Vũ Toái Hư Không

Chương 346

Trầm Côn cũng ngây ngốc!
Hắn quá rõ ràng số * chó của A Phúc rồi, tên mập mạp chết bầm này có thể bị bắt được, có thể bị thương, nhưng nếu nói là hắn chết.
Trầm Côn khó có thể tin, từ từ đẩy cửa xe ra.
@@$#%#
Một võ tướng toàn thân khôi giáp màu vàng, râu ria đỏ chót đang ngồi ở trong xe, trái tim, mi tâm, yết hầu, ba chỗ đều cắm ba sợi tóc màu trắng bạc, máu tươi đang chảy dầm dề theo sợi tóc, toàn thân đã chết lạnh như băng rồi.
Nhìn lại dung mạo, quả nhiên chính là bộ dáng của A Phúc, trên mặt đầy thịt béo, xương mũi sụp, chính là năm đó Trầm Côn đích thân đánh gãy!
A Phúc đã chết thật rồi?
- Nguyên soái!
Thấy thi thể A Phúc, La Ma chán nản quỳ xuống. Hắn rút ra bội đao từ bên hông, để ngang trên cổ.
- La Ma vô năng, Nguyên soái, La Ma dùng đầu của mình hướng ngài tạ tội!
- La Ma tướng quân, dừng tay!
Bắc Địa Vương từ trong phòng đi ra, tiếng của Trầm Côn trong sân vô cùng lớn, kinh động không ít người Trầm gia, sau khi đi ra Bắc Địa Vương lập tức phất tay một cái, khiến thủ vệ bốn phía. Cuối cùng bên cạnh chỉ còn lại một trung niên văn nhân hơn ba mươi tuổi.
Đối với văn nhân này, Trầm Côn vẫn còn chút ấn tượng, hình như là một trong mấy thuộc hạ lúc ban đầu theo A Phúc, Gia Cát Huyền Hồ.
- Gia Cát đại nhân, Nguyên soái đã chết, La Ma vô dụng!
Thấy Gia Cát Huyền Hồ, La Ma xấu hổ quỳ xuống, đại đao còn để ngang trên cổ
- Ha hả, La Ma tướng quân đã làm rất tốt, chẳng những vô tội, hơn nữa có công, công lao lớn!
Gia Cát Huyền Hồ cướp đi đại đao, cười nói:
- Nếu không phải tướng quân khóc thảm thiết, dũng mãnh tử chiến, Thủy Nguyệt Vũ cũng sẽ không tin tưởng, tử sĩ trong xe này là Nguyên soái đại nhân!
- Tử sĩ?
La Ma sửng sốt.
- Không phải là Nguyên soái đại nhân?
- Năm ngoái ta đích thân giúp đại nhân chọn lựa ba tử sĩ dung mạo giống hệt làm thế thân, tướng quân không phải là tận mắt thấy sao?
Gia Cát Huyền Hồ cười cười.
- Trong xe chẳng qua là tử sĩ, Nguyên soái chân chính, đã vào thành mười ngày trước, hôm nay ở Cận Thiên cung!
- Nguyên soái không chết?
La Ma chợt giật mình, hoài nghi nhìn thi thể trong xe, lại nhìn thấy Gia Cát Huyền Hồ mỉm cười, hắn rốt cục xác nhận cười lên ha hả.
- Ha ha, ta đã nói rồi, Nguyên soái số * chó thông thiên, làm sao tùy tiện bị một tên mặt trắng giết chết chứ!
Hắn lập tức trừng mắt lên.
- Gia Cát hồ ly, ngươi xin lỗi ta đi. Ngươi biết rõ Nguyên soái đã vào thành, sao không nói cho ta biết, làm hại ta thiếu chút nữa cắt cổ?
- Đừng nói là ngươi, ta đây là quân sư tham mưu, cũng mới biết được Nguyên soái đã vào thành!
Gia Cát Huyền Hồ cười cười tự giễu.
Đây là ý của Tiếu Đông Phong, hắn nói, Thủy Nguyệt Vũ tính tự luyến, thích nhất là làm náo động, mà chuyện tình náo động nhất, chính là ở cửa thành trước mặt mọi người cho Quang Minh Hoàng một vố! Cho nên Thủy Nguyệt Vũ nhất định sẽ ở cửa thành chận đường. Vì an toàn của đại nhân, chỉ có dùng tử sĩ thế thân giả mạo đại nhân, mà đại nhân thì vào thành trước!
