Vu Thị Khuynh Thần

Chương 99

"?~?~?......"
"Baa ~" Chú bò gõ guốc lộp cộp trong tiếng roi vun vút.
"Tiểu huynh đệ, đến núi Ngưu Đầu phía trước sẽ là một ngã ba đường, ngươi rẽ hướng bên trái, rồi đi thêm khoảng bốn mươi dặm nữa sẽ đến Vọng Hương trấn." Đại thúc đánh xe bò ôn tồn nói với ta.
"Ân, hiểu được, cám ơn đại thúc." Ta gật đầu nở nụ cười tươi rói với đại thúc, trong tiếng cười vang chân chất của đại thúc thì ta thoải mái tựa người vào đống rơm rạ sau lưng, tay chân lắc lư theo nhịp lộc cộc của chiếc xe, trong tay ta là một củ khoai lang nướng thơm ngào ngạt, ta hạnh phúc há mồm cắn từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Đôi lúc đại thúc lại ngẫu nhiên quay đầu và nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, còn khuyên ta không cần ăn nhanh quá sẽ mắc nghẹn, trong sự quan tâm tận tình của đại thúc, cuối cùng ta cũng giải quyết xong thứ trên tay. Mà xưng hô của đại thúc với ta cũng chuyển từ tiểu huynh đệ thành tiểu Vu, trên đường đi mỗi người nói một câu, chỉ trong thoáng chốc đã tới chân núi Ngưu Đầu.
Đại thúc dừng xe lại, ta mang hành lý nhảy xuống xe, ôm quyền nói lời cảm tạ với đại thúc:" Đại thúc, cám ơn!" Nói xong, ta vẫy vẫy tay về phía đại thúc.
"Đừng khách khí." Đại thúc hiền hậu cười phất tay, nói xong còn lấy từ sau lưng ra một gói được bọc bằng lá sen đưa cho ta rồi nói:" Đại thúc cũng không có gì nhiều, nếu tiểu Vu không chê thì cầm cái này ăn đường đi." Nói xong không thèm để ý ta có nguyện ý hay không đã nhét thẳng vào tay ta, sau đó đánh xe bò tiếp tục đi về phía trước.
"Cám ơn, đại thúc." Ta cầm củ khoai lang đã nguội lạnh trên tay, trong lòng rưng rưng cảm động.
Ta khoác hành lý trên lưng, đứng giữa ngã ba đường, nhìn chiếc xe bò chậm rãi đi xa. Ta nhấc tay che trán nhìn ra xa, ngọn núi tên Ngưu Đầu này chẳng qua chỉ là một quả đồi nhỏ. Hướng về phía chân trời xa xăm mênh mông vô tận, ta tự cổ vũ bản thân một hồi rồi cất khoai lang mà đại thúc đưa cho, khoác hành lý trên vai rẽ vào con đường bên trái.
Nhớ tới nơi ta bỏ lại sau lưng, ta tự dung lại nghĩ đến câu " lên voi xuống chó " .
Tối hôm qua, ta vất vả cực khổ ngồi vẽ loại nỏ liên hoàn mà Phong quân sư tâm tâm niệm niệm trong một thời gian dài, vì thế mà tốn không ít công phu, cũng chết không ít tế bào não. Thế mà kết quả cuối cùng thu được lại là bị quăng đến một nơi hoang vu hẻo lánh. Tuy rằng kết quả này có một nửa là vì bức hoạ mà đại tướng quân đưa tới, làm cho ta nhất thời kích động cảm xúc dâng trào, nỗi tương tư nhung nhớ tràn ra, mãi đến gà gáy sáng mới chợp mắt được một chút, thành ra mới bị Dạ đại gia quăng tới nơi này mà không hề hay biết.
Nhưng mà, là người, nếu vừa mở mắt ra lại phát hiện mình tỉnh giấc ở một nơi xa lạ đầy mạng nhện chứ không phải là màn êm nệm ấm quen thuộc thì cũng sẽ phát điên. Huống chi, là một người vốn có "tiền sử" như ta.
