Vũ Toái Hư Không

Chương 182

Sau một hồi vận sức quá độ vừa suy nghĩ vừa diễn giải, hơi thở A La trở nên vô cùng yếu ớt mỏng manh, xem ra nàng khó mà chống đỡ được đến khi trời sáng.
Trầm Côn lo đến cuống cả lên, sốt ruột đi vòng vòng trong linh hồn, cao giọng hỏi:
- Ba vũ hồn, đều đứng lên cho ta, ai có biện pháp cứu A La?
- Ca ca, đến giờ bú sữa mẹ rồi sao?
- Thiên cơ bất khả lộ, không thể nói nhiều…
Lý Mục cùng người thần bí mặc áo giáp đều không am hiểu giải độc, Vương Kiêu cũng thở dài:
- Thái Hư Hối Nguyên của ta chỉ chữa được thương chứ không giải được độc, muốn giải độc, sợ là chỉ có ba biện pháp, bất quá ba biện pháp này…
- Có nhiều biện pháp vậy sao?
Trầm Côn mắt nhỏ sáng rực lên:
- Vương lão huynh mau nói!
gữ khí Vương Kiêu cũng không lạc quan:
- Biện pháp thứ nhất là mau chóng tìm ra bảy khối Phục Hoạt Thạch, khớp lại thành linh hồn Huyền Si, Huyền Si tái xuất, thiên hạ kịch độc nào cũng có thể giải!
Trầm Côn bất đắc dĩ lắc đầu, A La bất cứ lúc nào cũng có thể độc phát mà chết, hắn làm gì còn nhiều thời gian đi vòng quanh hai ngọn núi lớn mà tìm mấy khối đá nho nhỏ a!
- Biện pháp thứ hai chính là Thiên Cơ môn!
Vương Kiêu bất đắc dĩ nói:
- Thiên Cơ môn không biết giải độc, nhưng bọn họ có thể thay đổi số mệnh, dùng biện pháp nghịch thiên cải mệnh, chỉ cần bọn hắn chịu ra tay, A La có thể được cứu, nhưng mà:
Hắn bất đắc dĩ nói tiếp:
- Ngươi giết Cống Long Thổ của bọn họ, hại Hoàng Hành đến giờ còn chưa tỉnh lại. Bọn họ không có khả năng giúp ngươi!
- Ai, nói biện pháp thứ ba đi!
Trầm Côn bất đắc dĩ nói.
Bên tai Trầm Côn, Vương Kiêu nhỏ giọng nói mấy câu, rồi lại cau mày nói thêm:
- Biện pháp này ta vốn không muốn nói ra, bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi lại không thể không nói.
- Đừng nói lời thừa nữa, biện pháp này có thể giải độc không?
- Chắc chắn được năm thành, cũng coi như có thể cứu được người!
- Yên tâm, ta hiểu được!
Trầm Côn cắt đứt lời của Vương Kiêu, lui về hiện thực.
A La vẫn đang đợi hắn, nhưng nàng đã sớm không mấy tỉnh táo:
- Uy, ngươi tại sao lại không nói chuyện nữa, không cần nhẫm tâm như vậy nha, đây chính là nguyện vọng cuối cùng của ta đó!
Nàng thở dài, lẩm bẩm nói:
- Trước kia lâu lắm rồi, ta cũng từng thỉnh cầu Lý Trích Tiên như vậy, bất quá tên kia căn bản chẳng để ý gì đến ta, đó là lần đầu tiên ta bị cự tuyệt. Trầm Côn, ngươi không nhẫn tâm cự tuyệt ta giống tên Lý Trích Tiên chết tiệt kia chứ, bổn tiểu thư sắp chết rồi, đến bóng dáng hắn cũng không thấy, không tốt, chẳng lẽ trong ngày Thần diệt đó, Lý Trích Tiên cũng bị người ta tập kích rồi sao?
