Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 14

Chính giữa đường cái có một con chó nằm.

Diêu Bảo Châu ngừng xe ở ven đường, hai người vội bước xuống, nhưng không cần đi qua Diêu Bảo Châu đã biết con chó kia chết rồi.

Xem ra bọn họ cũng không phải là người đầu tiên đụng vào, bởi vì cơ thể con chó đã bị nghiền thành hai mảnh, đầy đất toàn là nội tạng của nó, xem ra đã bị cán qua không biết bao nhiêu lần.

"Nó chết rồi sao?"

Diêu Bảo Châu gật đầu.

Dáng vẻ Lý Thương Mạc nhìn rất khó chịu, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao?" Diêu Bảo Châu lãnh đạm nói: "Chết thì đã chết rồi, còn sống rồi cũng sẽ phải chết."

Vẻ mặt Diêu Bảo Châu có một loại hờ hững, cô nhìn con chó đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Lý Thương Mạc nhìn Diêu Bảo Châu như vậy, chỉ cảm thấy nghẹn ở cổ họng.

Cô lạnh lùng khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, tuy ấn tượng đầu tiên về Diêu Bảo Châu là tiểu yêu tinh ngực to không não, nhưng tiềm thức luôn nói cho anh biết, cô gái này không giống như vậy.

Chết thì đã chết rồi, còn sống rồi cũng sẽ phải chết.

Những lời này không hề sai, nhưng từ trong miệng một cô gái nói ra, lại có vẻ vô cùng tàn nhẫn.

Lý Thương Mạc muốn đi về phía con chó kia, bị Diêu Bảo Châu ngăn lại.

Tuy trên sa mạc dòng xe cộ không đông đúc như trong thành phố lớn, nhưng dù sao cũng là trên đường cái, xe lui tới cũng không ít, vẫn không an toàn.

"Đã chết rồi, anh đi qua cũng vô dụng, chúng ta đi thôi." Diêu Bảo Châu nói.

"Chẳng lẽ cứ để cho nó nằm trên đường cái tiếp tục bị xe cán như vậy sao?"

"Nếu không thì sao?"

Diêu Bảo Châu vừa dứt lời, lại có một chiếc xe con vụt qua trước mặt bọn họ, bánh xe lại cán lên con chó, thậm chí cũng không giảm tốc độ mà đi thẳng.

Đúng vậy, chỉ là một con chó trên đường, ai cũng sẽ không đồng cảm.

Thế giới không liên quan đến chúng ta, chúng ta cũng như vậy với thế giới.

Lý Thương Mạc dùng sức rút cánh tay khỏi tay Diêu Bảo Châu, đi tới bên cạnh con chó kia.

Ngồi xổm xuống, đập vào mặt là mùi máu tươi suýt chút nữa khiến Lý Thương Mạc ói ra, anh vội đứng dậy, chống đầu gối một lúc lâu mới bình tĩnh.

Cơn ói đã đi xuống, Lý Thương Mạc mới lại đi trở về, cởi áo khoác của mình, bọc lấy thi thể con chó.

Bên cạnh còn có xe không ngừng đi qua, Lý Thương Mạc cũng mặc kệ, thu thập nốt phần chân tay còn lại, nhịn xuống mùi máu tươi gay mũi, ôm nó đi tới ven đường.

Diêu Bảo Châu luôn đứng bên đường nhìn hành động của Lý Thương Mạc, cô vốn hờ hững dần dần trở nên rung động, thậm chí trong nháy mắt có sự tan nát cõi lòng hiện lên.

Cho đến khi thấy Lý Thương Mạc ôm con chó đi trở về bên cạnh xe, cô mới khôi phục lại vẻ mặt như thường.

"Anh ôm nó đi đến nơi nào?"

"Muốn tìm một chỗ chôn nó." Lý Thương Mạc biết rõ ôm chó chết rất phiền toái cho Diêu Bảo Châu, cho nên nói: "Không sao, cô cứ đi trước, không làm chậm trễ thời gian của cô, lần này nhớ để lại hành lý cho tôi là được."

