Nhiệt độ không khí của Dung Cảng dần dần ấm lại, hoa đào rục rịch nở rộ, thành phố cuối cùng cũng có chút hơi thở mùa xuân.
Vu Nhiên tạm thời cất họa cụ vào trong tủ, sửa sang lại những tài liệu cần ôn tập cẩn thận, còn dọn một hộp nhựa thật lớn, chính thức trở lại trường đi học.
Sở Miên ngồi bên cạnh cậu, hỗ trợ kiểm kê tài liệu quan trọng. Hắn lấy hai cuốn sách luyện tập Tiếng Anh ra, nói: "Tuần này cậu có thể không cần ôn tập những môn khác, toàn lực tập trung ôn nghe đi, cuối tháng sẽ thi."
"Tối đa là 30 đúng không?"
"Ừ, chỉ cần cậu nghiêm túc học với cô Bạch thì thi được hai mươi trở lên hẳn không thành vấn đề."
Trước đó khả năng nghe của Vu Nhiên không tính là kém, Sở Miên đọc cho cậu nghe một đề, sau khi tính xác suất chính xác thì tin tưởng của hắn tăng gấp bội.
"Còn có viết luận Tiếng Anh nữa, mỗi tiết sẽ viết một bài. Cậu học thuộc mấy bài mẫu này, chủ yếu là phải nhớ kỹ những từ tớ đã đánh dấu." Sở Miên lại đưa tờ giấy qua, "Chủ nhật cậu tới nhà tớ, tớ ôn tập lại cho cậu. Chờ thi nghe xong thì lại ôn tập toán học, kiến thức tương đối nhiều."
Vu Nhiên gật đầu đồng ý, không nói chuyện phiếm nữa, để Sở Miên bắt đầu đọc đề tiếp theo.
"Chờ, đợi chút." Có một đề đọc được một nửa, Vu Nhiên bỗng nhiên kêu dừng, "Từ cậu vừa đọc là gì vậy? "Wosabi"?"
"Wasabi, là mù tạt. Trong ngữ cảnh đối thoại thì không quan trọng, chỉ là danh từ bình thường mà thôi."
Sau khi Sở Miên bình tĩnh giải thích, Vu Nhiên cười to vài tiếng, cậu cảm thấy mới mẻ với từ này, không nhịn được mà lặp lại vài lần: "Wasabi, wosabi, nisabi,... Benny Sa.(*)"
(*) Wo (我): tôi, Ni (你): bạn "Đừng làm loạn." Mặt Sở Miên vô cảm, vuốt ve gáy Vu Nhiên một chút.
Phát âm tiếng Anh của Sở Miên vừa tiêu chuẩn vừa lưu loát, Vu Nhiên làm bài cũng có thể coi là một loại hưởng thụ, nếu nghe không hiểu có thể tùy lúc kêu hắn đọc lại. Sở Miên không nề hà gì chút phiền toái này, đảm nhiệm vai trò giáo viên dạy nghe xong lại cẩn thận giảng giải đáp án cùng kỹ xảo chọn đáp án.
Vu Nhiên đề nghị: "Như vậy đi, từ hôm nay tớ sẽ bắt đầu chỉ nói bằng tiếng Anh, còn có thể tăng vốn từ đơn."
"Ừm."
Vu Nhiên nóng lòng muốn thử, hé miệng thì cứng họng một lát, phát hiện từ vựng bản thân nắm giữ căn bản không đủ xài hàng ngày. Cậu đành phải thay đổi ý định, hỏi Sở Miên: "Can you speak Chinese?"
Sở Miên sửa đúng: "Cậu nên đổi "Can" thành "Would", như vậy có vẻ lịch sự hơn, bởi vì "Can" nghe giống như nghi ngờ năng lực người khác."
"Sô kà! Soga!(*)" Vu Nhiên bừng tỉnh, giơ ngón cái với Sở Miên, "You are very smart!"
(*)Soga: Thật sao (tiếng Nhật) Từ khi Vu Nhiên quyết định dùng tiếng Anh nói chuyện thì cả ngày đều im thin thít, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không mở miệng. Cho dù Sở Miên chủ động nói chuyện phiếm, cậu cũng vội vàng dùng một câu "I đang study mà" để chấm dứt đề tài.
"Ngày mai kiểm tra sức khỏe, nhất định phải để bụng rỗng, cậu đừng quên." Sở Miên nhắc nhở, "Biết bệnh viện nhân dân ở đâu chứ? Không thì bắt xe qua đi, cách nhà cậu không xa."
Vu Nhiên nhìn Sở Miên chằm chằm, cắn môi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu: "Check up health có cần take quần áo down không?"
Mặt Sở Miên cứng lại vài giây rồi mới hiểu được lời của Vu Nhiên, trả lời: "Chắc là không cần, chỉ cần cậu nói cho bác sĩ trên người không có hình xăm là được."
