Vu Thị Khuynh Thần

Chương 84

"Đại Quan, ngươi có cảm thấy gần đây cuộc sống có vẻ hơi bị bình yên đến mức nhàm chán không?" Ta cầm quả dưa chuột ngồi xổm trên những cọc gỗ ở sân tập trong hậu viện của vương phủ bên cạnh đại Quan, cất giọng hỏi tên đại Quan cũng đang cầm quả dưa chuột nhai rau ráu.
"Ân, hình như là vậy!" Đại Quan lại cắn thêm một miếng to, vừa nhai vừa trả lời, ú ớ không rõ.
"Ân......" Ta lại dùng sức cắn một miếng dưa chuột, nhàm chán nhìn về chân trời xa xa, hôm nay đại tướng quân lại bị trưởng công chúa kia mời đi nói chuyện riêng, còn Phong quân sư thì từ đêm hôm tết hoa đăng trở về thì hành vi và suy nghĩ đều khác thường, mỗi ngày nhốt mình trong phòng không nói, khi nhìn thấy Diệp Vấn cũng không còn khí thế chiến đấu hang hái nữa, điều quan trọng nhất là mỗi lần Phong quân sư bước ra khỏi cửa phòng thì đều mang một cặp mắt thâm quầng, tình huống cực kì quỷ dị.
"Tiểu Vu, ngươi có từng nghĩ sau này sẽ thế nào không?" Đại Quan phe phẩy quả dưa chuột, nghiêm túc hỏi.
"Ân ~" Ta bị hỏi mà sửng sốt, dừng việc ăn dưa chuột lại nhìn đại Quan một cách khó hiểu.
Đại Quan bỏ quả dưa chuột sang một bên, quay đầu kinh ngạc nhìn ta chằm chằm:" Tiểu Vu, chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng nghĩ tới?"
"Ân!" Này thật đúng là bị đại Quan nói trúng rồi.
"A ~" Đại Quan như bị ta đánh bại, thở dài một hơi, sau đó còn thực sự nghiêm túc nhìn ta nói:" Tiểu Vu ngươi và Tư tiểu thư đã đến với nhau rồi đúng không!"
"Ân!" Ta gật đầu, không nghĩ tới đại Quan lại nhìn ra được, bất quá đây cũng là chuyện không sớm thì muộn.
"Cái kia, tiểu Vu, đại tướng quân và ngươi, hai người các ngươi......" Đại Quan nghiêm túc nhìn ta.
"Đương nhiên ta biết!" Ta trợn mắt nhìn hắn.
"Tiểu Vu, nếu ngươi biết, vậy sao ngươi còn......" Đại Quan ra vẻ như chuẩn bị bóp chết ta vậy.
"Ân, nhưng thế thì đã sao?" Ta cũng nghiêm túc hỏi ngược lại đại Quan.
Đại Quan há miệng thở dốc, nghĩ nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng nhìn ta thở dài một tiếng, sau đó dời tầm mắt đi lặng lẽ nói:" A, chỉ biết ngươi sẽ như vậy."
"......" Ta trầm mặc nhìn đại Quan đột nhiên thay đổi hình tượng trở nên có chút chính chắn.
Đại Quan cầm quả dưa chuột lại cắn một miếng rồi hàm hồ hỏi:" Tiểu Vu, ngươi hẳn cũng biết thế cục hiện tại trong triều đi."
"Ân, biết một chút!" Biết thì có biết một chút, nhưng hiểu thì cũng không bao nhiêu, ngoại trừ những điều Phong quân sư nói lần trước cùng những điều ngoại công nhắc khéo mấy ngày nay thì còn lại cũng đều nhờ đại tướng quân nói; Còn dư lại thì tự mình đoán.
"Tiểu Vu, hiện tại thế cục trong triều rất phức tạp, nữ nhân mang khăn che mặt chúng ta gặp ở Thiên Hương lâu ngày trước chính là trưởng công chúa." Đại Quan ra vẻ thâm sâu nhìn trời nói.
