Một đêm thanh vắng ở phủ nguyên soái, Tư Khuynh Thần vẫn một thân áo trắng như trước, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong thư phòng, lẳng lặng nghe Thị Vũ và Tư Hàn báo cáo thông tin thu được.
"Tiểu thư, đoàn người của nhị hoàng tử đang ở biệt viện thành tây, nơi này thuộc khu vực quản lý của tả tướng quân doanh tiên phong Lý Thạch. Trong lúc đó, người của nhị hoàng tử cũng chỉ lặng lẽ gặp mặt tả tướng quân Lý Thạch, còn lại cũng chỉ ở trong biệt viện không ra ngoài, cũng không gặp người nào khác!" Thị Vũ hội báo cáo sơ lược tình hình những ngày qua khi nàng cải trang lẻn vào đoàn người của nhị hoàng tử vào Biên thành bốn ngày trước.
Tư Khuynh Thần nghe xong, gật đầu bảo Thị Vũ:" Thị Vũ, cho người chú ý hành tung của tả tướng quân trong thời gian này."
"Vâng, tiểu thư!" Thị Vũ ứng hạ, sau đó lui sang bên đứng cạnh Thị Kiếm.
"Tiểu thư!" Thị Vũ nói xong, Tư Hàn bình tĩnh tiến tới khom lưng thi lễ rồi nói: "Dựa theo kế hoạch, sau khi áp giải đám người Thực Nhân Tộc đang bị giam giữ đến sông Lan Thương thì bọn họ đã nhân cơ hội đào thoát. Trong lúc đánh nhau, bốn võ sĩ và tứ vương tử bị thiếu tướng quân và thủ hạ chém chết, mà vị công chúa kia đã bị thương trốn thoát. Trong lúc đó, chúng ta cũng giết nhóm bốn người thuộc Đại Nguyệt Quốc đến cướp phạm nhân, trong đó có một người là đại nội thị vệ......"? Kể lại sự việc phát sinh trong kế hoạch áp giải.
"Ân ~" Tư Khuynh Thần nghe đến đoạn chém giết, đuôi chân mày hơi nhướng lên, trong lòng thở dài, nhưng cũng không nói gì. Nhưng khi nghe đến có đại nội thị vệ cướp ngục, mày liễu khẽ nhíu lại nói với Tư Hàn:"Việc này giao cho Lí thiếu tướng quân bọn họ lo liệu là được!"
"Vâng, tiểu thư!" Tư Hàn bình tĩnh nhận lệnh.
Qua một hồi lâu, tầm mắt Tư Khuynh Thần rơi xuống tờ giấy đầy chữ được gấp gọn trên bàn, tự dưng không khỏi nghĩ đến chủ nhân của những dòng chữ này. Nhớ lại mấy ngày ở chung với người nào đó, đuôi chân mày hơi nhíu lại, nói với Tư Hàn: "Tư Hàn, nếu phu quân hỏi việc này cũng đừng kể những vụ chém giết đã xảy ra ~" Sở dĩ nàng dặn Tư Hàn như vậy là vì nàng cảm thấy nếu người kia biết được sự việc lần này được tiến hành dựa theo kế hoạch lần trước của nàng, mà bên trong lại diễn ra nhiều cuộc chém giết đẫm máu như vậy, sợ rằng người kia sẽ cảm thấy cực kì khổ sở!
"Vâng, tiểu thư!" Tư Hàn ngẩn ra một chút rồi mới gật đầu ứng hạ.
Tư Khuynh Thần nhìn Thị Kiếm đứng bên cạnh Thị Vũ, nhớ tới chuyện phát sinh sáng nay ở sân tập võ, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu nói Tư Hàn: "Tư Hàn, mấy ngày nay, ngươi tiếp tục dạy phu quân học cưỡi ngựa, nếu được thì thuận tiện dạy thêm cho phu quân và Quan Vân Trường một ít công phu quyền cước để bọn họ cường thân kiện thể......."