Diêu Bảo Châu làm sao có thể thật sự mặc kệ Lý Thương Mạc, tuy không biết anh nổi tiếng thế nào, nhưng một ngôi sao ôm chó chết đứng bên cạnh đường cái, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất kì lạ.

"Không sao, lên xe đi." Diêu Bảo Châu nhìn đường: "Phía trước sẽ đi ra khỏi quốc lộ, tiếp đó toàn là sa mạc, chúng ta đem nó chôn ở bên trong đó."

"Thật sự không cần làm phiền cô đâu."Lý Thương Mạc lại vô cùng kiên trì, lãnh đạm nói: "Con xe bảo bối của cô, tôi ôm nó lên sẽ làm bẩn, cô đi trước là được."

Diêu Bảo Châu dở khóc dở cười, anh còn rất biết hoạnh hoẹ người, đây là lúc để tức giận với cô sao?

Chọc tức cô vừa rồi không cùng anh cứu con chó sao?

Sao giống như đứa trẻ thế này.

Đối xử với trẻ con Diêu Bảo Châu cũng có cách, mặt cô tối sầm, nghiêm khắc nói: "Bảo anh lên xe thì lên đi, nói nhảm nhiều như vậy, đi!"

Nói xong, Diêu Bảo Châu gọn gàng linh hoạt lên xe, cô nhìn gương chiếu hậu, quả nhiên Lý Thương Mạc đứng ở đó do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm con chó đi tới.

Lên xe, Lý Thương Mạc bỗng nhiên trở nên vô cùng trầm mặc, hoàn toàn không giống bình thường nói không ngừng, cau mày, dáng vẻ đại khổ thù sâu.

Diêu Bảo Châu luôn cảm giác mình ở cùng đứa bé tám chín tuổi.

Trong xe toàn là mùi máu tươi, Diêu Bảo Châu nhanh chóng lái đi, ra khỏi quốc lộ cô cũng không lập tức dừng xe lại, mà lại chạy hơn nửa tiếng giờ, chạy đến nơi gần núi Minh Sa nhất, mới dừng xe lại.

"Chôn ở nơi này đi, từ góc độ này nhìn sang, bên kia núi giống như là một tượng Phật nằm, chôn con chó ở chỗ này rất hợp thích đấy." Diêu Bảo Châu lãnh đạm nói.

Lý Thương Mạc im lặng xuống xe, đi đến trên bãi ghềnh sa mạc, để con chó ở một bên bắt đầu đào hố. Anh cởi áo, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, càng không ngừng đổ mồ hôi, mồ hôi lóe sáng dưới ánh mặt trời, nếu như không phải bên cạnh có một con chó chết máu chảy đầm đìa, hình ảnh này có lẽ rất gợi cảm.

Diêu Bảo Châu đeo kính râm, lười biếng tựa ở bên cạnh xe, vừa uống cà phê đá lấy từ nhà hàng buổi sáng, vừa nhìn Lý Thương Mạc đào hố.

Dựa theo cách Lý Thương Mạc hành động, Diêu Bảo Châu cảm thấy với tính cách này của anh, không chỉ biết đào hố cho chó, hơn nữa cũng rất biết "đào hố" cho mình đấy.

Lý Thương Mạc đào hố xong rồi, cẩn thận từng li từng tí bỏ con chó xuống vùi, nhưng mà sau khi vùi xong, anh vẫn đứng ở bên cạnh không đi.

"Làm sao vậy?" Lúc này Diêu Bảo Châu mới đi qua, hỏi: "Vùi xong rồi thì đi thôi."

Lý Thương Mạc lắc đầu nói: "Cảm giác còn thiếu thứ gì đó, có loại cảm giác chưa làm xong."

"Thiếu cái gì?"

"Không biết."

Diêu Bảo Châu suy nghĩ, biết có lẽ là thiếu gì, chính là cảm giác nghi thức.

Người chết cái gì đều không cần, nhưng người sống lại cần nhớ. Nhớ bi thương để có thể điều chỉnh, không đến mức tích tụ buồn rầu trong người, chậm rãi biến thành quái vật khổng lồ, cuối cùng có một ngày bộc phát ra ngoài giết chết chính chúng ta.

"Được rồi, đi thôi." Lý Thương Mạc nói: "Cũng không còn gì có thể làm nữa."

