Vu Thị Khuynh Thần

Chương 52

Sau khi đã ăn uống phủ phê ở Thiên Hương lâu xong, ta cùng đại Quan mới thong thả rão bước về phủ nguyên soái.
"Đại Quan, ngươi ôm cái gì trên tay mà cười có vẻ kinh dị vậy?" Lúc đi ra Thiên Hương lâu, trên tay đại Quan liền ôm thêm một cái bọc nhỏ, đi trên đường mà cứ ngây ngô toét miệng cười......
"Ha ha, không có gì, chỉ là một món đồ mới kiếm được cách đây không lâu......" Nói xong lại bắt đầu ngây ngô cười.
"Ờ......" Ta ôm hộp gấm của ta, liếc cái bọc xanh trên tay hắn một cái, hình như vải bọc bên ngoài là một loại tơ lụa cao cấp, nếu có thể dùng loại tơ lụa tốt như vậy bọc ở ngoài thì bên trong hẳn cũng là một thứ tốt!
"Tiểu Vu, ngươi nói xem, nếu ta tặng thứ này cho Thị Vũ cô nương, nàng sẽ thích sao?" Đại Quan đỏ mặt nhỏ giọng hỏi.
"Sẽ thích cái đó?" Vật trên tay hắn cầm là muốn đưa cho Thị Vũ?
"Ân ~" Đại Quan gật đầu, suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm mặt nhìn ta nói nói:"Tiểu Vu, lần trước không phải ngươi nói một cô nương có tính tình giống như Thị Vũ thìsẽ không thích son bột phấn nước trang sức linh tinh gì đó, ngược lại nàng sẽ yêu thích bảo kiếm ám khí gì đó sao ~"
"Ngạch, ta nói qua khi nào?" Khi nào thì ta lại nói mấy câu này?
"Là lần trước, khi cùng uống rượu với đám đại đầu!" Đại Quan dừng chân lại nói.
Dừng lại theo hắn, ngẫm nghĩ một chút cũng không thể nào nhớ ra nổi đành hoài nghi nói:"Phải không, ta từng nói vậy sao?" Lần trước cùng đám đại đầu uống rượu, không phải đó cũng là lần đến thanh lại lại bị đại tướng quân bọn họ gô cổ trói về sao, khi đó ta có nói mấy câu như vậy sao?
"Đám đại đầu có thể làm chứng!" Đại Quan nhìn ta ra vẻ nếu ta dám lắc đầu thì hắn sẽ nổi khùng.
Xem ra có vẻ như ta đã thực sự nói qua câu đó, ta xấu hổ cười hai tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ vào vật trên tay hắn hỏi:" Ha ha, vậy vật ngươi cầm trên tay là ám khí hay là bảo kiếm?"
"Đây là đoản đao!" Đại Quan cười tủm tỉm vỗ vỗ cái bọc trên tay:" Tên là Trường Minh!"
"Ờ ~" Ta gật đầu:" Kia đại Quan ngươi hiện giờ muốn về đông sương phòng trước, hay là muốn cùng ta đến phòng của ta?" Đứng ở một chỗ rẽ hỏi hắn.
Đại Quan vò đầu nhìn ta rồi mới nói:"Ta về đông sương phòng!"
"Không phải ngươi muốn đưa thứ gì đó cho Thị Vũ sao, lúc này Thị Vũ hẳn là đang ở cùng đại tướng quân!" Nhìn đến khuôn mặt đỏ ửng của đại Quan, ta nhịn không được trêu ghẹo.
"Ta muốn tìm một cơ hội tốt rồi sẽ đưa ~" Đại Quan thẳng lưng quyết đoán.
"Ờ ~" Ta vỗ vỗ vai hắn cổ vũ:" Đại Quan cố lên, chờ tin tốt của ngươi!"
"Hảo!" Đại Quan phất tay với ta, vui tươi hớn hở ôm bảo bối của hắn chạy về phía đông sương phòng.
Ta nhìn theo bóng dáng đại Quang, trong đầu hiện ra hình ảnh: Băng sơn Thị Vũ cùng ông chủ nhỏ đại Quan đứng chung với nhau. Thân thể run lên một chút, ảo tưởng một hồi lâu, lại cảm thấy hình ảnh này có vẻ cũng khá là hòa hợp!
