Được Viên Hỷ dẫn đi, Vũ Tập Ân luôn ngó trước ngó sau. Dù sao trong hoàng cung này hắn cũng chưa đi được nhiều vì trước ở trong lãnh cung, vào Vũ Long điện cũng chưa ra ngoài chơi nhiều, đều bị Vũ Nhiên Lãnh bám dính theo. Thật phiền phức mà.
Nhìn thấy phía trước có một liên trì xinh đẹp. Hắn dừng cước bộ lại. Hắn nhớ mụ mụ hắn kiếp trước cũng đam mê loài hoa thanh nhã này. Kiếp này mẫu phi hắn cũng mang tên ấy. Có lẽ là nhân duyên chăng. Vũ Tập Ân hơi nâng mi chớp mắt. Hắn nhớ trong nhà luôn có mùi hoa sen thơm thoang thoảng, mụ mụ thích hoa sen nên thường cắm một bó hoa rất lớn . Người mụ mụ cũng mang theo hương thơm quyến luyến ấy. Mùi hương quen thuộc ấy phả vào mũi hắn khiến mắt hắn cay nồng. Hắn nhớ papa và mụ mụ. Ở đây hắn cô đơn. Dù có mẫu phi bên cạnh, nhưng vì mang trí nhớ kiếp trước khiến hắn đối mẫu phi cũng chỉ là quan tâm và chăm sóc như muội muội chứ không hề có tia tình cảm mẫu tử. Hắn biết nàng yếu mềm, dễ vỡ. Hắn sẽ bảo vệ nàng. Nhưng hắn cô đơn, trong thâm tâm hắn cô đơn. Kiếp trước là con một nên hắn thường ngẩn ngơ chơi đùa một mình. Dù papa và mụ mụ quan tâm nhưng đáy lòng hắn vẫn cô đơn, mặc dù không bằng bây giờ vì lúc đó mụ mụ lúc nào cũng ở bên hắn, papa lúc nào cũng về sớm nhất để bồi hắn trò chuyện . Tháng ngày lớn lên hắn lại lớn trước tuổi nhưng không đánh mất sự hồn nhiên trước mặtt papa và mụ mụ. Hắn biết nếu họ biết đứa con của họ tịch mịch cỡ nào, họ sẽ buồn và tự trách. Có lẽ chỉ trong khoảng thời gian thơ ấu những ngày ấy, hắn mới thấy mình vui … Nhớ lại quá khứ khiến lòng hắn đau đớn. Đệ đệ của hắn, cuối cùng cũng rời đi. Chỉ còn lại một mình.
Thấy tiểu điện hạ nhìn lăng lăng vào hồ sen, Viên Hỷ đứng bên cạnh mỉm cười nói, tại sao hắn lại thấy tiểu điện hạ này bỗng nhiên thật cô đơn lạc lõng trước trần thế này.
“ Tiểu điện hạ thích liên trì này a?”
“ A~ … Ân. Ta rất thích, thích hoa sen a.”
Thấy Viên Hỷ lên tiếng hắn mới nhớ, bây giờ hắn đang là Vũ Tập Ân. Hắn cố mỉm cười tự nhiên như một hài đồng. Nhưng nụ cười hắn bây giờ, Viên Hỷ thấy có lẽ khóc tốt hơn. Ai da, tiểu điện hạ tại sao đôi lúc lại thấy buồn thương như thế cơ chứ.
Tiếp tục bước về phía giám sát phủ. Chưa vào cửa đã thấy tiếng cãi nhau oanh oanh liệt liệt vẳng vào tai. Là tiếng trung tính của một thái giám và một cô nương nhỏ tuổi giọng đanh lanh lảnh.
“ Y da, tiểu a đầu a, ta nói, những thái giám này là hết cỡ rồi a. Ngươi còn đòi cái gì.”
“ Ngươi … ngươi … Ngươi nên nhớ đây là cửu điện hạ nha. Ngươi dám đắc tội sao?”
Tên thái giám liếc mắt khinh thường một cái, không đoái hoài gì đến cô nương cùng một đứa nhỏ mặc quần áo màu trắng rất bình thường đang nhíu nhíu lấy áo cô bé kia. Cô bé khuôn mặt hồng hồng phẫn nộ. Thật là một tiểu cô nương nóng nảy mà.
“ Phi. Hoàng tử thì sao. Cũng chỉ là …”
“ Chỉ là gì?”
Tiếng của Vũ Tập Ân xen ngang. Giọng nói thanh thúy như chuông ngọc. Ánh mắt bé nhìn chằm chằm tên thái giám kia khiến hắn chột dạ. Hắn nhìn Vũ Tập Ân. Trang phục hoa lệ, đôi mắt linh động nhưng cũng sâu thẳm. Trên người phục sức đều là quý giá, lại nhìn lại người đi bên cạnh Vũ Tập Ân, là tổng quán thái giám Viên Hỷ, người bên cạnh hoàng thượng nha. Vậy.. vị này là … là thất hoàng tử trong lời đồn sao. Là hoàng tử đang được đế vương sủng ái nhất sao?
