Vu Thị Khuynh Thần

Chương 57

"A......" Ta trợn tròn mắt nhìn vị nữ nhân áo tím trước mặt, nữ nhân này chính là Dạ đại gia sao? Này cũng......Cũng quá yêu diễm đi. Tầm mắt dời xuống, sau đó lại dời lên......Sau khiđánh giá sơ bộ thì đưa ra kết luận: Dáng người thướt tha! Dung nhan tinh xảo tương xứng với đại tướng quân, bất quá đại tướng quân là đẹp theo kiểu cao nhã lạnh lùng, mà vị còn lại trong đình lại đẹp theo kiểu kiều diễm phong tình. Chớp mắt vài cái, ân ~ Lại một lần nữa đánh giá người đó, nữ nhân yêu diễm một thân áo tím này, cả người mang theo hơi thở phong tình, nhưng lại rất nguy hiểm. Vẫn là đại tướng quân cao nhã lạnh lùngtrông có vẻ đẹp hơn, lúc đại tướng quân cười cũng đẹp hơn nàng, chân mày cũng đẹp hơn nàng......
"Phu quân, vị này chính là người được hoàng thượng ngự phong danh hiệu đại gia, Dạ Tư Y Dạ đại gia!" Đại tướng quân quay đầu quét mắt nhìn ta một cái, nở nụ cười giới thiệu với ta.
Mỹ nữ áo tím đứng đối diện gợi lên khóe môi, nhìn đại tướng quân cười một cái rồi sau đó mới quay đầu nhìn ta, phóng ra một cái mị nhãn nói:"Vu công tử, chúng ta lại gặp mặt!"
"Lại gặp mặt??" Chúng ta có biết nhau sao? Lại vụng trộm đánh giá nàng thêm một lần nữa, nhìn có chút quen mắt thật, dường như đã gặp qua ở đâu. Nhưng khi ánh mắt ta chống lại đôi mắt mị hoặc kia thì không khỏi khẽ rùng mình một cái, thân thể phản xạ có điều kiện trốn về chỗ đại tướng quân, hẳn là mình không quen biết người này! Nữ nhân phong tình vạn chủng này chính là Dạ đại gia khiến cho tên quân sư bất lương kia sợ đến kinh hồn táng đảm sao? Trợn mắt nhìn thêm một lần, sau đó quay đầu nhìn đại tướng quân.
Đại tướng quân cũng không tỏ vẻ nghi hoặc gì khi nghe vị Dạ đại gia này nói với ta câu kia, nàng chỉ liếc nhìn ta một cái rồi mỉm cười cất bước nhẹ nhàng đi đến ghế đá trong đình ngồi xuống.
Đi theo bên người đại tướng quân rồi ngồi xuống cạnh nàng, vì lòng hiếu kì không kiềm nén được mà ta nhìn sang vị Dạ đại gia ngồi đối diện đang cười đến phong tình vạn chủng kia:" Dạ đại gia, ngươi biết ta à??" Kỳ thật ta tính nói, trông Dạ đại gia ngươi có vẻ rất quen a, có phải chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng đại tướng quân đang ngồi ở đây, ta đành phải sửa lời này lại một chút.
Nữ nhân mị hoặc đối diện khẽ cụp mắt xuống, sau đó đôi mắt phương long lanh nhìn ta, vẻ mặt thương tâm nói:"Thật sự đả thương người mà, thế nhưng Vu công tử lại quên ân tình năm xưa ~"
"Tê......" Giọng điệu bi thương và cái biểu tình này của nàng là sao? Thân thể lại run lên vài lần. Quay đầu nhìn về phía đại tướng quân, ta vội vàng tỏ vẻ vị đại gia gì đó này đang nói bậy, ta vànàng không có một chút quan hệ nào hết, vừa rồi nhìn quen mắt có thể là do tối qua ngủ không đủ nên bị hoa mắt.
"Phu nhân......" Ta há mồm chuẩn bị giải thích.
Đại tướng quân cười cười nhìn nữ nhân đối diện, sau đó quay đầu nhìn ta nói:" Phu quân, thời tiết hôm nay khô hanh, nên uống nhiều nước!" Nói xong liền rót một chén nước đưa cho ta.
