Vu Thị Khuynh Thần

Chương 96

"Giao dịch?" Dạ đại gia kinh ngạc nhìn ta, cất giọng hoài nghi.
"Đúng! Giao dịch, giữa ta và ngươi." Ta ngồi thẳng người, nhìn nàng, biểu hiện rằng ta rất tự tin và vô cùng chắc chắn.
"Ồ?" Dạ đại gia thích thú gợi lên khoé miệng.
"Thế nào, Dạ đại gia có hứng thú hay không?" Ta không tự giác học theo bộ dáng nói chuyện của đại tướng quân khi nghị sự cùng đám gia tướng trong phủ, khoé môi khẽ nhếch, ta nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Dạ đại gia, bình tĩnh châm cho mình một chén trà.
"Ồ ~" Trên mặt Dạ đại gia cũng bắt đầu xuất hiện vẻ hưng phấn, ánh mắt lóe sáng nhìn ta, cười khẽ hỏi:" Kia, Vu công tử định giao dịch thế nào?"
"Trao đổi ích lợi, đôi bên cùng thắng!" Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ cùng thắng, nói xong liền bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.
"Cùng thắng?" Dạ đại gia nói xong bèn nở nụ cười phong tình vạn chủng, mày liễu khẽ nhướng, nàng buồn cười cất giọng hỏi:" Không biết Vu Thị công tử lý giải thế nào về câu đôi bên cùng thắng?"
Ta nhìn vào mắt nàng, thoải mái mà tự tin nói:" Ta, thầm nghĩ rời khỏi đây."
"Ân, đây là phần thắng của Vu công tử. Như vậy, Vu công tử lại định để ta thắng được điều gì?" Dạ đại gia quyến rũ nhìn ta.
"Phong Dương!" Ta đang cược, cược tình cảm mà nàng dành cho Phong quân sư; Cược quan hệ giữa nàng và trưởng công chúa.
Dạ đại gia trầm mặc nhìn ta, thần sắc không đổi, vẫn là nụ cười phong tình ngàn vạn, độ cong trên môi lại tăng thêm vài phần, khí chất quyến rũ mê người lại càng thêm dày đặc.
Ta nở một nụ cười rạng rỡ, sóng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, đối diện thẳng với ánh mắt của nàng, mặc cho nàng đánh giá.
Hồi lâu sau Dạ đại gia mới cười khẽ một tiếng, trên mặt là nụ cười mị hoặc biếng nhác:" Ồ, Vu công tử chắc chắn đây là điều mà ta muốn thắng?"
Nàng nói như vậy lại càng khiến ta yên tâm, thở phào một hơi, bởi vì có thể nói là ta đã đúng được phân nửa rồi, còn phân nửa còn lại chính là khí thế. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, ta nhếch khoé miệng có chút căng cứng nhẹ giọng cười:" Chắc chắn!"
"Vậy sao?" Dạ đại gia nhíu mày, nhìn không ra là đã tin hay vẫn còn nghi hoặc.
"Mấy ngày nay quấy rầy Dạ đại gia rồi, tại hạ vẫn luôn không ngừng cảm kích Dạ đại gia." Tuy nói rằng ta bị nàng bắt cóc, nhưng ngẫm lại vẫn còn tốt hơn so với việc rơi vào tay hai nữ tử áo đen lạnh lùng lấy chữ số làm tên gọi kia; Ngoài ra, mỗi buổi tối bên ngoài đều có tiếng rên la khe khẽ, tiếng va chạm, tiếng vật nặng đổ ập xuống mặt đất. Không thể không nói giá trị của ta gần đây tăng không ít, nếu không phải nhờ nàng, phỏng chừng người phát ra tiếng rên này sẽ chính là ta.
Điều quan trọng nhất là, hôm nay, tại nơi tối tăm chật hẹp kia, nơi ta thấy được những con người và hình ảnh kia. Rồi còn một người đầy máu ở trong hồ tắm nữa. Không thể không nói, nếu không có Dạ đại gia bên cạnh, trong vài ngày ngắn ngủi này, ngày của ta có lẽ sẽ không được thoải mái như vậy. Mà lấy tính cách của Dạ đại gia đến xem, điều có thể khiến nàng bất chấp mọi thứ che chở cho ta, trừ bỏ tên Phong quân sư chảnh choẹ ra, thì trên đời này hẳn là sẽ không còn ai khác.