"Ân." Ta gật đầu, tiếp tục cắn đưa chuột trong tay.
"Tiểu Vu, ngươi có biết trưởng công chúa là ai hay không?" Đại Quan đột nhiên ra vẻ bát quái hỏi.
"?" Không phải là trưởng nữ của hoàng đế sao?
"Tiểu Vu, trưởng công chúa là một người cực kì lợi hại, đánh ngang tay với Tư tướng quân, không đúng, hẳn là còn đáng sợ hơn cả Tư tướng quân." Đại Quan như nghĩ đến cái gì liền rùng mình một cái.
"Ân?" Ta tò mò nhìn đại Quan.
Đại Quan cẩn thận đánh giá bốn phía, sau đó nhích lại gần ta thì thầm:" Tiểu Vu, ngươi có biết câu chuyện mười năm trước không?"
Ta nhìn bộ dáng nghiêm túc của đại Quan thì không khỏi ngồi thẳng người theo, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
"Nghe đồn mười năm trước, Thanh Châu náo động, triều đình phái binh trấn áp, nhưng sau thời gian dài vẫn không thể bình ổn tình hình, cuối cùng triều đình thay đổi chính sách ôn hoà, trực tiếp điều ngự lâm quân đi trấn áp. Ước chừng mười lăm vạn đại quân vây khốn Thanh Châu trong ba tháng thì phá thành, ngự lâm quân vào thành tàn sát một ngày một đêm, một toà thành Thanh Châu to như vậy mà trong một đêm liền biến thành toà thành chết, nhưng, việc này không có ai biết rõ, những người biết được thì cũng chỉ biết rằng đó là một chiến dịch thảm thiết chết vô số người mà thôi. Việc này là một trong những sách lược mà vị trưởng công chúa kia đề ra, mà mẫu thân của Tư tướng quân lúc ấy cũng ở trong thành Thanh Châu!" Đại Quan nói xong lại nghi thần nghi quỷ mà nhìn bốn phía.
Bởi vì những lời của đại Quan mà ta hơi sững người.
"Tiểu Vu, những người đó là do đại tướng quân phái đến bên cạnh ngươi đúng không?" Đại Quan chỉ vào Tư Hàn và Tư Băng đang đứng xa xa.
"Ân!" Suy nghĩ của ta vẫn còn đang dừng lại tại câu chuyện của mẹ đại tướng quân.
"Đại Quan, việc này, làm sao ngươi biết được?" Ta nheo mắt nhìn đại Quan đang cắn dưa chuột.
"Việc này ta cũng không quá rõ ràng, chỉ là sau hội hoa đăng ta mặt dày mày dạn quấn lấy đại ca của ta nên mới biết được." Đại Quan nói xong lại thở dài.
"Ờ ~" Ta thiếu chút nữa thì quên thế lực của nhà đại Quan.
"Tiểu Vu, vài ngày nữa ta phải trở về nhà ~" Đại Quan ảm đạm nói.
"Ngạch?" Cho dù biết sẽ có một ngày như vậy nhưng ta vẫn có chút bất ngờ.
"Tiểu Vu, sau khi ta đi, nếu có chuyện gì cần thì hãy đến Thiên Hương lâu nói một tiếng, nếu bên Thiên Hương lâu không tiện thì có thể đến thành Tây Ỷ Thuý tìm huynh đệ đại Võ, còn nữa, nếu như nhớ ta thì......" Đại Quan như đang giao phó hậu sự bắt đầu dong dài chỉ bảo ta nên làm thế nào.
"Ân!" Tuy rằng đại Quan có đôi khi thực dong dài, nhưng những lời này của hắn lúc này lại khiến ta cảm động không thôi.
"...... Tiểu Vu, đã lâu chưa ăn cơm ngươi làm, đêm nay ta muốn ăn sườn kho, thịt....." Không đợi ta cảm động xong thì đại Quan đã liến thoắn báo ra một danh sách món ăn thật dài.