"A ~" Nhận cái chén, thành thật cúi đầu uống.
Nữ nhân mị hoặc ngồi đối diện đảo tròng mắt phượng, gợi lên khóe môi, nhìn đại tướng quân nói:" Khuynh Thần, thì ra phu quân của ngươi là Vu công tử......"
"Ân ~" Đại tướng quân thong thả ừ một tiếng, trên mặt vẫn mang một nụ cười nhàn nhạt như cũ.
"Phu nhân, ta......" Ta cảm thấy ta nhất định phải giải thích một chút để chứng minh sự trong sạch của ta mới được, rõ ràng ta không biết Dạ đại gia này là ai.
Ta mới vừa định mở miệng thì đại tướng quân quay đầu cười một cách nhu tình với ta:" Phu quân uống nhiều nước một chút!"
Chớp mắt vài cái, đại tướng quân nói uống nhiều nước, kia...... uống nhiều nướcmột chút vậy.
"Khuynh Thần......" Giọng nói cực kì mềm mại......
Ta nhịn không được lại run rẩy, cúi đầu cố gắng uống nước, cố gắng làm mờ nhạt sự tồn tại của bản thân, ta rốt cuộc hiểu được vì sao tên quân sư nổi tiếng bất lương kia lại sợ đến vậy, một nữ nhân phong tình vạn chủng như vậy, cho dù là nữ nhân, nếu không phải là một người bình tĩnh như đại tướng quân thì cũng sẽ chịu không nổi, đặc biệt là động tác phóng mị nhãn vừa rồi, nhịn không được lại rùng mình một cái.
"Dạ đại gia, thành bên này không thể so với kinh đô, gió lớn, uống nhiều nước một chút sẽ không sai!" Thanh âm đại tướng quân vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, không hề chịu chút ảnh hưởng nào.
"Gió sao ~" Hai chữ, giọng điệu lại thay đổi.
Không cần ngẩng đầu, ta cũng có thể cảm nhận được một tầm mắt nóng cháy đang đốt trên người ta. Không ngoài tính toán của ta, nhưng chưa đợi ta kịp phòng bị thì nữ nhân đối diện lại há mồm nói:" Gió bên thành này, đúng là lớn thật, một người phàm tục như ta đây, muốn gặp được cũng không dễ dàng!"
Ta thở ra một hơi, may mà chuyển đề tài rồi.
"Gió, là một vật phi phàm, người tầm thường làm sao có thể dễ dàng gặp gỡ!" Đại tướng quân thản nhiên hồi đáp.
Dạ đại gia nheo mắt phượng lại nói:"Vật phi phàm thì mới thú vị, không phải sao ~"
"......" Ta buông chén nhìn đại tướng quân, tuy hai người các nàng chuyển đề tài là một chuyện tốt, nhưng cũng chuyển quá nhanh đi, giờ lại đang nói về chuyện bí hiểm gì nữa đây?
Ta còn đang thắc mắc các nàng thần thần bí bí cái gì thì Dạ đại gia đột nhiên xoay qua nhìn ta mở miệng:"Vu công tử có nhớ dưới chân núi Đông, bờ sông Thương Lan, dưới ánh trăng......"
Dưới núi Đông? Bờ sông Thương Lan? Dưới ánh trăng? Trong đầu hiện lên một hình ảnh chật vật nào đó khiến ta cả kinh bật dậy, trợn mắt nhìn nữ nhân đối diện đang cười cợt đùa bỡn la lớn:"Là ngươi......"
"Nha, Vu công tử nhớ rồi à......" Nói xong còn quăng một ánh mắt phong tình về phía ta.
"Hộc, hộc...... Thì ra là ngươi......" Ta kích động chỉ vào nữ nhân đang cười đến phong tình vạn chủng phía đối diện, nghiến răng nghiến lợi.
"Đương nhiên là ta......" Nói xong lại phóng qua một ánh mắt phong tình.
