Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 25

Lý Thương Mạc nghênh ngang ôm Diêu Bảo Châu đi đến dưới giàn nho, tư thế kia giống như Nhị đương gia thổ phỉ vừa mới thu được áp trại phu nhân.

Nhìn thấy người nhà bác gái Nhiệt Y Hãn đều nhìn mình, Lý Thương Mạc lập tức cười với mọi người, nụ cười của anh tràn đầy chức nghiệp và lực tương tác thần tượng, thuần túy sáng lạn, tràn ngập mị lực khiến cho đạn pháo cũng có thể sốc ngay lập tức.

Hai cô con gái của bác gái Nhiệt Y Hãn đều choáng váng, che miệng chỉ vào Lý Thương Mạc quả thực không dám tin vào hai mắt mình. Bác gái Nhiệt Y Hãn và chồng còn không biết xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nhìn về phía con gái, dường như không hiểu sao đột nhiên hai đứa lại khác thường.

Tuy chàng trai này phong nhã, nhưng hai con gái của họ cũng quá kích động rồi.

Diêu Bảo Châu nhìn dáng vẻ hai cô bé liền biết rõ bọn họ nhận ra Lý Thương Mạc, dù sao các cô bé tuổi này thích các ngôi sao là chuyện rất bình thường, cho dù không phải fans Lý Thương Mạc, nhưng Lý Thương Mạc đang nổi tiếng, cũng nhất định biết rõ anh là ai.

Cô hơi bận tâm, muốn đứng cách xa anh một chút, nhưng cô vừa thoáng khẽ động, Lý Thương Mạc lập tức tăng thêm sức, ôm chặt cô, tiếp tục nghênh ngang đi về phía trước.

Diêu Bảo Châu nhìn về phía Lý Thương Mạc, nhưng Lý Thương Mạc lại là dáng vẻ không sao cả, trên mặt vẫn là vẻ lưu manh vô lại kia, không lo lắng gì hết.

"Không có camera sao? Đang quay tiết mục gì sao?" Một cô con gái hỏi.

"Cái gì tiết mục?" Bác gái Nhiệt Y Hãn cũng rất nghi hoặc.

Cô con gái lớn nhìn Lý Thương Mạc, đang muốn nói chuyện, Lý Thương Mạc lại bỗng nhiên cười với cô bé. Cô con gái lớn bị nụ cười của Lý Thương Mạc lập tức đánh trúng, ngây người, hoàn toàn quên chính mình muốn nói gì rồi.

Lý Thương Mạc dường như đối với loại phản ứng này tập mãi thành quen, anh vươn ngón trỏ đặt ở bên miệng, lắc đầu, khẽ làm động tác suỵt, sau đó lại nhướn mày, hướng về phía các cô bé cười, dáng vẻ thản nhiên.

Hai cô bé được Lý Thương Mạc ám chỉ như vậy, lập tức có một loại cảm giác cùng chung bí mật với thần tượng, đỏ mặt, thẹn thùng gật đầu, tuy vẫn khó giấu được kích động, nhưng lại không nói gì.

"Hai con bé này sao vậy?" Mặc dù bác gái Nhiệt Y Hãn đối với hành động của con gái cảm thấy không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội mời đến hai người qua dùng cơm: "Nhanh tới dùng cơm, thịt dê phải ăn lúc còn nóng."

Toàn bộ bữa cơm trưa, ánh mắt hai cô bé vẫn không rời khỏi người Lý Thương Mạc, quả nhiên là tấm lòng yêu mến của fans. Nếu Lý Thương Mạc là một người bình thường, cho dù thực sự đẹp trai, hai cô bé cũng chả kích động đến nỗi gắp rau cũng run tay.

Có lẽ là hiệu ứng của ngôi sao, khiến người tràn đấy danh tiếng và quầng sáng, dễ dàng có thể nhận được sùng bái và yêu mến của người khác, bởi vì danh tiếng, tiền tài, địa vị, vẫn luôn là thứ tốt nhất trên đời.

Chồng bác gái Nhiệt Y Hãn cũng ngượng ngùng, chỉ cười với hai người, yên lặng ăn cơm, hai cô bé đắm chìm trong mị lực của Lý Thương Mạc không cách nào tự kiềm chế.

Chỉ có bác gái Nhiệt Y Hãn có thể nói chuyện bình thường với hai người, tò mò hỏi chuyện của Lý Thương Mạc và Diêu Bảo Châu.

"Hai cháu kết hôn bao lâu rồi?"

Diêu Bảo Châu liếc Lý Thương Mạc.

"Chưa đến một tuần ạ."

Hai cô bé dường như bị sét đánh, cô bé con kinh ngạc hỏi: "Anh kết hôn? Anh làm sao có thể kết hôn chứ?"

Diêu Bảo Châu cũng không nói chuyện, gặm đùi dê, để cho Lý Thương Mạc tự mình giải quyết.

