Vu Thị Khuynh Thần

Chương 55

"Phu nhân, đêm nay nàng còn muốn đọc sách sao?" Lòng ta kinh sợ run rẩy, vụng trộm ngắm nhìn mấy quyển sách đang nằm chễm chệ trên nhuyễn tháp đằng kia, trong lòng âm thầm hối hận, sao tự nhiên lại quên giấu mấy quyển sách đó đi nhỉ.
"Ân......" Đại tướng quân cười cười, vẻ mặt sâu xa, trầm ngâm nhìn ta một cái rồi phóng tầm mắt về phía nhuyễn tháp, sau đó mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn ta nói:"Còn một quyển chưa đọc!"
"Ngạch ~" Ta thật cẩn thận hỏi:"Phu nhân chưa đọc quyển nào?" Trăm ngàn lần đừng là quyển sách mà ta đang nghĩ a, nếu quả thật là nó, một hồi nữa bằng bất cứ giá nào ta cũng phải ngăn cản đại tướng quân cho bằng được!
"Ha ha " Đại tướng quân cười cười, vào lúc ta bị nụ cười của nàng mê hoặc trong chớp mắt đó, đại tướng quân đã bước tới nhuyễn tháp.
"A ~ Phu nhân......" Ta tiến lên.
"Ân?" Lúc ta kêu nàng thì đồng thời đại tướng quân cũng đã cầm những quyển sách kia lên rồi.
"Phu nhân, này......" Xong rồi, sách đã rơi vào tay nàng......
"Ân, phu quân làm sao vậy?" Đại tướng quân cười một cách giảo hoạt.
"Ngạch ~" Đại tướng quân giảo hoạt a ~ tim hẫng một nhịp, sau đó không tự chủ nhảy lên rộn rã.
"Dường như quyển này ta chưa đọc!" Đại tướng quân rút một quyển trong đống sách ra.
"A ~" Ta nhìn thấy hai chữ ' Đồ sách ' bên trên bèn vội vàng đưa tay đoạt lấy.
Nhanh chóng giấu quyển sách đó ra sau lưng, chống lại khuôn mặt đang mỉm cười của đại tướng quân, khẩn trương giải thích:"Phu nhân, kỳ thật quyển sách đọc rất nhàm chán, không có gì hay để xem cả!"
"Ồ? Phu quân đã xem qua quyển đó rồi?" Đại tướng quân cười hỏi.
"Khụ khụ ~" Bị sặc một chút, khẩn trương khoát tay, yếu ớt giải thích:"Không có ~" Nhưng khi chống lại cặp mắt sáng ngời kia của đại tướng quân, ta không khỏi chột dạ, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng ánh mắt của nàng mà ấp úng nói:"Không ~ xem nhiều, chỉ, nhìn, một chút......"
Đại tướng quân nghe xong thì nụ cười trên mặt càng đâm thêm vài phần, hỏi:"Nội dung trong sách nói về cái gì mà lại làm phu quân cảm thấy không hay?"
"Nội dung chả có gì cả!" Vội vàng lắc đầu mở miệng phủ nhận.
"Thật sao!" Rõ ràng đại tướng quân không tin!
"Ngạch ~" Nhìn đi chỗ khác, chột dạ ngó bình hoa cổ bên cạnh, gật đầu nhỏ giọng nói:"Ân, nội dung bên trong không có gì cả, chỉ có toàn hình vẽ, mấy loại tranh ảnh cho tiểu hài tử xem ấy mà!" Nói xong dùng sức gật đầu bổ sung một câu:" Đúng vậy, là mấy cái hình cho tiểu hài tử xem!"
Nói xong không đợi đại tướng quân nói thêm gì, xiết chặt quyển sách trên tay, rồi lượm luôn ba quyển sách còn lại, sau đó nhét tất cả vào một cái túi trắng, cột lại, vọt vào thư phòng ở cách vách.