Ta há mồm chuẩn bị mắng người thì nữ nhân đối diện lại giành lời trước:"Vu công tử, sau đêm đó, hai năm cách biệt, ta thế nhưng lại nhớ mong ngài từng giờ từng khắc ~"
Ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng:"Ta cũng quên không được ngươi......" Lần vũ nhục đó cả đời này ta cũng không thể quên.
"Nguyên lai Vu công tử cũng......" Nữ nhân đối diện đột nhiên chen vào nói, nói xong lại nở nụ cười rực rỡ với ta, giọng nói tràn đầy toan tính.
Nụ cười đầy toan tính như vậy, giật mình một cái, lát sau mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn sang bên cạnh, đại tướng quân vẫn cười nhàn nhạt thong thả phẩm trà như cũ.
"Phu nhân ~" Thiếu chút nữa rơi vào bẫy của nữ nhân đối diện, những lời này của nàng làm như ta với nàng có gì dính líu mờ ám với nhau vậy nàng những lời này nói rất đúng giống ta cùng nàng có cái gì bất chính canh giữ cửa ngõ hệ dường như.
"Ân?" Đại tướng quân hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ta.
"Phu nhân, ta không có bất kì quan hệ nào với nữ nhân này cả......" Cho dù có thì cũng là quan hệ thù địch.
"Ân!" Đại tướng quân cười gật đầu nói:" Ta biết!"
"Hộc ~" Nhả ra khí, không hổ là đại tướng quân.
Đại tướng quân buông chén xuống, dùng giọng điệu như răn dạy trẻ connói:"Phu quân, người tới cửa là khách, không thể vô lễ với Dạ đại gia!" Nói xong liền kéo ta ngồi xuống, nhéo nhéo lòng bàn tay ta nhẹ nhàng trấn an.
"Phu nhân nói phải!" Ta thành thật gật đầu, sau đó quay đầu nở nụ cười xán lạn với Dạ đại gia, lễ phép nhận lỗi:" Dạ đại gia, thật có lỗi, phu nhân nhà ta nói đúng, vừa rồi đã đắc tội, mong Dạ đại gia tha thứ! Xem ra hôm nay gió hơi lớn nên khiến mắt mờ, thế nhưng lại nhìn nhầm Dạ đại gia thành ' lũ cướp cạn ' nơi núi rừng hoang dã hai năm trước, cái hạng người bất lương 'lấy oán trả ơn' phải xui xẻo lắm mới đụng phải." Cố ý nhấn mạnh sáu từ ' lũ cướp cạn ' và ' lấy oán trả ơn '.
Nói xong ta quay đầu nhìn đại tướng quân nói:" Phu nhân, lúc trước có một chuyện ta quên kể. Đó là vào hai năm trước, sau khi ta và đại Quan tránh được một kiếp trong tay đạo tặc thì bị lạc trong một vùng rừng núi ở phía Đông, sau vài ngày chật vật mới thoát ra khỏi khu rừng đó được. Hành lý linh tinh gì đó đều quăng lại trong rừng. Khi đó hai người chúng ta vừa lạnh vừa đói, thật vất vả mới bắt được hai con cá nhỏ ở bờ sông,chúng ta cố nén đói khát nướng chúng lên thì lại bắt gặp một người thoạt nhìn có vẻ bị thương đang nằm dưới đất, tưởng rằng ' nữ tử nghèo túng ' này cùng chung cảnh ngộ nên chúng ta hảo tâm ra tay giúp đỡ, không ngờ rằng kết cục cuối cùng là cá bị cướp mất, thế cũng không nói, chúng ta còn bị đánh ngất xỉu rồi cột vào một cái cây......" Mỗi lần nghĩ đến hoàn cảnh khi đó, ta vàđại Quan liền phẫn hận không thôi, may mà chúng ta tốt số gặp được tiều phu lên núi đốn củi,nếu không thì ta vàđại Quan đã sớm phơi thây nơi núi rừng hoang dã.
"Nha, nếu như các ngươi cẩn thận đề phòng thì người khác làm sao ra tay được?" Nữ nhân đối diện quả nhiên là da mặt dày vô đối, nói sạo thì thôi đi, lại còn tỏ ra rất vô tội hất bát nước bẩn về phía chúng ta, nói sạo xong lại còn nhìn đại tướng quân vô tội nói:" Lúc ấy các ngươi không nghĩ cách tự giải thoát sao?"