Tự anh nói dối, tự mình đối phó, dù sao chuyện này lại không có bất kỳ ảnh hưởng đối với cô.

"Có gì không thể chứ." Trên mặt Lý Thương Mạc vẫn nụ cười là nghề nghiệp, nhưng nói ra lại làm cho thiếu nữ tan nát cõi lòng, "Gặp được đúng người thì kết hôn thôi."

"Nhưng mà... Sao anh lại kết hôn chứ? Anh có thể kết hôn sao?"

Lý Thương Mạc liếc mắt nhìn Diêu Bảo Châu chuyên tâm gặm đùi dê, ánh mắt lập tức loé sáng.

"Quan tâm nhiều như vậy làm gì, muốn kết hôn thì kết hôn thôi, đúng không?"

Nghe được Lý Thương Mạc nhắc đến chính mình, Diêu Bảo Châu vội gật đầu, buông đùi dê, tiếp tục ăn cơm pilaf.

Bác gái Nhiệt Y Hãn trừng hai đứa con gái, nói: "Kết hôn thì có cái gì không thể hay sao? Người ta xứng đôi như vậy."

Hai người đều đẹp mắt, đều khiến người yêu thương.

Nhưng mà...

Bác gái Nhiệt Y Hãn cũng có thể hiểu được hai đứa con gái nghi hoặc, hai người này chợt nhìn hoàn toàn không phải quá xứng, tuy đều rất dễ nhìn, nhưng có một loại cảm giác sống ở thế giới khác nhau.

Trên người Lý Thương Mạc có một khí chất giang hồ, nhìn du côn xấu xa, tuy rất khiến người ưa thích, miệng ngọt, nhưng luôn luôn có loại cảm giác học sinh cá biệt thời còn đi học.

Diêu Bảo Châu tuy cách ăn mặc xinh đẹp, trên mặt luôn mang theo nụ cười, nhưng lại có một loại khí chất lạnh lùng từ trong ra ngoài, nhất là lúc không cười, thật sự có một loại cảm giác khác biệt, lớn lên trong lâu đài, cảm giác công chúa ngạo mạn không biết khói lửa nhân gian.

Nói tóm lại, hai người kia tản ra loại khí chất không cùng một thế giới.

Nhưng bác gái Nhiệt Y Hãn là người từng trải, bà biết rõ, những người nhìn xứng đôi ở bên nhau luôn là xứng về mặt nào đó, mà những người nhìn không xứng đôi ở bên nhau thường là vì tình yêu.

Hơn nữa từ ánh mắt bọn họ nhìn đối phương có thể cảm nhận được, tình yêu của hai người trẻ tuổi tràn đầy kích thích và hỏa hoa, khiến bà ở tầm tuổi này không nhịn được hoài xuân.

Biết rõ tin tức thần tượng kết hôn, tâm trạng hai cô bé lập tức sa sút, nhưng bị Lý Thương Mạc trêu chọc vài câu, rất nhanh lại vui vẻ.

Lý Thương Mạc ăn không coi là nhiều, rất nhanh đã no, ngồi vừa uống trà sữa, vừa trò chuyện với gia đình bác gái Nhiệt Y Hãn, chọc cho cả nhà đều cười đến ngửa tới ngửa lui, vừa thẹn thùng lại vừa kích động.

Diêu Bảo Châu nhịn không được liếc Lý Thương Mạc, người này thật sự chính là tên phóng hỏa tâm hồn thiếu nữ, phụ nữ cả gia đình này đều bị anh dăm ba câu hạ gục rồi.

Hơn nữa con người anh không phân biệt đối xử, dù là đối với bác gái Nhiệt Y Hãn, cũng đối xử như gái đôi mươi.

Khó trách Diêu Bảo Châu đọc trên mạng xem mọi người đánh giá Lý Thương Mạc là "Máy chọc ghẹo không phân biệt", hiện tại cuối cùng hiểu rõ là có ý gì rồi.

Diêu Bảo Châu nhìn Lý Thương Mạc, không tự chủ được khẽ cười.

Lý Thương Mạc không phân biệt, cả năm trêu chọc loạn lên, chẳng những không khiến cho Diêu Bảo Châu sinh lòng phản cảm, cảm thấy anh không đứng đắn, mà khiến cho Diêu Bảo Châu càng thêm ưa thích anh hơn.

Một người cứu một chú chó ven đường còn có thể là giả nhân giả nghĩa, nhưng một người cho dù đối phương bao nhiêu tuổi, dáng người, hình dạng, là cô bé mười mấy tuổi, hay là bác gái mấy chục tuổi đầy nếp nhăn, coi như là bèo nước gặp nhau, cũng khiến cho người ta vui vẻ, khen ngợi bọn họ, vậy người này nhất định là thật sự lương thiện.

Lý Thương Mạc cười nói với cả nhà bác gái, cảm giác được ánh mắt bên cạnh, vừa nói chuyện vừa quay đầu nhìn Diêu Bảo Châu, nhíu mày, muốn biết tại sao cô nhìn mình như vậy.