Lý Thương Mạc cảm thấy mình đứng ở chỗ này cũng chỉ là sĩ diện hão, quay người đi về bên cạnh xe, nhưng Diêu Bảo Châu lại không nhúc nhích, anh nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Diêu Bảo Châu đi đến phía trước đống đất kia, quỳ gối xuống sa mạc nóng bỏng.

Cô chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt, thần thái thành kính, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

Lý Thương Mạc sững sờ tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn, tuy không biết trong miệng Diêu Bảo Châu niệm gì, nhưng dáng vẻ của cô có một loại thần thánh, tại nơi hoang vu khiến lòng người sinh ra kính sợ.

Qua một lúc lâu Diêu Bảo Châu mới niệm xong, cô mở mắt ra, vẫy tay với Lý Thương Mạc, Lý Thương Mạc vội chạy tới, đỡ Diêu Bảo Châu đứng dậy.

Chân đã quỳ đến tê rần.

"Cô vừa niệm cái thế?" Lý Thương Mạc hỏi.

"Vãng Sinh Chú đó."

"Không phải cô nói chết thì đã chết rồi sao?"

"Đúng vậy, chết thì đã chết rồi, còn sống rồi cũng sẽ phải chết, không có gì cần phải chấp nhất cả."

"Vậy cô lại còn niệm Vãng Sinh Chú cho nó?"

"Tôi không hồ đồ, nhưng mà anh quan tâm à." Diêu Bảo Châu bất đắc dĩ cười, vẻ mặt ôn hòa nhìn Lý Thương Mạc, như là đang nhìn một đứa bé, giọng nói của cô dịu dàng: "Anh niệm nốt câu cuối đi, niệm xong chúng ta cáo biệt nó, lên đường."

Lý Thương Mạc dựa theo Diêu Bảo Châu nói, gỡ xuống chuỗi hạt trên tay mình đặt lên đống đất, giọng trịnh trọng lại thành kính nói: "Chó chết à, mong mày sớm ngày thoát ly cực khổ, phúc duyên chuyển sinh."

Niệm xong một câu này, Lý Thương Mạc mới có một loại cảm giác thả lỏng, cảm giác chưa xong cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Anh cảm kích liếc Diêu Bảo Châu nói: "Cảm ơn cô."

Diêu Bảo Châu lắc đầu nói: "Tôi hiểu."

"Hiểu cái gì?"

"Hiểu cảm giác bất lực đối với thế giới, cho nên khát vọng làm được chút gì đó."

Lý Thương Mạc chỉ cảm thấy trong lòng thoáng bị người chọc một phát, Diêu Bảo Châu nói vô cùng chính xác tình trạng của anh, cô gái này thật là kỳ quái, nhìn lạnh lùng tàn khốc, thờ ơ. Nhưng mà một người lạnh lùng, thờ ơ, làm sao có thể tinh tế tỉ mỉ phát hiện cảm xúc của người khác?

"Đi thôi." Diêu Bảo Châu quay người đi về xe, Lý Thương Mạc cũng đi theo.

Diêu Bảo Châu từ phía sau cốp lấy ra một bình nước, vẫy tay gọi Lý Thương Mạc qua, sau đó bảo anh chìa tay ra.

Trên tay anh toàn là máu, Lý Thương Mạc vừa rửa tay vừa quan sát Diêu Bảo Châu, hỏi: "Cô còn tin Phật à?"

"Tôi chỉ tin tưởng khoa học." Diêu Bảo Châu không chút do dự nói: "Những chuyện không có chứng cứ, tôi đều mang theo thái độ hoài nghi."

"Vậy sao cô biết Vãng Sinh Chú, phức tạp như vậy, cũng phục cô có thể nhớ được."

"Tôi ngộ tính tốt, nghe qua nhiều lần cho nên nhớ, muốn quên cũng không thể quên được."

Mạnh như vậy sao?

Lý Thương Mạc hơi kinh ngạc, nghe mấy lần có thể nhớ được, muốn quên cũng không thể quên được, loại chỉ số thông minh này không biết cao thế nào.