Lời nói của A La đã sớm thành lảm nhảm vô nghĩa, mà Trầm Côn mỗi khi nghe nàng nhắc đến Lý Trích Tiên miệng lại chua chua (tại sao lại là miệng), bỗng nhiên cười nói:
- Mỹ nữ, quan tâm đến tâm tình của ta một chút được không, trước khi chết đừng nhắc đến nam nhân khác?
- A!
A La nở nụ cười, sau đó ngoan ngoãn không nói đến người khác nữa.
- Ân.
Trầm Côn sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi.
- Cõng ngươi ra ngoài đếm sao cũng không phải là không được, bất quá mỹ nữ, ta thảo luận chuyện thực tế hơn một chút được không?
A La lộ ra thần sắc nghi hoặc cao độ.
- Còn chưa hiểu sao?
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Ý tứ của ta là, dù sao thì ngươi cũng sắp chết rồi, có đếm sao hay không thì cũng chẳng khác gì, không bằng ngươi dùng chút thời gian này lưu cho ta một kỷ niệm khó quên có được không?
Kỷ niệm như thế nào? A La dùng ánh mắt hỏi.
- Tỷ như.
Trầm Côn cười càng tươi:
- Để cho ta hôn nàng chẳng hạn?
A La bỗng biến sắc, bất quá nàng dù có hàng nghìn hàng vạn nỗi tức giận trong lòng nhưng cũng không phát tác được, chỉ có thể từ từ nâng một bàn tay lên, chỉ vào Trầm Côn nói:
- Không, không.
- Ngươi thật vô sỉ!
Trầm Côn đứng dậy, ghé sát tai A La nói:
- Ngươi thế này rồi, ta còn muốn hôn ngươi đúng là có điểm vô sỉ, bất quá từ lâu ta đã mong được hôn ngươi, nếu giờ không hôn được, đời này chắc chẳng còn cơ hội nữa!
Nói xong, Trầm Côn nhẹ nhàng hôn lên hai gò má A La.
- Ô!
A La hầm hừ một tiếng, tức giận đến mức hai mắt vằn tia máu, tinh thần cũng tỉnh táo trở lại như ngọn đèn bừng sáng trước khi tắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nàng vùng ngồi dậy, tát vào mặt Trầm Côn một cái:
- Đồ vô sỉ, ta đúng là mắt mù mới thu ngươi làm đồ đệ!
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Trầm Côn vẫn bộ dáng cười rất thong dong, giống như là chiếm được tiện nghi thật lớn, bất quá theo đà cái tát của A La, hắn mềm nhũn ngã xuống đất, thở dốc một hơi:
- Chậc chậc, thật là thơm, vụ mua bán này bần tăng…
Thanh âm hắn càng ngày càng yếu, rồi giống như cả khí lực để nói cũng không còn.
- Này!
A La kinh ngạc đẩy đẩy Trầm Côn, lại nghe tặc hòa thượng còn cố sức nói vài lời hồ ngôn loạn ngữ:
- Dù sao ta cũng trúng thực cốt tán rồi, lợn chết không sợ nước sôi, kẻ điếc không sợ súng, ta chấp một ngàn lần Thiên Cơ Biến.
- Này, rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy?
A La đột nhiên phát hiện, tinh thần của mình đã khôi phục hơn phân nửa, thậm chí còn đủ khí lực để răn dạy và quở trách Trầm Côn.
Nhìn kỹ, Trầm Côn trên môi lấp lánh một chút bột hoàng kim sắc, đang liều mạng phun ra ngoài. Sau đó sờ lên gương mặt mình, A La đột nhiên phát hiện, độc tố trên hai gò má đã bị hút hết, bằng lực lượng Hoàng Nguyên thượng đoạn của nàng lại có thể áp chế độc!
- Ngươi một nửa, ta một nửa!
Trầm Côn vẫn đang cười hì hì nói:
- Chúng ta mỗi người một nửa Thiên Cơ Biến, nói không chừng vẫn còn cơ hội sống sót, muốn kiếm tiền phải đánh bạc, muốn mạng sống càng phải đánh lớn, nếu mà thua cuộc, chết đi rồi, bần tăng ở âm tào địa phủ lực lượng cũng mạnh hơn, đỡ phải chịu phiền toái!
