Vũ Nhiên Lãnh bế thẳng một đường bảo bối của mình vào trong phòng, đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa thật mạnh khiến cho Vũ Tập Ân giật thót cả tim. Xoa xoa tim của mình một cái. Ai da, phụ hoàng, ta bị bệnh tim nha ( -.- “)
“ Ân nhi giải thích cho phụ hoàng xem nào?”
Vũ Tập Ân cười rất ngọt ngào, ôm lấy cổ nam nhân nói
“ Phụ hoàng nha, ta chưa có làm gì a. Chưa có nha, chưa có nha. Chỉ là tò mò thôi.”
Vũ Nhiên Lãnh gật gù nghe có vẻ rất chi hợp lí, nhưng một tay lại ôm lấy Vũ Tập Ân, một tay tranh thủ thoát đi quần áo của thiếu niên.
Vũ Tập Ân run bắn, đẩy đẩy cái tay đang làm càn trên người mình đi chỗ khác
“ Phụ hoàng. Không cần nha. Ân nhi tắm rồi.”
“ Không được. Ân nhi vào thanh lâu, người toàn là mùi son phấn. Phải hảo hảo tẩy rửa.”
Vũ Tập Ân đảo mắt liên tục, cảm thấy sau lưng phụ hoàng của mình có một cái đuôi nom rất chi là giống sói. Liền cười méo xệch
“ Thế Ân nhi đi tắm. Đi tắm a. Đi tắm.”
Đang tính chạy một đường thì lại bị Vũ Nhiên Lãnh kéo lại, đè xuống giường. Vũ Nhiên Lãnh cười rất là tà ác
“ Vì Ân nhi lén đi tìm vui, phụ hoàng thật tức giận. Nên phải trừng phạt Ân nhi mới đỡ được cơn giận này.”
“ A, vậy … ta … muốn đi … tă…m …Ngô …”
Câu còn chưa hết, Vũ Nhiên Lãnh đã áp sát đôi môi của mình vào đôi môi bé nhỏ kia, cuồng nhiệt hôn đến khi Vũ Tập Ân tưởng đã tắc thở mới buông ra. Thanh âm trầm thấp của nam nhân làm thiếu niên dưới người hắn giật bắn người
“ Để phụ hoàng giúp Ân nhi hảo hảo tẩy đi mùi son phấn. Thay vào đó là mùi của phụ hoàng a.”
“ Ách, không cần. Không … Ngô … Ưm…Ư…”
Vũ Nhiên Lãnh mặc kệ bảo bối đang lắc đầu liên tục, lại lần nữa, đôi môi cuồng dã cắn xé đôi môi anh đào ngọt ngào phía dưới.
Vũ Nhiên Lãnh cười khẽ “ Bảo bối không cần nhưng phụ hoàng muốn..”
Vũ Tập Ân trợn mắt, tức giận.Namnhân này từ bao giờ bá đạo thế chứ.
“ Mai ta còn đi thăm mẫu thân.”
“ Không sao. Không đi được, phụ hoàng sẽ bế Ân nhi.”
“ Ách, không được. Không nha. Ta muốn tự mình đi.”
“ Không sao, hảo hảo để ta bế được rồi.”
Nói rồi một con đại hôi lang nào đó áp lấy con cừu nhỏ ở phía dưới, ăn sạch sẽ, đến cả xương cũng không chừa đến một đoạn.
Hai canh giờ sau …
“ Không, Lãnh… không được. Ta mệt.”
“ Đừng … Ân ân … đừng đừng … A…~~”
Một canh giờ tiếp nữa…
“ Lãnh đại lang, ngươi làm 3 lần chưa mệt sao?”
“ Không a. Ăn bảo bối sao có thể mệt nha.”
“ Ngươi không mệt nhưng ta mệt. Cút…”
Một con đại lang nào đó vẫn mặt rất dày, lại đè con cừu nhỏ đang tức đang bốc lửa xuống, cùng nhau dây dưa…
[
Nguyệt: Em Ân hình như chỉ khi nào bị con lang nó xơi mới gọi tên con lang thì phải =))))))))))))) ]
…
Sáng sớm hôm sau, Vũ Tập Ân vừa tức vừa đau. Trở mình trên giường, lăn qua lăn lại. Tối qua hắn cái gì cũng chưa làm, vậy mà con lang nào đó lại ăn hắn sạch sẽ tận 4 lần. A~~~~ Tức quá đi… Tức quá …
Hừ, phụ hoàng, đợi đó, có ngày ta sẽ làm công… Cho ngươi biết, cảm giác nằm dưới là như thế nào
[
Nguyệt: Sẽ không có ngày đó đâu nha. Ngươi sẽ nằm trên cơ mà công hay thụ thì ai chả biết rồi, cần gì bàn cãi …Ân: Mi đi chết đi. Viết lại ngay cái truyện này thành niên hạ cho ta.Nguyệt: Lắc đầu, cúi xuống viếtÂn: Kiếm củi đốt nhà …Nguyệt: Chạy …~~~]Đang chìm trong sự ‘ thù hận ‘ thì tiếng đẩy cửa bước vào, trái với nét mặt đang nhăn như mới uống hoàng liên của Vũ Tập Ân, Vũ Nhiên Lãnh ‘ đại lang’ vì ăn no bụng nên rất hài lòng, cười như xuân phong.