Vòng quanh thư phòng vài vòng, sau đó mới nhìn đến một cái rương nhỏ có khóa đặt ở một góc sáng sủa trong phòng.Vội chạy tới nhét cái túi vào trong rương, sau đó dùng sức đậy nắp rương lại, bấm ổ khóa, rút chìa. Lại cầm chìa khóa vòng tới vòng lui hai vòng, nhìn thấy những bức tranh cuộn tròn bên bàn sách, ánh sáng chợt lóe. Chạy tới lôi trong cuộn tranh cuốn ra một cái bọc nhỏ,nhét cái chìa khóa vào chung chỗ đống bạc, sau đó cột chặt lại, rồi đặt lại chỗ cũ.
"Hộc......" Saukhi đã giấu kỹ mọi thứ, chột dạ quay đầu nhìn về phía sau, thở ra một hơi, đại tướng quân không có đi theo! Lau mồ hôi trên trán, kéo kéo quần áo về phòng.
"Phu quân về rồi à?" Đại tướng quân nhàn nhã ngồi trước bàn, trên tay bưng một chén trà.
"Ân ~ đúng vậy!" Cố nhếch mép cười gượng hai tiếng với nàng.
"Mệt sao?" Đại tướng quân nói xong khẽ cười đánh giá ta hai lượt.
"Ân!" Gật đầu, quả thật có chút mệt.
Đại tướng quân cười khẽ giúp ta châm trà.
"Phu quân, sách đã giấu kỹ hết chưa?" Sau khi đại tướng quân đưa trà cho ta xong, trầm mặc một hồi lâu liền đột nhiên hỏi.
"Khụ khụ khụ......" Nước trà sặc vào lỗ mũi!
"Người đó ~" Đại tướng quân bất đắc dĩ nhìn ta, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng giúp ta lau nước trà dính đầy trên mặt.
"Phu, phu nhân......" Chật vật nhìn đại tướng quân, xoa xoa cái mũi đau xót.
"Làm sao vậy? Đừng che nữa, để ta xem xem." Đại tướng quân lo lắng lấy tay của ta ra, tựa sát lại gần cẩn thận kiểm tra.
"Ân ~ Ngô ~" Nghe mùi hương trên người đại tướng quân cùng hình ảnh phóng đại trước mắt, hơi thở đông cứng, da mặt nóng lên, tim đột nhiên lại nảy lên liên hồi, sâu trong đáy lòng luôn có một loại xung động muốn kéo gần khoảng cách với đại tướng quân. Cảnh báo chính mình phải dời tầm mắt đi, nhưng tầm mắt lại không tự chủ được rơi xuống cánh môi anh đào hồng nhuận kia, không biết sao lại nhớ đến cái loại cảm giác mềm mại tối hôm qua trước khi ngủ, thế là không tự giác chép chép miệng.
"Làm sao vậy?" Bị đại tướng quân phát hiện hành vi mờ ám của ta.
"A?" Giật mình lui người ra sau, kích động khoát tay với đại tướng quân:"Không, không có gì......" Thật là quyến rũ, quả nhiên ta cũng là một kẻ háo sắc!
"Người?" Đâu tiên đại tướng quân còn hơi kinh ngạc, sau đó dường như hiểu ra chuyện gì đó thì chân mày khẽ cong thành một vầng trăng khuyết, đáy mắt lóe lên vầng sáng nhu hòa.
"Ta ~ Ta " Bị nàng nhìn chột dạ không thôi, ánh mắt lơ đãng nhìn đến nụ cười ngày càng đậm trên mặt đại tướng quân, da mặt lại nóng lên, kích động siết chặt tay áo, khẩn trương nói:"Phu, phu nhân, đêm nay đọc sách hao tổn tinh thần, ngủ sớm quá cũng không tốt, hay là, ta kể chuyện cho nàng nghe nha!" Trước kia từng nghe ai nói qua, biện pháp tốt nhất để che dấu sự xấu hổ là đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Kể chuyện?" Trong giọng nói của đại tướng quân không che dấu được cảm giác vui vẻ.
"Ân!" Dùng sức gật đầu.