Tiểu tử ngốc này thế nhưng hút đi hơn phân nửa độc tố trên người nàng! A La lau lệ trên khóe mắt, dìu Trầm Côn đi ra ngoài:
- Trầm Côn, ngươi thật là ngốc, ngươi đã trúng Thực Cốt tán, lại hút thêm Thiên Cơ Biến, thì làm gì còn đường sống nữa!
Trầm Côn hoàn toàn dựa vào người A La, đã mất đi ý thức.
- Đứa ngốc, ngươi là tên đại ngốc!
Vừa cõng Trầm Côn, A La vừa căm giận chửi ầm lên:
- Ngươi chết ta làm sao bây giờ? Ai cùng tu luyện với ta, ai chia đều bảo vật thăng cấp cho ta, ai lấy đầu bóng lưỡng cho ta vỗ, chết tiệt, cháo mỗi sáng ta nấu lấy ai ăn!
Quân sĩ bên ngoài đã sớm bị kinh động, ồn ào xông tới:
- A La tiểu thư, Trầm tướng quân làm sao vậy?
- Lũ chết tiệt kia chớ cản đường ta!
Cõng Trầm Côn trên lưng, từng bước từng bước về phía cửa, A La mồ hôi rơi đầy mặt quát lên:
- Kẻ nào còn đứng được thì theo ta xuất trận, nhìn thấy hòa thượng thì đánh cho ta, nhanh chóng mở đường đến Xích Tiêu thành!
- Ây da, A La tiểu thư, người muốn đi đâu ?
Mắt nhìn cái đầu bóng lưỡng đang rũ ra trên vai mình, A La thở dài.
- Đi cứu hắn!
Đây là một ngôi nhà cũ nát không ai thèm nhìn, trên tường loang lổ rêu xanh, góc tường có ít nhất sáu bảy ổ chó, vách tường chi chít vết nứt ngang dọc. Đây rõ ràng là một tiểu viện cũ nát tọa lạc trong khu bình dân nghèo khổ ở Xích Tiêu thành, chung quanh có mấy túp lều nát với chằng chịt rãnh nước hôi thối và rất nhiều tiểu khất cái trần truồng đang chạy qua chạy lại.(Biên: )
Cho dù là người Xích Tiêu thành cũng không mấy ai thèm đến chỗ này.
Chỉ có một số người thường xuyên xuất nhập tiểu viện này mới biết, muốn tiến vào sâu hơn, phải đi vào từ hướng đông bắc, vòng quanh sân đi hai vòng, sau đó lại đi về phía Tây, đến một cái giếng nước, trải qua một hồi di chuyển phức tạp nữa, sau đó sẽ thấy một cái cửa nhỏ màu đen, trên đó viết ba chữ: Thiên Cơ Môn.
Hóa ra cái tiểu viện chó cũng không thèm nhìn này lại chính là một phân đường của Thiên Cơ Môn.
Lúc này hơn chục nhà tiên tri vận hắc bào đã bày một tiệc rượu cạnh sân nhà, đang yên lặng ăn uống, mà Kha Tây cũng đang đứng trên sân, cầm bánh mỳ cắn một miếng, lẳng lặng nhìn về phía bầu trời trên Bạch Mãng sơn.
Môn chủ đứng gặm bánh mỳ, các đệ tử thì đang ngồi ăn thịt uống rượu, việc này nhìn qua có chút quái lạ, bất quá các đệ tử Thiên Cơ Môn cũng sớm đã quen. Bất quá Trầm Côn đã quen biết Kha Tây lâu như vậy, liệu có phát hiện ra lão vốn là không thể khom mình xoay người hay không?
Vì một vài nguyên nhân đặc biệt, Kha Tây đã không còn cơ hội được ngồi xuống hay là xoay người, hắn đời này kiếp này nhất định phải thẳng lưng!