Đặt đồ ăn xuống bàn gần giường, cười vô cùng lấy lòng nói với tiểu ái nhân
“ Ân nhi, ăn sáng thôi. Rồi chúng ta sẽ đi đến nhà Hà An a.”
Vũ Tập Ân bĩu môi, không thèm quan tâm, quay đi chỗ khác.
Vũ Nhiên Lãnh rất chi là biết điều, ôm lấy bảo bối đặt vào lòng, ân cần uy thực lên miệng bảo bối
“ Ân nhi, không ăn sẽ phí nha. Hôm nay có rất nhiều loại điểm tâm Ân nhi thích …”
Vũ Tập Ân lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.
Vũ Nhiên Lãnh không bỏ cuộc, lại tiếp tục dụ dỗ
“ Ai, hôm nay có hoa mai cao điểm tâm ở Thịnh Tiễn lầu, nghe đâu là nơi làm điểm tâm ngon nổi tiếng mấy trăm năm qua ở Lạc Châu thành a.. Vậy mà Ân nhi không ăn …”
Vũ Nhiên Lãnh nâng giọng lên cao vút, nghe rất có vẻ đang tiếc nuối.
Vũ Tập Ân trong lòng nói, không ăn a không ăn. Nhưng mà tối qua bị con lang nào đó vần lên vần xuống, đã thế … mùi thức ăn thiệt thơm. A~~~ ta chịu không nổi nữa.
Nhưng mà ta phải làm mặt lạnh, nếu không sẽ có kẻ không rút được kinh nghiệm mà lần sau lại lấn tới. Hừ
Vậy là có ai đó vẫn lạnh lùng không thèm liếc bữa sáng. Vũ Nhiên Lãnh cũng chưa có bỏ cuộc.
Lại kêu người đưa thêm một ít điểm tâm thơm ngào ngạt lên, lại dụ, lại hống
Cuối cùng Vũ Tập Ân không cam lòng vì cái dạ dày của mình đang phản đối ấm ầm, đành “ nể mặt phụ hoàng” ăn bữa sáng
Vũ Nhiên Lãnh cười rất chi là đểu cáng.
…
Qủa thật là đi không nổi … Vũ Tập Ân cả người đều đau, cũng không thể nói là rất đau, nhưng vì cái gen lười trỗi dậy, cộng thêm một ít đau thì nó sẽ thành thiệt là đau.
Vũ Nhiên Lãnh bế Vũ Tập Ân lên mã xa, thẳng tiến đến Hạ gia …
Vũ Tập Ân cố gắng nhìn xem Vũ Thừa Thiên như thế nào? Dù sao thì tối hôm qua cũng xảy ra sự. Nhưng kì lạ là Vũ Thừa Thiên vẫn linh hoạt cười nói, hệt như cái người đỏ mắt lên sắp khóc hôm qua không phải là cậu vậy.
Ai, thật khó nói. Vũ Tập Ân phân vân không biết mình có nên nói chuyện với đệ đệ hay không.
Vì mải suy nghĩ, mà khi đến Hạ gia rồi Vũ Tập Ân cũng không biết. Chỉ khi Vũ Nhiên Lãnh rất tự nhiên mà bế lấy mình xuống xe, hắn mới bừng tỉnh.
“ Đang suy nghĩ gì sao? Rất chăm chú nha, bảo bối..”
“ Nghĩ cách diệt lang.”
Vũ Tập Ân hờn dỗi nói, phải bám vào cổ nam nhân, nếu không hắn sợ sẽ té.
Vũ Nhiên Lãnh cười lớn, cảm thấy thực sự rất thú vị a.
Một nhà Hạ gia đứng ở cửa nghênh đón. Vũ Nhiên Lãnh chỉ cười nói
“ Không cần đa lễ. Dù sao cũng là người một nhà a.”