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ.
- Ta mặc dù đoán được đại nhân có dùng thế thân, nhưng vẫn không tin được, Tiếu Đông Phong làm tuyệt như vậy, thậm chí ngay cả ngươi là thân binh thống lĩnh cũng giấu diếm được
- Nếu như không dối gạt hắn, La Ma sẽ liều chết mà đánh sao? Sẽ khóc rống chảy nước mắt, thậm chí cả tự vận tạ tội sao?
Một thân người cao lớn hùng tráng từ ngoài viện đi vào, trong tay còn cầm thi thể một người áo đen.
Thân thể mập mạp, xương mũi sụp, râu mép đỏ chót, chính là A Phúc.
Nhưng là một cái đàn cổ trên lưng hắn nói chuyện, hiển nhiên, kẻ nói chuyện chính là vũ hồn của hắn, Nhất Khúc Tiếu Đông Phong.
Vứt thi thể trên mặt đất, Tiếu Đông Phong tiếp tục nói:
- Sau khi các ngươi vào trong thành, Thủy Nguyệt Vũ vẫn âm thầm bám theo, thấy cửa xe mở ra, La Ma muốn tự vận tạ tội, hắn mới tin chắc Quang Minh Hoàng đã chết!
- Thủy Nguyệt Vũ vẫn bám theo chúng ta?
La Ma hoảng sợ biến sắc, khẩn trương nhìn bốn phía.
- Yên tâm đi, Thủy Nguyệt Vũ thấy ngươi muốn tự sát, đã bỏ đi rồi!
Tiếu Đông Phong cười lạnh nói:
- Còn có mấy tên thiên quân, âm thầm phái thám tử đi xác định Quang Minh Hoàng chết hay còn sống.
Hắn quét mắt qua thi thể trên đất.
- Những kẻ này, ta để chạy hơn phân nửa, giết một ít, chừng ba bốn tên!
Tại sao muốn giết một ít, để chạy một ít, La Ma không nghĩ ra huyền cơ gì, bất quá Tiếu Đông Phong làm việc rất kín đáo, chắc chắn có tính toán.
Nghĩ tới đây, hắn thật thà cười ngu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thì ra từ đầu tới đuôi, cũng chỉ là mưu kế của Tiếu Đông Phong mà thôi. Hắc hắc, xem ra hắn chỉ giấu diếm được mình, hắn cũng biết chỉ có ta mới có thể biểu hiện chân ý tha thiết như thế, khiến tất cả mọi người nghĩ rằng Quang Minh Hoàng đã chết!
- Đại nhân, ngài đã bày bố, để tất cả mọi người cho là Quang Minh Hoàng đã chết, vậy kế tiếp -
Gia Cát Huyền Hồ nhìn A Phúc có chút sùng bái, nói đúng hơn là nhìn Tiếu Đông Phong trong cơ thể hắn.
- Thỉnh đại nhân chỉ giáo, chúng ta kế tiếp nên làm cái gì?
- Gia Cát Huyền Hồ, ngươi là Quang Minh Hoàng quân sư, cái này còn muốn hỏi ta sao?
Tiếu Đông Phong nói giọng lãnh khốc.
Gia Cát Huyền Hồ cười.
- Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ hạ lệnh để tang báo thù cho Quang Minh Hoàng, khóc, khóc thật lớn, khóc cho mọi người nhìn!
- Còn ba đạo mệnh lệnh khác!
Hắn trầm ngâm nói:
- Thứ nhất, La Ma lập tức dẫn người đi đập phá hành cung Thanh Vũ Thiên Quân, bất kể thắng bại, nhất định phải làm ra bộ dáng vì Quang Minh Hoàng báo thù! Thứ hai, ra lệnh đám người Bạch Chi Ngữ cùng Hiên Viên Thiên Đạo công kích lẫn nhau, làm ra vẻ Quang Minh Hoàng bỏ mình, Đại Tướng dưới trướng bắt đầu tranh đoạt ngôi vị! Thứ ba
Hắn khẽ mỉm cười
- Ta sẽ cho Thanh Vũ Thiên Quân viết một phong thư thần phục, Quang Minh Hoàng đã chết, ta cùng mấy tướng lãnh chuẩn bị tìm một chỗ dựa khác.