Diêu Bảo Châu cười dịu dàng, lắc đầu, không giải thích, sau đó thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn gà.

Lý Thương Mạc nhìn Diêu Bảo Châu ăn, nhịn không được nghĩ...

Ăn nhiều thật đấy.

Trong giới toàn gặp ngôi sao ăn một tí hay hai phần đã no, thấy được người ăn nhiều như vậy, thật đúng là bị hù doạ.

Một chiếc đùi dê, một bát cơm pilaf, nhìn đống xương gà trước mặt, anh thấy đĩa gà này một mình cô ít nhất ăn hết một nửa, còn đang tiếp tục chiến đấu với da gà.

Thật sự là ăn vừa nhanh vừa nhiều mà chẳng bận tâm, không hề cố kỵ.

"Làm sao vậy?" Diêu Bảo Châu nghiêng đầu hỏi.

Lý Thương Mạc mím môi cười, lắc đầu.

Đáng yêu quá.

Ăn cơm xong, bác gái Nhiệt Y Hãn đi rửa bát, chồng bà trở về phòng ngủ trưa, hai đứa con gái tay cầm điện thoại muốn chụp ảnh chung với Lý Thương Mạc.

"Bọn em cam đoan không gửi loạn, có thể chứ?" Vẻ mặt cầu xin nhìn Lý Thương Mạc hỏi.

"Không sao."

Lý Thương Mạc cầm lấy di động, đưa cho Diêu Bảo Châu đứng ở một bên nói: "Nào, chụp cho bọn anh tấm hình."

Diêu Bảo Châu sững sờ.

"Nhanh lên."

Diêu Bảo Châu đành phải nhận lấy điện thoại, trong lòng nghĩ Lý Thương Mạc này còn rất biết sai khiến đấy.

Hai cô bé đứng ở hai bên người Lý Thương Mạc, hận không thể dán lên, Lý Thương Mạc vươn hai tay ra, đặt ở sau lưng, khẽ khoác lên vai, duy trì khoảng cách thân mật lịch sự.

Nhưng mà Diêu Bảo Châu vẫn là nhịn không được dừng động tác một chút.

Ánh mắt của cô từ màn hình điện thoại di động dời đi, nhìn về phía ba người đứng trước mắt.

"Làm sao vậy?" Lý Thương Mạc không phát hiện được Diêu Bảo Châu không đúng, thúc giục nói: "Nhanh chụp đi."

"Chụp đi!" Hai cô gái cũng kích động nói: "Chụp mấy tấm nha!"

"Ừ." Diêu Bảo Châu mặt không cảm xúc nói.

Sau khi chụp mấy tấm, các cô gái còn muốn chụp riêng với Lý Thương Mạc, Diêu Bảo Châu toàn bộ lúc chụp ảnh không chút biểu cảm chụp cho bọn họ, cảm xúc khó chịu trong lòng lại càng ngày càng mãnh liệt.

Hai cô bé này có ý thức chút hay không, coi như là thần tượng, đó cũng là thần tượng đã kết hôn, "vợ mới cưới" của anh đứng ở bên cạnh đây, còn không ngừng dán vào người anh.

Diêu Bảo Châu lại liếc nhìn Lý Thương Mạc rất tự giác, cười rạng rỡ, săn sóc phối hợp với yêu cầu của hai cô gái, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Aiz, còn rất nhập tâm, rất hưởng thụ đấy.

Chụp xong, Diêu Bảo Châu mặt lạnh trả điện thoại lại cho hai cô gái, bọn họ tụ lại xem ảnh chụp, Lý Thương Mạc lúc này mới chú ý tới gương mặt Diêu Bảo Châu lạnh lùng, dường như là tức giận.

Tuy vậy Lý Thương Mạc cũng không nghĩ nhiều, một là có lẽ không có gì phải tức giận, hai là vì lúc Diêu Bảo Châu không cười, rất lạnh lùng, dáng vẻ không tốt.

"Aiz, chụp chán quá, trông chị béo quá."

"Ảnh này mắt em nhắm tịt."

Hai cô gái tội nghiệp nhìn Lý Thương Mạc.

"Có thể chụp thêm mấy tấm nữa không?"

Ăn cơm nhà người phải mềm lòng, Lý Thương Mạc đương nhiên là dịu dàng đáp ứng, lại đưa di động cho Diêu Bảo Châu, chuẩn bị dặn dò vài câu bảo cô nên chụp thế nào.

Nhưng mà Diêu Bảo Châu lại không nhận, cô đen mặt nói: "Tôi không chụp đâu, mấy người tự chụp đi, tôi mệt lắm, đi nghỉ đây."

Nói xong Diêu Bảo Châu không cho chút mặt mũi nào, quay người đi về phòng, để lại Lý Thương Mạc còn chưa hiểu tình hình bồn chồn tại chỗ.

Cái này là giận thật à?
Bình Luận (0)
Comment