Trái tim Chúc Dĩ Lâm chết lặng đi vài giây, máu khắp người nóng cả lên.
Cảm giác hiếm gặp khiến anh có hơi khó chịu, anh nhẫn nhịn không cựa quậy, như thể Lục Gia Xuyên không gây được bất kỳ ảnh hưởng nào đến anh. Anh dùng giọng bề trên nói với hắn, như không hề có việc gì: "Em không còn là cậu bé nữa, Lục Gia Xuyên, lớn tồng ngồng thế này rồi còn làm nũng cái gì? Đừng có gay lọ như thế, dậy đi."
"Gay lọ là sao?" Lục Gia Xuyên không nghe, vẫn đè lên anh, vẻ mặt rất vô tội, "Anh là gay sao? Anh?"
"..."
Yết hầu Chúc Dĩ Lâm di chuyển, anh nhanh chóng phủ nhận: "Đương nhiên không phải."
Lục Gia Xuyên ngừng lại: "Vậy thì thôi, anh không phải, em cũng không phải, chúng ta thân thiết một chút thì có sao? Ở đây cũng làm gì có người ngoài."
Hắn chống một tay xuống ghế sofa, lúc cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hắn và Chúc Dĩ Lâm càng lúc càng gần. Bởi vì cơ thể kề sát vào nhau, Chúc Dĩ Lâm có thể cảm nhận được nhịp tim nhanh đến mức gần như điên cuồng dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh của hắn ——
Là của cậu ấy sao? Hay là của mình?
Chúc Dĩ Lâm đầu váng mắt hoa, không rõ cho lắm.
Lục Gia Xuyên cũng đã 24 tuổi rồi mà không biết ngại ngùng chút nào, còn bạo gan làm nũng hơn cả năm xưa, thế mà dám áp lên trán anh, dán vào chóp mũi anh.
Tư thế y hệt hôn môi này khiến Chúc Dĩ Lâm suýt nữa thì ngạt thở. Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà đẩy Lục Gia Xuyên ra, giữ cái mạng của mình lại: "Em làm gì vậy? Đừng có quấy."
Lục Gia Xuyên rất tủi thân: "Quả nhiên là anh giận rồi mà, trách em ban nãy nói năng không cẩn thận, chửi gom cả anh vào. Nhưng đâu phải anh không biết, em làm sao mà chê anh không tốt được? Em thích anh còn không kịp nữa là."
Từ "thích" được hắn nói ra rất nhẹ nhàng, đôi mắt hắn cũng nhìn Chúc Dĩ Lâm chăm chú. Thấy lông mi người kia khẽ rung, Lục Gia Xuyên ngay lập tức giống như chịu sự kinh động mạnh, nói nhanh hơn, cả người hắn trông có vẻ bối rối.
"Em chỉ có một mình anh là bạn thôi!" Hắn chắp vá lộn xộn, "Ngày trước chỉ có anh, bây giờ cũng chỉ có anh. Không ai thích em, không ai quan tâm em, chúng ta lại bao nhiêu năm không gặp, em... em có hơi sợ anh."
Chúc Dĩ Lâm sững ra.
Lục Gia Xuyên nói: "Em sợ anh thay đổi, không thích em, thân thiết với em như trước đây nữa. Nếu như anh cũng bỏ mặc em, em phải làm sao đây?"
"... Anh không có." Lồng ngực Chúc Dĩ Lâm kéo căng, anh có phần thở không ra hơi, "Anh không giận."
"Thật không?" Lục Gia Xuyên nhìn anh rất gần, dường như cả trái tim cả ánh mắt đều là anh, anh chính là thứ duy nhất trong toàn thế giới của Lục Gia Xuyên.
Chúc Dĩ Lâm im lặng.
Từ rất nhiều năm về trước, anh đã hiểu, anh không phải bạn bè bình thường của Lục Gia Xuyên. Cậu bé này chưa từng có được tình thương của cha và mẹ, cũng chưa từng có người bạn nào tri âm, không có ai quan tâm hắn, săn sóc hắn. Mà sự xuất hiện của Chúc Dĩ Lâm, đã bù lấp vào khoảng trống tình cảm mười mấy năm của hắn.
Lục Gia Xuyên ỷ lại Chúc Dĩ Lâm, kiểu ỷ lại đó không thể đánh giá bằng tình bạn hay tình yêu đơn giản. Vì vậy, Chúc Dĩ Lâm thường không thể phân rõ, rốt cuộc Lục Gia Xuyên coi anh như bạn hay người nhà? Hay là gì khác.