"Hừ ~ tự giải thoát!!~ Cột chặt cả hai chúng ta vào một cái cây rồi quăng con dao ở chỗcách chúng ta đến năm sáu thước, đã vậy cũng không để lại cho chúng ta bất kì nhánh cây nhỏ nào xung quanh, vậy làm sao mà tự giải thoát??" Lại còn dám nói tự giải thoát, có ai lại cột người ta vào một cái cây rồi sau đó quăng con dao cách xa năm sáu thước rồi bảo người ta tự giải thoát không?
"Nha, như vậy sao......" Nữ nhân này vẫn giữ vẻ mặt phong tình vạn chủng như cũ,mỉm cười vô tội.
Ta trừng mắt nhìn nàng, nghĩ đến thân phận hiện tại của nàng, ta hít sâu vài hơi, quay đầu nhìn đại tướng quân nói "Phu nhân, ngày mốt chúng ta phải khởi hành, ta về kiểm tra hành lý một chút......" Lúc này không tiện trả thù, nhưng ta cũng không độ lượng đến nỗi có thể cùng cừu nhân ngồi chung một bàn chuyện trò vui vẻ!
Đại tướng quân như có chút đăm chiêu nhìn ta, đáp:"Ân!"
"Dạ đại gia, không bồi tiếp!" Nữ nhân này rất nguy hiểm, ta quyết định, sau khi trở về nhất định phải bỏ qua thù cũ mà tạm thời thành lập mặt trận thống nhất với tên quân sư bất lương kia, đồng lòng đối địch!
"Ha ha ~" Dạ đại gia lại nhìn ta nở một nụ cười mị hoặc.
Nhìn thấy đại tướng quân gật đầu, ta liền đứng lên bay nhanh về thủ phủ của Phong quân sư.
"Biểu muội phu?" Chưa đi được bao xa thì cổ áo đã bị người túm lại, kéo đến sau ngọn núi giả.
"Ba " Dùng sức thoát khỏi móng vuốt trên cổ áo, tức giận gọi tên cái người đang lén lút kế bên:"Phong quân sư!"
Phong quân sư thay đổi vẻ âm hiểm tính kế thường ngày, vẻ mặt lo lắng nhìn ta nói:"Sao ngươi ra được đây?"
"Thì đi ra thôi ~" Nếu không ra được, ta lo rằng ta sẽ nhào qua cắn chết nữ nhân kia mất thôi.
"A ~" Phong quân sư sửng sốt một cách hiếm hoi, sau đó vỗ trán một chút nói:"Biểu muội phu, sao ngươi lại có thể để một mình Khuynh Thần ở lại đó!" Nói xong còn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn ta.
"Làm sao vậy?" Ta sửng sốt một chút, nghĩ đến nữ nhân có tiền án tiền sự kia bèn khẩn trương hỏi:"Nữ nhân kia sẽ gây chuyện bất lời vớiphu nhân nhà ta?" Mẹ của Trương Vô Kỵ nói rất đúng, tất cả mỹ nữ đều nguy hiểm, chỉ trừ đại tướng quân!
"A ~ Cũng không thể nói nàng sẽ gây bất lợi cho Khuynh Thần " Phong quân sư nói xong còn đồng tình nhìn ta một cái, sau đó vỗ vai an ủi ta rồi nói:"Biểu muội phu, yên tâm, trong lòng Khuynh Thần chỉ có mình ngươi, nữ nhân kia cũng không thể làm gì được!" Nói xong còn vỗ mạnh lên vai ta hai cái
"A?" Này là có ý gì, nghi hoặc nhìn nàng nắm một nhánh cây còn xanh lá bên trên, dẫm lên một tảng đá, che nhánh cây trước mặt, vươn đầu ra khỏi núi giả nhìn về phía trước.