"......" Chút cảm động vừa mới chớm nở của ta bởi vì danh sách món ăn này của đại Quan mà rụng hết không còn một mảnh.
"Tiểu Vu, trong khoảng thời gian này nên hạn chế ra ngoài; Nếu ra ngoài thì nên theo sát đại tướng quân hoặc là phải mang theo bọn họ!" Sau khi liệt kê xong danh sách món ăn thì đại Quan lại chuyển sang dặn dò ta.
"Ngạch......" Ta sửng sốt gật đầu.
"Qua một thời gian nữa, khi nào gió yên sóng lặng rồi thì rãnh rỗi đến Giang nam thăm ta, ân......" Nói xong đại Quan liền ngại ngùng đỏ mặt hầm hừ:" Đến lúc đó nhớ mang theo Thị Vũ cô nương, ân, sau khi ta rời đi sẽ viết thứ cho ngươi, đến lúc đó tiểu Vu ngươi nhớ giúp ta chuyển thư cho Thị Vũ cô nương......."
"......" Ta dùng sức cắn nốt miếng dưa chuột cuối cùng, câm nín nhìn trời cao, đối với loại người như tên đại Quan này quả nhiên là không nên mong chờ quá nhiều ......
Ở một nơi khác, trong khi Vu Thị và Quan Vân Trường đang chán chết ngồi ở hậu viện cắn dưa chuột thì Tư Khuynh Thần đang lãnh đạm ngồi chơi cờ cùng trưởng công chúa phong hoa tuyệt đại không hề thua kém dưới mái đình ven hồ ở phủ công chúa tại thành Bắc, trưởng công chúa nở nụ cười nhàn nhạc cầm quân cờ trắng trên tay, trên bàn cờ hai quân đen trắng đan xen, bao vây công kích lẫn nhau, tình hình chiến đấu cực kì kịch liệt phong vân xoay chuyển liên hồi, hai bên thắng bại khó lường.
Cùng lúc đó, ở trong phòng Phong quân sư, căn phòng vốn nên tĩnh lặng như bao người vẫn tưởng lại không hề yên bình như vậy. Đứng ngoài phòng ngủ của Phong quân sư, nếu tập trung lắng nghe thì có thể nghe được một ít tiếng vang mờ ám đầy mê loạn. Phong quân sư tuấn mỹ phong lưu phóng khoáng mà mọi người vẫn tưởng lúc này đang đỏ ửng mặt, đôi môi khẽ mím chặt, đôi mắt khép hờ lại nằm dưới thân một nữ tử xinh đẹp loã thể.
Hồi lâu sau, sau khi một âm thanh cao vút cất lên, hai người trong phòng liền trầm ổn lại, chỉ còn tiếng thở dốc tinh tế và hơi thở ái muội tràn ngập khắp căn phòng. Nữ tử nằm trên người Phong quân sư ngẩng đầu, đôi môi rơi xuống cánh môi vẫn còn đang hé mở bên dưới, hai người lại quấn lấy nhau, dây dưa cùng một chỗ, cả hai đều là người cao ngạo không ai chịu thua, có qua có lại hỗ động lẫn nhau, ai cũng không muốn buông đối phương ra trước. Cho đến khi trong phổi cả hai cạn kiệt luồng khí mới có thể hơi tách nhau ra.
Phong Dương nhẹ thở gấp, đôi mắt mê li mang theo mị ý, nhìn chằm chằm đôi con ngươi lưu chuyển mị sắc phía trên mà hơi ngẩng người.
"Làm sao vậy?" Dạ Tư Y nhìn Phong Dương mị thanh hỏi, thanh âm lười biếng mang chút khàn đặc.
Phong Dương nghe được Dạ Tư Y hỏi thì dời tầm mắt, đưa tay đẩy người bên trên ra, cầm lấy trường bào dưới đất tuỳ ý khoác lên người. Sau đó cất đôi chân có hơi chút nhũn ra đi về phía bể tắm.