Tiếu Đông Phong gật đầu
- Không tệ, có thể nghĩ tới những thứ này, chứng tỏ ngươi là một chủ mưu hợp cách rồi. Còn gì nữa không? Muốn được ta nhìn nhận là trí giả, ngươi phải tính được tốt hơn!
- Dĩ nhiên là còn nữa! Gia Cát Huyền Hồ tự tin cười một tiếng.
- Đại nhân dùng tử sĩ làm thế thân, hẳn là một chiêu liên hoàn kế, Quang Minh Hoàng giả chết chẳng qua là bước đầu tiên -
Hắn đem ý nghĩ của mình nói ra hết. Trầm Côn đối với mấy cái chuyện quân sự quyền mưu không có hứng thú, ngồi chồm hổm ở một bên, cười híp mắt nhìn A Phúc.
Mấy năm không gặp, A Phúc lại mập ra.
Ha hả, năm đó bộ râu dài là dính lên, nhưng bây giờ, gần ba mươi tuổi râu A Phúc thật dài, chiến thần râu đỏ là mỹ danh của hắn rồi
Còn cấp bậc võ đạo của hắn nữa. Có vũ thần cấp Tiếu Đông Phong mạnh như vậy, mà A Phúc cũng lên cấp làm Tử Nguyên Vũ tông hạ đoạn, vũ khí cũng đổi thành một đôi chừng tám trăm cân bát lăng tử chùy. Có tiến bộ lớn như vậy, đại khái là do Chân Long đế khí phát huy tác dụng.
- Chu lão huynh, có thể để ta cùng A Phúc nói vài lời không? Bắc Địa Vương hãy nói rõ thân phận của ta đi?
Trầm Côn thật sự muốn cùng A Phúc nói vài lời, cười híp mắt chào hỏi Tiếu Đông Phong.
- A?
Tiếu Đông Phong cười khanh khách.
- Bạn cũ gặp lại, tất nhiên sẽ có nhiều chuyện muốn nói, là ta sơ sót. Chủ thượng, ta đi nghỉ ngơi, nơi này giao cho ngài!
Vừa nói, đàn cổ trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Mà sắc mặt A Phúc, mới vừa rồi còn uy mãnh cương nghị, bỗng trở nên giống như ba năm trước đây sợ hãi rụt rè, bộ dáng nhát gan sợ phiền phức.
- Đại, Đại thiếu gia?
Hắn có chút khó tin nhìn nhìn khuôn mặt của Trầm Côn. Ba năm không thấy, dung mạo Trầm Côn xác thực đã biến đổi không dễ dàng nhận ra, nhất là cặp mắt nhỏ giờ cũng đã biến thành mắt to. Nhìn ra ngoài một hồi, A Phúc khoa tay múa chân rồi quơ lấy cục gạch, Trầm Côn cười hắc hắc, khoa tay múa chân rồi làm động tác vỗ vào xương mũi A Phúc.
Đây là tư thế Trầm Côn đánh A Phúc lần đầu tiên gặp mặt.
- Đại thiếu gia, quả nhiên là ngài, ngài còn chưa chết!!!!
A Phúc quỳ trên mặt đất, khóc.
Ba năm không thấy, A Phúc trở nên rất ít, cũng trở nên rất nhiều.
Ít chính là, cái tên mập mạp chết bầm nhát gan sợ phiền phức, mơ ước lớn nhất mỗi ngày cũng chỉ là ngồi ăn rồi chờ chết, thuận tiện luyện mấy chiêu võ công tạm được, đi cưới Mặc Anh tiểu thư làm vợ.
Mà biến hóa khổng lồ chính là, hắn đã là Thống soái trăm vạn đại quân rồi, chiến thần râu đỏ, Quang Minh Thánh hoàng, tương lai thậm chí có có thể trở thành Hoàng Đế, thậm chí là Thánh chủ nhất thống Cửu Châu!
- Đại thiếu gia, những năm này ngài đi đâu? Cặp mắt ti hí của ngài đâu rồi?
A Phúc ôm bắp đùi Trầm Côn khóc thét.