"Vâng, tiểu thư!" Tư Hàn cuối đầu ứng hạ.
Tư Hàn nhìn Tư Khuynh Thần vẫn đang cúi đầu nhìn vật trên bàn và Thị Vũ đứng phía sau một cái, khom lưng nói:"Tiểu thư, nếu không có gì phân phó, Tư Hàn xin cáo lui trước!"
Tư Khuynh Thần ngẩng đầu nhìn Tư Hàn, nở nụ cười nhàn nhạt nhỏ giọng bảo:"Ân, nhớ nhờ quản gia giúp ngươi xử lý vết thương trên người một chút!"
Tư Hàn ngẩn người một chút, hiểu ra vấn đề, cảm động thoáng qua trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói:"Tạ tiểu thư!" Nói xong xoay người rời đi.
"Tiểu thư, vì sao không thể nói cho cô gia biết về việc chém giết!" Thị Kiếm vẫn im lặng đứng bên cạnh, sau khi Tư Hàn rời đi mới nhịn không được tò mò lên tiếng hỏi.
Tư Khuynh Thần buông vật đang cầm trên tay, cầm lấy tờ giấy được gấp gọn đặt bên cạnh. Nhẹ nhàng mở ra, nhìn những con chữ vô lực méo mó ban đầu dần trở nên gọn gàng dứt khoát trên trang giấy, nghĩ đến hành động và biểu hiện của của người ở chung mấy ngày qua, cười nhẹ, nhìn Thị Kiếm nói:" Thị Kiếm, tính tình phu quân đôn hậu, nên sẽ không thích việc giết chóc!" Nói xong, ngẫm nghĩ lại những việc trong mấy ngày này. Nói nàng đôn hậu, cũng đúng là đôn hậu, tuy rằng ở chung không lâu, nhưng nàng có thể cảm giác được rằng người kia chưa từng trải qua cuộc sống chém giết đầy máu tanh cho dù nàng từng ở quân doanh! Mà chính nàng cũng không hy vọng bởi vì mình mà người kia phải đụng chạm đến những thứ này, người kia hẳn phải là một người nên cách xa những thứ này.
Thị Kiếm trợn mắt nhìn, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, há miệng thở dốc nói:"Đúng vậy ~" Nói xong còn đảo mắt xem thường, là do nàng nhìn thấy bộ dạng mỉm cười của tiểu thư nhà mình nên mới quyết định không nói ra suy nghĩ trong lòng. Cô gia nhà bọn họ nói dễ nghe một chút là đôn hậu, nói khó nghe một chút chính là rất sợ chết, nhát như cáy.
Tư Khuynh Thần nhìn thấy bộ dạng không tin tưởng của Thị Kiếm thì chỉ mím môi cười khẽ, cũng không hỏi nhiều. Bắt đầu vài ngày trước, Thị Kiếm vẫn nhìn người kia bằng con mắt bội phục, chẳng qua là sau khi chậm rãi tiếp xúc ở những ngày tiếp theo, thái độ của Thị Kiếm liền biến thành như vầy!
"Tiểu thư ~" Thị Kiếm nghe tiếng cười khẽ của tiểu thư nhà mình, không vui nói:"Tiểu thư, người đừng cười, ta đây cũng không nói gì cô gia, hơn nữa ta còn rất bội phục chiêu tương kế tựu kế của nàng. Chỉ là trong thiên lao ngày đó, khi nghe nha sai dụng hình tra khảo thì mặt hắn tái xanh không còn hột máu, hại ta và Tư Hàn lo chết khiếp. Cho nên, tiểu thư không thể nuông chiều cô gia như vậy......" Nói xong, mặt Thị Kiếm có chút đỏ, nghĩ lại mấy ngày nay, cuối cùng cô gia và tiểu thư nhà bọn họ cũng có ra dáng phu thê mới cưới, mỗi ngày hai người không cùng nhau tản bộ thì cũng sẽ ở thư phòng bình thơ luận họa. Tuy rằng nhiều lúc cô gia nhà bọn họ vẫn nhìn tiểu thư xuất thần, ngẩn người, ngây ngô cười. Bất quá mấy cái này có thể thông cảm, dù sao thì ngay cả những nha hoàn đứng hầu bên cạnh như các nàng khi thấy bộ dáng khi đó của tiểu thư cũng nhìn mê mẩn. Trước kia thấy cô gia sợ chết này rất không xứng với tiểu thư các nàng, hiện tại hình như vẫn không xứng, nhưng không hiểu sao tối hôm trước nàng và tiểu Thúy nhìn thấy hắn và tiểu thư các nàng tản bộ sau hoa viên lại thấy bóng dáng cô gia và tiểu thư các nàng thoạt nhìn rất là xứng đôi!