- Các trưởng lão, các ngài phải báo thù cho sư phó a!
Nhóm tiên tri hắc bào ăn uống xong, các đệ tử phân đà đột nhiên quỳ xuống cầu xin:
- Sư phó trước đó cùng Hoài Tâm đi tìm Trầm Côn, đến nay vẫn chưa trở về, khẳng định là bị Trầm Côn hại chết, cầu xin môn chủ cùng các vị trưởng lão làm chủ cho chúng ta!
Những người này đúng là đệ tử của Hoàng Hành, nghe bọn hắn cầu xin, một hắc bào nhân chầm chậm nói:
- Hoàng sư huynh là một trong cửu đại tiên tri của Thiên Cơ môn ta, Trầm Côn dám hại Hoàng sư huynh, nhất định phải bắt hắn trả giá!
Tên còn lại nói:
- Các ngươi yên tâm, môn chủ đã xem một quẻ, Hoàng sư huynh cũng chưa chết, chỉ cần thu thập Trầm Côn, là sư huynh có thể tỉnh lại.
- Vậy cầu xin chư vị trưởng lão mau chóng tru diệt Trầm Côn!
Các đệ tử đồng thanh hô lên.
Nghe lời cầu xin của các đệ tử, một Hắc bào nhân nôn nóng nói:
- Môn chủ, Hoàng sư huynh là một trong Cửu đại tiên tri lại bị hại, đây là chuyện lớn, nếu Thiên Cơ Môn mà không phản ứng gì, làm sao còn thể diện ở Cửu Châu nữa, ngài nghĩ có phải không?
Kha Tây nhìn bầu trời đêm, tinh thần sớm đã không ở nơi này, trầm ngâm chẳng nói, hồi lâu sau mới mở miệng:
- Ngươi vừa nói cái gì?
- Đệ tử thỉnh cầu môn chủ: tru diệt Trầm Côn!
Hắc bào trưởng lão cao giọng nhắc lại:
- Các đệ tử đã điều tra ra, Trầm Côn đang ở bên ngoài lăng mộ Vương gia, bên người cũng chỉ có hai người không khó giải quyết là Bạch Tiên Nhi cùng Ca Thư.
- Vậy sao?
Kha Tây thản nhiên thốt lên.
- Môn chủ!
Hắc bảo trưởng lão càng thêm kích động:
- Xin môn chủ hãy lập tức hạ lệnh, bằng không Trầm Côn sẽ chạy trốn mất!
Kha Tây vẫn lơ đãng như cũ, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm lên bầu trời, một lúc lâu sau, bỗng nhiên thở dài, lẩm bẩm:
- Thiên tượng dị biến, mệnh Tinh bắt đầu nổi lên, lăng mộ nhất định đã xảy ra chuyện, ta phải đi xem một chuyến!
Chúng đệ tử lúc này mới hiểu, hóa ra từ nãy tới giờ Kha Tây vẫn một mực quan sát thiên văn, bất quá hắn nói đến lăng mộ là có ý gì? Vừa định hỏi lại, Kha Tây đã biến mất vô ảnh vô tung, chỉ để lại một câu phân phó:
- Các ngươi không nên đi bắt Trầm Côn, để cho hắn tự tìm đến, bất quá nhớ kỹ lời ta, trước khi ta quay lại, không được làm khó Trầm Côn!
"Đợi Trầm Côn đến sao?" Các đệ tử nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Tuy nói Kha Tây tính toán như thần không sai, nhưng dù sao Thiên Cơ Môn với Trầm Côn đã kết thành cừu oán, hắn lại không ngu, sao lại chủ động tìm đến cửa Thiên Cơ môn chịu chết? Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên có một tên đệ tử canh cửa thần sắc hớn hở xông vào, tiến đến trước mặt một hắc bào trưởng lão.
- Chu sư thúc, Trầm Côn đã đến đây, một bạch y nữ tử cõng Trầm Côn đến!
Bình Luận (0)
Comment