Khi vừa tỉnh giấc, cảnh mạng nhện đập vào mắt làm ta còn tưởng rằng mình lại chuyển kiếp. Chỉ đến khi phát hiện bộ áo mình mặc bên trong là nhuyễn giáp mà đại tướng quân đưa thì ta mới không đâm đầu vào cây cột bên cạnh để chuyển kiếp thêm lần nữa.
Nhưng mà, khi tỉnh lại đã nằm trong một ngôi miếu đổ nát, trong lòng lại chỉ nhét một cái bọc nhỏ. Trong bọc chỉ có vài bộ quần áo vải thô đầy mảnh vá, ba nén bạc vụn, năm mươi lượng ngân phiếu cùng một ít tiền đồng, bên cạnh còn đặt một đôi giày vải.
Nếu lúc này Dạ đại gia đứng trước mặt ta, ta nhất định tạm thời buông bỏ hình tượng nhã nhặn thanh tao ngày thường của chính mình mà tặng cho nàng ngón tay giữa (ngón fuck).
Giờ ta chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, đổi sang bộ quần áo tuy rằng rách nát nhưng cũng khá sạch sẽ, sau khi bước ra khỏi miếng, ta lại nhịn không được mắng Dạ đại gia một hồi, bởi vì, ta lạc đường.
Bụng đói kêu vang đi hơn phân nửa buổi sáng thì ta mới gặp được đại thúc đánh xa bò hảo tâm cưu mang, trong lúc điền đầy bụng thì đồng thời ta cũng biết được ta đang cách Hoàng thành một trăm dặm về hướng nam, con đường này vừa lúc lại ngược hướng với Biên thành.
Mà nếu muốn đến Biên thành chỉ có hai biện pháp. Một là quay trở lại Hoàng thành, rồi theo cửa bắc đi ra, hướng về phía bắc tới Biên thành; Hai là tiếp tục đi về phía trước, đến trấn kế tiếp sẽ chuyển sang hướng đông, mượn đường Vọng Hương trấn, theo phía đông vòng qua Hoàng thành, sau đó lại tiếp tục đi về hướng bắc. Nếu đi như vậy ta sẽ phải mất khoảng nửa tháng đi đường.
Nhưng, đó cũng không phải là điều tệ nhất, điều tệ nhất chính là: Ta có tiền, nhưng ta mua không nổi một con ngựa; Ta có tiền, nhưng bởi vì giờ đây ta đang là một người nghèo khổ dưới đáy xã hội, cho nên, thuê không nổi cũng ngồi không nổi một chiếc xe ngựa; Hiện giờ ta chỉ có thể chọn một con đường duy nhất.
Sau khi cân nhắc về vấn đề bảo quản tài sản trên người cùng với nguyên tắc trứng chim không thể đặt cùng một rổ,ta tự ngẫm hồi lâu liền mang tài sản sở hữu trên người chia làm ba phần.
Tiền đồng, hơn phân nửa ta đặt trong hành lý, trên người chỉ mang theo mấy chục đồng; Về phần bạc vụn, không biết trước kia học ở nơi nào mà giờ ta chia ra cột vào đai lưng; Còn ngân phiếu, cân nhắc đến tình trạng vệ sinh, ta cột nó vào cổ chân, che khuất bên trong giày.
Bầu trời cao vút, không khí trong lành, người trên đường chỉ có ta cộng thêm một đại thẩm trung niên đi phía sau.
Ta kéo kéo hành lý trên vai, nhìn hoa dại ven đường, vui tươi hớn hở cất bước trên con đường nhỏ, cao hứng cất giọng hát vang ca khúc kinh điển 'Đừng hái hoa dại ven đường'.
"??......" Khi nghe được tiếng vó ngựa vang lên sau lưng, theo thói quen thanh niên gương mẫu tuân thủ luật giao thông, ta tự giác đứng sang một bên nhường đường.
