Lục Gia Xuyên đến rất nhanh, Đàm Tiểu Thanh nghi ngờ liệu có phải hắn ta không mời mà đã tự đến từ trước, vẫn chờ ở gần đây hay không.
Vị đại thiếu gia này mặc dù đã thành phượng hoàng rớt đài, trông lại không hề sa sút đi chút nào.
Hắn mặc một chiếc trench coat màu xanh đen, hôm qua Đàm Tiểu Thanh vừa nhìn thấy trong mục đẩy tin tức của tài khoản Wechat tạp chí thời trang, cực kỳ ra dáng. Giá niêm yết của bộ trang phục này là 18, đằng sau có bao nhiêu số 0 thì Đàm Tiểu Thanh không có đếm.
Đương nhiên, đây cũng không phải là trong điểm, trọng điểm là thời tiết gần -30 độ, Lục Gia Xuyên cần phong độ không cần nhiệt độ, ăn bận như thể đi xem mắt.
Hắn mang không ít đồ ăn theo, một hộp riêng cho Chúc Dĩ Lâm, những người khác thì chia đều một túi to, lại còn mang trà sữa nóng cho cả nhân viên công tác.
Số đồ ăn đó được chuyền khắp trường quay, trong tay Trương Côn bị nhét một cốc, đạo diễn Chu Bái Bì ngỡ ngàng hỏi trợ lý sản xuất: "Cậu ta vào kiểu gì vậy?"
Trợ lý sản xuất lúng túng chỉ Chúc Dĩ Lâm.
Trương Côn ngậm miệng, phun ra hai luồng hơi nóng từ lỗ mũi, giống như một con trâu tức hầm hừ mà không biết làm gì.
—— Chúc đại minh tinh đúng là thật vô kỷ luật!
Mà khi Lục Gia Xuyên tới, Chúc Dĩ Lâm đã sắp ngủ trong xe van luôn rồi.
Đàm Tiểu Thanh không cho anh ngủ, sợ đạo diễn gọi tới khi cần, cửa xe mà mở ra, bên ngoài quá lạnh, cảm cúm sẽ nặng thêm.
Chúc Dĩ Lâm gắng gượng xốc tinh thần, hơi nghiêng đầu, vừa đúng lúc Lục Gia Xuyên lên xe, ngồi xuống phía bên phải anh.
"Anh." Lục Gia Xuyên nhích lại gần sát người anh, thân mình toàn hơi lạnh, đột nhiên giơ tay chạm vào mặt anh.
"..."
Chúc Dĩ Lâm ngây ra một lát vì hành động này, Lục Gia Xuyên thì nhíu mày, ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng vuốt qua trán anh, nghiêm túc nói: "Anh sốt nặng lắm, còn quay nổi không?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu: "Không sao, chỉ còn một cảnh thôi."
"Ăn gì đi." Lục Gia Xuyên mở hộp cơm giữ nhiệt hắn mang tới ra, bên trong là đủ các món ăn, bốc hơi nóng hôi hổi.
Đàm Tiểu Thanh nhìn mà phát đói, Lục Gia Xuyên đương nhiên không quên cô, nhiệt tình thân thiết đưa cho cô hai cái túi giấy: "Chị gái, túi này cho chị ăn, túi kia đưa đạo diễn, nhờ chị giúp tôi xin anh ta, bình thường phải đối tốt với Chúc Dĩ Lâm chút, đừng quá nghiêm khắc nha."
Đàm Tiểu Thanh: "..."
Cho đến tận khi đem túi giấy đựng đồ ăn đến trước mặt Trương Côn, Đàm Tiểu Thanh mới sực tỉnh, hình như mình bị cố tình đuổi ra rồi?
Trong xe van chỉ còn lại hai người.
Đầu óc tỉnh táo thì chỉ có mình Lục Gia Xuyên, Chúc Dĩ Lâm càng lúc càng mệt rã rời, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc cảm cúm đang tác quái. Anh né tránh miếng sủi cảo tôm trong suốt Lục Gia Xuyên đưa tới bên miệng, thấp giọng: "Không muốn ăn."
"Ăn chút đi." Giọng nói Lục Gia Xuyên rất nhẹ, gần như dịu dàng, "Càng không ăn thì càng không có sức. Anh mà đã không chịu xin nghỉ, vậy thì quay xong, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi tử tế."