Nhìn Phong quân sư đang rình lén bên trên, ta không khỏi nhấc chân leo lên tảng đá kia, chen cùng một chỗ với nàng, theo tầm mắt của nàng thật cẩn thận vươn cổ ngắm nhìn phía xa xa. Đập vào tầm mắt quả thật là chỗ đại tướng quân và Dạ đại gia đang ngồi.
Trong lương đình có hai người mà chúng ta đang theo dõi, đại tướng quân ngồi bên phải đang mỉm cười nói gì đó khiến Dạ đại gia ngồi đối diện cũng khẽ nhoẻn miệng cười. Sao đó Dạ đại gia kia lại mấp máy nói gì đó lại khiến đại tướng quân nghe xong cũng cười theo, sau đó đại tướng quân lại trầm mặc một chút, sau đó nói vài câu......
"Uy, Phong quân sư, ngươi nghe được các nàng đang nói gì sao?" Ta nhịn không được nhẹ nhàng thọt thọt Phong quân sư đang núp sau nhánh cây nhỏ.
Phong quân sư nhìn về phía trước, chép chép miệng rồi mới quay đầu nhìn ta hỏi ngược:"Còn ngươi, ngươi có thể nghe được các nàng nói gì sao?"
Lắc đầu:"Xa như vậy làm sao ta nghe được?" Hai người chúng ta hiện giờ đang trốn đằng sau núi giả, mặc dù hình ảnh nhìn thấy được rất rõ nét, nhưng ở khoảng cách từ đây đến tiểu đình kia lại đến hơn năm sáu mươi thước, một khoảng cách xa như vậy, hơn nữa đại tướng quân bọn họ lại nói chuyện cực kì từ tốn nhỏ nhẹ, nghe được mới kỳ quái.
Phong quân sư liếc mắt nhìn ta một cái rồi quay đầu tiếp tục nhìn không chớp mắt động tĩnh ở lương đình.
" Phong quân sư, vị Dạ đại gia này rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Lời nói của nàng tự dưng lại khiến ta sinh ra một cảm giác nguy cơ, đồng thời tính nhiều chuyện lại nói cho ta biết dường quan hệ giữa Dạ đại gia và Phong quân sư không hề đơn giản.
"Đó là một nữ nhân âm hiểm cực kì nguy hiểm!" Phong quân sư nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ân ~" Cái này ta đồng ý.
"Kia, ngươi vì cái gì lại......" Vì cái gì lại sợ nàng như vậy,sợ xong lại đến đây rình lén.
"Nữ nhân giảo hoạt âm hiểm này, từ lần đầu tiên nhìn thấy thì chúng ta đã không ngừng đối chọi......" Phong quân sư cũng không quay đầu lại mà nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ồ......" Thì ra là kẻ địch thật a...... Có thể được Phong quân sư âm hiểm gọi là kẻ âm hiểm, xem ra quả thật rất nguy hiểm,mặt trận thống nhất với Phong quân sư có vẻ là tình thế bắt buộc rồi, vị Dạ đại gia này, về sau tránh xa được thì phải tránh thật xa, mối thù gì đó thì phải thương lượng với đại Quan một chút, mà thôi quên đi.
" Phong quân sư, chúng ta có cần qua đó......" Vừa rồi ý của nàng là dường như Dạ đại gia có ý đồ mờ ám với đại tướng quân, đại tướng quân chỉ có một mình bên kia khiến ta lo lắng......
"Không cần qua đó, nàng chiếm không đến tiện nghi của Khuynh Thần đâu, chúng ta chỉ cần nhìn nàng, đừng để cho nàng hạ độc thủ là được......" Phong quân sư kéo lấy quần áo của ta, ngăn ta lại......
"Nhưng mà......" Nghe lời nàyxong lại khiến tacàng lo lắng......
"Biểu muội phu, không cần lo lắng, tuy rằng nữ nhân âm hiểm này vẫn dây dưa Khuynh Thần, nhưng Khuynh Thần sẽ không sinh ra tình cảm gì với nàng đâu, huống chi bây giờ còn có ngươi......" Phong quân sư an ủi nói.
"A......" Ý này là nói nữ nhân kia thầm mến phu nhân nhà ta nên ta phải ratay quét dọn cái tai hoạ ngầm này??