Có lẽ bản thân Lục Gia Xuyên cũng không thể phân rõ.
Năm lớp 12, khi Lục Gia Xuyên đỏ mặt, dè dặt nói với anh rằng, "Em có người mình thích rồi", Chúc Dĩ Lâm như hóa đá.
Lần đầu tiên từ khi chào đời, anh nảy sinh ra một suy nghĩ u ám, vô thức muốn uy hiếp Lục Gia Xuyên: Không cho em thích cô ta, em dám thích người khác, chúng ta sẽ đoạn tuyệt, anh sẽ không tốt với em nữa.
Bởi vì anh biết, Lục Gia Xuyên không thể rời được anh.
Nếu như để Lục Gia Xuyên lựa chọn giữa "Người em vừa mới thích" và "Anh Tiểu Chúc em ỷ lại nhất trên đời", đáp án rõ mười mươi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Chúc Dĩ Lâm không làm được chuyện như vậy.
Anh chỉ có thể vờ như không thèm để ý, mặt mày lãnh đạm mà nói: "Tốt đấy, chúc mừng em tìm được mối tình đầu."
Lục Gia Xuyên kéo anh hỏi: "Anh không muốn biết là ai sao, anh?"
Chúc Dĩ Lâm nhịn không nổi giận, hỏi qua loa: "Ồ, là ai vậy?"
Mảnh tình xuân của Lục Gia Xuyên mới manh nha mà đã thành một chú nai con chạy loạn xạ. Hắn đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm mặt đất, giống như một người bạn ngoại quốc không biết nói tiếng Trung, suốt cả buổi không phun nổi chữ nào.
Sau đó hắn cũng không nói.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, Chúc Dĩ Lâm càng không muốn hỏi.
—— Chúc Dĩ Lâm chỉ mong sao mình hoàn toàn quên chuyện này đi.
Đáng tiếc sự không như ý, Lục Gia Xuyên lại chủ động nhắc đến chủ đề liên quan.
"Anh, lần trước anh hỏi em, mấy năm nay có phải vẫn người đó hay không." Khi Lục Gia Xuyên nói chuyện, cánh tay hắn chậm rãi khép lại, vừa chống ghế sofa, vừa khép lại thành động tác ôm Chúc Dĩ Lâm, "Em quên không hỏi anh, anh cũng vậy sao? Hơn 7 năm nay, anh có từng... yêu chưa?"
Hình như lúc nào hắn cũng rất căng thẳng, không có giờ khắc nào mà ánh mắt không nhìn chằm chằm Chúc Dĩ Lâm, giống như đang nhìn chằm con mồi.
Nhưng bởi vì hắn rất vừa phải, nắm bắt được thái độ, cho dù hắn đè chặt lên mình Chúc Dĩ Lâm, khiến người kia không thể động đậy, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, không có bất kỳ cảm giác bị xâm phạm hay chèn ép nào.
Chúc Dĩ Lâm trả lời thật thà: "Chưa từng."
Nghĩ rồi lại bổ sung: "Làm nghề của chúng ta rất khó yêu đương, nhiều phiền phức, đối tượng cũng không dễ tìm."
"Sao lại thế?" Lục Gia Xuyên ngắt lời anh, "Chỉ cần anh cất lời, cả thế giới sẵn lòng yêu anh luôn, sao lại không dễ tìm đối tượng? Anh từng có người mình thích chưa?"
Ngữ khí trong câu cuối cùng của Lục Gia Xuyên như thể bậc đàn anh cha chú đang quan tâm đến đại sự cả đời của anh, khá sâu xa thành khẩn, nhưng giọng điệu bị bóp quá rõ nên nghe ra vẻ cố ý, vì vậy mà để lộ vài phần thăm dò như có như không.
Hành động thăm dò này tựa như một cây kim mảnh, đâm vào trái tim Chúc Dĩ Lâm, không đau, nhưng khiến tim anh run rẩy sợ sệt.
Chúc Dĩ Lâm đối mặt với Lục Gia Xuyên, nhìn thấy chính mình trong con ngươi người kia.
Quá mơ hồ, anh không nhìn rõ anh của hiện tại trông như thế nào, có phải là tái nhợt? Có phải là hoảng loạn? Hay là không hề biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài, vẫn lạnh lùng hoàn mỹ như mọi ngày.
Ma xui quỷ khiến, Chúc Dĩ Lâm nói: "Có."
Lục Gia Xuyên ngẩn ra, Chúc Dĩ Lâm nói: "Từng có người mình thích, nhưng không ở bên nhau."