" Cô gia, sao người lại đứng chỗ này?" Bên cạnh vang lên thanh âm Thị Kiếm.
"A, Thị Kiếm !" Ta bị hù nhảy dựng, vội quay đầu thì thấy Thị Kiếm đứng cách ta vài bước, tay ôm một cái bọc, rướng cổ nhìn về phía đông sương phòng.
"Cô gia, vừa rồi người đứng đây nhìn cái gì vậy?" Thị Kiếm mang theo hoài nghi nhìn ta.
"Ha ha, không có gì?" Ta lắc đầu.
"Phải không?" Thị Kiếm có vẻ không tin.
"Ân, Thị Kiếm, hôm nay phu nhân ở nhà sao?" Dường như mấy ngày nay đại tướng quân cũng chưa xuất môn, mỗi lần ta về đều thấy nàng đọc sách trong phòng.
"Hôm nay tiểu thư không ra phủ!" Thị Kiếm nói xong, bất mãn nhìn ta.
"Làm sao vậy?" Sao đột nhiên lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
"Cô gia, hiện tại người đang là phu quân của tiểu thư chúng ta, cho nên......" Trong giọng nói mang theo cảnh cáo.
"Ân, ta biết!" Gật đầu, cái này cũng không cần nàng tới cảnh tỉnh ta thì ta cũng biết. Hơn nữa, có vẻ như ta cũng không có làm điều gì có lỗi với đại tướng quân. Nghĩ đến cuộc sống về sau, ta phiền muộn ôm chặt hộp gấm trên tay, không định cùng Thị Kiếm đàm luận thêm gì nữa bèn nói:" Ta về phòng trước!" Nói xong không đợi nàng phản ứng đã vội cất bước rời đi.
"Hộc......" Đứng trong phòng hộc một hơi, dùng tay vỗ vỗ hai má, lắc đầu bình phục một chút, cảm thấy chính mình và ngày thường không có gì khác biệt xong mới nhấc chân bước vào.
"Phu nhân, ta đã về!" Nói xong, nét mặt biểu lộ nụ cười xán lạn, tuy rằng ta biết đại tướng quân cũng sẽ không phản ứng gì.
Quả nhiên, đại tướng quân vẫn dựa vào nhuyễn tháp chăm chú đọc sách như cũ, ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút.
Ta sờ sờ chóp mũi, nhìn đại tướng quân ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách mà vẫn xem ta như không khí từ đầu đến cuối, sau khi xác định có vẻ như nàng thật sự không thèm để ý gì đến ta, đành phải kéo kéo khóe miệng, cúi đầu nhìn hộp gấm trong tay, do dự một chút rồi đi vào phòng ngủ, đem hộp gấm nhét xuống dưới cùng đống quần áo của ta.
Rồi sau đó như bình thường lấy quần áo trong tủ ra, bước qua phòng ngủ đi về phía tịnh phòng. Mấy ngày nay nước ấm và nước lạnh đều được khôi phục, mỗi ngày trở về không cần tự mình đi gánh nước. Cho nên,dù đang bị đại tướng quân lạnh nhạt nhưng có vẻ đây cũng là một chuyện tốt!
Sau khi tắm rửa xong xuôi, trong phòng vẫn lặng ngắt như tờ, đại tướng quân vẫn tựa vào nhuyễn tháp mà đọc sách như cũ.
"Phu nhân ăn cơm chưa?" Ta xõa tung một đầu tóc ướt sũng, thật cẩn thận đứng đối diện đại tướng quân.
Đại tướng quân ngẩng đầu nhìn ta một cái rồi thản nhiên nói:"Còn chưa!"
"Ách?" Ta mở to hai mắt, có chút phản ứng không kịp, vốn tưởng rằng đại tướng quân hẳn là sẽ không trả lời, không nghĩ tới......
"Phu nhân, chúng ta cho Thị Kiếm dọn cơm lên trước đi, cái kia, một hồi nữa lại đọc sách...." Ta liều mạng mới có thể áp chế kích động nơi đáy lòng, tuy rằng giọng nói có chút lắp bắp.
"Ân!" Đại tướng quân bình tĩnh nhìn ta, khép sách lại.