Không thèm liếc tên thái giám thêm một giây nào, Vũ Tập Ân chuyển dời ánh mắt sang 2 chủ tớ kia. Cửu hoàng tử sao? Là đệ đệ hắn a. Hắn ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu bé kia. Khẽ chau mày. Bé quá. Hắn nhớ nghe đồn cửu hoàng tử cũng đã 6 tuổi, sao lại y như một đứa trẻ 4 tuổi thế này. Còn quần áo nữa. Phải nói là vô cùng tồi tệ. Dù trước hắn ở trong lãnh cung nhưng đồ dùng cũng không tệ đến mức này. Nói xa hoa thì không phải xa hoa, mộc mạc nhưng không thiếu thốn đồ đạc cần thiết. Còn đồ đạc trên người đứa bé này, quả thật so với đồ thái giám cung nữ trong cung còn tồi tệ hơn.
Giang tay ôm thử đệ đệ, hắn mới cảm thấy hoàng đệ này quả là quá gầy, gầy đến mức đáng thương. Thấy hắn ôm, cậu bé kia khẽ run lên. Vũ Tập Ân nhìn rồi nở nụ cười:
“ Cửu đệ, ngươi tên gì?”
“ Vũ … Vũ Thừa Thiên …”
Vũ Thừa Thiên??? Vũ Tập Ân nhíu mày càng sâu. Lão cha hắn mù tự đến thế ư? Cư nhiên đặt con trai mình là Thừa Thiên. ( ý là em cửu không được thiên chấp nhận, là thừa thãi a~)
Nhìn cánh tay gầy run rẩy, trên còn có nhiều vết bầm tím. Vũ Tập Ân hơi khó hiểu. Dù không được sủng ái thì cũng là một hoàng tử. Chẳng lẽ có kẻ lớn gan dám động vào hoàng tử sao? Hắn biết Vũ Nhiên Lãnh, tên như người, là vô cùng lãnh đạm vô tình nhưng bất quá hắn cũng hiểu Vũ Nhiên Lãnh dù không thích con nhưng sẽ không cho phép ai dám động vào con của mình, tất nhiên trừ y ra (
y ở đây là anh Lãnh a )
Thấy hai chủ tớ đều đang run rẩy, Vũ Tập Ân phì cười. Hắn đáng sợ thế sao. Lấy ra giọng ôn nhu nhất hắn hỏi tiểu cung nữ kia:
“ Là ai đánh cửu đệ của ta?” (
Nguyệt: đừng để Lãnh biết ngươi nói chữ của ta nga~. Không là cả xe tải dấm á – Ân: * hất cằm * Mi muốn chọc bánh xe phải không? Nguyệt: a, dạ không a, không a )
“ Là … là …” Tiểu cung nữ run rẩy dữ hơn. Nàng không dám nói. Nếu nói nàng bị đánh không sao, nếu chủ tử bị trút giận thì thật nàng không chịu nổi.
“ A~ không sao.” Vũ Tập Ân hơi hơi nâng cằm. Nhìn vẻ mặt tiểu cung nữ này hắn biết hẳn là kẻ không thể động đến.
“ Điện hạ, mời ngài chọn lấy hai thái giám. Về phần hai cung nữ, Viên Hỷ sẽ đích thân chọn kĩ càng cho người sau.”
Vũ Nhiên Lãnh quay người lại, cầm lấy tay Vũ Thừa Thiên. Hắn nói hơi lớn tiếng một chút.
“ Cửu đệ à, ngươi cũng chọn thái giám đi a.”
“ Nhưng … nhưng …” Vũ Thừa Thiên hơi hoảng, hắn có tư cách sao. Hắn chẳng phải bị người trong cung coi còn không bằng một thái giám mà.
Đọc được ý nghĩ trong đôi mắt đơn thuần kia, Vũ Tập Ân nói tiếp:
“ Ngươi là hoàng tử của Đông Vũ đế quốc a.”
Vũ Tập Ân nói rất lớn, lớn đủ để Vũ Thừa Thiên nghe hiểu, đủ để những kẻ khác ở đây nghe cũng hiểu.
“ Còn nữa, ta là Vũ Tập Ân, ngươi là đệ đệ của ta, ta là ca ca ngươi.” Hắn không nói là hoàng huynh hay hoàng đệ. Bới nó quá xa cách. Trong hoàng cung này nơi nơi đều là chiến trường, là người sống ta chết, là âm mưu ngầm hãm hại. Hắn muốn hắn là ca ca, chỉ là một ca ca bình thường. Vũ Tập Ân không biết tại sao lại có hảo cảm với đứa nhỏ này. Vì Vũ Thừa Thiên giống đệ đệ từng mất của mình. Hắn vẫn nhớ năm hắn 8 tuổi, mụ mụ mang thai. Hắn đã phi thường cao hứng, hắn đã sẵn sàng làm một ca ca tốt nhất. Nhưng đệ đệ hắn sinh ra bị bệnh tim. Năm 3 tuổi thì qua đời. Khiến hắn một lần nữa rơi vào cô đơn. Hắn trống trải một phần cũng vì thế. Nhìn đôi mắt trong suốt, màu nâu thuần khiết kia, hắn mỉm cười. Đôi mắt ấy rất chân thuần, một hảo hài tử a.