"Phu quân thường hay kể chuyện cho người khác nghe sao?" Giọng điệu của đại tướng quân vẫn như thường, chỉ là so với vừa rồi thì thiếu đi cảm giác vui vẻ bên trong.
"A? Không có!" Đại tướng quân có gì đó không ổn, tuy rằng biểu tình và giọng điệu của nàng có vẻ vẫn như bình thường, nhưng rõ ràng cảm giác không giống!
"Phải không?" Nụ cười trên mặt đại tướng quân không giảm, nhưng, mặc cho ai nhìn cũng có thể biết rằng nàng không tin.
"Đương nhiên!" Liều mạng gật đầu, nhìn vào mắt đại tướng quâncất lời một cáchchân thành:" Có một chuyện ta chưa từng kể cho bất kì người nàocả!"
"Ân?" Đáy mắt đại tướng quân hiện lên nét kinh ngạc.
Ta hít sâu một hơi, nhìn nàng hỏi:"Khuynh Thần, nàng có muốn nghe câu chuyện này không?" Tuy chưa từng gọi ra tên của đại tướng quân một cách đường đường chính chính như vậy, nhưng giờ đây lại có thể gọi ra một cách dễ dàng.
Đại tướng quân sửng sốt một chút, đáy mắt mang theo nhu tình gật đầu nhìn ta, dừng vài giây lại bổ sung thêm một câu:"Câu chuyệnmà phu quân chưa từng kể cho bất kì người nào này cũng chỉ có thể kể cho một mình ta nghe!"
Đối với sự bá đạo bất ngờ của đại tướng quân,ta sửng sốt một chút, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vui mừng dùng sức gật đầu:"Ân, trừ nàng ra cũng sẽ không kể bất luận kẻ nào nghe!"
"Như vậy ~" Đại tướng quân nói xong liền đưa tay nắm lấy bàn tay vẫn đang siết chặt thành đấm của ta, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của ta ra, sau đó khẽ nắm lấy ngón tay ta tiếp tục nói:" Phu quân muốn kể chuyện gì?"
Nhìn đại tướng quân, trên tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, ngón tay được khẽ nắm lấy, trong đầu bắt đầu hiện lên từng chút từng chút một ở thế giới kia, nhỏ giọng nói:" Phu nhân nghe nhé.Ngày xửa ngày xưa, có một tiểu cô nương được sinh ra ở một thế giới kia, nàng sinh sống tại thế giới đó hai mươi hai năm, một ngày nọ, nhờ một cơ duyên kì lạ mà nàng đi đếnmột thế giới khác, một nơi mà nàng cũng chưa từng biết đến!" Ngón tay bị người buông ra, sau đó lại được nắm chặt.
"Nơi mà tiểu cô nương đó đến không hề giống với nơi mà nàng từng sống, nơi đó có......" Nhớ lại một lượt sự việc đã trải qua trước kia, sau đó kể ra sự khác biệt giữa hai vùng đất cũng như kể lại từng chút từng chút một từng sự kiện trong đời từ bé đến lớn củatiểu cô nươngkia.
"Từ nhỏ nàng đã được nghe kể đủ loại chuyện về săn tìm kho báu, sau đó nàng mới biết được, săn tìm khó báu trong câu chuyện mà nàng nghe thật chất là đi trộm mộ, là phạm pháp . Nhưng nàng lại không nhịn được mà tìm hiểu xem xét đủ loại tư liệu lịch sử, vì vậy lúc nàng thi đại học đã chọn ngành khảo cổ, đơn giản là vì nàng muốn vào một ngày nào đó có thể quang minh chính đại đào được kho báu......" Kể tới đây ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, hiện tại không cần đào, nơi nơi đều là báu vật cổ!