Trước mắt là một màn bụi mù mịt, khi vó ngựa lướt qua mặt ta, ta chỉ kịp nhìn thấy một bóng hồng có chút quen thuộc lướt qua.
"??......" Tiếng vó ngựa vừa đi xa lại đột nhiên tới gần, cuối cùng dừng lại.
"Thì ra là ngươi!" Giọng điệu khinh thường vang lên trên đỉnh đầu ta.
"A?" Ta chớp đôi mắt có chút cay cay, vừa rồi dường như bị bụi bay vào mắt.
"Đúng là hay không bằng hên, không hề uổng phí công sức." Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ lạnh.
"Ngạch?" Ta ứa nước mắt khó hiểu nhìn nữ tử nghiêm mặt ngồi trên lưng ngựa, mãi đến khi thấy rõ mặt đối phương ta mới kinh ngạc hô:" Diệp Vấn?"
Diệp Vấn ngồi trên lưng ngựa cười lạnh một tiếng, nói cũng không thèm nói đã đưa tay chộp về phía ta.
"A ~" Cũng may ngày xưa có học được chút da lông cùng Tư Hàn, nên ta lách người tránh được móng vuốt bổ tới của Diệp Vấn, ta kéo hành lý trên vai, vừa lui về phía sau vừa phòng bị nhìn nàng, xa xa,đại thẩm gì đó đã muốn nằm bẹp trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.Ta kinh hãi nhìn nàng hỏi:" Diệp cô nương, ngươi muốn làm gì? Dường như ta với ngươi không thù không oán." Ta cũng không biết ám tiễn giấu trong tay áo có thể khống chế được nàng không nữa? Ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ, vừa mới ra khỏi hang sói, lại vào nhầm phải hang hổ còn nguy hiểm hơn.
"Hừ ~" Diệp Vấn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:" Nếu ngươi thức thời, còn có thể bớt chịu khổ chút, bằng không......" Nói xong lại hừ lạnh một câu.
Ta nuốt nước miếng một cái, thẳng lưng hỏi:" Bằng không thì thế nào?" Ta vừa hỏi, đồng thời cũng trộm nhìn bốn phía, địa hình bằng phẳng thênh thang xung quanh khiến ta bắt đầu oán hận cái tên núi Ngưu Đầu này, trong phạm vi hai trăm thước xung quanh cũng chỉ có một đồi cát trơ trọi trống trải, này mà cũng gọi là núi được sao?
Bởi vì lúc này đối phương đang ở trên ngựa, còn ta chỉ có một cặp chân mà lại chạy không được nhanh cho lắm, ở một nơi như núi Ngưu Đầu này, xét đôi ta, ai hơn ai kém chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy rõ.
"Hừ ~" Diệp Vấn lại hừ lạnh một tiếng, theo sát lại là một tiếng vút vang lên, một chiếc roi dài được rút ra từ sau lưng.
"Cái kia ~" Nhìn chiếc roi loé sang, ta kéo kéo khoé miệng cứng đờ, này muốn vờ cười hai tiếng cũng cười không nổi.
"Ba ~" Giảng đạo lý hẳn là không được, cho nên, ta không chút nghĩ ngợi nhấc tay giơ về phía Diệp Vấn, kích hoạt ám tiễn, cũng không đợi xem kết quả đã xoay người cố sống cố chết chạy về phía rừng cây cách ta hai trăm thước.
"Đinh ~"
"?~?~"
Nghe được âm thanh sau lưng, trong đầu ta đột nhiên vang lên câu muốn bắn người phải bắn ngựa trước, thế là ta không chút nghĩ ngợi liền xoay người chạy như điên tới trước ngựa Diệp Vấn bắn một phát ám tiễn.
Ngựa Diệp Vấn hí vang một tiếng, té ngã. Chỉ là vì mạng nhỏ, ta không dám chờ nhìn xem Diệp Vấn có té sấp mặt hay không mà xoay người cố sống cố chết chạy về phía rừng cây.
