Vũ Toái Hư Không

Chương 177

Rất lâu sau Trầm Côn mới biết được, lúc hắn đi ra mộ viên mà coi hơn trăm hòa thượng như không, mà hắn thề với trời rằng hắn thật sự không thấy cũng chẳng phải hắn sợ đám hòa thượng kia, hắn ẩn thân như kẻ mù đi ra ngoài mà.
- A di đà phật!
Rất lâu sau khi Trầm Côn đi, các hòa thượng bắt đầu ngồi vây quanh mộ viên, trong đó một lão hòa thượng hơn bảy mươi tuổi đang nhíu mày, cúi đầu tụng phật hiệu, gọi Tuệ Tâm bị Vương Kiêu làm bị thương tới.
- Tuệ lâm, Trầm Côn kia thật là kiêm chức linh phù sư cùng ngự thú sư sao?
- Dạ đúng, Huyền Khổ sư thúc!
Tuệ tâm thương thế trầm trọng ngồi xuống bàn nói:
- Đệ tử tận mắt thấy, Trầm Côn có thể chế tạo bùa, lại còn có năng lực gọi bầy sói tới, dường như có được bí pháp nào đó, xin sư thúc thứ tội, đệ tử không có cách nào diễn tả nổi sự cổ quái của Trầm Côn này, lúc đầu chiêu thức dường như rất non nớt, giống như là người mới tu luyện, nhưng sau một hồi lại như là một lão đạo đầy kinh nghiệm, liếc mắt là có thể nhìn thấu nhược điểm của đệ tử!
- Thiện tai, thiện tai!
Huyền Khổ gật gù,
- Không nói đến sự cổ quái, ta chỉ hỏi Trầm Côn thật sự là linh phù sư cùng ngự thú sư sao?
- Đệ tử tận mắt thấy, lẽ nào lại sai?
Tuệ Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên nói.
- Không, ngươi lầm rồi
Huyền Khổ lạnh lùng nói:
- Trầm Côn không chỉ biết linh phù cùng ngự thú thuật, hắn còn có loại năng lực thứ ba, một loại năng lực thần kỳ!
- Sư thúc, ngài phát hiện gì sao?
- Nếu ta đoán không sai, Trầm Côn sợ rằng đã giải phóng tà linh kia, mang theo nó đào tẩu!
Huyền Khổ cười lạnh nói.
-Cái gì?
Tuệ tâm giật mình nói:
- Sư thúc, chúng ta hơn một trăm huynh đệ bao vây mộ viên lại còn bày Thích Già La Hán đại trận, phóng mắt nhìn ra đại lục, còn ai có thể ra ngoài mà không coi chúng ta vào đâu chứ!
- Không tin thì đi theo ta mà xem!
Huyền Khổ đứng lên hô:
- Mọi người theo ta tiến vào mộ viên, trên đường đi phải thật cẩn thận, nhìn ta bước mà bước theo , ngàn vạn lần đường bước nhầm, bằng không rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Nói xong, Huyền Khổ quay lưng đi về phía mộ viên, hướng tới đi mười sáu bước, lại theo đường cũ lùi về mười ba bước, sau đó bỗng nhiên nhảy lên một chút.
Hòa thượng khác đều phải đi theo dấu chân của Huyền Khổ mà tiến tới, Huyền Khổ nhảy họ cũng nhảy, Huyền Khổ cúi họ cũng cúi, trên sân mộ viên vắng vẻ, một đám hòa thượng đang biểu diễn xiếc khỉ đến cả nửa khắc sau mới vào bên trong mộ viên.
- Thật là lợi hại!
Huyền Khổ đột nhiên dừng bước trước cổng, ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ, các hòa thượng cũng bắt chước nhìn về phía đó ( không biết hòa thượng hay là khỉ =.= ), chỉ thấy mấy cái ổ chim vừa bị người ta đổi vị trí, còn trứng thì vứt lung tung, đây là kiệt tác của Trầm Côn.
- Sư thúc, tổ chim và trứng chim có điểm cổ quái sao?