Ngón tay Lục Gia Xuyên run rẩy, cánh tay đè trên ghế sofa trượt lên, đầu ngón tay lướt qua tóc anh.
Da đầu Chúc Dĩ Lâm tê rần, Lục Gia Xuyên như đang ve vuốt, luồn ngón tay vào trong tóc anh, sau đó nâng gáy anh lên, cúi đầu xuống kề thật gần anh, hơi thở nặng nề: "Anh, anh thích ai?"
"..."
Một cơn run rẩy lạ kỳ vọt lên từ xương cụt, bò khắp toàn thân, Chúc Dĩ Lâm không thoải mái cựa mình, anh cảm thấy có phần quá giới hạn.
Nhưng trước đây anh và Lục Gia Xuyên còn từng làm cả hành động thân mật hơn, sau khi tập mãi thành quen, giới hạn sẽ rất khó để phán đoán.
Chúc Dĩ Lâm không biết như vậy có được coi là bình thường không nữa, anh nghi rằng là do bản thân mình chột dạ nên mới nhìn cái gì cũng thấy không bình thường.
Biểu cảm của Lục Gia Xuyên rõ ràng rất thông thường, chẳng khác lúc làm nũng mọi khi là bao.
"Người... người em không biết." Chúc Dĩ Lâm vốn định thuận miệng buông một câu, muốn vãn hồi lại chút ít sau cả buổi tối mất khống chế cảm xúc, nào bịa ra được tên ai.
Lục Gia Xuyên lại tưởng thật, giọng nói khàn khàn: "Là chuyện khi nào? Đúng 6, 7 năm trước sao?... Hóa ra là vì có người mình thích rồi nên khi đó anh mới bỏ rơi em, không liên lạc với em nữa... Hóa ra là vậy à, anh động lòng với người khác thì quên mất em?"
Hai mắt Lục Gia Xuyên đỏ lên, lực tay mất khống chế, túm đến mức Chúc Dĩ Lâm đau da đầu.
Động tác này thực sự quá mờ ám, áo choàng tắm của Chúc Dĩ Lâm xộc xệch đi trong lúc giãy giụa. Anh chỉ vừa tắm xong, trên người vẫn còn cảm giác ẩm ướt, vốn đã không thoải mái, bị Lục Gia Xuyên làm như vậy càng không thoải mái.
Tâm trí Chúc Dĩ Lâm rối thành một nùi, anh quyết định sau này phải giữ khoảng cách an toàn với Lục Gia Xuyên, còn như vậy thêm mấy lần nữa thì kiểu gì anh cũng nổi điên.
—— Năm 17 tuổi giả vờ thơ ngây thì thôi đi, đã 24 rồi, còn ngây thơ như vậy không hợp đâu?
Cái thói xấu dính người của Lục Gia Xuyên phải sửa thôi.
Chúc Dĩ Lâm hậm hực trong lòng, không khỏi ngơ ngẩn mấy giây, cho đến khi nước mắt của Lục Gia Xuyên rơi xuống mặt anh.
Chúc Dĩ Lâm giật mình, Lục Gia Xuyên như phải chịu nỗi uất ức cực kỳ dữ dội, nhìn anh chằm chằm, tức giận: "Năm đó anh đột nhiên không quan tâm đến em nữa, em ngủ không yên mấy ngày mấy đêm liền, lại không thể đi tìm anh. Anh còn đổi số di động, biến mất khỏi thế giới của em, anh có biết khi ấy em sợ hãi đến nhường nào không?"
"..."
"Vì sao anh không để ý đến em? Có người mình thích thì không để ý đến em sao? Trong lòng anh, em không hề quan trọng một chút nào, chỉ là một người bạn cấp 3 có cũng được không có cũng chẳng sao ư?"
Lục Gia Xuyên bị gợi lên chuyện cũ đau lòng, nằm sấp trên vai anh, thấp giọng: "Sau khi anh biến mất, bà cũng đi, một mình em về Giang Thành lo chuyện ma chay cho bà. Hôm đó chỉ có em ngồi ở cửa nhà, gọi điện cho dãy số trống mà anh đã đổi, gọi mãi mà không được... Chúc Dĩ Lâm, 7 năm nay, anh có từng nhớ đến em dù chỉ một lần không? Em không chủ động hỏi thì anh không cảm thấy cần giải thích vài câu sao? Không ngờ anh... anh còn dám thích người khác!"
Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng không giữ được trạng thái lịch sự ngoan ngoãn nữa, trong lòng hắn có vô số cảm xúc uất hận, dùng hàm răng, trút thẳng lên người Chúc Dĩ Lâm, cắn đến mức cổ Chúc Dĩ Lâm phát đau.