"Ngày đó nàng tâm huyết dâng trào muốn tự mình nấu một bữa cơm, nên nàng liền cầm tiền xỏ dép đi mua chảo, lúc đang lựa chảo, hàng hóa chất bên trên tự nhiên đổ xuống rồi nện trên người nàng, nàng hôn mê bất tỉnh. Chờ khi nàng tỉnh lại thì lại phát hiện nàng đang nằm ở một nơi đồng không mông quạnh, trong tay vẫn cầm chặt cái chảo đang xem......Sau khinàng cứu người kia thì nàng mới hiểu được tình cảnh của chính mình, nàng đang ở trong một thế giớixa lạ, nàng không biết phải đi đường nào, cuối cùng đành phải đi theo người kia,khoác lên người bộ đồ của hắn, đổi sang thân phận nam tử, cuối cùng cả hai cùng nhau tòng quân làm hỏa đầu binh trong quân doanh!" Tiếng kể đứt quãng, lẩm bẩm lải nhải một hồi lâu, cuối cùngkể xong, đột nhiên lại không dám nhìn đại tướng quân bên cạnh.
"Phu quân, nữ hài tử đó muốn trở về thế giới cũ của nàng sao?" Thanh âm đại tướng quânrất nhẹ.
Ngẩng đầu chống lại cặp mắt bình tĩnh của đại tướng quân, tay dùng sức nắm lấy tay nàng, lắc đầu:" Trước kia nàng muốn trở về, nhưng bây giờ nàng lại không muốn trở về nữa!"
"Tại sao?" Lúc này cắp mắt vốn dĩ bình thản của đại tướng quân lại khẽ chớp một cái.
"Bởi vì nàng là một người ích kỷ, ở thế giới này nàng đã gặp được một người cực kì quan trọng đối với nàng, nàng ích kỷ thầm nghĩ ở lại thế giới này cùng người đó yêu nhaugần nhau, bên nhau cả đời!" Ta vẫn luôn là một người ích kỷ, từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn thế.
"Ân!" Đáy mắt đại tướng quân lóe lên chút gì đó thật mềm mại, đôi mắt khẽ chớp, tay bị dùng sức nắm chặt.
Một hồi lâu sau, đại tướng quân cong lên khóe môi, ánh mắt mang theo nhu tình nhìn ta hỏi:" Phu quân, tiểu cô nương đó đã đào được đến bảo vật nào chưa?"
"Ân, đã từng đào được rồi!" Gật gật đầu, nghĩ đến những việc từng trải qua, vẻ mặt như hiến bảo vật nhìn đại tướng quân hưng phấn mà nói:"Năm ấy tốt nghiệp, nàng từng đi theo một nhà khảo cổ học đến hiện trường đào bới một ngôi mộ cổ, ngôi mộ đó cũng chính là một ngôi mộ có tuổi thọ hơn một ngàn hai trăm năm!"
" Kia nàng chỉ vì đào bảo vật thôi sao?" Đại tướng quân liếc ta một cái.
"Đương nhiên không phải!" Bị ánh mắt mị hoặc phong tình vừa rồi của đại tướng quân làm rung động, chớp mắt vài cái mới tiếp tục nói:"Đào bảo vật chỉ là một nguyên nhân mà thôi, còn một nguyên nhân khác, đó chính là có thể chứng kiến được rất nhiều khoảnh khắc lịch sử huy hoàng của tổ tiên chúng ta, đó là một chuyện cực kì rung động lòng người. Đơn giản mà nói, tựa như những bình gốm sứ được chế tác một cách tinh xảo được phủ bên trên một lớp mencực kì tinh tế và tuyệt mỹ.Lớp men phủ lên trên các loại gốm sứ đó sẽ che chở cho những hình vẽ rực rỡ sắc màu không bị tiếp xúc với môi trường bên ngoài, như vậy trong quá trình sử dụng sẽ không bị mài mòn theo thời gian, cũngkhông bị hoen ố hoặc bị ăn mòn bởi những tác nhân có hại khác;Đỉnh cao của đồ gốm là ở thời Tam quốc,đại khái là hơn một ngàn bảy trăm năm trước, người ta rất khó tưởng tượng ra làm thế nào để chế tác được những món đồ mỹ nghệ tinh xảo như thế kia tại một thời điểmmà nền sản xuất còn cực kì lạc hậu thấp kém, thế nhưng họ chỉ dùng một loại bộtmài đen đơn điệu lại có thể khắc họa nên hình ảnh trong cuộc sống hoặc xâu các loại đá cẩm thạch xà cừ lại với nhau để làm đồ trang sức, cho đến thời điểm một ngàn hai trăm năm trước thì bắt đầu xuất hiện tranh sơn thủy, họa tiết trang trí cách điệu chạm khắc, ngâm thơ viết câu đối......" Nhất thời kích động, trong khi hăng say còn buông tay của đại tướng quân ra, cầm lấy chén trà trên bàn, đứng lên cầm lấy bình hoa đặt trên kệ,bắt đầu khoa tay múa chân minh họa.