"Ồ ~" Dạ đại gia lười biếng đáp trả một tiếng.
"Nói đến Phong quân sư, người này rất tốt......" Ông bà ta có câu, đánh rắn phải đánh dập đầu.
Dạ đại gia trầm mặc.
"Phong lưu phóng khoáng, mưu lược vô song." Ta dừng lại, liếc nhìn cái người ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thế nhưng đáy mắt lại bắt đầu nổi lên gợn sóng.
"Phong quân sư ấy, đôi khi thoạt nhìn cũng rất đáng ghét, là người miệng lưỡi chua ngoa nhưng tâm đậu hũ. Chỉ là, đôi khi lại quá keo kiệt, miệng mồm độc ác, không được tự nhiên, lại có chút cố chấp. Bất quá, nàng vẫn có một điều không tệ, đó là bao che khuyết điểm." Ta dừng lại uống một ngụm trà, thuận tiện ngắm nhìn người đối diện, tốt lắm, nhìn biểu tình kia mà xem, có thể chắc chắn Phong quân sư chính là điểm mấu chốt của nàng.
"Ân, lúc Phong quân sư phát cáu, hoặc lúc không được tự nhiên ấy, kỳ thật cũng không quá tệ." Ta cố gắng đào móc trong trí nhớ những ưu điểm của Phong quân sư.
Dạ đại gia khẽ nhướng mày, hồi lâu sau, lúc ta chuẩn bị tiếp tục phát biểu về ưu điểm của Phong quân sư thì nàng rốt cuộc chịu mở miệng:" Như vậy, đôi bên cùng thắng gì đó, Vu công tử có thể nói ra nghe thử một chút!"
Ta không chút hoang mang buông chén trà, mỉm cười bảo:" Về phía ta, ta cần một phần giấy thông hành và một sổ hộ tịch."
Dạ đại gia nhướng mày bảo ta tiếp tục.
"Mà ta sẽ để lại thứ mà trưởng công chúa muốn, thư từ biệt hoặc có thể là thư tuyệt giao!" Ngữ điệu của ta rất vững vàng, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Dạ đại gia hơi kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó cười quyến rũ nói:" Đây là cái Vu Thị công tử gọi là đôi bên cùng thắng?"
"Đương nhiên là không chỉ có như thế, nhưng, thư tuyệt giao hay thư từ biệt gì đó có thể dùng để đổi lấy thứ mà Dạ đại gia muốn ở chỗ trưởng công chúa, ta nghĩ trưởng công chúa hẳn sẽ không từ chối." Ta bị bắt giữ lâu như vậy, nhưng mạng nhỏ lại có thể bảo trụ, nếu là trước ngày hôm nay có lẽ ta chỉ đơn giản nghĩ rằng là do Dạ đại gia cố kỵ Phong quân sư. Nhưng xét đến tình cảnh hôm nay, thứ mà trưởng công chúa muốn đại khái chính là một ít " chủ động " từ ta thôi.
"Không cần giao dịch với ngươi, vật đó cũng sẽ được đưa lại đây." Dạ đại gia miễn cưỡng lấy ra một nửa chiếc vòng cẩm thạch, thưởng thức trong tay.
"Xét đến năng lực của Dạ đại gia thì quả thực không cần, thế nhưng, Dạ đại gia, tại hạ từng may mắn nghe qua một câu là ' thời gian là sinh mệnh ', có một số việc,kéo càng lâu thì nguy cơ càng cao." Nói xong, ta lại đổ cho mình một chén trà.
"Nếu, điều Vu Thị công tử muốn nói là điều này, chỉ sợ......" Dạ đại gia lại tặng một ánh mắt mị hoặc phong tình vạn chủng lại đây.
"Tự nhiên là không đơn giản như vậy. Theo như điều ta vừa nói, Phong Dương Phong quân sư." Nói xong ta cười tủm tỉm nhìn nàng một cái, sau đó tái tiếp tục nói:" Dạ đại gia, Phong quân sư sao rồi?"
Ánh mắt phong tình vạn chủng vừa rồi chợt biến lạnh vài phần. Đương nhiên là loại biến hoá này chỉ là chợt loé lên rồi biến mất.
Thấy nàng không đáp, ta cũng không để ý, tiếp tục vui vẻ nói:" Dạ đại gia, ngươi cũng biết, cái tên Phong quân sư này, bề ngoài tỏ tuy vẻ bất cần; Nhưng người hiểu nàng sẽ biết rõ tính bao che khuyết điểm của Phong quân sư, kỳ thật cái này cũng không tệ, đặc biệt là đụng phải chuyện của đại tướng quân, tính tình này lại càng phát huy cực hạn."