Vũ Thừa Thiên lần đầu gặp một ca ca khác ngoài tứ ca lúc nào cũng đánh đập hắn ra. Ca ca này hảo tốt, rất ôn nhu, lại đối hắn cười. Hắn ngây ngốc gật đầu. Huynh ấy mới chính là ca ca của mình.
“ Ân.”
Từ giây phút ấy, hai người là huynh đệ mãi mãi. Từ giây phút này, Vũ Tập Ân luôn luôn yêu thương chiếu cố đệ đệ Vũ Thừa Thiên, còn với Vũ Thừa Thiên, Vũ Tập Ân mãi mãi là ca ca duy nhất mà hắn yêu thương kính trọng nhất, cũng là người thân duy nhất của hắn.
Tất nhiên sẽ có kẻ ôm bình giấm chua loét. Nhưng đấy là sau này, đường còn dài a. Bình dấm chua chỉ có tăng không có giảm nga~
Vũ Tập Ân chọn lấy hai thái giám một nhìn trầm ổn, một nhìn hoạt bát. Hắn thích thú nhìn hai “ tân binh “. Một kẻ có khuôn mặt quan tài, một kẻ thì lại lý lắc, khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ không thôi.
Cuộc đời hắn sau này sẽ bớt tịch mịch đi a. Vũ Thừa Thiên cũng đã chọn được người hầu bên mình. Vũ Tập Ân dắt tay đệ đệ ra ngoài cửa phủ giám sát. Hắn hỏi:
“ Thiên nhi, ngươi ở cung nào?”
“ Thiên nhi,… ở … ở Hỉ Cung.”
“ Hỉ Cung sao? Là Hỉ quý phi a?” Hắn quay sang hỏi Viên Hỷ.
“ Dạ, đúng thưa điện hạ. Hỉ Phi là phi tần nhận nuôi cửu điện hạ.”
“ A~~.” Vũ Tập Ân thoáng xoẹt qua ý nghĩ. Hỉ quý phi a. Nghe nói người này có nụ cười ôn nhu điềm đạm, tính cách lại tốt bụng nên phụ hoàng đặt là Hỉ quý phi. Nga~ Nụ cười điềm đạm a. Thật có ôn nhu hay không thì ai cũng thừa hiểu. Lên được cái chức quý phi nàng cũng chẳng tầm thường. Hơn nữa, nếu là người thiện tâm, đứa bé này có thể chịu những vết bầm tím và ăn mặc thế này không. Hừ. Hỉ phi à, Hỉ phi a. Ta xem là Hỉ hay là Ly.(
Ý em là hồ ly á =))~ )
“ Thiên Nhi muốn ở cùng ca ca không?”
“ Ân. Thiên Nhi muốn ở cùng ca ca. Thiên Nhi sợ Hỉ quý phi đánh… đánh Thiên Nhi.”
Vũ Thừa Thiên lộ vẻ ủy khuất. Cậu sợ đau. Rất sợ. Hỷ quý phi và tứ hoàng tử lúc nào cũng lấy cậu ra đánh đập hoặc chơi đùa. Muốn ở bên ca ca ôn nhu này.
Hắn cười nhưng trong lòng ngày một lạnh. Hỉ quý phi này đeo mặt nạ a. Hắn căm ghét loại người hại người này. Ngay một đứa nhỏ cũng không tha. Để hắn chỉnh hồ ly này.
A~ Nếu đem Thiên Nhi qua bên mẫu phi, nàng sẽ có người bồi, Thiên Nhi sẽ có người chăm sóc. Ha hả. Thật tốt a.
Chia tay Vũ Thừa Thiên, Vũ Tập Ân quay sang hai tiểu thái giám mới tuyển. Sờ sờ cằm. Tên gì được nhỉ.
“ Hai ngươi tên gì?”
“ Chúng nô tài chờ người đặt tên.”
“ Vậy tên là Tiểu Qúy và Tiểu Thanh đi a.” Nói rồi chỉ chỉ từng người.
“ Tiểu Thanh đã biết.”
“ Tiểu Qúy đã biết.”
Hắn nén cười. Tiểu Thanh và Tiểu Qúy nói một câu mà biểu hiện khác nhau quá đi. Tên Tiểu Thanh mặt như quan tài, chẳng biểu hiện cái gì. Bất quá, Tiểu Qúy cười híp rạng rỡ. Đứng bên cạnh cũng bù trì qua lại a.
Cất bước về Vũ Long Điện, hắn chờ lão phụ hoàng về. Có chuyện cần cầu đây. Vũ Tập Ân híp mi suy nghĩ kế hoạch.