử cẩn thận kẻo té.
An phi thấp thỏm chờ mong, nàng nóng ruột muốn thấy người nhà.
Xe đi tới một căn góc phố thành Lạc Châu. Phía ngoài có vài đứa trẻ trạc tuổi Vũ Tập Ân đang đùa nghịch.
Qúy xuống ngựa, gọi một đứa nhỏ ra hỏi
“ Tiểu tử a, ngươi biết Hạ gia ở đâu không?”
“ Hạ gia? Là Hạ gia có Hạ Lẫm bá bá sao?”
“ Đúng rồi, đúng rồi. Cháu bé, chỉ cho ta.”
An phi mừng rỡ sắp khóc đến nơi. Nàng tìm thấy thân nhân rồi.
“ A, A Vân, A Mộc có người tìm cha ngươi kia.”
Đứa bé gọi đến hai đứa nhỏ, thoạt nhìn gầy yếu một chút, đen nhẻm chạy lại.
A Vân và A Mộc ngước nhìn phụ nhân ăn mặc sang trọng trước mặt, lâm vào khó xử. Nhà chúng bần hàn, có người sang quý như thế tìm sao?
Nhìn hai đứa trẻ kia, An phi biết đó là con của ca ca nàng. Nàng khóc cảm động. Vũ Tập Ân đành xuống xe đứng bên nàng, an ủi.
“ Mẫu thân, đừng khóc. Sẽ làm ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu lo lắng.”
Nói rồi đưa tay lau nước mắt cho nàng, đối thị vệ nói
“ Hai người đi đến tửu lâu của Lý gia, xuất ra miếng ngọc này, họ sẽ chuẩn bị mọi thứ. Còn hai người đi theo ta cùng mẫu thân.”
Lại quay sang hai đứa bé đang ngơ ngác kia, cười hiền lành
“ Biểu ca, hai người dẫn mẫu tử ta về Hạ gia a.”
A Vân cùng A Mộc ngây ngốc gật đầu. Bọn chúng từng thấy qua hoa khôi của Lạc Châu thành, nhưng người thiếu niên trước mắt còn đẹp hơn cả nàng ta. Không chỉ hơn, nàng ấy còn không bằng một góc nhỏ của thiêu niên kia.
Bước vào Hạ gia, An phi run run lắm mới đi được. Nàng sung sướng đến muốn quỵ xuống. Phải để Vũ Tập Ân đỡ nàng.
Thấy có người vào nhà mình, nhìn xa thấy quý phái, hai lão nhân cùng Hạ Lẫm đang ở trong nhà, chạy vội ra đón tiếp.
An phi thấy thân cha, thân mẫu vẫn khỏe, đại ca cũng yên ổn. Nước mắt trực khóc, quỳ xuống mà khóc.
“ Phụ thân, mẫu thân. Nữ nhi bất hiếu đã về.”
Nàng khóc nức nở. Bên này hai lão nhân tóc đã bạc, thấy nữ nhi mất tích bao năm an toàn trở về. Lòng vui mừng khôn xiết. Lão bà cũng mau nước mắt mà khóc.
Lão ông cùng con trưởng cũng không cầm được nước mắt mà đỏ hoe mắt.
Những cung nữ đi theo cũng cảm động mà thút thít.
Tiểu Qúy cũng lau lau khóe mắt mình.
Tất nhiên Vũ Tập Ân và hai vị thị về là người duy nhất không khóc.
Ai. Vũ Tập Ân nhu nhu đầu. Đời này hắn sợ nhất nữ nhi khóc.
Nên cảnh này coi như ác mộng.