"..."
Chúc Dĩ Lâm gật đầu, nhất thời thoáng ngẩn ngơ.
Trước đây anh cũng từng bị ốm một lần, vào thời cấp 3, cũng là ở bên Lục Gia Xuyên.
Nếu như nhớ không nhầm, hẳn là lớp 11.
Năm đó anh 17 tuổi, Lục Gia Xuyên 16.
Bọn họ đều là người Giang Thành, bắt đầu làm bạn cùng lớp từ năm lớp 11, quen biết nhau một cách tự nhiên. Về phần thân thiết như thế nào, ký ức của Chúc Dĩ Lâm đã có phần mơ hồ, hình như là vì ngồi bàn cạnh nhau, vị trí của Lục Gia Xuyên ở ngay gần cửa sau phòng học.
Đây là khu vực bắt buộc phải đi qua nếu muốn lén lút làm chuyện gì đó. Từ thời thiếu niên anh đã rất trưởng thành, được các bạn gái thích, thường có nữ sinh lớp khác gửi thư tình cho anh, lần nào cũng là nhét vào từ cửa sau, qua tay Lục Gia Xuyên, đến tay anh.
Sau khi đưa mười mấy lần, Lục Gia Xuyên không nhịn được nữa, quăng một hộp socola và một bức thư tỏ tình màu hồng lên bàn anh: "Cậu có phiền không vậy!"
"..."
Chúc Dĩ Lâm đang giải đề toán, đột nhiên bị cắt ngang mạch suy nghĩ, cau mày lườm Lục Gia Xuyên một cái.
Anh tưởng rằng Lục Gia Xuyên muốn đánh nhau, tên kia thì lại là một thứ kỳ khôi lạ đời vượt quá sức tưởng tượng của anh, thế mà chỉ thư và socola trên bàn, nói với anh: "Cái này là tôi tặng cậu, cậu mở ra xem xem."
Chúc Dĩ Lâm: "?"
Lục Gia Xuyên cây ngay không sợ chết đứng: "Cậu mau đồng ý lời tỏ tình của tôi đi, chúng ta công khai, thông báo toàn trường, sau này sẽ không ai gửi thư cho cậu nữa!"
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Lục Gia Xuyên tỏ vẻ nghiện còn ngại "Cậu bớt thêm phiền cho tôi cái", sau khi tan học thế mà lại chủ động dính lấy người ta.
Lục Gia Xuyên đi xe đạp về nhà, nằng nặc đòi Chúc Dĩ Lâm ngồi ghế sau.
Chúc Dĩ Lâm cạn lời: "Không xa, tôi tự đi."
Lục Gia Xuyên ngăn trước mặt anh: "Không, cậu là bạn gái tôi, tôi đưa cậu về nhà."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
"Cậu ngứa đòn à?" Chúc Dĩ Lâm kéo Lục Gia Xuyên xuống khỏi xe đạp, "Chúng ta đi xa chút, ra khỏi trường rồi đánh."
Lục Gia Xuyên không vui vẻ tí nào: "Ai thèm đánh nhau với cậu? Đùa tí thì sao? Thứ hẹp hòi, đùa mà cũng không được, tôi muốn kết bạn với cậu, không được à?"
"Tại sao phải kết bạn?"
"Bởi vì tôi không biết làm đề Toán."
Lục Gia Xuyên lật mặt như lật bánh tráng, đôi mắt ngời ánh sao lấp la lấp lánh với Chúc Dĩ Lâm, nài nỉ anh: "Đại diện giờ Toán thân mến, xin cậu cứu mình với! Tiểu nhân làm trâu làm ngựa cho ngài! Cậu giúp mình thi cuối kỳ đạt tiêu chuẩn có được không?"
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Khi ấy Chúc Dĩ Lâm rất khó hiểu, lớp bọn họ là lớp chọn, người dốt Toán làm sao mà trà trộn vào được?
Mãi đến tận sau đó, anh nhìn thấy phiếu điểm của Lục Gia Xuyên: Trừ Toán ra, các môn khác gần như đều max điểm.
Cứ thế mà thành bạn bè.