"Ta đi gọi Thị Kiếm !" Thấy vậy ta liền vội vàng xoay người tính ra ngoài gọi tiểu Thúy chuẩn bị dọn bữa.
"Trở về!" Thanh âm lạnh lùng của đại tướng quân dọa ta đứng không vững, đôi chân bên dưới tí nữa là vấp vào nhau.
"Sao, làm sao vậy?" Sao tự nhiên lại đổi ý, không phải mới vừa rồi trời đã sáng sau cơn mưa sao?
"Lát nữa Thị Kiếm sẽ dọn đồ ăn lên!" Thanh âm đại tướng quân lại trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều, nói xong đứng lên đi về phía phòng ngủ.
Ta theo bản năng đuổi sau lưng nàng, thật cẩn thận gật đầu:" Nha!"
Đại tướng vào phòng ngủ, rồi đi vào tịnh phòng, lúc ta đang sững sờ thì đã bước ra, trên tay cầm theo một cái khăn trắng lớn, vẻ mặt bình tĩnh nói:" Ngồi xuống!"
"Nha ~" Theo bản năng không dám thắc mắc phản đối vấn đề này, vội vàng bước tới trước ngồi xuống ghế đặt trước bàn trang điểm.
Ta vừa ngồi xong thì một khối khăn khô ráo chụp lên đỉnh đầu ta, sau đó tóc được nhẹ nhàng chà sát.
Ta nhìn vào tấm gương được đặt phía trước, nhìn vào hình ảnh trong gương; Ta thì đang đần mặt ra ngồi, còn đại tướng quân thì một thân áo trắng đứng phía sau ta, cúi đầu, vài lọn tóc không nghe lời rũ từ sau vai đến trước ngực; Động tác tay nhẹ nhàng giúp ta lâu mái tóc ướt sung, vẻ mặt bình thản nhưng đôi môi lại khẽ mím tạo nên một độ cong nhẹ; Bởi vì không có mang đai lưng nên quần áo được buông lỏng một cách tùy ý, nhưng lại khiến đại tướng quân vào giờ phút này mang theo hơi thở có chút biếng nhác lại cực kì quyến rũ.
Lẳng lặng nhìn hình ảnh tĩnh lặng gương, đây là lần đầu tiên đại tướng quân chủ động cùng ta thân cận như vậy; Cũng là lần đầu tiên đại tướng quân thân mật giúp ta chà lau tóc như vậy......
Nhìn đại tướng quân trong gương, tâm tình rầu rĩ mấy ngày nay chậm rãi biến mất, theo đó là một loại cảm xúc tràn ngập phấn khởi. Cảm thụ được động tác chà lau nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, đột nhiên lại toát ra ý muốn sẽ tiếp tục như vậy mãi. Nhưng khi nghĩ đến mấy ngày hôm nay, lại nhìn thần sắc bình thản trong gương của đại tướng quân, ta há mồm nói:" Đại tướng quân, thực xin lỗi!" Sự đối đãi lạnh lùng mấy hôm nay khiến ta bối rối, đồng thời càng có chút khó chịu không thôi, không biết vì sao lại trở nên như vậy, nhưng ta chỉ biết một điều, đó là sự biến hóa này của đại tướng quân mới bắt đầu từ sau bữa yến hội. Như vậy, nhất định là ở yến hội ta đã làm gì đó không đúng khiến nàng không vui!
"Ân?" Đại tướng quân ngẩng đầu nhìn ta trong gương.
"Ta ~" Chống lại cặp mắt bình tĩnh thâm thúy lại sáng ngời trong gương, hai tay khẽ run.
Khóe môi đại tướng quân hơi nhếch lên tạo nên một nụ cười nhàn nhạt nở rộ trên môi, bình tĩnh hỏi:"Vì sao lại xin lỗi?"
"Bữa yến hội đêm đó, thực sự không phải là ta cố ý!" Đêm đó, không phải là ta cố ý tỏ ra anh hùng hảo hán giúp người cản rượu, không phải là ta cố ý không thèm thương lượng với người đã xúc động chạy lên gõ cái trống kia, cũng không phải là ta cố ý ở trước mặt bao nhiêu người lại vụng trộm nắm lấy bàn tay người, chiếm lấy sự tiện nghi......
