"Phong, Phong quân sư??" Chống lại cặp mắt hơi hơi nheo lại kia, không hiểu sao hai tay ta lại đưa tới đỉnh đầu của hắn. Một tay nhanh chóng chụp lấy đóa hoa nhỏ còn cắm trên đỉnh đầu hắn xuống, sau đó nhanh chóng vụng trộm vứt bỏ; Một tay khác lại nhanh nhẹn dùng sức đem bùn đất còn dính lại trên đầu hắn phủi sạch.
"Vu Thị......" Lúc hắn nói chuyện rõ ràng có chút nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua là biểu tình trên mặt và giọng điệu của hắn cũng không quá ăn khớp — trên mặt triển lộ một nụ cười xán lạn.
"Ha ha " Ta học bộ dáng của hắn, cũng cười xán lạn với hắn. Nguyên bản đã muốn chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi cơn bão mà hắn giấu sau vẻ ngoài sóng yên gió lặng, lại không nghĩ tới hắn chỉ nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau bùn đất trên mặt vừa nhìn ta trầm mặc không nói.
Mà từ động tác của hắn ta phát hiện tay kia của hắn giống như đang cầm một miếng vải màu trắng gì đó, nhìn kĩ mới nhận ra đó là một dây cột tóc màu trắng thật dài đang tung bay theo gió trong tay hắn, dường như dây cột tóc kia cũng còn dính không ít hoa cỏ màu xanh.
Phong quân sư lau mặt xong, một bên vừa gấp khăn tay lại một bên vừa nhìn ta nói: "Vu Thị, nay, ta cho ngươi hai con đường!" Nói xong, gợi lên khóe miệng với ta rồi tiếp tục nói: "Thứ nhất, hồi doanh ấn quân pháp xử tội, lĩnh năm mươi quân côn; Thứ hai, làm cho ta một chuyện!"
"Ách??" Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nghe đến con đường thứ hai, đột nhiên nghĩ tới Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ. Do dự một hồi nhìn hắn yếu ớt hỏi: "Phong quân sư, cái kia...... Còn có con đường thứ ba sao?"
"Ân ~" Hắn híp mắt suy nghĩ một chút mới gật đầu nói: "Có!"
Không đợi ta cao hứng xong, hắn liền đưa dây cột tóc hắn đang cầm trên tay tới trước mặt ta, chỉ vào chính giữa dây dây cột tóc, mỉm cười xán lạn với ta, sau đó chậm rãi nói: "Cho ngươi hai canh giờ để tìm khối ngọc xanh bên trên đã bị rơi xuống. Nếu ngươi có thể tìm khối ngọc đó về, ta sẽ không truy cứu việc này, nhược bằng không!!" Nói xong hơi nheo hai mắt lại rồi mỉm cười ôn hòa với ta.
"......" Nhìn dây cột tóc trên tay hắn, không biết có phải ta bị ảo giác hay không, lại cảm thấy con đường thứ ba mà Phong quân sư cấp cho vẫn rất nguy hiểm. Cẩn thận nhìn chằm chằm dây cột tóc một hồi, do dự một chút tiếp tục hỏi:"Phong quân sư, nếu ta không tìm được khối ngọc đó về ta sẽ bị gì?"
Phong quân sư nghe lời ta nói, lập tức bày ra một bộ dạng ta rất dễ nói chuyện nhìn ta:"Ân...... Bản quân sư vẫn luôn là một người thực nhân từ, nhưng mà, bản quân sư cho tới nay cũng là người nổi tiếng trong quân Trấn Bắc với việc lấy nghiêm khắc trị quân, nói như vậy, Vu Thị hẳn là cũng đã từng nghe qua."
"Ngạch......" Nuốt nước bọt một cái, ở trong quân doanh tự nhiên là nghe qua không ít tin đồn về hắn máu lạnh vô tình. Chẳng qua là, có phải ý hắn muốn nói nếu ta tìm không thấy khối ngọc gì đó, ta phải chịu năm mươi quân côn kia, hơn nữa năm mươi côn này hình như là quy định gì đó trong quân pháp, tuyệt đối không phải là thứ có thể nói chuyện tình cảm được?