Dạ Tư Y nhìn tướng đi có chút run rẩy của Phong Dương mà không nhịn được nhếch môi nở một nụ cười quyến rũ, sau đó cũng cầm lên một bộ trường bào khác phủ lên người, cất đôi chân cũng hơi có chút run rẩy đuổi theo đối phương.
Phong Dương ngồi trong bể tắm, thân thể được dòng nước ấm vây lấy, ngẩng đầu nhìn thấy Dạ Tư Y tiến vào, đồng thời cũng nhìn đến động tác đối phương đang chậm rãi cởi bỏ trường bào đang phủ trên người, khuôn mặt vốn chưa hết đỏ của Phong Dương lại không chịu thua kém đỏ bừng lên. Phong Dương thầm mắng một tiếng yêu tinh sau đó dời đi tầm mắt.
Dường như Dạ Tư Y cực kì hài lòng với phản ứng của Phong Dương, nàng cười quyến rũ bước từng bước vào bể tắm. Bởi vì có nhiều thêm một người mà nước trong bể bắt đầu tràn ra hai bên thành.
Dạ Tư Y đi đến cạnh Phong Dương liền ngồi xuống, cơ thể loả lộ không xương mềm mại dựa vào lòng người bên cạnh.
Phong Dương bĩu môi, tim đập nhanh hơn, muốn đẩy yêu tinh trong ngực nàng ra, thế nhưng lại bị lời nói tiếp theo của đối phương làm cho càng thêm đỏ mặt.
"Thật là vô tình mà, vừa ăn người ta sạch sẽ xong đã bỏ đi không thèm để ý......" Dạ Tư Y cảm giác được động tác xô đẩy nàng ra không được tự nhiên của Phong Dương bèn không lùi mà tiến đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của đối phương.
"Ai......" Phong Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn yêu tinh trong lòng, bản thân muốn rống một câu, nhưng lại nói không ra lời, cuối cùng kẻ luôn luôn tự cao về tài ăn nói của mình là Phong quân sư lại lưu lạc đến bước đường cùng chỉ có thể trợn mắt mà nhìn, bởi vì sự thật đúng là càng làm cho người ta tức giận, ai mới là người bị ăn sạch sẽ vậy? Nàng cũng chỉ chiếm lại một ít tiện nghi mà thôi ...... Nhưng mà những lời này nàng rống không được a.
Dạ Tư Y nghe được hơi thở nặng nhọc của Phong Dương cùng khuôn ngực phập phồng, nàng vui vẻ nheo mắt lại, lười biếng đem toàn bộ sức nặng của bản thân đặt trên người Phong Dương, nhắm mắt lại hưởng thụ không khí yên bình của giờ khắc này.
Phong Dương cảm giác được sức nặng trên người, cúi đầu nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của đối phương cùng vẻ mặt thoả mãn nhắm mắt hưởng thụ, cuối cùng bản thân cũng bị cảm giác mà đối phương mang lại ngay lúc này cuốn hút, nàng thả lỏng cơ thể, đưa tay ôm lấy vòng eo của đối phương, khoé miệng hơi nhếch lên, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái của dòng nước ấm và bầu không khí yên tĩnh lúc này, chỉ là cái miệng vẫn không chịu thua mà rầm rì một tiếng:" Yêu tinh!"
Dạ Tư Y nằm trong lòng Phong Dương nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại khoé miệng lại nhếch lên tạo thành một nụ cười, một tay ôm lấy vòng eo của đối phương, một tay lướt qua bụng của đối phương, cuối cùng dừng lại trên bầu ngực mềm mại của đối phương, cảm nhận được hơi thở phập phồng dưới lòng bàn tay.
Phong Dương nhắm mắt lại, tùy ý bàn tay đối phương dừng lại trên ngực của mình.
Theo thời gian trôi qua, độ ấm của nước dần hạ xuống. Hai người vẫn đang nhắm mắt ôm cùng một chỗ không thể không mở mắt ra.