Thuở thiếu thời kết bạn thật đơn giản, chỉ cần vui là được, không có bất cứ điều gì âu lo.
Khi ấy cũng không có hoạt động giải trí gì, bởi vì Lục Gia Xuyên không có tiền, Chúc Dĩ Lâm cũng vậy.
Ngày nào bọn họ cũng làm bài tập cùng nhau, đề không biết giải thì cùng nghiên cứu, kỳ nghỉ thì cùng đi làm công, làm bán thời gian ở cùng một cửa hàng, sau đó, đến ngày sinh nhật, Chúc Dĩ Lâm sẽ tặng Lục Gia Xuyên một chiếc bánh kem do mình tích cóp tiền mua.
—— Lục Gia Xuyên thích ăn đồ ngọt, Chúc Dĩ Lâm đặc biệt tới cửa hàng đồ ngọt đắt khách nhất trung tâm thành phố để đặt trước một chiếc siêu to.
Không may là, hôm đó thời tiết không tốt, Chúc Dĩ Lâm mắc mưa giữa đường.
Trời mưa nên người đi đường lộn xộn, có tên đui mắt lái xe không để ý người khác, quẹt qua Chúc Dĩ Lâm. Chúc Dĩ Lâm không sao, nhưng bánh kem lại rơi xuống đất, bẩn mất một nửa.
Sau đó anh lẳng lặng nhặt bánh kem lên, đậy lại nắp hộp, ôm về.
Tối hôm đó anh lên cơn sốt.
Chúc Dĩ Lâm là con một gia đình đơn thân, hôm ấy mẹ không ở nhà.
Mà Lục Gia Xuyên xuất thân từ gia đình "không có người thân", chuyện về cha mẹ mình, hỏi cái gì hắn cũng không biết ——
Mẹ đâu? Hình như chết rồi.
Cha đâu? Không biết là tên chó nào, đẻ mà không nuôi, để hắn sống cùng một bà lão lớn tuổi, nương tựa lẫn nhau.
Năm xưa bà lão nhặt được hắn khi đang nhặt đồng nát, muốn nộp lên cho nhà nước, khổ nỗi không biết đường, không nộp nổi, lại thực sự không làm được chuyện thấy chết không cứu, chỉ đành bất đắc dĩ nuôi hắn lớn, không đối xử tốt với hắn lắm, nhưng cũng chưa từng ngược đãi hắn. Nhìn chung, cho hắn ăn no, còn có thể đi học, Lục Gia Xuyên đã cảm kích rồi. (Nộp lên cho nhà nước: Mình tra baidu gg cũng không thấy nói rõ, chỉ có một số người bảo có nghĩa là gửi vào phục vụ cho quân đội)
Người đầu tiên đối xử cực tốt với Lục Gia Xuyên, còn sẵn lòng nuông chiều hắn, là Chúc Dĩ Lâm.
Vậy nên hắn tính thời gian đợi quà sinh nhật —— Đây là món quà sinh nhật đầu tiên hắn có được từ khi chào đời, có thể tưởng tượng được Lục Gia Xuyên chờ mong đến nhường nào.
Nhưng đợi đến tận lúc trời tối, Chúc Dĩ Lâm cũng không đến tìm hắn.
Chờ mong hụt hẫng, Lục Gia Xuyên được chiều mà kiêu nổi cơn tam bành, còn rất đau lòng.
Hắn mặc mưa to chạy đến nhà Chúc Dĩ Lâm trong đêm tối, ra sức gõ cửa. Chúc Dĩ Lâm lên cơn sốt cao, mặt mày trắng bệch ra mở cửa cho hắn.
Chúc Dĩ Lâm giải thích mấy câu, còn chưa nói hết, Lục Gia Xuyên đã trông thấy cái bánh kem xấu xí bẩn mất một nửa kia, bao nhiêu lời trách móc tràn đầy trong bụng lại hóa thành không biết nói gì. Hắn ôm Chúc Dĩ Lâm khóc giữa đêm hôm, liên tục kêu gào lộn xộn "Em phải kiếm tiền.", "Anh, em phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền nuôi anh.", "Em phải mở một chuỗi cửa hàng bánh kem", v.v....
Chúc Dĩ Lâm váng đầu hoa mắt, hoàn toàn không nghe rõ hắn nói gì, chỉ nhớ là rất ồn ào.