"Hai canh giờ sau, cầm thứ tìm được xuống dưới gặp ta." Phong quân sư nói xong tiêu sái xoay người, đi về phía đầm nước dưới sườn núi.
Sau khi hắn đi được vài bước dường như nghĩ đến chút gì đó, đột nhiên xoay người lại ôn hòa cười với ta, lúc ta đang nghĩ đến hắn đột nhiên nhân từ muốn tha cho ta, miệng há ra ngậm lại nói: "Đúng rồi, khối ngọc thạch kia là ngọc bích thượng đẳng, cho nên xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng nghĩ tới việc tùy tiện tìm một viên đá hoặc thứ ngọc hạ đẳng nào đó cho ta. Bất quá...... Nếu ngươi thật sự muốn đổi một khối ngọc khác cho ta, cũng không phải không được, nhưng mà, phải có giá trị ngang bằng với khối ngọc ta bị mất, chỉ là ta nghe nói, khối ngọc như vậy dường như trị giá khoảng một ngàn lượng! Đương nhiên, tốt nhất ngươi cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn!"
"A??" Ta nâng tay lên, dùng sức siết nắm đấm, huơ huơ vài cái với cái bóng dáng đáng giận kia, sau khi phát tiết xong mới vô lực buông tay xuống.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm trước mắt, nội tâm dâng lên một trận bi phẫn và hối hận, con bà hắn, quả nhiên làm người không thể manh động như vậy không thể thiện lương như vậy. Vừa rồi tại sao lại nhiều chuyện như vậy chứ? Vừa rồi tại sao lại bày đặt chính nghĩa cái gì chứ......
Rối rắm một hồi lâu, mới nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình. Nếu chạy trốn, ta là một tiểu dân không quyền không thế, phỏng chừng không đợi ta chạy ra khỏi Biên thành, cũng đã bị trói trở về, đến lúc đó nghênh đón ta không chỉ là năm mươi quân côn hiện tại; Chọn con đường thứ hai, ân, rõ ràng chính là cạm bẫy, rất nguy hiểm. Càng nghĩ, cuối cùng cảm thấy cái thứ ba có vẻ an toàn.
Vì vậy, thành thật xắn ống tay áo lên, nằm úp sấp đến chỗ Phong quân sư vừa rồi nằm úp sấp, bới bới một khối cỏ bắt đầu công việc mò kim đáy bể của ta.
Phạm vi tìm kiếm mở rộng sau một hồi lâu, ngoại trừ tìm thấy vài hòn đá nhỏ cộng thêm vô số các loại côn trùng, đừng nói là ngọc bích, ngay cả khối đá ra dáng ngọc cũng không thấy.
Bứt bứt mấy cọng cỏ dại, đặt mông ngồi xuống đất, tầm nhìn đang ở một độ cao tuyệt hảo, quay đầu nhìn bóng người nhàn nhã dưới sườn núi, nội tâm lại là vừa tức giận vừa rối rắm. Vừa rồi còn cảm thấy tiếng đàn là tiên nhạc, lúc này nghe vào trong tai cũng biến thành dị thường chói tai.
Con bà nó, không phải bị khối đất đập vào đầu một chút sao, vậy còn phải chịu năm mươi quân côn, còn nói gì mà lấy nghiêm khắc trị quân, rõ ràng chính là làm việc thiên tư trái pháp luật......
Đang lúc phát tiết, đột nhiên phát hiện người mang khăn che mặt đang đàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ta. Tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng mà, không hiểu sao lại biết rõ là nàng đang nhìn ta.
Giống như đang làm chuyện xấu bị người vừa vặn bắt gặp vậy, ta lập tức xoay đầu, chột dạ gục đầu xuống, cúi đầu, xoay người nằm úp sấp lên bãi cỏ tiếp tục lật cỏ tìm ngọc.
Không biết qua bao lâu, ta bắt đầu cảm thấy đầu có chút choáng váng, tay chân đau nhức, một đôi giầy thêu đột nhiên xuất hiện trên khối cỏ ta đang chuẩn bị lật lên xem, ngẩng đầu nhìn theo đôi giầy thêu hướng lên trên, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy chút gấu quần, sau đó là đất trời xoay chuyển, mắt thấy đầy sao, rồi sau đó tối sầm, đầu lung lay một chút, trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
"Uy ~ biểu thiếu gia nói canh giờ đã đến, bảo ta đi lên hỏi ngươi đã tìm được cái đó chưa?" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói không kiên nhẫn và khinh thường.