Các hòa thượng hỏi.
- Thật quá cổ quái đi!
Huyền Khổ điềm nhiên nói:
- Điểu, ngụ ý là trời, đản, ngụ ý là điểm bắt đầu của vạn vật, nếu như ta đoán không sai, phụ cận còn hẳn là có một chút khẩu thủy và niệu thủy (nước tiểu và nước bọt), những thứ độc vật như Thiên Cương, Hỗn Độn, Độc Uế, tam đại độc vật tạo thành quang huy hình tam giác, có thể chuyển đổi linh khí, già thiên tế nhật, làm cho chúng ta có mắt mà không thể nhìn được, có tai mà không thể nghe được, thúc thủ nhìn Trầm Côn rời đi!
Lời vừa nói ra, các hoa thượng sôi nổi bàn tán, những kẻ trẻ tuổi thì tỏ ra khinh thường, làm gì mà khoa trương vậy, có mấy cái ổ chim, trứng chim, mấy vãi nước bọt cùng nước tiểu có thể phá Bồ Đề La Hán trận? Chỉ có Tuệ Tâm là biến sắc.
- Sư thúc , chức nghiệp thứ ba của Trầm Côn chẳng lẽ là…
Huyền Khổ gật đầu.
- Năm nay 17 tuổi, thân tam chức nghiệm kiêm tu, ma đầu Trầm Côn sớm muộn cũng là rắc rối lớn cho Cửu châu a !
Sư thúc, ngài rốt cục là đang nói gì? Trầm côn làm sao có thể kiêm tu tam chức.
- Hòa thượng trẻ tuổi không kiên nhẫn nổi, tỏ vẻ oán hận, nhưng lời nói mới ra một nửa bỗng dừng lại, ngơ ngơ ngác ngác nhìn mộ viên trống rỗng!
Trầm Côn bỏ đi thật sao? Dưới ánh mắt hơn trăm người chúng ta mà nghênh ngang bỏ đi?
- Hắn đi rồi!
Huyền Khổ giận giữ nói. Bất quá phật có lòng từ bi, ma đầu Trầm Côn kia dẫu có thủ đoạn oanh động như thế thì cũng bị ta bắt thôi, vấn đề chỉ là thời gian!
- A di đà phật!
Các hòa thường đồng thanh tụng phật hiệu. Một lát sau, Huyền Khổ dẫn nhóm hòa thượng kia rời mộ viên, thu lại hai mươi mấy thi thể hòa thượng tử trận lúc trước.
Đám mây độc ở tổ phần tuy đã loãng đi rất nhiều, cũng không gây hại cho người sống, nhưng lại gây ảnh hưởng đến thi thể người chết. Ở trong đám độc vân hơn nửa ngày, thi thể bọn họ đã thối rữa, da thịt biến dị, phần lớn đã biến thành đống thịt của quái vật.
- Huyền Si ơi là Huyền Si!
Nhìn thi thể các hòa thượng, Huyền Khổ khẽ hô tên của Độc Phật, lẩm bẩm nói:
- Ngươi chết cũng đã hai mươi sáu năm rồi, vẫn còn hại thi thể của các đệ tử của Bồ Đề tự, hận ý của ngươi sâu vậy sao? Huyến Si sư huynh, bọn họ là đệ tử của Huyền Khổ sư đệ ta, cũng là sư điệt của ngươi a!
- Sư thúc, ngươi còn tưởng nhớ sư thúc Huyền Si?
Tuệ tâm đã đi tới.
- Ta hoài niệm hắn?
Huyền Khổ biểu hiện chua sót, nghiêm mặt nói:
- Năm đó nếu hắn không giết lão thất của Dương gia, thì lão lục của Dương gia đâu có lên Bồ Đề tự, giết hại hơn ba nghìn đệ tử của tự ta? Huyền Si là một tội đồ, đắc tội người làm liên lụy Bồ Đề tự!
- Sư thúc!
Tuệ Tâm khuyên nhủ:
- Đều là chuyện của hai mươi mấy năm về trước, người hà tất phải giữ trong lòng?