"That"s so good..." Lo lắng của Vu Nhiên tiêu tan, thở phào một hơi. Sau đó cậu cầm chặt hai tay Sở Miên, nghiêm túc nói: "I don"t hope other people look your white body! Because you will be shy! And you are only my little... little..."
Vu Nhiên lắp bắp, không biết từ "công chúa" đọc như thế nào, đành phải thay đổi cách nói: "My little Disney!"
Khóe miệng Sở Miên hơi hơi nhếch lên, cười nói: "Don"t worry."
"Bobo". Vu Nhiên dựng sách bài tập lên che mặt hai người, lén hôn lên sườn mặt Sở Miên.
Kiểm tra sức khỏe bắt đầu lúc tám giờ sáng, lớp A1 không cần xếp hàng. Vu Nhiên đến bệnh viện đúng giờ, đi theo các bạn học kiểm tra các phương diện thân thể từng người, đến công đoạn rút máu cuối cùng, cậu lấy mấy thanh chocolate Dove từ trong túi ra đưa cho Sở Miên.
"Tớ không cần, đưa cho nữ sinh đi." Sở Miên biết có bạn học dễ bị tuột huyết áp, bèn đưa kẹo cho bọn họ.
Sở Miên mặc dù đường máu ổn định, nhưng sau khi rút máu thì tư duy lại vô thức mệt rã rời. Hắn mau chóng kêu Vu Nhiên qua đây hỗ trợ đè bông cầm máu, sau đó bản thân trực tiếp ngồi ngủ ở ghế dài.
Hiện tại chỉ sợ là giai đoạn ham học hỏi nhất của Vu Nhiên, khi chán muốn chết cũng không chơi di động mà là cầm một tập flash card từ mới, lầm bầm đọc tiếng Anh. Chờ Sở Miên tỉnh ngủ, không ngờ nhìn thấy cậu đang giành giật từng giây học tập, không khỏi hoài nghi bản thân còn đang ở trong mộng.
Đầu Sở Miên dựa vào vai Vu Nhiên, nghỉ ngơi vài phút, bỗng nhiên nghe thấy cậu nghiêm túc nói một câu: "Mie Mie, I"m pregnant."
Sở Miên liếc qua bụng Vu Nhiên, duỗi tay sờ lên, phối hợp dò hỏi: "Mấy tháng?"
"Maybe... two?" Vu Nhiên cũng không hiểu này đó, "Anyway, we have a baby now! He he!"
Một lát sau, Vu Nhiên ngẫm lại, lại sửa miệng: "No, No... Your baby is not a ordinary baby; your baby should a angelbaby!"
Ánh mắt Sở Miên tràn ngập mờ mịt: "Are you crazy?"
Sau khi cả lớp kiểm tra sức khỏe xong thì hơn một giờ tiếp theo có thể tự do hoạt động. Vu Nhiên kêu gọi rất nhiều người cùng đến McDonald ăn sáng, khi gọi đồ cũng kiên trì dùng tiếng Anh đối thoại với nhân viên: "Please give me two phần ăn the same pig egg hambugers, thanks!"
Thôi Hà vừa nghe, lập tức ghét bỏ nhe răng nhếch miệng, liếc xéo cậu: "Huyên thuyên thứ tiếng ngoài hành tinh gì vậy?"
"English!" Vu Nhiên tự tin trả lời, "I"m a English big teacher!"
Cậu kiên trì dùng thứ tiếng Anh siêu khủng khiếp của mình đối thoại với người khác, các bạn học xung quanh nghe thấy còn khó khăn hơn bài thi nghe của đại học, đều tận tình khuyên bảo cậu từ bỏ tư tưởng nâng cao tiếng Anh.
Duy độc Sở Miên có thể nhanh chóng hiểu được ý muốn nói của cậu, nói chuyện không có chút áp lực nào.
"Cô Bạch giao tổng cộng năm bài viết, hôm nay cậu viết bài đơn giản nhất đi." Thời gian nghỉ trưa, Sở Miên lấy hai tờ giấy trắng ra, "Bây giờ cậu còn chưa thuần thục, có thể dùng tiếng Trung viết một lần, sau đó phiên dịch từng câu."
"OK, I try try." Vu Nhiên cúi đầu đọc đề. Bài văn này yêu cầu viết dưới dạng thư, một người bạn từ Mỹ của "bạn" muốn tới Dung Cảng qua Tết Âm lịch, "bạn" muốn dẫn cô ấy đi thăm quê nhà của mình, cũng như giới thiệu văn hóa Trung Quốc cho cô ấy.
"So easy!" Vu Nhiên bắt đầu cầm bút viết.