Quơ quơ đầu nhìn thị nữ võ lâm cao thủ đang cúi xuống nhìn mình, đột nhiên có chút phản ứng không kịp.
"Uy ~" Thị nữ cao thủ không kiên nhẫn hô to một tiếng.
"A ~" Hữu khí vô lực ứng một tiếng, sao bốn giờ đồng hồ lại qua nhanh như vậy?
"Nếu nghe hiểu, như vậy cái đó?" Thị nữ cao thủ nói xong vươn tay về phía ta.
"Ngạch...... Cái kia, Thị Kiếm tiểu thư, có thể phiền toái ngươi giúp ta chuyển cáo Phong quân sư một tiếng hay không, hỏi hắn có thể cho ta thêm chút thời gian được không??" Đương nhiên cái vụ cầu thêm thời gian này không phải là ta thật sự muốn tiếp tục tìm khối ngọc gì đó, ta là muốn quay về doanh trại, sau đó mặc thêm mấy bộ quần áo dày hoặc có vụng trộm thêm chút bông vải gì đó. Xong rồi lại thuận tiện hỏi thăm một chút bình thường là người nào chấp hành quân pháp, nếu là người quen, vậy chạy tới đánh tiếng với họ một chút......
"Hừ ~" Thị nữ khinh bỉ nhìn ta liếc mắt một cái, nhanh chóng thu tay, hừ nhẹ với ta một tiếng: "Nói vậy nghĩa là không tìm được vật đó?"
"Ha ha......" Lúc này trừ bỏ ngây ngô cười vài tiếng, thật sự là không biết nên trả lời thế nào.
"Đã như vậy, biểu thiếu gia bảo ngươi cùng ta đi xuống, có chuyện gì tự ngươi nói với hắn đi!" Thị nữ cao thủ nói xong cũng không quản ta có nghe kịp hay không, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng thị nữ, ý nghĩ đi hay không đi lại qua lại giao chiến, cuối cùng vẫn là ý nghĩ'đi' chiếm cứ thượng phong một chút. Cố lấy dũng khí đứng lên.
Đứng lên quá nhanh, trước mắt tối sầm, thân thể lung lay hai cái. Dừng lại một hồi lâu, thế giới trước mắt mới khôi phục bình thường, ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, lấy tay vỗ vỗ hoa cỏ sau mông, nhìn hai thân ảnh màu trắng dưới sườn núi, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, không phải là đi xuống sao, có cái gì phải sợ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nâng cằm lên, đi về phía sườn núi.
Mới vừa đi được vài bước, đột nhiên không biết có phải do nằm úp sấp quá lâu hay không, dưới chân nhất thời chao đảo, sau đó không biết là đạp trúng cái gì, bị vấp một chút, theo đó đầu gối nhói lên, chân mềm nhũn. Sau đó, ta chỉ kịp phát ra một tiếng xuyên thấu rừng cây, khiến không ít những chú chim bé nhỏ trong rừng kinh hãi vỗ cánh bay, thân thể cắm về phía trước, lấy một tư thế tiêu chuẩn đầu chúi về phía trước, chân duỗi ra sau tạo thành một động tác trượt cỏ nghệ thuật cực kì đẹp mắt, trực tiếp nhanh chóng vượt qua thị nữ cao thủ đi ở phía trước, thẳng tắp chảy xuống trước mặt hai người đang ngồi trên chiếu.
"Ha ha......" Thế giới đột nhiên im lặng, sau đó, đầu tiên là một tiếng cười vang lên, sau đó lại là hai tiếng cười.