Tư Khuynh Thần nghe xong lời Thị Kiếm, nụ cười trên mặt lại sâu vài phần, những điều Thị Kiếm nói nàng đều biết, chỉ là...... Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Tư Khuynh Thần chậm rãi thu dần, tiếp xúc với người kia càng nhiều, cảm giác kì dị sâu trong nội tâm lại càng rõ. Ngôn hành cử chỉ của người kia thường ngày tuy rằng khá giống với người xung quanh, nhưng nếu chú ý quan sát vẫn có thể phát hiện chỗ khác biệt. Ngôn ngữ của người kia bình dị gần gũi, có thể hòa mình với mọi người, từ những tướng sĩ hào sảng trong phủ cho đến những trù nương nơi phòng bếp người kia đều có thể trò chuyện thoải mái. Đối với những điều này, nàng không cho rằng sự thật là như người kia nói vì có xuất thân nghèo khổ nên có thể chung sống hòa đồng với những hạ nhân xung quanh. Nàng càng nguyện tin tưởng những thứ này là do thói quen phẩm tính của bản thân người đó. Tựa như những hiểu biết và lý giải khi người kia đàm thơ luận họa trong khi vẻ bên ngoài lại như chẳng biết gì về những thứ này cả, ngay cả cầm bút cũng cầm không xong, không thể nào hiểu nỗi làm sao người kia có thể bàn luận về tranh vẽ và thư pháp như vậy. Ngoài ra, người kia còn giảng giải rất nhiều thứ nàng chưa từng nghe nói đến bao giờ, tuy rằng sẽ khiến những kẻ không hiểu mình cho rằng đó chỉ là những lời vớ vẩn không có ý nghĩa gì, nhưng sau khi cẩn thận suy ngẫm lại sẽ phát hiện được bên trong ẩn chứa một thâm ý khác. Hiện tại, nàng càng xem càng không hiểu vị phu quân này của mình, nàng tò mò về quê nhà của người kia, tò mò khi nghe người kia kể về quê nhà thì đáy mắt hiện lên vẻ tự hào và kiêu ngạo, đồng thời nỗi ưu sầu và tư niệm cũng chợt lóe lên rồi biến mất.
Thị Kiếm thấy tiểu thư nhà mình trầm mặc bên ánh nến le lói, nghĩ đến tin tức nghe được hồi chiều, ngượng ngùng ảo não vốn còn trên mặt khi bàn về chuyện tình cảm của tiểu thư và cô gia lúc nãy biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng, cẩn thận nhìn tiểu thư nhà mình nói: "Tiểu thư, chuyện tiểu thư cho người đi thăm dò mấy ngày trước chiều nay đã có tin tức!"
"Ân?" Tư Khuynh Thần lấy lại bình tĩnh, nghe lời Thị Kiếm nói liền nhớ lại, mấy ngày hôm trước, đúng là vì tò mò và nghi hoặc về quê nhà trong lời của phu quân nên đã lệnh cho Thị Kiếm điều tra lai lịch của nàng và Quan Vân Trường.