Nói đến khúc sau, cảm giác cổ họng khát khô khiến ta phải dừng lại uống một chén nước đầy. Đột nhiên ta phát hiện đại tướng quân vẫn trầm mặc nãy giờ. Ta ngơ ra nhìn đại tướng quân hỏi:" Phu nhân, nàng làm sao vậy?" Vẫn trầm mặc không nói, như thế nào khi ta hỏi lại còn đột nhiên cúi đầu, chẳng lẽ vừa rồi ta quá mức kích độnglàm đại tướng quân hoảng sợ?
"Phu quân?" Đại tướng quân vẫn cúi đầu như trước.
"Ân?" Làm sao vậy, thanh âm còn có chút rầu rĩ, nàng mất hứng sao?
"Phu quân, người biết không?" Đại tướng quân nói xong bèn ngẩng đầu, ánh mắt trở nên thâm thúy biến ảo.
"Biết, biết cái gì?" Nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
"Bộ dáng vừa rồi của người khiến ta rất muốn......" Đại tướng quân nói xong liền cong lên khóe môi.
"Muốn ......" Không đợi ta hỏi xong, đại tướng quân đột nhiên đứng dậy đưa tay choàng lên sau cổ ta, kéo gần khoảng cách, môi dán lên môi ta. Một khắc trước khi hai đôi môi gặp nhau, đại tướng quân còn khẽ mấp máy môi, bên tai vang lên một thanh âm nhẹ nhàng:"Muốn hôn người!"
Không giống với cái chạm môi nhợt nhạt tối hôm qua, hai người đều không có kinh nghiệm, cả hai từ ngây thơ ban đầu,sau đó nơi nơi thăm dò, chậm rãi tìm được phương hướng và phương thức yêu thích của lẫn nhau, cùng nhau cộng vũ.
========= Vạch chuyển cảnh vô duyên chen ngang cảnh vui nói rằng phi lễ chớ nhìn======
Dời tầm mắt trở lại thư phòng nhỏ cách vách khi nãy.
Vu Thị vốn nghĩ rằng trong thư phòng không có người, nhưng sau khi Vu Thị vội vã rời đi thì Thị Kiếm ôm mấy quyển sách bước ra từ sau giá sách, nghi hoặc nhìn Thị Vũ cũng đang cầm mấy quyển sách:" Thị Vũ, vừa rồi cô gia bỏ cái gì vào rương vậy?" Thị Vũ nhìn bóng dáng Vu Thị, lắc lắc đầu. Thị Kiếm đi đến cái rương bị Vu Thị khóa lại, kinh ngạc nói:" Sao cô gia lại khóa luôn rương sách lại thế này!" Thị Vũ thản nhiên quét mắt nhìn ổ khóa."Đống sách này làm sao bây giờ?" Thị Kiếm quơ quơ đống sách trên tay hỏi Thị Vũ, hai ngày nữa sẽ hồi kinh, các nàng vốn định gom vài quyển sách mang theo để tiểu thư các nàng giải sầu trên đường, giờ thì hay rồi, sách còn chưa kịp bỏ vào rươngthì rương đã bị cô gia các nàng khóa lại. Thị Vũ suy nghĩ một chút, chỉ vào nơi Vu Thị vừa giấu chìa khóa nói:" Chìa khóa ở bên kia!" Thị Kiếm nhìn theo hướng ngón tay của Thị Vũ, cắn môi do dự nói:"Vậy chúng ta cất sách vào rương thôi!"

Bình Luận (0)
Comment