7 năm đã qua, vốn phải là 7 năm bọn họ nương tựa lẫn nhau.
Nhưng khi đó đã nghĩ thế nào?
Chúc Dĩ Lâm nhớ rằng, khi đó anh hai bàn tay trắng, bọn họ đều có thứ mà mình muốn theo đuổi, muốn công thành danh toại, áo gấm về làng, sau đó cắn răng chạy về những phương hướng khác biệt.
Sau khi xuất phát mới hay, hóa ra thời gian và khoảng cách lại tàn khốc đến vậy, con đường công thành danh toại thật khó đi, mà người mình ái mộ đến mức kinh hồn bạt vía thời niên thiếu, đã giống như một vệt trăng sáng, chỉ có thể lưu lại trong hồi ức, anh không thể nào nắm bắt được nữa.
Chúc Dĩ Lâm không biết nên giải thích chuyện phát sinh trong 2 năm đó ra sao, cuộc sống vặt vãnh mà nhàm chán, lại là mảnh đao cùn, chầm chậm mài mòn sự tự tin và kiêu ngạo của anh, khiến hằng hà đêm khuya, anh hút thuốc, đọc lời thoại, ảo tưởng, tự hỏi: Khi nào mới có thể đây?
Có thể thành công.
Có thể trở về.
Có thể gặp được cậu ấy.
Lại không dám nghĩ, có hối hận hay không.
—— Nếu như trước đây không rời đi.
Nhưng cho dù anh không đi, Lục Gia Xuyên cũng sẽ đi.
Lục Gia Xuyên trở về nhà cha ruột, có người mình thích, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến anh.
Anh không muốn nghe Lục Gia Xuyên ngày nào cũng nói, sống ở nhà họ Lục tốt đến nhường nào, mọi người xung quanh quan tâm hắn đến nhường nào ——
Những lời đó, khiến Chúc Dĩ Lâm chịu bao giày vò.
Mà chia cách lâu rồi, hai người sinh hoạt trong những hoàn cảnh khác biệt, càng ngày càng không có đề tài chung.
Năm ấy dù sao cũng còn trẻ tuổi, tình cảm dạt dào, rất dễ khổ đau.
Mấy năm nay, tình cảm của Chúc Dĩ Lâm đều đã đổ vào phim ảnh, bản thân anh ngoài những thước phim thì càng lúc càng lạnh băng.
Ví như hiện giờ, Lục Gia Xuyên nằm rạp trên người anh khóc, anh không biết nên an ủi làm sao, chỉ đành mặc kệ Lục Gia Xuyên khóc thỏa thuê, mãi lâu sau mới nói: "Sao em lại nghĩ nhiều vậy? Anh lừa em thôi, anh chưa từng thích người khác, càng không thể vì thế mà bỏ rơi em."
"Vậy vì sao?" Lục Gia Xuyên cắn cổ anh ra hàng loạt dấu răng, không nể nang một chút nào.
Chúc Dĩ Lâm đưa tay chạm vào, có hơi đau, "Có thể đừng nhắc chuyện quá khứ nữa không?" Anh nói, "Coi như anh có lỗi với em, xin lỗi."
Lục Gia Xuyên sững ra, tức giận: "Hết rồi? Chỉ có câu đó thôi? Anh cho rằng xin lỗi có tác dụng ư?"
"Vậy em muốn thế nào?" Chúc Dĩ Lâm đè nén tâm tư không ngừng dâng trào, đóng gói, khóa nó lại, ném vào vị trí hẻo lánh nhất của trái tim, ngay sau đó liền có thể biểu hiện ra ngoài trơn tru giống mây trôi nước chảy, như thể chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì.
Chúc Dĩ Lâm cười nhẹ một tiếng, nụ cười hiếm thấy rạng ngời đến mức Lục Gia Xuyên suýt nữa thì lóa mắt, chỉ nghe anh nói: "Em muốn bồi thường thế nào? Chỉ cần anh có thể làm được, anh đây sẽ thỏa mãn em."
Dù nói vậy, Chúc Dĩ Lâm vẫn thật sự không biết Lục Gia Xuyên muốn gì.
Anh cho rằng Lục Gia Xuyên phải suy nghĩ một hồi, nào ngờ, tên kia chẳng hề nghĩ ngợi, ôm cổ anh thốt ra: "Em muốn anh ngủ cùng em."
Chúc Dĩ Lâm: "..."