Dạ Tư Y ngồi dậy từ trong lòng Phong Dương, ánh mắt dừng lại tại ánh mắt Phong Dương. Hồi lâu sau nàng mới nói:" Nàng hận ta sao?"
Tim Phong Dương loạn nhịp một chút, nàng nhìn Dạ Tư Y hừ một tiếng.
"Ha ha ~" Dạ Tư Y nhìn Phong Dương vừa ngại ngùng lại ra vẻ quật cường thì không nhịn được cười rộ lên.
"Yêu tinh, cười cái gì mà cười ~" Phong Dương bị nàng cười như vậy không khỏi cảm thấy có chút tức giận. Chút dự cảm bất hảo nào đó trong mắt chợt tan biến.
Dạ Tư Y cười chớp chớp mắt, quyến rũ phóng điện với Phong Dương rồi tiếp tục cười khẽ.
Mặt Phong Dương nóng lên, nàng vội đẩy nữ nhân đang ngồi trên đùi mình ra, sau đó đứng bật dậy cầm quần áo rời khỏi bể tắm, mái tóc dài đẫm nước thả trên vai, nàng đứng cạnh bể khó chịu nhìn Dạ Tư Y vẫn còn đang chần chờ trong bể tắm, sau đó cúi người cầm lấy một bộ y phục khác ở bên cạnh rồi xoay người bước ra ngoài.
Dạ Tư Y nhìn bóng lưng Phong Dương, ngẩn người hồi lâu nhìn bể tắm trống trơn, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể của chính mình. Cuối cùng nàng khẽ cắn môi, đứng lên, liền cứ như vậy bước ra ngoài.
Phong Dương mặc chỉnh tề nhìn chằm chằm thân hình không một mảnh vải che thân của Dạ Tư Y, ánh mắt bỉ ổi hèn mọn nhìn Dạ Tư Y từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu xoay chuyển một vòng.
Toàn bộ quá trình chính là bộ dạng chân chính của một kẻ háo sắc.
"......" Dạ Tư Y ngẩn người nhưng ngay lập tức liền nhịn xuống cảm giác ngượng ngùng, nở một nụ cười quyến rũ với Phong Dương.
"......" Phong Dương vừa định mở miệng trêu chọc thì bởi vì ánh mắt mị hoặc phóng điện của Dạ Tư Y mà nghẹn lại, cuối cùng không chịu thua kém quăng lại bộ đồ xoay người đi khỏi.
Phong Dương ngồi trên nhuyễn tháp, hơi xuất thần nhìn ngoài cửa sổ. Mái tóc dài ẩm ướt tuỳ ý thả trên vai, trên người khoác một bộ trường bào nam tử trắng. Đợi cho đến khi Dạ Tư Y ăn mặc chỉnh tề xong đi ra, Phong Dương mới thu hồi tâm thần, bảo Dạ Tư Y:" Ngươi cần phải đi rồi!"
Bước chân Dạ Tư Y hơi khựng lại, nụ cười trên mặt không đổi, lẳng lặng nhìn Phong Dương, cho đến đối phương xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng mới thu lại nụ cười, mím môi xoay người rời đi.
Lúc Dạ Tư Y sắp bước ra khỏi cửa phòng, Phong Dương liền quay sang nhìn theo bóng lưng của nàng mà nhẹ nhàng bảo:" Đừng khiến cho ta đối với ngươi ngay cả hận cũng không còn!"
Bóng lưng Dạ Tư Y hơi sững lại, nàng mím môi, không nói một lời nào nữa mà rời đi. Nàng ra khỏi cửa phòng liền nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, xoay người lẩm bẩm với cánh cửa phòng đằng sau:" Nếu như kết cục cuối cùng là như vậy, ta cũng sẽ không buông tay!" Sau đó thân hình chợt loé lên rồi biến mất trong ánh tịch dương.

Bình Luận (0)
Comment