"Không được, ta muốn quay lại......" Ta khẩn trương giựt bàn tay đang nắm chặt quần áo ta của Phong quân sư.
"Không thể ra đó......" Phong quân sư gắt gao giữ chặt quần áo của ta.
"Không được, ta muốn ra đó......"
"Không thể ra đó......"
"......"
Bên ngoài núi giả, bên trong lương đình.
Dạ Tư Yđầy mị hoặc cười cười với Tư Khuynh Thần, bất đắc dĩ nói:"A ~ Vì sao thủ đoạn rình lén của người này vẫn kém cỏi như vậy nhỉ......"
"Dường như lần này có chút tiến bộ ......" Tư Khuynh Thần cong cong khóe môi.
"Ân, có lẽ vậy, lần này lá trên nhánh cây nhỏ dùng để ngụy trang kia cũng nhiều hơn không ít so với trước đây, xem như cũng che được kín mặt!" Dạ Tư Y nói xong thì khẽ cười, vì vậy cặp mắt phượng cũng kéo thành một đường cong.
"Ân!" Tư Khuynh Thần nở nụ cười nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Bất quá......" Mắt phượng của Dạ Tư Y xoay chuyển, khóe mắt đảo qua núi giả xa xa:"Vị kia nhà ngươi cũng rất thú vị ~"
Tư Khuynh Thần nghe xong chỉ nở nụ cười nhàn nhạt nói:" Không phải hôm nay Dạ đại gia đến đây là chỉ để nói với ta những thứ này chứ?"
Tuy ngoài mặt Khuynh Thần không nói gì, nhưng sự cưng chiều và nhu tình nơi đáy mắt vẫn là trốn không thoát khỏi ánh mắt của Dạ Tư Y, Dạ Tư Y cười khẽ không thèm vạch trần, mị nhãn hơi hơi nheo lại nhìn Tư Khuynh Thần vẫn mang vẻ lạnh nhạt:" Khuynh Thần, vì sao có đôi lúc ngươi lại nói chuyện thẳng thừng như vậy nhỉ?"
Tư Khuynh Thần nâng chung trà lên thưởng thức:"Đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao?"
"Khuynh Thần, ngươi thật hạnh phúc, cũng thật may mắn!" Dạ Tư Y nói xong, nụ cười nơi đáy mắt lại hiện lên nét cô đơn và bất đắc dĩ.
"Ân!" Tư Khuynh Thần nghĩ đến cái người đang rình lén nhưng lại hoàn toàn bị lộ tẩy đằng sau ngọn núi giả kia thì gật đầu nói:"Đúng vậy!"
"Ha ha......" Dạ Tư Y khẽ cười gật đầu, sau đó thu hồi nụ cười trên mặt nghiêm túc nói:" Khuynh Thần, ta đã chờ cũng đủ lâu!"
"Ngô?" Tư Khuynh Thần buông chén trà, ngẩng đầu nhìn Dạ Tư Y đối diện, thần sắc nghiêm túc và kiên quyết lại đi cùng với nét ưu sầu nơi đáy mắt, khóe mắt Khuynh Thần khẽ đảo qua vạt áo xanh nhạt lấp ló đằng sau núi giả xa xa kia, thấu hiểu nói:"Nàng hiểu lầm ngươi rất sâu, phòng bị cũng rất nặng!"
"Thì sao chứ......" Dạ Tư Y thờ ơ nở nụ cười.
Tư Khuynh Thần nhìn thấy nàng như vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Dạ Tư Y không dấu vết đảo qua ngọn núi giả xa xa, nhẹ nhàng nói:"Lên đường cẩn thận, sát khí còn đó!" Nói xong liền đứng dậy, theo động tác xoay người mà bày ra nụ cười mị hoặc về phía ngọn núi giả xa xa kia.
"Cám ơn!" Tư Khuynh Thần đáp, đồng thời ánh mắt cũng đảo qua ngọn núi giả kia, nụ cười nơi đáy mắt lại sâu thêm vài phân.


Bình Luận (0)
Comment