"Tiểu thư, thân phận thật của Quan Vân Trường là thất công tử thuộc dòng dõi thế gia đứng đầu Giang Nam, hai năm trước hắn đột nhiên rời nhà trốn đi, đi thẳng một đường đến Biên thành, sau khi đến Biên thành liền trực tiếp cầm quân thư đầu nhập quân đội. Mà thân phận của cô gia cũng giống như lần trước chúng ta tra xét. Lúc nhập quân, cô gia và Quan Vân Trường đều sử dụng quân thư giả, dựa theo thông tin trên quân thư truy tìm đến quê quán thì không ai biết về cô gia và Quan Vân Trường cả. Sau khi tra xét mấy ngày nay thì chỉ thu được thêm một thông tin khác, đó là khi Quan Vân Trường rời nhà trốn đi hai năm trước thì gặp được hai người cũng định tòng quân trên đường. Bọn họ đi cùng nhau, nhưng khi tới núi Thương Vân thì gặp thổ phỉ, những người kia bị giết, Quân Vân Trường được cô gia cứu. Từ đó bọn họ mới bắt đầu đi chung với nhau, lấy quân thư của hai người đã chết kia. Theo thám tử hồi báo, sau khi tra xét tất cả thôn xóm lớn nhỏ trong phạm vi hai trăm dặm quanh núi Thương Vân, kết quả là quanh đấy không hề tồn tại người nào như cô gia, tra xét trên giang hồ cũng không hề có chút tin tức." Thị Kiếm nói xong, nhìn thấy bộ dáng trầm mặc lặng im của tiểu thư nhà mình bèn không dám phát biểu ý kiến cá nhân như bình thường, chỉ có thể đứng thẳng người im lặng hầu một bên như Thị Vũ.
Tư Khuynh Thần nghe xong liền nhíu mày trầm tư, nhẹ nhàng lật tờ giấy trên tay lại, ngón tay khẽ vuốt ve những nét mực viết ba chữ tên mình được nắn nót trên trang giấy, nhẹ giọng nói:" Thị Kiếm, những tin tức này đừng để người khác tra được, đặc biệt là vụ quân thư!"
"Vâng, tiểu thư!" Mới đầu Thị Kiếm còn có chút nghi hoặc, sau đó nghĩ một chút thì nhớ đến nhị hoàng tử, gật gù nói:"Tiểu thư, vậy bên phía Quan gia thì sao?"
Tư Khuynh Thần suy nghĩ một chút, nói:"Không cần để ý tới!" Thế gia đệ nhất Giang Nam, nói ra cũng không dễ lường gạt như vậy ~
"A, tiểu thư, hồi nãy ra ngoài còn nghe được một tin tức ~" Thị Kiếm nghĩ đến tin tức mình thu được trên đường hồi chiều, hưng phấn nhìn tiểu thư nhà mình và Thị Vũ nói: "Tiểu thư, nghe nói biểu tiểu thư gặp gỡ một hoa khôi tên là Dạ Tư Y ở thành bắc, hoa khôi này tài mạo song toàn, thấy Phong quân sư vừa gặp đã thương."
"Phải không ~" Tư Khuynh Thần cười nhẹ, có chút bất đắc dĩ nhìn Thị Kiếm.
"Tiểu thư, trên đường còn có người nói, bởi vì hôn sự của tiểu thư và cô gia mà biểu tiểu thư sa sút tinh thần ý chí nên mới bất đắc dĩ lưu lạc chốn hồng trần......" Thị Kiếm vui cười trêu ghẹo.
Tư Khuynh Thần chỉ cười không nói, lật xem tờ giấy trên tay.
Thị Vũ lạnh lùng liếc nhìn Thị Kiếm vẫn còn mồm năm miệng mười, sau đó nhận được ánh mắt của Tư Khuynh Thần thì tay nhanh như chớp điểm lên người Thị Kiếm hai cái, Thị Kiếm đột nhiên đơ người, sau khi phát hiện há mồm không phát ra tiếng được thì chỉ có thể câm nín mở to mắt ai oán nhìn nàng, người bị Thị Kiếm cho là mặt than như nàng lúc này khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.