"Ân, thoạt nhìn Phong quân sư có bộ dạng là một đại củ cải hoa tâm lại chảnh choẹ, bất quá xét đến tính tự kỷ lại không được tự nhiên của nàng, nàng hẳn là thuộc dạng si tình.Nhưng, khi nhìn từ một khía cạnh khác, một người có tính tình như nàng, chỉ hận thôi thì cũng còn may, nếu chẳng may ngày nào đó lại vì yêu mà sinh hận, lại thêm cơ thể nàng hiện tại......" Dường như hoả hầu chưa đủ, có chút dong dài thì phải. Ánh mắt của người đối diện trầm xuống, trở nên quỷ dị, không những không đằng đằng sát khí, ngược lại lại cười đến càng ngày càng quyến rũ. Bất quá, tổng thể mà xem thì hiệu quả hẳn là không tệ.
Ta và Dạ đại gia lại trở lại cục diện bốn mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Chẳng qua là, ánh mắt nàng là mị hoặc phong tình; Còn ta lại là trợn mắt cố giữ nụ cười trên môi, phía sau lưng toát ra không ít mồ hôi, thấm ướt đẫm lưng áo.
"Hảo!" Hồi lâu sau, chờ đến khi ta sắp kiên trì hết nổi nữa Dạ đại gia mới thương tình mà lên tiếng.
"Như vậy, Dạ đại gia, mong rằng chúng ta hợp tác khoái trá!" Ta nâng chén trà lên, mỉm cười với Dạ đại gia, sau đó một hơi cạn chén trà.Lúc này lưng áo phía sau đã có chút dính nhớp dù rằng ta vừa mới tắm rửa xong.
Dạ đại gia đột nhiên mỉm cười quyến rũ hỏi:" Ngươi thật sự có thể nhẫn tâm đặt bút viết thư tuyệt giao sao?"
"Ân ~" Ta híp mắt lại theo thói quen, nở nụ cười tươi rói với nàng:" Dạ đại gia, tại hạ chỉ là một tiểu hoả phu lớn lên nơi thôn quê hoang sơ dân dã, gia cảnh bần hàn, kiến thức nông cạn. Thư tuyệt giao gì đó, tại hạ vẫn chưa một lần nhìn thấy qua!"
Dạ đại gia cau mày một chút, ý vị sâu xa quét mắt qua ta một cái rồi đột nhiên hỏi:" Là vì cảnh tượng nhìn thấy hôm nay sao?"
"Đây chẳng phải là điều người đó muốn sao?"' Người đó ' là ai tự nhiên là không cần nói thẳng.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Dạ đại gia nói xong liền cười duyên một tiếng.
"Khụ khụ......" Ta đứng đắn ho khan hai tiếng, thẳng sống lưng, đứng đắn mà nghiêm túc nói:" Nếu Dạ đại gia có thể tài cán vì tại hạ mà chuẩn bị một chút giấy bút đồng thời thuận tiện cung cấp thư tuyệt giao gì đó làm mẫu, tại hạ sẽ vô cùng cảm kích."
Dạ đại gia nhìn ta, có thể là vì bộ dạng lúc này của ta quá mức nghiêm túc và thành thực, nên nàng cũng không tiếp tục cái vấn đề vừa rồi, mà chỉ ý vị sâu xa quét qua ta, giơ tay lên ra hiệu một cái liền thu hồi ánh mắt. Nàng biếng nhác nằm dài trên ngọc tháp, một tay nâng đầu, một tay đùa nghịch chiếc vòng ngọc không được trọn vẹn kia.
Không tới năm phút thì ngoài cửa đã vang lên một giọng nữ lạnh lùng nhưng không mất phần cung kính:" Các chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong."
"Ân!" Dạ đại gia không ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng.
"Két ~" Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một nữ tử áo đen cầm theo giấy bút trong nháy mắt đã đứng trước mặt ta. Nàng ta nhanh chóng dọn giấy bút ra, rồi lại lấy tốc độ nhanh không kém khi xuất hiện lui ra ngoài, khoảnh khắc nàng ta bước vào rồi lui ra đó chỉ trong nháy mắt, chỉ có mỗi tiếng cửa vang lên chứng minh sự tồn tại đó, còn lại không hề có bất cứ âm thanh nào khác.