Vì để sau đó sửa chữa thuận tiện, cậu làm theo yêu cầu của Sở Miên, mỗi câu đều cách một hàng. Làm như vậy để đối chiếu Trung Anh, cũng giúp Sở Miên đọc thoải mái hơn.
Vu Nhiên một bên viết, một bên còn không nhịn được khoe khoang: "Oh hoo! My English is as good as Chinese!"
Cậu mất nửa giờ để viết xong cả Trung cả Anh, tinh thần hăng hái, vung tay lên, đập "bộp" tờ giấy viết văn lên mặt bàn Sở Miên.
"Look look!"
Sở Miên nghiêm túc đọc nội dung tiếng Trung trước một lần, không có vấn đề gì lớn, trên cơ bản đều có dịch được thành những từ ngữ phổ thông. Nhưng khi tầm mắt hắn dừng ở mục tiếng Anh bên cạnh, hệ thống ngôn ngữ của đại não bỗng nhiên lâm vào trạng thái tắc nghẽn.
"Hello, Kitty!"
"Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, mình vô cùng nhớ cậu."
- We haven"t meeting a long time, I am very miss you like the FengGong.
"Nghe nói cậu muốn tới Dung Cảng qua Tết Âm lịch, mình cảm thấy vô cùng vui vẻ, vội vàng lên kế hoạch du ngoạn tỉ mỉ vì cậu."
"Đầu tiên, chúng ta sẽ lên thuyền du lãm sông Lan Giang trước, nó là biểu tượng quan trọng nhất của Dung Cảng. Chúng ta có thể cảm nhận được phong cảnh giống phim điện ảnh ở trên sông, cậu nhất định sẽ kinh ngạc cảm thán không thôi."
- First, we take a boat look the big river, it is the most important logo of Rong Gang.
- We can see many beautiful view as the "Titanic", you must be say "666"!
Sở Miên vốn đang nghĩ muốn giúp cậu gạch những ngữ pháp không quy phạm đi, đọc hai câu sau, phát hiện bản thân căn bản không thể nào đặt bút được.
"Sau đó, chúng ta sẽ đến thăm vườn bách thú, cậu có thể nhìn thấy quốc bảo gấu trúc. Không ai không thích nó, mình tin tưởng cậu nhất định cũng sẽ thích."
- Then, we go to the zoo, you can see Chinese Baby pandas.
- Nobody don"t like pandas, if you don"t like them, hehe, Pei.
"Không chỉ vậy, mình còn muốn dẫn cậu đi thưởng thức mỹ thực của Trung Quốc, chẳng hạn như bánh trôi, kẹo hồ lô, thịt viên Tứ Hỷ."
- Exept for this, I also want let you to eat Chinese delicious.
- Such as Q-Duang, Candy-red-fruit, and Four-happy-meat-balls.
"Hết sức chờ mong đến ngày gặp cậu! Mình nghĩ những ngày tiếp theo của chúng ta nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!"
- I am looking forward to seeing you! I think we will happy together next days.
- Your friend, Harry·D·Potter.
Sở Miên cạn lời cứng họng đọc đến cuối cùng, do dự thật lâu mới miễn cưỡng chỉ ra sai lầm nghiêm trọng nhất cho cậu: "Khi ký tên không được viết quá kỳ quái, viết dựa vào đề bài, nếu không sẽ bị giáo viên chấm thi coi là ký hiệu, sẽ bị 0 điểm."
Vu Nhiên còn cảm thấy tên tiếng Anh của mình rất bình thường, vừa nghe đã thấy là người gốc ngoại quốc. Cậu hỏi Sở Miên: "Honey, do you have a English name?"
"Mien."
"So good." Vu Nhiên gật mạnh đầu, "But I still want to bename for you."
Sở Miên không cần nghe cũng biết, nếu Vu Nhiên lấy tên tiếng Anh cho hắn thì chắc chắn sẽ kêu là "Sleep", "Sheep" linh tinh, cao cấp hơn một chút thì không chừng sẽ là "Clear Sleep."
Còn đang phỏng đoán, Vu Nhiên đã đặt bút xuống, ghé sát bên tai hắn, dùng giọng nói dịu dàng nhất nhẹ nhàng nhất nói: "Your name is "Sweet Dream"."
Nói xong, Vu Nhiên cảm thấy không được chuẩn xác, lại bổ sung sửa lại: "You are my sweet dream."
Cậu nói tiếng Anh vĩnh viễn không đủ lưu loát tiêu chuẩn, nhưng lọt vào trong tai Sở Miên lại trở thành lời nói êm tai nhất toàn thế giới, giống như một trận mưa phùn thơm ngọt từ một đám mây màu hoa hồng.
Sở Miên dừng một chút, quay đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo linh hoạt của Vu Nhiên.
"That"s what you mean to me."