- Ta cũng không muốn giữ trong lòng, nhưng mà hôm nay ma đầu Trầm Côn xuất thế, ta không thể không đứng lên!
Huyền Khổ lạnh lùng nói:
- Tuệ Tâm, chuyện năm đó ngươi cũng nhìn thấy tận mắt, dùng đầu óc suy nghĩ một chút ngươi còn không nhìn ra có một chút nhân quả giữa Huyền Si cũng Trầm Côn sao?
Hắn lớn tiếng nói:
- Năm đó nếu Huyền Si không giết lão thất của Dương gia thì lão lục của Dương gia đâu có lên Đại Bồ Đề tự báo thù sao? Lão lục của Dương gia sẽ không đến Đại Bồ Đề tự, sư huynh Thích Già Bồ Đề sẽ không đánh hắn trọng thương, lại không có chuyện được Trầm Tín cứu sao? Trầm Tín không cứu người lành lặn cuối cùng của Dương gia này, Dương gia sẽ đem gả Dương Cửu cho Trầm Phù Đồ để báo ân sao?
Hắn lại chậm rãi nói:
- Dương Cửu không lấy Trầm Phù Đồ, Trầm Côn làm sao xuất hiện ở thế giới này? Hết thảy đều là tại nghiệp chướng Huyền Si!
Thật là tên ma đầu này mất đi, tên ma đầu khác xuất hiện mà. (Kiểu như trời lặn, trăng sáng, hoặc trời tối thì đèn lên, đằng nào cũng sáng ). Trầm Côn đang trốn trong một cái động bí mật, kiểm tra các vết thương của mình, miệng còn an ủi Vương Kiêu.
- Vương lão huynh, ngươi đừng tuyệt vọng, lần này không tìm được, lần sau chúng ta nhất định tìm được Đỗ Nguyệt Nhi.
- Một lần mong một lần, biết phải đợi tới khi nào a!
Vương Kiêu thở dài, áy náy nhìn vết thương của Trầm Côn:
- Trầm Côn, xin lỗi, ta đã giết mấy tên hòa thượng, lại còn để lại một thân thể tổn thương cho ngươi.
- Yên tâm, yên tâm, dù sao tất cả đã qua!
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Ngươi hãy giúp ta chữa thương!
Vương Kiêu cười cười:
- Linh khí của ngươi đã hồi phục một ít, hãy giao thân xác cho ta, ta dùng Thái Hư HốiNguyên trận, nửa ngày là có thể chữa khỏi thương thế của ngươi.
- Hắc hắc, chờ câu này của lão huynh đã lâu!
Trầm Côn giao quyền khống chế thân thể, lát sau chợt phát hiện Vương Kiêu đang vẽ hai linh phù liền dừng lại, kinh ngạc nói:
- Vương lão huynh?
- Trầm Côn, mau khống chế thân thể của ngươi, kiểm tra một chút!
Giọng Vương Kiêu lộ ra sự kinh hỉ:
- Tốt quá, giống như đã thăng cấp, trở thành hồng nguyên vũ tông hạ đoạn!
- A??
Trầm Côn phản ứng đầu tiên:
- Vương lão huynh nói đùa sao?
Phải biết rằng hiện tại linh khí Trầm Côn tích góp được từng tý một đến lục nguyên thượng đoạn, căn bản không đủ để thăng cấp hồng nguyên. Hơn nữa hồng nguyên vũ tông là cảnh giới trung gian cực kỳ quan trọng, cho dù có mấy đại vũ hồn hỗ trợ, Trầm Côn cũng phải trải qua ngàn vạn hiểm nguy mới có thể vượt qua, không thể nào thăng cấp như vậy được!
Hơn nữa, trong cơ thể Trầm Côn còn có độc tính của thực cốt tán, vừa đến cửa thăng cấp liền đột nhiên bị mất hoàn toàn công lực, làm sao có thể đột phá hồng nguyên đây?
