Sáng hôm sau, trước giờ Sinh học, Trần Tịch đến văn phòng khối lấy đề thi. Vừa đến cửa, cô nghe tiếng cô Vưu Bình và cô Triệu Nhã Thục nói chuyện.
“Cái bạn Văn Linh mới chuyển đến lớp cô có thành tích tốt lắm nhỉ, sao hồi thi xong cấp ba không tuyển thẳng vào đây?”
“Hiệu trưởng Hàn có nhắc chuyện này, bảo ban đầu cô bé muốn ra nước ngoài, trường bên cạnh có lớp song ngữ nên quyết định qua đó học.”
“Sau này hình như không quen cách dạy bên đó nên chuyển sang đây.”
“Chúc mừng cô, năm nay lại có thêm một hạt giống Thanh Hoa, Bắc Đại.” Cô Vưu Bình nói: “À tiện thể, tôi muốn đổi đại diện môn Sinh, để Văn Linh làm, cô thấy được không?”
“Trần Tịch làm việc cô không hài lòng à?”
“Cô bé đó được tuyển từ huyện lân cận, điểm thi cấp ba thì tốt nhưng tố chất tổng hợp kém, tôi cũng không thích tính cách.”
“Học sinh từ huyện họ luôn khá xuất sắc, như Diệp Tiêu lớp chúng ta năm ngoá hay Diệp Phong lớp Mười Hai bây giờ.”
“Trần Tịch sao sánh được với hai người đó?”
Cô Vưu Bình nửa đùa nói: “Dù sao Văn Linh đã là đại diện môn Sinh mới của tôi, tôi chỉ báo cô một tiếng thôi.”
“Được.”
Cô Triệu Nhã Thục cười bất đắc dĩ.
Trần Tịch gõ cửa, bước vào bàn cô Vưu Bình: “Thưa cô, em lấy đề thi dùng cho tiết hôm nay.”
Cô Vưu Bình đưa chồng đề trên bàn: “Gọi Văn Linh đến đây cho tôi.”
Trần Tịch đáp: “Vâng ạ.”
Trần Tịch gọi Văn Linh đến văn phòng khối. Khi chuông vào lớp vang lên, cô Vưu Bình và Văn Linh lần lượt bước vào lớp. Cô Vưu Bình vừa lên bục giảng đã thông báo Văn Linh sẽ đảm nhận vai trò đại diện môn Sinh học mới. Lời cô vừa dứt, lớp học lập tức rộ lên tiếng reo hò, các nữ sinh vỗ tay, nam sinh cuối lớp còn hào hứng huýt sáo.
Trần Tịch ngồi tại chỗ, ngực hơi phập phồng, ngón tay co lại, siết chặt rồi cuối cùng yếu ớt buông ra.
Cô không ngờ rằng có nhiều bạn trong lớp không thích cô đến vậy. Thật ra, trong hơn một tháng làm đại diện môn Sinh, cô luôn cố gắng hoàn thành công việc một cách nghiêm túc, điểm thi Sinh học luôn đứng đầu khối và cô cảm thấy mình không làm gì sai.
Hóa ra, một người không được yêu mến, đôi khi chẳng cần làm gì sai.
Giờ giải lao, Trần Tịch đưa số đề thi chưa phát cho Văn Linh, đồng thời giải thích một số lưu ý khi làm đại diện môn.
Văn Linh chăm chú nghe, cầm bút ghi lại từng lời Trần Tịch nói vào vở. Lúc này Trần Tịch mới để ý, chữ của Văn Linh rất trôi chảy, đẹp mắt, cũng là kiểu chữ hành thư, giống chữ của Lâm Kinh Dã.
Sau khi dặn dò xong, Văn Linh mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Trần Tịch cố nặn ra một nụ cười đáp lại, rồi lập tức quay đi.
Cô không biết biểu cảm của mình khi vừa nãy nói chuyện với Văn Linh trông thế nào, chắc là khó coi lắm.
Chắc Văn Linh sẽ nghĩ cô là người nhỏ nhen, vì bị mất chức đại diện môn mà bất mãn nên mới lạnh nhạt với cô ấy.
Kệ cô ấy nghĩ sao thì nghĩ.
Chẳng còn quan trọng nữa.
Chiều tan học, Trần Tịch đến chỗ lấy nước nóng, vừa mở vòi đã thấy Văn Linh và Lâm Kinh Dã đang đứng trò chuyện dưới bóng cây ngoài cửa sổ.