Ta ngẩng đầu, phun ra cọng cỏ lỡ ăn vào miệng trong quá trình lăn xuống, quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn vị quân sư bất lương nào đó đang ôm bụng ghé vào chiếu cười sặc sụa, mà nữ tử áo trắng ngồi trước mặt ta, tuy rằng biểu tình trên mặt bị một tầng sa mỏng ngăn trở, không nhìn rõ biểu tình lúc này của nàng là thế nào, nhưng cặp mắt lộ ra bên ngoài tầng sa kia, đôi con ngươi ngăm đen thâm thúy lúc này thực rõ ràng mang theo ý cười nồng đậm.
"Ha ha ha...... Khuynh Thần, ngươi xem......Ha ha ha......Rất......Ha ha buồn cười......" Một tên quân sư bất lương nào đó một tay ôm bụng, một tay chỉ vào người ta run rẩy cười lớn, mà ta trực tiếp quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, trong bụng nguyền rủa hắn tốt nhất là cười sặc nước miếng chết đi. Vì thế, ta cũng bắt đầu vạn phần tưởng niệm AQ tiên sinh vĩ đại và tinh thần AQ của hắn.
Cho đến khi ta quỳ rạp trên mặt lấy lại hơi xong thì hai kẻ đang vui vẻ cười lớn khi thấy người gặp họa kia cũng vừa hổn hển dừng lại.
Nhìn Phong quân sư vẫn còn đang cười chảy nước mắt, nhịn xuống xung động muốn lao lên cắn xé hắn một trận, thong thả từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng phủi sạch bùn đất gì đó trên người, đứng thẳng thân mình nhìn hắn hỏi: "Phong quân sư, xin hỏi ngài đã cười xong chưa?"
"Ha ha......" Không biết hắn có phải bị kích thích quá mức hay không, chỉ vào người của ta lại cười ha hả.
Trong ba người chỉ có một người duy nhất không cười ra tiếng là Tư tướng quân, vẫn bình tĩnh ngồi trước bàn nhỏ như cũ. Trong khi Phong quân sư đang lớn tiếng cười, nàng đột nhiên nhìn ta lên tiếng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Ngạch, không, không sao!" Chống lại ánh mắt mang nụ cười của nàng lộ ngoài khăn che mặt, dùng sức lắc đầu. Nói xong, phát hiện nụ cười nơi đáy mắt của nàng dường như càng thêm sâu, trên mặt không khỏi nóng lên. Cúi đầu, nhìn trên quần áo nhăn nhúm dính không ít bùn đất và hoa cỏ, ta bắt đầu hối hận vừa rồi vì cái gì chính mình lại nâng cao đầu như vậy; Vì cái gì đi mà không nhìn đường; Vì cái gì lại muốn học theo thị nữ cao thủ kia, vì cái gì không chọn đường có độ dốc thoai thoải mà đi xuống?
"Ngươi ~" Tư đại tướng quân dường như muốn nói gì đó, chẳng qua là sau một tiếng ngươi liền không nói tiếp câu sau.
"Ách?" Ta ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng.
"Không sao là tốt rồi!" Chân mày lộ ra ngoài khăn che mặt nhẹ nhàng cong lên, đáy mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"......" Nghe được lời nàng, đáy lòng kinh ngạc đồng thời mang theo chút cảm giác gì đó không rõ.
"Khụ khụ......" Phong quân sư giống như giả vờ đứng đắn ho khan vài tiếng, là đang che dấu việc chính hắn thất lễ vừa rồi đồng thời cũng kéo lại ta lúc này đang đắm chìm trong lời nói của Tư đại tướng quân.
Phong quân sư hơi nhăn mặt nhìn ta, bày ra một bộ dạng quân sư nói: "Vu Thị, vật này nọ ngươi đã tìm được rồi sao?"
"Không có!" Dùng sức lắc đầu.
"Nếu như thế, như vậy, ngươi nói việc này phải làm như thế nào cho phải đây?" Phong quân sư, nheo lại đôi mắt hồ ly, âm hiểm nhìn về phía ta.
"Tiểu nhân không biết, còn thỉnh quân sư minh xét." Nhìn Tư đại tướng quân trong bộ áo trắng như tuyết ngồi cạnh hắn, đột nhiên cảm thấy có chút mệt và đói. Vừa mới nghĩ xong, bụng cũng rất phối hợp phát ra vài thanh kháng nghị: "Rột rột......"