Nói rồi cũng rất tự nhiên đi đến thượng vị ở phòng khách ngồi xuống, Hạ lão gia cho người bưng trà lên, sau đó ngồi ở phía trái …
Hạ lão gia thầm nghĩ, không ngờ ngoại tôn của mình lại được sủng ái đến mức độ này. Khi nữ nhi nói, hắn cũng không tin nhiều lắm. Người ta là hoàng đế a, sao có thể như phụ thân nhà bình thường mà đối hài tử. Nhưng mà quả thật là còn trên cả mức nhà dân thường nha.
Nhìn cũng biết ngoại tôn mình được đau sủng đến mức nào.
Hạ lão gia lại nhìn sang hai thiếu niên ngồi bên phía phải hoàng đế, đối diện với lão.
Một người linh hoạt đáng yêu. Một người ôn nhu thanh tú.
Qủa là khí chất hoàng gia nha.
Vũ Nhiên Lãnh cũng hỏi đôi ba câu cùng Hạ lão gia. Hạ lão gia kính cẩn nói chuyện.
Vũ Tập Ân ngồi trong lòng Vũ Nhiên Lãnh cười hỏi thăm sức khỏe của ngoại công cùng ngoại mẫu, thập phần kính nể như con cháu trong nhà bình dân đối ông bà..
“ Ân nhi, Thiên nhi..”
Một thiếu phụ đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt nàng có chút lo lắng mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy niềm vui
“ Mẫu thân …”
“ Mẫu thân a.”
Vũ Tập Ân cùng Vũ Thừa Thiên cùng đồng thời gọi nàng. Nàng mỉm cười với hai đứa con của mình.
Đối Vũ Nhiên Lãnh, từ tốn ôn nhu như thuở nào, vấn an hắn.
Vũ Nhiên Lãnh cười, nói nàng đừng đa lễ.
Vũ Tập Ân muốn nhảy khỏi cái ôm của Vũ Nhiên Lãnh để sà vào lòng mẫu thân như Thiên nhi kia. Nhưng mà ai đó không cho nha.
Trừng mắt tức giận với người đang ôm mình, hắn lại đáp lại một bộ “ ta không muốn ngươi ôm người khác” làm Vũ Tập Ân khóc không ra tiếng.
“ Ân nhi bị bệnh sao?”
“ Ân, hôm nay Ân nhi không khỏe.” Vũ Nhiên Lãnh bỏ qua ánh mắt căm hận của người trong lòng, ‘ hồn nhiên’ trả lời.
“ A~, Ân nhi. Lại đây mẫu thân xem con có hảo hảo không nào?”
Vũ Tập Ân đang chuẩn bị vui sướng chạy lại bên nàng thì lại bị Vũ Nhiên Lãnh kéo lại. Vũ Nhiên Lãnh cười nói
“ Hà An. Nàng sắp thành thân. Tốt nhất không nên ôm thân tử ( con trai ruột) a. Sẽ không hay, không hay đâu.”
“ A, đúng rồi. Ân nhi, nhớ giữ sức khỏe nha.”
Hạ Hà An cười đáp, nàng khẽ cười với Vũ Tập Ân. Con trai nàng vẫn được bệ hạ sủng ái như thế. Vậy là nàng yên tâm rất nhiều.
Dù rằng việc trước khi thành thân không được ôm thân tử, nàng cũng chưa nghe ai nói. Nhưng bệ hạ đã nói thế, nàng có thể cãi lại sao?
“ Dạ. Ân nhi sẽ cố sức hảo hảo. Mẫu thân đừng lo.”
Vũ Tập Ân cười ôn hòa với Hạ Hà An. Sau đó nghiến răng nghiến lợi cấu vào đùi ai đó một cái cho hả cơn giận.
Vũ Nhiên Lãnh rất đau, nhưng vẫn cố cười vô cùng hòa ái với mọi người. Hiện tại, hắn không dám nhìn xuống ai đó.
Dù sao thì ngay lúc này là không nên a.
Sau đó mọi người hàn huyên đôi câu, Vũ Thừa Thiên giới thiệu Vũ Ngọc Danh với mẫu thân, còn kể rất nhiều chuyện suốt mấy năm nay. Vũ Tập Ân ngồi thập phần thỏa mái trong lòng Vũ Nhiên Lãnh, khi nào cần giải tỏa xì trét, đã có cái đùi cho hắn nhéo a.
Nhéo a, nhéo a. Ta nhéo chết.
Đồ … đại lang bá đạo.
Nhéo chết. Nhéo chết.
Khi trời dần chuyển sang trưa, tất cả mọi người cùng nhau ra sân dùng bữa.
Tất nhiên, ai đó thì vẫn cứ nghiễm nhiên bị ôm trong lòng. Khiến hắn chỉ muốn chui xuống ba tấc đất…