Diêu Bảo Châu dường như lại không có phòng bị với Lý Thương Mạc, vừa giúp anh rửa tay, vừa tùy ý tiếp tục nói: "Nhưng cũng không phải hoàn toàn không tin, phải nói tôi đối với những chuyện này gọi là sùng bái Erwin Schrödinger."

"Có ý gì?"

"Là trước khi chứng kiến kỳ tích xuất hiện, tôi đồng thời tồn tại hai loại thái độ đối với chuyện này, đồng thời tin cũng đồng thời không tin, chỉ khi kỳ tích thật sự xảy ra, tôi thật sự thấy được vận mệnh tồn tại, cảm nhận được thần linh, sau khi quan sát đánh giá, thái độ đồng thời tin lại không tin mới có thể thành duy nhất một loại trạng thái tin hoặc là không tin."

Lý Thương Mạc nghẹn họng, anh chỉ biết là Diêu Bảo Châu nói rất nhiều, mỗi câu nghe kỹ như hiểu được, đặt cùng một chỗ cũng không biết là có ý gì.

Anh bất đắc dĩ bĩu môi, hỏi: "Tôi biết rõ cô là tiểu tiên nữ, nhưng cô có thể nói tiếng người không? Sao tôi một câu đều nghe không hiểu, rốt cuộc cô tin hay không?"

Diêu Bảo Châu bị Lý Thương Mạc trêu chọc cười, lắc đầu bỏ thùng nước về sau, bên trong chỉ còn lại non nửa thùng nước.

"Tiếng người là thích thì tin! Đi thôi, tiếp tục nào."

"Coi như vậy đi."

Hai người lên xe, tiếp tục đi về Nhã Khương, tuy lãng phí chút thời gian, nhưng chuyện nhỏ xen giữa này lại làm cho Lý Thương Mạc hiểu biết thêm chút về Diêu Bảo Châu.

Anh hiểu rõ Diêu Bảo Châu thật sự là một cô gái phức tạp, rất khó hiểu.

"Xin lỗi, làm bẩn xe cô."

Trên xe vẫn có chút vết máu, cũng không lau được, nghĩ đến Diêu Bảo Châu quý chiếc xe này như vậy, Lý Thương Mạc xem chừng cô rất khó chịu.

"Không sao, chủ nhân xe này cũng yêu chó, tôi cảm thấy nếu anh ấy biết sẽ rất vui đấy."

Lý Thương Mạc nhíu mày, xe này thật sự không phải là của cô à? Chẳng lẽ là người đàn ông nào hay sao? Bạn trai cũ? Bạn trai hiện tại?

"Chủ nhân xe này là ai?" Lý Thương Mạc nhịn không được hỏi.

"Anh tôi." Diêu Bảo Châu trả lời.

Lý Thương Mạc vẫn còn hơi lo lắng, lại hỏi: "Anh nào? Anh nuôi? Anh ruột?"

"Đương nhiên là anh ruột, tôi không nhận bừa anh nuôi, cha nuôi mẹ nuôi. Không hiểu những người kia tại sao phải nhận người thân khắp nơi, rất thiếu người thân sao?"

Lý Thương Mạc cười, rốt cục thở phào một hơi.

"Anh cô cũng yên tâm để cô một mình đi à."

Lý Thương Mạc nghĩ nếu mình có em gái bảo bối thế này, tuyệt đối không thể để cho cô chạy loạn khắp nơi, rất nguy hiểm, bị đàn ông bên ngoài nhớ thương thì làm sao bây giờ.

"Anh tôi là người chủ nghĩa tự do, đối với tôi không quản lý, rất nuôi thả đấy."

"Được nha, tôi thích người chủ nghĩa tự do, có cơ hội sẽ làm quen."

"Sợ là không có cơ hội."

"Hả? Không muốn cho tôi gặp anh cô à? Sợ anh cô không thích tôi? Sợ anh cô không đồng ý chuyện hai chúng ta?"

Diêu Bảo Châu cười, Lý Thương Mạc này quả nhiên không đứng đắn được hai câu.

Cô nhăn mày nói: "Anh sẽ không muốn gặp anh ấy đâu, tin tôi đi."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh ấy mất rồi." Diêu Bảo Châu thản nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment