Vừa Mở Miệng Liền Mất Tiếng

Chương 33

Hoàng hôn buông xuống, cảnh chiều đậm đặc mang theo hơi lạnh, đầu xuân tháng Ba nhưng thời tiết chưa ấm lại.

Dịch Nam không nhớ rõ đây là mùa xuân thứ mấy cậu trải qua ở Ý.

Quãng đời còn lại, cậu sẽ ở đây, dần đi đến điểm cuối của đời mình.

Lá ngô đồng hai bên đường ánh vàng dưới ráng chiều, hoàng hôn ở thành phố châu Âu luôn mang nét đặc sắc. Cậu đút tay vào túi áo gió, đi bộ về nhà từ studio, bất chợt nhớ đến một cô gái đã lâu không gặp.

Cô thích ngắm hoàng hôn nhất.

Năm lớp Mười Hai, họ từng đứng cạnh nhau trên sân thượng tầng cao nhất tòa nhà học, cùng ngẩng đầu ngắm hoàng hôn nhiều lần.

Cô  tên Trần Tịch, một cô gái dịu dàng trầm tĩnh, rất xinh đẹp.

Cô rất xinh.

Lần đầu gặp cô năm lớp Mười, cậu đã nghĩ vậy.

Cậu tự nhận có chút tài năng nghệ thuật, càng tự tin vào thẩm mỹ bẩm sinh của mình.

Cậu không hiểu sao nhiều nam sinh trong lớp nói cô không đủ xinh.

Ánh trăng sáng không cần tô điểm, đôi khi bị mây che mờ nhưng vẫn là ánh trăng. Người nông cạn không nhận ra trăng sáng.

Lần đầu tập thể dục giữa giờ, giáo viên thể dục yêu cầu nam nữ ghép đôi nhảy giao lưu.

Mấy nam sinh xung quanh đẩy cậu đến trước mặt cô, bảo cậu nhảy cùng cô.

Cậu nhút nhát, không giỏi ăn nói, cẩn thận bảo cô: “Sau này chúng ta ghép đôi nhé.”

Cô lễ phép, thích cười dịu dàng, nụ cười trong trẻo như mực nhạt vẽ trên giấy khiến lòng cậu nhẹ nhàng, bình yên.

Ở bên cô, cậu không dễ căng thẳng, luôn cảm nhận được sự an lòng hiếm có.

Một hôm trưa, cậu gặp cô ở căng tin.

Căng tin trưa đông đúc, ghế chật kín, cô cầm khay ngồi đối diện cậu.

Một nam sinh bên cạnh làm đổ cốc nước của cậu, cố ý gây sự. Cậu đứng dậy xin lỗi ngay, nhưng đối phương vẫn bám riết. Cô lên tiếng bênh cậu, lại bị nam sinh chế nhạo. Cậu siết chặt nắm đấm, định liều dạy cho tên kia một bài học thì anh Dã bất ngờ xuất hiện, giải vây cho họ.

Sau đó, anh Dã ngồi cạnh cậu, ăn cùng họ.

Cậu cảm ơn anh Dã, thấy vẻ mặt cô không ổn, muốn đổi chủ đề để cô thoải mái, bèn hỏi cô có quen anh Dã không.

Chưa đợi cô trả lời, cậu đã nghe anh Dã nói trước, họ quen nhau.

Anh Dã nhờ cậu ra siêu thị mua nước, cậu gật đầu, đi đến quầy, lúc xếp hàng vô thức quay lại, thấy cô cúi đầu lau nước mắt. Rồi cậu thấy anh Dã nhắm mắt nói với cô: “Tôi không nhìn cậu”, sau đó mở mắt, ghé sát cười hỏi: “Rốt cuộc ổn chưa?”

Cô ngừng khóc, lấy khăn giấy che mặt, cười trong nước mắt.

Không hiểu sao, tim cậu bỗng hơi khó chịu.

So với người như anh Dã, dường như cậu vừa yếu ớt vừa tệ hại.

Không có khả năng bảo vệ người khác, cũng chẳng biết chọc người khác vui.

