Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 1.1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1.1: Chú sói con [Đã Beta]

Editor: Yue

Trời còn chưa sáng, Kỷ Nhiễm liền tỉnh lại.

Lúc mới tỉnh dậy còn hơi mơ hồ, trong tiềm thức muốn sờ điện thoại để kiểm tra thời gian nhưng lại chạm vào đầu giường trống không.

Cô ngây người, ý thức rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn trần nhà mờ mịt trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong lạnh băng của kim loại, toàn bộ phòng tràn ngập một loại hơi thở kim loại lạnh lẽo.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh táo, vén chăn lên rời giường.

Sau khi tẩy rửa sạch sẽ bản thân một chút, Kỷ Nhiễm mở cửa vào bếp, lấy dung dịch dinh dưỡng hương dứa làm bữa sáng.

Cô đứng trên ban công, liếc nhìn bầu trời mờ ảo phía xa, máy móc nuốt xuống.

Nơi ở hiện tại của Kỷ Nhiễm là thị trấn Gal trên Tự Do tinh. An ninh công cộng của nó không được tốt lắm. Điều đáng khen ngợi là thị trấn Gal là thị trấn duy nhất gần đó lắp đặt vòng phòng hộ, có thể chống lại công kích của các loài động vật, thực vật biến dị, lọc một số tia vũ trụ có hại, miễn cưỡng có thể được xưng là nơi đáng sống.

Vứt ống dung dịch dinh dưỡng đã cạn vào thùng rác, Kỷ Nhiễm cầm ba lô trên bàn mở cửa đi ra ngoài.

Hôm nay, cô muốn đến rừng dị thực bên ngoài thị trấn để tìm thứ gì đó có thể đổi lấy Tinh tệ. Nó có thể là một loài thực vật biến dị có giá trị y học hoặc một loại trái cây ăn được mà không bị ô nhiễm năng lượng, hoặc một số loài thực vật được đánh giá cao-- Tiền đề là những cái cây này không có tính công kích.

Sau khi ra khỏi nhà, Kỷ Nhiễm đi bộ mười phút đến trạm dừng tàu bay gần nhà cô nhất.

Không có nhiều người trên trạm dừng, có khoảng một chục người, tất cả đều là những nhà thám hiểm* đi dã ngoại hôm nay.

(*Yue: Đi vào vùng xa lạ hoặc hiểm trở ít ai đặt chân tới, để khám phá, khảo sát. Thám hiểm bao gồm các hoạt động mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhằm mục đích khám phá tìm kiếm những điều bất ngờ chưa được biết đến. -gg)

Họ ăn mặc tương tự như Kỷ Nhiễm, mặc những bộ đồ dã chiến gọn gàng, mang theo một chiếc ba lô có thể đựng đồ, vũ khí và dụng cụ thu thập được buộc quanh eo và đùi.

Kỷ Nhiễm liếc nhìn những người này, yên lặng tìm một địa phương không đáng chú ý để ngồi.

Lúc 6: 00 giờ Gal, một chiếc tàu bay dừng ở trạm này.

Một chú robot mô phỏng chân thật đứng cạnh cửa tàu, mỉm cười với những vị khách bước lên tàu: "Chào mừng quý khách đến với tàu bay ST-103, quý khách vui lòng lấy quang não ra quẹt thẻ để lên tàu."

Kỷ Nhiễm là người cuối cùng lên tàu bay.

Khi lên tàu bay, cô giơ tay lên, đưa vòng quang não* trên cổ tay chạm vào cảm biến trong tàu, 'Bíp' một tiếng, Kỷ Nhiễm thấy tài khoản cá nhân trong vòng quang não đã bị trừ đi hai mươi tinh tệ.

(*Yue: Có thể được xem là CănCướcCôngDân phiên bản điện tử. Mà nhiều chức năng hơn)

Một ống dịch dinh dưỡng hương trái cây chỉ cần hai tinh tệ, hai mươi tinh tệ có thể mua mười ống dịch dinh dưỡng hương trái cây.

Kỷ Nhiễm tuy không nghèo nhưng vẫn cho rằng giá vé hơi đắt.

Chẳng trách người muốn đi ra ngoài đều phải lên kế hoạch cẩn thận mỗi khi đi tàu bay. Nếu họ không tìm được thứ gì đó có giá trị từ rừng dị thực, thì chỉ riêng chi phí đi lại của tàu bay cũng tiêu tốn không ít.

Tàu bay là phương tiện thích hợp để bay đến nơi dã ngoại. Nó có hiệu suất cao hơn và an toàn hơn so với phương tiện như xe bay hoạt động trong thành phố. Nói chung, những người chọn đi dã ngoại đều đi tàu bay.

Bên trong tàu bay có cả trăm chỗ ngồi, hàng chục khách ngồi rải rác.

Lúc Kỷ Nhiễm lên tàu, những người đang ngồi trên tàu kia liếc nhìn cô liền nhận ra đây là một cô gái có gương mặt trẻ thơ, yếu đuối và không có sức chiến đấu. Tuy nhiên, những kẻ dám chạy ra khỏi thị trấn thường rất hiếm khi là kẻ yếu, dù trông có vẻ yếu ớt, nói không chừng là một kẻ giả heo ăn thịt hổ, lại càng không nên dây vào.