"Phải không?" Đại tướng quân lại tiếp tục lau lau xát xát, vừa nói dứt câu thì tầm mắt lại tiếp tục dời lên đỉnh đầu của ta.
Ta chorằng nàng thấy ta không đủ thành ý, vội vàng tỏ vẻ thành tâm hối cải nói:"Ân ~ Về sau ở những trường hợp như vậy ta sẽ không ở trước mặt mọi người làm ra hành động gì đó khi chưa có sự đồng ý của người, cũng sẽ không lại xúc động biểu hiện ra cái gì đó......"
Không đợi ta nói xong, động tác chà lau trên đỉnh đầu đột nhiên ngừng lại, đại tướng quân lại đang ngẩng đầu, nhìn gương, nhưng càng nói tới khúc sau, sắc mặt nàng cũng càng trở nên khó coi, nụ cười nhàn nhạt vốn hiện diện trên khuôn mặt biến mất không nói, ngay cả đôi môi cũng mím chặt thành một đường thẳng tắp, cuối cùng lạnh lùng cắt ngang lời ta:" Phu quân nói thực xin lỗi là chỉ những việc này?" Nói xong vẻ mặt còn có chút phức tạp.
"Ngạch ~" Ta khẩn trương nhìn nàng trong gương, thân mình cứng đờ gật gật đầu.
Đại tướng quân bình tĩnh nhìn gương, một hồi lâu sau sắc mặt mới giãn ra, mang theo một chút bất đắc dĩ nói:" Việc này phu quân không cần giải thích ~" Tạm dừng một chút, lại bất đắc dĩ thở dài nói:"Này đó người làm rất tốt!" Nói xong lấy khăn ra khỏi đỉnh đầu, buông tóc nói:"Lau khô tóc!" Rồi xoay người đi ra khỏi phòng......
"Chờ chút, đại tướng quân ~" Ta vội vàng đứng lên đuổi theo nàng, đưa tay cản nàng lại hỏi:"Người đang giận phải không?" Cho dù một kẻ có thần kinh thô như ta cũng biết lúc này đại tướng quân đang không vui, dường như còn đang có tâm sự rất nặng,không những thế, những điều đó lại liên quan đến ta!
Ánh mắt đại tướng quân khẽ lóe lên, thản nhiên nói:" Không có!"
"Là ta khiến người tức giận phải không?" Ta đứng trước mặt nhìn chăm chú vào mắt nàng.
"Không phải, không liên quan đến phu quân!" Lần này đại tướng quân không tránh ánh mắt ta nữa.
"Chuyện gì khiến người không vui?" Đại tướng quân như vậy không phải là một đại tướng quân ta muốn thấy, cũng không phải một đại tướng quân cơ trí tao nhã lại ôn hòa ta thấy thường ngày, đại tướng quân lúc này mím chặt môi, mày cau lại, thần sắc phức tạp, giống như đang giãy dụa.
"Không phải là ta không vui!" Thanh âm đại tướng quân có chút đông cứng, giọng điệu mang theo cố chấp còn có chút trẻ con.
"Người đang không vui!" Ta cũng cố chấp nhìn nàng.
Đại tướng quân nhìn ta, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói:"Không phải ta không vui, chỉ là mấy ngày nay có chút việc nghĩ chưa ra thôi!"
"Thật sao?" Có thể có chuyện làm khó được đại tướng quân?
"Ân!" Đại tướng quân bình tĩnh nhìn ta ứng tiếng.
"Vậy ta có thể giúp gì không?" Giúp nàng là phản xạ đầu tiên của ta!
Đại tướng quân nhìn ta, đột nhiên cười khẽ, chân mày giãn ra, đôi mắt chậm rãi phóng đại, bên trong đôi mắt đong đầy nụ cười ấy của nàng phản chiếu ảnh ngược của ta, sau đó nàng nhẹ nhàng nói:" Bất quá, hiện tại ta đã tìm được đáp án !"
"A?" Ta kinh ngạc nhìn bóng dáng đại tướng quân vòng qua người ta đi ra ngoài, chỉ chừa lại chút mùi hương nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn đâu đây!

Bình Luận (0)
Comment