- Không tin ngươi thử một lần, hồng nguyên vũ tông có đặc tính hồng nguyên bạo, ngươi tuyệt đối có thể phát ra!
- Ta thử xem?
Trầm Côn chịu đựng cơn đau nhức của các vết thương, nắm một khối đá, bóp tạo mấy trăm mảnh vụn, ném lên không trung. Sau đó hắn đem linh khí toàn thân ở trong lòng bàn tay phải, chỉ thấy quang hoa chợt lóe (chưởng tâm lôi), trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một quang cầu màu đỏ nho nhỏ, lại tiếp tục một lần nữa vung lên, phanh! Phanh! phanh! Mấy trăm tiếng vỡ vụn cùng vang lên, ngoài trời hàng trăm viên đá nhỏ bay tán loạn cùng một lúc trở thành bột mịn. Chỉ bằng một chiêu này, lúc chiến đấu Trầm Côn sẽ không lo sự chênh lệch về nhân số. Đây chính là cấp hồng nguyên vũ tông với đặc trưng hồng nguyên bạo.
- Ta thật sự thăng cấp hồng nguyên hạ đoạn sao?
Trầm Côn giật mình nhìn lại bàn tay mình, hắn mơ hồ không hiểu, tại sao mình lại thăng cấp nhỉ?
- Vương lão huynh, ngươi có biết vì sao ta thăng cấp không?
Vương Kiêu không nói gì.
- Lý lão huynh, ngươi biết không?
Lý Mục còn đang trong trạng thái một đứa trẻ. Trầm Côn ngạc nhiên nhìn về ảnh của mình đang trong nước, tự nói:
- Uy, Bất Tham, ngươi biết vì sao ngươi thăng cấp chăng?
- Khụ!
Đang lúc Trầm Côn hỏi loạn, đệ tam vũ hồn thần bí giáp nhân nhẹ ho một tiếng, chậm rãi nói:
- Mỗi người đều tồn tại cảm nhận, cao nhân cũng không ngoại lệ!
- Tiểu tam nhi, ngươi có ý gì?
Trầm Côn trợn mắt hỏi.
Thần bí giáp nhân ung dung nói:
- Cao nhân đang bày tỏ sự không vừa ý, tại sao không hỏi cao nhân thần bí xem? Xem ở đây có cao nhân nào khác?
- Ô? Ngươi biết vì sao ta thăng cấp?
Đôi mắt hí của Trầm Côn sáng rực lên.
- Tự nhiên là ta biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thần bí giáp nhân vòng một tay sau lưng, một tay che trước ngực, ngẩng cằm nói:
- Nguyên nhân ngươi thăng cấp là vì hai đại chức nghiệp ở trên người ngươi, hòa quyện vào nhau, không bàn mà hợp.
Đột nhiên hắn ghé mắt nhìn Vương Kiêu, rồi lập tức ngậm miệng lại.
- Khụ khụ, lời cao nhân chỉ có vậy, lời ít ý nhiều, cao nhân vốn không cần nói nhiều a!
- Ô, ngươi biết nguyên nhân, nhưng không nói cho ta biết sao?
Trầm Côn bĩu môi:
- Tốt lắm, ta cũng không hỏi, dù sao thăng cấp là chuyện tốt. Vương lão huynh, Minh Vương Pháp Tướng trao cho ngươi, hảo hảo chiêu đãi tiểu tam một chút. Ơ sao ngươi không nói gì? Còn đang lo lắng về Đỗ Nguyệt Nhi sao?
- Không, là ta đang mừng thay ngươi!
Tiếng cười của Vương Kiêu càng thêm cổ quái.
- Vào thế giới linh hồn mà nhìn đi!
- Có chuyện tốt sao?
Trầm Côn đột nhiên ý thức được, 《 Hồn Kinh 》 hơn một lần thăng cấp là lúc hắn từ hoàng nguyên trở thành lục nguyên, như vậy lúc này đây, từ lục nguyên biến thành hồng nguyên, chẳng lẽ 《 Hồn Kinh 》 cũng thăng cấp sao?!
Bình Luận (0)
Comment