- A Phúc nhớ ngài muốn chết. Không có ngài mỗi ngày đánh chửi, không có ngài nói cho ta biết nên làm những gì, không có ngài phát tiền xài vặt cho ta. A Phúc, A Phúc những năm này cũng không biết làm sao chịu đựng được!
- Được rồi, được rồi!
Trầm Côn trong lòng cũng có chút ê ẩm, nhiều hơn nữa là buồn cười
- A Phúc, ngươi là Quang Minh Hoàng Đại nguyên soái rồi, mau đứng dậy đi, để cho người khác thấy như vậy sẽ chê cười ngươi!
- Mặc xác Quang Minh Hoàng!
A Phúc tức giận mắng:
- Đại thiếu gia ngài không biết đâu, Quang Minh Hoàng ta đây chính là cái thùng rỗng. Những năm này hành quân đánh giặc, cai trị quân đội, thật ra đều là Tiếu Đông Phong làm chủ, ta còn không muốn làm đâu!
- Ngươi không muốn làm Hoàng Đế?
A Phúc hết thảy đều tuỳ Tiếu Đông Phong làm chủ, đây là chuyện hắn đã đoán trước, nhưng Trầm Côn không nghĩ tới. . Hắn đối với ngôi vị hoàng đế một chút hứng thú cũng không có.
- Làm Hoàng Đế có cái gì tốt?
A Phúc liên tục oán trách:
- Trước kia lúc đi theo Đại thiếu gia, mỗi ngày uống rượu, ăn thịt nướng, nằm mơ thấy Mặc Anh tiểu thư tỉnh lại còn cười! Nhưng bây giờ, ta mỗi ngày đều kiểm duyệt quân doanh ba lần, triệu kiến mười mấy tướng lãnh, ký năm sáu trăm đạo quân lệnh. Trời ơi, ta sắp bị ép đến điên rồi!
Vừa nói trong lòng vừa động, vừa nhìn tất cả mọi người đã rời đi viện tử, A Phúc cười mờ ám nhỏ giọng nói:
- Đại thiếu gia, chúng ta thương lượng một chuyện đi, ta thật không muốn làm Quang Minh Hoàng, ngài len lén mang theo ta về nhà được không? Ta vẫn làm quản gia của ngài!
Trầm Côn đập mạnh bả vai A Phúc
- A Phúc, ta và ngươi cũng không còn thiếu niên nữa. Ngươi đã trưởng thành, trăm vạn hải quân dưới trướng ngươi cần ngươi!
- Cái kia, cái kia…
Ánh mắt A Phúc vừa chuyển.
- Nếu không thì, dù sao mọi người đều biết ngài là Đại thiếu gia của ta, ta đem vị trí Nguyên soái tặng cho ngài, chờ Đại thiếu gia ngài làm Hoàng Đế, cho ta mấy trăm sơn trang là được -
Mập mạp chết bằm!
Trầm Côn mơ hồ nhức đầu, những lời mới vừa rồi nếu là người khác nói ra, hắn còn hoài nghi đối phương đang thử dò xét mình có dã tâm hay không, nhưng Trầm Côn tin tưởng nếu A Phúc là nói ra, tên mập mạp chết bầm này thật là không muốn làm Hoàng Đế, hận không được lập tức đem mấy trăm vạn quân đội gói lại ném cho mình!
- Đại thiếu gia, vậy cũng không được sao?
Từ trên mặt nhìn ra Trầm Côn không có ý tứ này, A Phúc nóng nảy, nhảy dựng lên mắng to:
- Đại thiếu gia, Bổn vương Đại Phúc cũng hầu hạ ngài nhiều năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, thời điểm mấu chốt ngài nên giúp ta mới phải. Van ngài đó, thay ta làm Hoàng Đế đi, ngài chịu làm Hoàng Đế, ta làm đại nội tổng quản là được rồi!
Đại tổng quản.
Trầm Côn suýt nữa nội thương.
Mà A Phúc liều mạng làm ầm lên, tả một câu cho về nhà, hữu một câu thay ta làm Hoàng Đế, thình lình còn nói một câu ngài còn ép ta làm Hoàng Đế ta liền chết cho ngài xem, khiến cho Trầm Côn bể đầu sứt trán, chật vật không chịu nổi
Một đêm đau khổ!
Bình Luận (0)
Comment