"Ngươi chạy không thoát." Âm thanh lạnh lùng vang lên cùng tiếng "vút" phát ra làm ta lạnh hết cả sóng lưng, hoàn toàn đánh mất dũng khí quay đầu mà chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.
"Đinh ~" Sau lưng vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau.
"Là ai?" Diệp Vấn lạnh lùng cất giọng nhưng bên trong pha lẫn kinh ngạc, sau một hồi mới tỏ vẻ thấu hiểu nói tiếp:" Là ngươi!"
"Là nàng phái ngươi tới ?" Diệp Vấn cất giọng hỏi, trong thanh âm lạnh băng mang theo sự khó chịu và mùi sát ý nồng nặc.
Ta thở hồng hộc dừng lại, hai tay chống hông, xoay người, nhìn hai người đang giằng co với nhau ở mấy chục thước phía trước.
Người đứng đối diện ta là Diệp Vấn, còn người đưa lưng về phía ta chính là người làm cho ta kinh ngạc nhất, bởi vì người này chính là vị đại thẩm trung niên té trên mặt đất khi nãy.
"Phì phò ~" Ta thở hổn hển từng hơi, vị đại thẩm này là ai? Là bạn hay là thù?
Ta thở hổn hển đứng đối mặt với Diệp Vấn mang vẻ mặt lạnh băng; Còn vị đại thẩm đứng quay lưng về phía ta thì vẫn đứng hiên ngang chắn phía trước, tĩnh lặng.
Đối với tình huống này ta có chút nhẹ nhõm, xem tình hình trước mắt thì vị đại thẩm này dù là địch hay bạn thì vẫn chưa có sự uy hiếp với ta, suy luận này là dựa trên nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn của ta. Ta nghĩ đến đại tướng quân, rồi lại nghĩ đến kẻ tay trói gà không chặt là mình, dường như lúc này ra vẻ anh hùng đứng lại cũng không giúp được gì, như người xưa thường nói, lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào?
Cho nên, ta kéo kéo hành lý trên vai, nhìn về phía đại thẩm vẫn đang đưa lưng về phía ta, trong lòng thì thầm một câu thành thật xin lỗi, mặc niệm xong liền lập tức xoay người ba chân bốn cẳng sử dụng vận tốc tối đa bỏ chạy về phía trước. Đương nhiên là trước khi bỏ trốn ta cũng không quên tặng nốt cho con ngựa vừa mới đứng lên từ mặt đất một mũi tên ám tiễn nữa.
"Ba ~" Tảng đá to cỡ quả dưa hấu trước mặt biến thành mảnh vụn trong nháy mắt.
Mà ta lại vì vấp phải mấy cục đá mà loạng choạng ngã nhào xuống đất.
"Người thông minh đều biết rằng lúc này tốt nhất là nên thành thật ở yên một chỗ." Diệp Vấn cách ta khoảng năm mươi thước thế mà ta vẫn có thể nghe rõ mồn một thanh âm lạnh lùng của nàng.
Diệp Vấn vừa nói xong thì đồng thời một tiếng " choang ~" vang lên, cách đầu ta một thước bụi đất tung bay, một lưỡi phi đao bị một đồng tiền đánh văng ra rồi cùng nhau rơi xuống mặt đất.
"Diệp cô nương, tiểu thư có lệnh, nếu ngươi tự rời đi, thì sẽ không khó xử với ngươi." Đại thẩm đưa lưng về phía ta vốn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Thanh âm không hề có chút dấu vết của tuổi già, lại còn lạnh lùng đến mức cực kì quen thuộc. Người mà ta quen biết, kiểu cách nói chuyện thế này, lại còn là giọng điệu lạnh băng này, nếu đây chẳng phải là Thị Vũ đã mất tích trong một thời gian dài thì còn có thể là ai nữa?

Bình Luận (0)
Comment