Ta cũng đã gặp qua những cao thủ như vậy rồi nên đã sớm bình tĩnh. Ta đưa tay cầm lấy tờ giấy được gấp gọn đặt trên mặt bàn, mở giấy lướt sơ qua nội dung, đại khái đó là một bản mẫu thư tuyệt giao có con dấu của quan phủ cùng dấu tay của song phương nam nữ.
Đối với tờ đơn ly hôn phiên bản cổ đại này, ta có chút rối rắm, ta còn thành thật nghiên cứu nội dung được viết theo hướng từ trên xuống từ trái qua này. Ta cố gắng tính toán số chữ, sắp xếp câu từ để viết được phần nội dung mình phải viết và nội dung mình muốn truyền đạt.
Vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc ta đã sắp xếp câu từ xong. Ta cầm bút lông bên cạnh lên, một nét lại một nét viết xuống, ta còn thật sự rất nghiêm túc viết tờ 'đơn ly hôn' phiên bản cổ đại của ta, những câu từ được sắp xếp một cách hợp lý và tinh tế, nếu đọc theo hàng ngang sẽ phát hiện được ngẫu nhiên sẽ có một chữ có thể ghép được với một chữ khác theo một quy luật nhất định; Một nét lại một nét, liền mạch lưu loát.
Tiêu sái đặt bút viết một thôi một hồi, viết đến thiếu chút nữa là kín hết cả tờ giấy trắng, sau khi đặt bút viết xuống hai chữ cuối " tuyệt giao ", cách dòng, đặt bút viết tên của mình ở phía dưới bên trái, buông bút, giơ ngón cái lên lăn vào mực đỏ rồi dùng sức ấn xuống bên cạnh tên mình một dấu tay rõ ràng và quyết đoán. Ta chùi chùi ngón cái, cầm tờ giấy lên cẩn thận nhìn, sau khi kiểm tra không phát hiện vấn đề gì lớn, ta mới thổi thổi cho khô nét mực.
Ta buông lá thư tuyệt giao trên tay, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Dạ đại gia, cười cười nói:" Viết xong rồi!"
Dạ đại gia đảo mắt nhìn ta một cái, đứng dậy, bước chậm lại gần, cầm lấy tờ 'đơn ly hôn' vừa mới ra lò của ta lên nhìn sơ qua, đôi mày theo thời gian trôi đi mà khẽ cau lại, cuối cùng lại giãn ra. Nàng nhếch miệng khẽ cười, tầm mắt lại quét về phía ta một vòng rồi nói:" Quả thật là ' Nhìn ngang một kiểu nhìn nghiêng lại một kiểu, chữ cao chữ thấp biến hoá đa dạng '." Nói xong, khóe miệng nàng hơi giật vài cái, không những thế, nàng còn ghét bỏ nắm lấy tờ 'đơn ly hôn' mà ta hao hết tâm tư sức lực mới viết ra được lung lay trước mặt ta.
"Ha ha......" Nhìn những con chữ lớn nhỏ không đồng nhất trên trang giấy trắng, nội dung đọc từ trên xuống có vẻ khá là đạt chuẩn và hợp lý, ta không chút nào chột dạ cười rạng rỡ nói:" Kế tiếp liền phiền toái Dạ đại gia!" Hôm nay chịu không ít tội, ta nên đi ngủ bù, thuận tiện bổ sung thể lực luôn cái đã.
"A, đúng rồi, Dạ đại gia, trước khi đưa cái này thì thuận tiện đòi trưởng công chúa một ít bạc luôn nha. Nói vậy chắc trưởng công chúa cũng biết, một kẻ tay trói gà không chặt như ta, nếu phải rời bỏ đại tướng quân nhà ta thì ta thật sự cần một ít lợi phí sinh hoạt." Dường như khi nói xong thì ta chợt thấy khoé miệng Dạ đại gia khẽ giật một cái.
Dạ đại gia cầm lấy tờ giấy kia, liếc nhìn ta một cái rồi mới xoay người rời đi, cất từng bước chân tao nhã mê người rời đi.
Đợi khi Dạ đại gia rời đi, cửa phòng tự động khép lại, ta mới đưa tay xoa bóp bả vai, xoay người đi về chiếc giường lớn trong phòng, thật sự là quá mệt mỏi.

Bình Luận (0)
Comment