Hình như chẳng có khả năng gì.

Đầu năm lớp Mười Hai, cậu quyết định thi chuyên ngành hội họa, bắt đầu chuẩn bị kỳ thi nghệ thuật. Mười tám năm qua, đây là lần đầu cậu bất chấp phản đối của bố mẹ, tự mình đưa ra quyết định quan trọng trong đời.

Quyết định này liên quan đến cô.

Mới vào lớp Mười Hai, áp lực học hành nặng, thành tích trồi sụt, bị bố mẹ mắng mỏ, cậu bắt đầu vẽ để điều chỉnh tâm trạng.

Thỉnh thoảng, cậu ngẩn ngơ trước bức vẽ vừa xong, thầm nghĩ, giá như thi cử dễ như vẽ tranh. Ánh hoàng hôn lan trên giấy nháp trắng, nét vẽ đen tuyền của cậu như phát sáng.

Phát sáng sao?

Không chỉ những vật thể tĩnh mà cả chính cậu.

“Cứ như cậu ta, học đàng hoàng còn chưa ăn ai mà đòi thi viện Mỹ thuật Trung ương?”

“Cậu thấy tranh cậu ta vẽ đẹp không? Tớ thấy bình thường, còn chẳng bằng tớ vẽ!”

Trong lúc mơ màng suy nghĩ, cậu lại nghe thấy những lời đâm vào lòng, bất lực thở dài. Cậu tiện tay xé bức tranh từ vở nháp, định nhét vào túi rác treo trong bàn, nhưng bất chợt bị một bàn tay chặn lại.

“Vứt vào túi của tớ đi.”

Thiếu nữ khẽ cười, chỉ vào túi rác của cậu: “Túi của cậu đầy rồi.”

“…Được.”

Cậu cảm ơn cô, nhìn cô nhét bức tranh của cậu vào túi rác mới thay của cô.

Cậu không ngờ bức tranh mình đã vứt lại xuất hiện trên bìa tạp chí trường.

Bức họa ký tên “Dịch Nam” được truyền tay trong trường, được học sinh các trường khác bàn tán, khen ngợi, gây không ít tiếng vang.

“Không phải cậu nói giúp tớ vứt…”

Dịch Nam thắc mắc, nhìn vào đôi mắt trong trẻo ánh cười của cô, lời nói khựng lại.

“Thật ra tớ không vứt, vì tớ thấy cậu vẽ đẹp lắm. Lần trước tớ đi nộp bài dự thi cho tạp chí trường, tình cờ gặp cô biên tập mỹ thuật đang thiết kế bìa, cô hỏi tớ có biết bạn nào có năng khiếu vẽ không. Tớ nhất thời bốc đồng, đưa bức tranh đó cho cô xem. Tớ chỉ hơi muốn thử giúp cậu. Không phải hơi muốn, là rất muốn. Nên tự ý làm, xin lỗi nhé.”

Cô ngượng ngùng nói nhỏ, nụ cười vẫn ấm áp trong trẻo, in dấu nóng bỏng trong lòng cậu.

“Đừng nói xin lỗi.”

Cậu lặng lẽ nhìn cô: “Cảm ơn cậu.”

Ngày tốt nghiệp cấp ba, cậu lén mang máy ảnh, lấy hết can đảm nói với cô: “Tớ chụp cho cậu một bức ảnh nhé.”

Cô gật đầu đồng ý.

Hôm đó, cậu ấp úng, đột nhiên rất muốn nói với cô rằng cậu không muốn ra nước ngoài học vẽ theo sắp xếp của bố mẹ, cậu vẫn muốn thi vào viện Mỹ thuật Trung ương.

Cậu muốn đến Bắc Kinh cùng cô.

Nhưng vừa nói bố mẹ muốn cậu ra nước ngoài, cậu đã nghe cô cười bảo, tuyệt thật.

Sau đó, cô đi giúp bạn khác dọn sách, áo đồng phục khoác trên ghế trượt xuống. Cậu cúi xuống nhặt giúp, vô tình thấy một lá bùa bình an và một viên kẹo rơi ra từ túi áo cô.