Cô ngẩn ngơ nhìn cảnh này, trong đầu chỉ hiện lên một từ: xứng đôi.
Cửa sổ kính trong suốt phản chiếu dáng người cô trong bộ đồng phục mùa đông rộng thùng thình, Trần Tịch mới chợt nhận ra mình từng tự cao tự đại đến nhường nào.
Tình cờ có duyên quen cậu, tình cờ bắt gặp chút ánh sáng trong mắt cậu khi nhìn mình, tình cờ được cậu đối xử tử tế vì phép lịch sự và giáo dưỡng, cô lại quên mất khoảng cách khách quan giữa họ. Quên rằng cậu là Lâm Kinh Dã, nam thần của trường, Lâm Kinh Dã rực rỡ chói chang được bao người vây quanh yêu mến. Còn cô là Trần Tịch, Trần Tịch nhỏ bé tầm thường, Trần Tịch đầy khuyết điểm tệ hại, Trần Tịch không được mấy người yêu quý.
Nước nóng chảy đầy cốc, Trần Tịch quên tắt vòi, nước tràn ra, cô vội nắm thành cốc, bị nước nóng làm bỏng, giật tay lại.
Sao lại nóng thế.
Chỉ chạm nhẹ, mắt cô đã đỏ hoe.
“Trần Tịch? Cậu không sao chứ?”
Dịch Nam cũng đến lấy nước, thấy mắt cô đỏ, ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao thế… bị bỏng à?”
“Ừ.”
Trần Tịch nhẹ nhàng nói: “Không sao.”
“Hôm nay cậu không vui à?”
Dịch Nam hỏi: “Vì… chuyện Văn Linh làm đại diện môn Sinh sao?”
Trần Tịch im lặng, không biết trả lời thế nào.
“Thật ra cậu đã làm rất tốt rồi, chỉ là Văn Linh quá giỏi. Tớ với cô ấy học cùng trường cấp hai, cô ấy ở lớp bên cạnh, hồi đó cô ấy đã là hoa khôi, luôn đứng nhất khối, còn là lớp phó học tập…”
Trần Tịch cố nặn ra nụ cười tò mò như đang hóng chuyện, nghiêng đầu hỏi Dịch Nam: “Nghe nói Lâm Kinh Dã từ cấp hai đã thân với cô ấy, ngày nào cũng đến tìm, có thật không?”
“Cái này tớ không rõ lắm, nhưng nghe nói anh Kinh Dã luôn chăm sóc cô ấy.”
“Hồi đó trường tớ không ai dám theo đuổi cô ấy.”
“Có một thời gian, mấy tên côn đồ chặn cô ấy ở cổng trường sau giờ tan học, ngày nào anh Kinh Dã cũng đưa cô ấy về…”
“Trần Tịch, cậu… sao cậu khóc?”
“Không có.”
Trần Tịch vội lau nước mắt, gượng cười: “Không sao.”
“Tay bị phỏng đau quá.”
Cô ngấn lệ, ngượng ngùng giải thích: “Đau quá.”
“Có cần đến phòng y tế không?”
Trần Tịch lắc đầu: “Không cần.”
Không cần đến phòng y tế, vết thương sẽ lành thôi.
Cô tin rằng, sẽ có một ngày, dù vết thương đau đớn đến đâu cũng sẽ lành.
Sau kỳ thi cuối kỳ, Trần Tịch kéo vali về nhà. Thành tích cuối kỳ của cô khá tốt, đứng thứ hai khối, còn Văn Linh đứng nhất khối.
Trong kỳ nghỉ, Trần Tịch đến tiệm rau củ gần nhà mua đồ, khi không có tiền lẻ thối, cô chủ tiệm đẩy hộp kẹo ra, bảo cô lấy vài viên tùy ý.
Mỗi lần lấy kẹo trong hộp, Trần Tịch đều cố ý tránh viên kẹo Alps vị dâu sữa. Chỉ là một viên kẹo, nhưng cô thầm bướng bỉnh, như thể nếu lấy viên kẹo ấy, cô sẽ mất đi toàn bộ bản thân.
Trần Chỉ Đình cũng nghe bạn bè đồn về Lâm Kinh Dã và Văn Linh. Mỗi khi Trần Tịch ngồi học ở bàn, cô đều nghe Trần Chỉ Đình nói chuyện điện thoại về hai người họ.
“Thật không? Có những ai?”
“Tôi, Sa Sa, San San, Văn Linh… còn Lộ Hạo Vũ và Lâm Kinh Dã.”