Tiếng réo to xuất hiện một cách đột nhiên trong tình huống này có vẻ dị thường rõ ràng, cũng như cực kì không đúng thời điểm và dị thường chói tai.
Thế giới lại im lặng vài giây, theo đó là Phong quân sư mang bộ dạng bất khả tư nghị nhìn ta, trong khi đó còn nhấp nháy ánh mắt, một đôi mắt mang theo mưu tính quét qua ta từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu quét một lần. Mà đôi mắt lộ ra bên ngoài khăn che mặt của Tư đại tướng quân ngồi bên cạnh cũng hiện lên nét kinh ngạc, chẳng qua là rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
"Quân sư, canh giờ đã không còn sớm, quân doanh đóng cổng." Giọng nói êm ái của Tư đại tướng quân cắt ngang kết quả cuối cùng mà Phong quân sư đang muốn há mồm công bố cho ta.
Phong quân sư sửng sốt một chút, khép lại miệng, sau khi quay đầu nhìn Tư đại tướng quân rồi lại nhìn ta mới thẳng lưng nói với ta:"Vu Thị, xem tại mặt mũi của Khuynh Thần, bản quân sư vẫn là cho ngươi hai con đường."
"......" Nghe được lời hắn, ta cúi đầu, âm thầm liếc mắt xem thường một cái. Tuy rằng là hai con đường, nhưng cũng không phải con đường gì tốt đẹp. Chọn đường thứ nhất cũng không được mà đường thứ hai cũng không xong, bất quá, chỉ số thông minh của ta tuy rằng không cao, nhưng ta vẫn biết được những đạo lý lớn, cái gì gọi là 'giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt' rồi còn'tiểu nữ tử có thể co có thể dãn'. Do dự một hồi, ngẩng đầu kiên định nhìn hắn hỏi: "Trước khi lựa chọn, dám can đảm thỉnh giáo quân sư một vấn đề."
Hắn nghe ta nói liền sửng sốt một chút, mà ánh mắt bình tĩnh của Tư đại tướng quân ngồi bên cạnh dường như cũng ngạc nhiên, chẳng qua là lần này hai người đều rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Phong quân sư nheo mắt lại suy nghĩ một chút, nghĩ thông mới rộng lượng gật gật đầu ý bảo ta nói tiếp.
"Phong quân sư, không biết con đường thứ hai có vi phạm đạo nghĩa lương tri hay không?" Nếu không phải bảo ta đi giết người phóng hỏa, hoặc là đem ta bán đi rồi sau đó muốn ta bán nhan sắc thân thể là được.
Khóe miệng hắn co rút, thực khẳng định gật đầu với ta:"Đương nhiên là không!"
Thấy hắn gật đầu ta chỉ có thể thấy chết không sờn nhìn hắn nói: "Như thế, như vậy ta chọn con đường thứ hai!" Nói xong không ngừng an ủi chính mình, so với năm mươi đại bản mà nói, mặc dù con đường thứ hai cũng là nguy cơ trùng trùng, nhưng hẳn là cũng không đến nỗi nào, cùng lắm thì làm trâu làm ngựa, cái đó và cuộc sống hiện tại của ta phải chen giữa kẽ hở của hai vị tả hữu tướng quân hẳn là không có gì khác nhau.
Hắn mở to đôi mắt hồ ly vẫn nheo lại nãy giờ, lớn tiếng nói "Hảo!"
Mà ta bị một tiếng " Hảo!" của hắn dọa giật mình, dũng khí mới vừa khua lên ban nãy bị dọa rớt hơn phân nửa, đồng thời nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng, thấp thỏm nhìn Phong quân sư hỏi:"Tiểu nhân quanh năm suốt tháng chỉ ở doanh hậu cần vo gạo rửa rau, cho nên không biết có chuyện gì tiểu nhân có thể vì quân sư đại nhân cống hiến sức lực?" Xin đừng quên ta chỉ là một tiểu hỏa phu a ~ nếu là những chuyện có độ khó cao gì đó thì trăm ngàn lần đừng tìm đến ta a......
Hắn nhíu mày suy nghĩ một chút nói:"Bản quân sư chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ ra lại nói cho ngươi!"
"......"