Trên giấy đỏ của lá bùa là dòng chữ thảo đen thanh tú: “Trần Tịch bình an thuận lợi, gặp dữ hóa lành. Đại sư Lâm phù hộ cho cậu.”

Viên kẹo đặt cùng lá bùa là kẹo Alps vị sữa dâu.

Đầu ngón tay Dịch Nam khựng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô vô thức chạm vào túi áo đồng phục, ngẩn ra hồi lâu, khóe môi nhếch lên cười đắng chát.

Cậu vô tình vạch trần bí mật cô chôn sâu trong lòng, chưa từng nói ra.

Hóa ra cô có người mình thích.

Hóa ra người cô thích là anh Dã.

Sao cậu lại không nghĩ ra?

Cô là ánh trăng phía trước cậu, nhưng phía trước cô cũng có ánh trăng.

“Quà cho cậu.”

Trong giờ tự học chiều, cô tặng cậu một cây bút vẽ làm quà tốt nghiệp.

“Cảm ơn. Xin lỗi, tớ quên chuẩn bị quà cho cậu.”

Cậu nhận cây bút, mi mắt khẽ run, giấu đi lá bùa bình an cậu cầu cho cô, cười ngượng.

“Không sao, cậu tặng tớ ảnh rồi.”

Mắt cô ánh lên ý cười, cầm bức ảnh sáng nay cậu chụp cho cô, vẫy nhẹ.

“Tớ thích món quà này.”

Cô cụp mắt, nhìn khung cảnh trong ảnh, chậm rãi lặp lại: “Thích lắm, rất thích.”

Dịch Nam nhìn cô cười, mắt hơi cay, cảm giác chua xót lan đến đáy lòng.

Thời đại học, cậu yêu một lần ở nước ngoài, không thành, vài tháng thì chia tay.

Người theo chủ nghĩa lý tưởng dường như luôn đòi hỏi nhiều hơn ở người yêu.

Nhưng bao nhiêu yêu cầu, chỉ cần gặp một chữ “hiểu” đều sẽ bị lật đổ.

Xét cho cùng, lý do họ không đi tiếp được là cô ấy không đủ hiểu cậu.

Còn cô gái năm ấy thì sao?

Cô gái ấy luôn hiểu cậu, nhưng không thích cậu.

Kế hoạch cả nhà di cư sang Ý đã được bố mẹ cậu định sẵn khi đưa cậu ra nước ngoài học đại học.

Cậu đồng ý ở lại Ý sau khi tốt nghiệp, nhưng đưa ra một yêu cầu nhỏ, không được phép thì không thỏa hiệp.

Cậu nói, cậu muốn về nước tổ chức một triển lãm tranh.

Vừa xuống máy bay, cậu hẹn gặp cô, chọn địa điểm là trường Thực nghiệm. Cậu và cô đi một vòng quanh khuôn viên trường cấp ba năm xưa, nghe cô kể một câu chuyện, câu chuyện về “Hoa mùa đông”.

Sau đó, cậu đặt tên triển lãm là "Hoa Mùa Đông".

Ngôi trường này mang theo quá nhiều nỗi nhớ và yêu thích của cô, cũng mang theo nỗi nhớ và yêu thích của cậu.

Vì thế, cậu quyết định tổ chức triển lãm tranh để lưu giữ ký ức thanh xuân, làm quà tặng cô, cũng tặng chính mình.

Triển lãm rất thành công, thu hút sự chú ý lớn trong ngành, ngày càng nhiều người biết đến triển lãm mang tên "Hoa Mùa Đông".

Nhưng mãi mãi không ai biết.

Cậu dồn hết tâm sức vẽ những bức tranh hồi tưởng thanh xuân, chỉ để tặng chúng cho một cô gái cậu từng rất thích.

Cô gái yêu quý của cậu.

Chúc em sống vui vẻ trong thế giới của mình.

Chúc em được ai đó tặng hoa mỗi ngày.

Chúc em dù tương lai không còn gặp lại, em vẫn bình an và hạnh phúc trưởng thành.

Bình Luận (0)
Comment