“Vậy tôi cũng đi, chờ tôi nhé!”
Tối lễ Nguyên Tiêu, Trần Chỉ Đình vừa cúp điện thoại đã vội chạy vào phòng bà nội, kéo tay bà nũng nịu.
“Bà ơi, cháu muốn ra quảng trường trung tâm xem pháo hoa, lớp cháu nhiều bạn đi lắm! Cháu sẽ về sớm, bà cho cháu đi nhé, được không?”
“Muộn thế này rồi, cháu đi một mình không được, muốn đi thì bà phải đi cùng.”
Trần Chỉ Đình miễn cưỡng nói: “Bà không ngại mệt thì đi cùng đi.”
Bà nội đứng ở cửa phòng ngủ, lạnh giọng hỏi Trần Tịch: “Cháu đi không?”
Trần Tịch nhàn nhạt đáp: “Không đi, cháu làm bài tập.”
Trần Chỉ Đình liếc cô, quay sang kéo bà nội: “Kệ chị ấy, mình đi nhanh đi bà!”
Sau khi Trần Chỉ Đình và bà nội rời đi không lâu, pháo hoa bắt đầu rực rỡ ngoài cửa sổ. Trần Tịch quay đầu nhìn ra, đường phố vắng vẻ, đơn độc, thỉnh thoảng có xe lao qua, ánh đèn xe lóe lên rồi vụt tắt, chìm vào đêm đen.
Trong ngày lễ đoàn viên, chỉ còn một mình cô trong căn phòng trống rỗng.
Cô quay lại, chậm rãi đặt bút xuống, cúi người bật máy tính, nhấp chuột vào diễn đàn trường Thực nghiệm. Một bạn vừa đăng bài chia sẻ về show pháo hoa ở quảng trường trung tâm, kèm nhiều ảnh. Trần Tịch thấy Lâm Kinh Dã trong ảnh và cả Văn Linh.
Cô mở nhật ký bên cạnh, viết tên Văn Linh rồi ghi điểm từng môn của Văn Linh trong kỳ thi cuối kỳ.
Điểm Vật lý, Hóa học, Sinh học của cô đều cao hơn Văn Linh, chỉ cần tăng vài điểm ở Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ, cô có thể vượt qua Văn Linh.
Rồi sao nữa? Về những mặt khác thì sao?
Trần Tịch đột nhiên đứng dậy, chạy vào nhà tắm, đứng trước gương trên bồn rửa, chăm chú nhìn gương mặt mình.
Hormone từ thuốc vẫn chưa hết, má và cánh tay vẫn sưng rõ. Mắt cô không nhỏ, hai mí sâu, lông mi dày. Nếu mặt không sưng, liệu mắt có trông to hơn không?
Cô để tóc ngắn từ nhỏ, sau Tết chưa cắt, giờ tóc dài không ra dài, ngắn chẳng ra ngắn, đuôi tóc vểnh ra như chồi cây. Tóc mái lòa xòa dính trên trán, trông xấu xí. Nếu không để mái, buộc tóc dài lên, liệu có đỡ xấu hơn không?
Trần Tịch chăm chú nhìn mặt mình trong gương, đánh giá ưu khuyết, trong đầu có một tiêu chuẩn so sánh rõ ràng.
Tiêu chuẩn ấy tên là Văn Linh.
Đây là lần đầu tiên cô có lòng hơn thua, có khát khao chiến thắng, trong lòng bắt đầu tự cao tự đại thầm nói với Lâm Kinh Dã…
Đừng thích Văn Linh nữa.
Đừng thích Văn Linh nữa, cậu thích tôi được không?
Tôi có thể cố gắng trở nên tốt hơn, tôi sẽ rất cố gắng, nhưng tôi cần thời gian.
Tôi cần cậu chờ tôi thêm chút nữa.
Trần Tịch lặng lẽ nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ trong gương, mắt ngày càng cay, cảm thấy bất lực và khó khăn.
Trong lòng cô hiểu, thay đổi luôn khó hơn từ bỏ.
Bắt đầu một mối tình đơn phương không thực tế như bước một chân vào vực sâu không thấy đáy.
Nhưng điều bất lực nhất là, luôn có người cam tâm tình nguyện lao vào vực sâu ấy, không chịu quay đầu, không muốn hối hận, chẳng biết mệt mỏi.
Lúc này, cuối cùng cô phát hiện, hóa ra cô chính là người như thế.