Mặc dù cô gái này chỉ mặc bộ đồng phục thông thường nhất, nhưng lại có loại hương vị sống an nhàn sung sướng, chưa từng ăn qua khổ sở gì, một người như vậy lại càng khó trêu chọc ở thị trấn Gal.

Mọi người đều đánh giá trong lòng, nhanh chóng quay mặt đi không thèm để ý tới cô nữa.

Sau khi tàu bay rời thị trấn, nó hướng đến rừng dị thực bên ngoài thị trấn.

Nửa giờ sau, tàu bay dừng lại ở trạm dừng bên ngoài khu rừng.

Robot điều khiển máy bay hộ tống khách xuống xe và thân mật nhắc nhở: "Quý khách thân mến, chuyến tàu bay cuối cùng là vào lúc 17: 00 giờ Gal, xin quý khách đừng bỏ lỡ thời gian để trở về thị trấn."

Nếu lỡ giờ, quý khách chỉ có thể cắm trại nơi hoang dã. Sự nguy hiểm của những khu rừng dị thực vào ban đêm đối với người bình thường mà nói là trí mạng.

Sau khi xuống tàu, Kỷ Nhiễm không vội vã tiến vào rừng.

Cô đứng ở chỗ tàu bay nhìn những người khác rời đi, quan sát phương hướng những người đó đi vào, rồi tìm phương hướng khác bọn họ mà đi.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhiễm tự mình đến khám phá rừng dị thực, cô cảm thấy hơi lo lắng nên không dám đi cùng người khác.

Ngoài cảnh giác, nó cũng cách để che giấu dị năng* của cô để không bị phát hiện.

(*Yue: Tài lạ. Người thường không có. Hay có thể gọi là Siêu năng lực) (Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue. Wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks)

Kỷ Nhiễm cũng không phải là người của thế giới này.

Cô sinh ra ở Trái Đất chưa được ghi lại trong Tinh Tế, bố mẹ cô mất từ nhỏ, cô lớn lên cùng bà ngoại, đến năm thứ ba trung học, sau khi bà nội cô qua đời vì bạo bệnh, cô trở thành trẻ mồ côi.

Sau này, thật vất vả vừa học vừa làm đến năm thứ ba đại học, mắt thấy sắp lên năm thứ tư, chờ tốt nghiệp đi tìm một công việc xã hội để nuôi sống bản thân, không nghĩ tới lại không may xuyên qua.

Khi đó, cô đang đi bộ qua khu rừng dị thực bên ngoài thị trấn Gal, cô vừa trải qua một tình huống nguy hiểm trong khu rừng, suýt bị giết bởi những loài thực vật cùng thú biến dị hung mãnh ở Tinh Tế. Được lão Burt đi ngang qua hảo tâm nhặt về nhà, cung cấp cho cô một nơi ở cùng thân phận cư dân thị trấn Gal.

Một tháng trước, lão Burt qua đời do vết thương cũ tái phát, để lại căn nhà và tiền tiết kiệm cho Kỷ Nhiễm – người mình nhận nuôi.

Kỷ Nhiễm lại trở thành một người cô đơn.

Nghĩ đến lão Burt, tâm trạng Kỷ Nhiễm có chút không vui.

Đây là người tốt đã giúp đỡ cô nhiều nhất kể từ khi cô bước vào Tinh Tế.

Đáng tiếc người tốt sống không lâu, trước khi Kỷ Nhiễm được đón về, lão Burt không còn sống được bao lâu nữa. Cũng chính vì sắp chết, mới có thể nhặt Kỷ Nhiễm lai lịch không rõ về nhà, nếu không với sự quản lý đăng ký dân cư nghiêm ngặt của thị trấn Gal, Kỷ Nhiễm – người không có danh tính, không có quang não, không có nơi ở, nhân viên 'ba không', căn bản không thể vào thị trấn, hưởng thụ sự che chở của thị trấn.

Tiếng sột sột soạt soạt đánh thức Kỷ Nhiễm khỏi ký ức.

Cô đột nhiên rùng mình, không dám đắm chìm vào hồi ức nữa, ngưng tụ tinh thần, theo bản năng thả ra siêu năng lực.

Một đầu dây leo sắp đụng đến cô bỗng trượt qua chân cô như một con rắn, lao mình giữa đám cỏ rậm, nhanh chóng biến mất trong bụi cây cách đó không xa.

Kỷ Nhiễm nhìn chằm chằm vào dây leo biến mất, từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Đây là vùng ngoại vi của rừng dị thực, đẳng cấp thực vật biến dị không cao lắm, cẩn thận một chút, hoàn toàn có thể tránh bọn chúng. Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhiễm tới rừng dị thực, mà siêu năng lực của cô chỉ tính là vừa mới có bước đi đầu tiên, cô chỉ dám lang thang ngoài khu rừng.

Cô một bên chú ý những loại thực vật biến dị có sức chiến đấu nguy hiểm, một bên tìm kiếm thực vật có giá trị làm thuốc.

(Continue)

CHÚ THÍCH ẢNH

[​IMG]

(Tàu bay)

[​IMG]

(Xe bay)​
Bình Luận (0)
Comment