Sau đó miệng bị Lục Gia Xuyên bắt nhét hai viên thuốc hạ sốt.
Thằng đần Lục Gia Xuyên này, chỉ lo khóc hu hu, không cho anh nước uống, suýt nữa thì nghẹn chết anh.
Chúc Dĩ Lâm đành phải tự lực cánh sinh, uống thuốc xong, anh nghiêm mặt, lau nước mắt cho Lục Gia Xuyên: "Bản lĩnh lên, đừng khóc nữa, lần sau mua cho em cái to hơn."
Thế nhưng, đời người dường như luôn có thật nhiều điều không như ý, bọn họ còn chưa đợi được đến "lần sau" thì đã phải chia tách.
Chúc Dĩ Lâm không muốn nhớ lại những chuyện cũ ngày xưa này nữa, nhưng người bị ốm dễ mất khống chế, ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Lục Gia Xuyên, vô thức quan sát một hồi.
Nhìn gần, Lục Gia Xuyên đã thay đổi rất nhiều, cảm giác non nớt năm xưa đã không còn tăm tích, đường nét sắc sảo, ánh mắt cũng kiên định hơn ——
Không, ý nghĩ này vừa ló ra, chẳng hiểu sao Lục Gia Xuyên liền né tránh ánh nhìn chăm chú của anh.
Như thể rất hoang mang, vội vàng cúi đầu xuống, sau đó gắp một miếng sủi cảo tôm lên, đột nhiên nhét vào miệng anh: "Ăn nhiều vào!"
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Vẫn đần như vậy.
Chúc Dĩ Lâm cười một tiếng, người ta đã đút đến tận miệng rồi, còn không ăn thì không nể mặt.
Anh phối hợp với hắn, ăn mấy miếng, vừa đúng lúc đạo diễn kêu cảnh tiếp theo.
Chúc Dĩ Lâm rời khỏi xe van, cởi áo lông ra, quay lại trường quay.
Khi anh quay phim, Lục Gia Xuyên yên lặng nhìn ở một bên.
Nơi đó nhiều người phức tạp, rất nhiều người liếc trộm Lục Gia Xuyên, dù sao hot search "Nữ minh tinh" cũng vừa mới lắng xuống, độ hot lại chưa hoàn toàn hết, chân trước phòng làm việc của Chúc Dĩ Lâm vừa mới bác bỏ tin đồn, chân sau hai vị đương sự lại chim chuột ngay trên trường quay —— Cũng miễn cưỡng coi là chim chuột chắc, có trời mới biết bọn họ có quan hệ gì.
Cảnh này quay 3 lần, cuối cùng cũng qua.
"Tống Biệt" chỉ còn ba bốn ngày nữa là đóng máy, so sánh với ngày thường, hôm nay cũng tính là xong sớm.
Chúc Dĩ Lâm rất quý giá, bình thường, khi đóng xong về khách sạn, đều là Đàm Tiểu Thanh và vệ sĩ cùng bảo hộ, một là ngăn paparazzi, hai là ngăn fan hâm mộ cực đoan và antifan —— Antifan của Chúc Dĩ Lâm tính ra cũng khá ít, nhưng cũng không phải không có.
Hôm nay bên cạnh anh có thêm một Lục Gia Xuyên.
Khi đi về phía phòng khách sạn, Đàm Tiểu Thanh thầm nhủ, sao vị này cũng theo tới luôn vậy? Theo về khách sạn làm gì? Vậy không tốt lắm đâu? Hơn nữa chắc chắn có thể bị chụp đó!
Đàm Tiểu Thanh nơm nớp lo sợ, nhưng ở đây không tới lượt cô lên tiếng. Mặc dù Chúc Dĩ Lâm bị ốm, tâm trạng lại có vẻ khá tốt, lần đầu tiên chủ động dặn dò cô vài câu, bảo cô nghỉ ngơi sớm chút, không cần chuẩn bị bữa tối nữa.
Đàm Tiểu Thanh đáp lời, sau đó Chúc Dĩ Lâm liền cùng Lục Gia Xuyên, một trước một sau tiến vào phòng anh, đóng cửa lại.
Đàm Tiểu Thanh: "?"